Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 197: Lóng Người Khó Đoán




“Ông trời có mắt, cuối cùng ta cũng tìm ra các ngươi!” Chàng thanh niên ấy cong người tay chống gối, hơi thở dồn dập, cố gắng ngẩng mặt lên nói: “Ma quỷ Vu Thành đến rồi…Hả? Mâu Ấu sao thế này?”

“Một lời không hết. Ngươi hãy nói rõ xem bọn chúng sao tìm được đến trại? ”Trương Tử Chiêu vội vàng đứng phắc dậy, giao Mâu Ấu đang bất tỉnh nhân sự cho đồng bọn.

“Trong trại có nội gian, phản đồ!” Tên thanh niên ấy phẫn uất nói.

“Ai? Thằng chó nào đã làm việc này!” Trương Tử Chiêu nghe xong không kiềm nổi kích động. Tên kia có nghĩ rằng là trong trại có tới hơn trăm mạng người.

“Tôn Đại Thiên, tên chó này không chịu nổi đói, hắn thấy mọi người trễ hơn một ngày vẫn chưa về, sáng hôm qua đã lẳng lặng trốn khỏi trại đi tìm bọn biến thái ở Vu Thành. ”Tên thanh niên ấy nắm chặt bàn tày nén nhịn, mắt hắn nóng bỏng như dung nham.

“Sao có thể là hắn!? Phải chăng chỉ là hiểu lầm?” Trương Tử Chiêu vẫn mang một tia hi vọng hỏi, hắn không muốn tin đấy là sự thật.

“Chiêu ca, chúng ta đều biết hắn đã từng cứu anh, nhưng thời thế này, thời thế này…lòng người khó đoán!” Chàng trẻ tuổi vẫn khẽ gật đầu khẳng định, dập tắt mọi hi vọng của Tử Chiêu. Hắn bỗng chốc lặng người.

“Thằng bé Đại Thiên này vốn nhĩ thật thà, mà còn làm được việc này, không lẽ ông trời thật sự không muốn cho chúng ta một con đường sống? Không nhẽ ông trời muốn biến tất cả chúng ta thành ma quỷ?” Tần Nhân Bá cảm thán.

“Chiêu ca, trại chủ nói không thể đi đường cũ nữa, Đai Thiên biết được đường đi nước bước của chúng ta, nhất định sẽ có người mai phục sẵn, chỉ còn đi mật đạo! Trại chủ cũng đang đợi anh về thương lượng chúng ta nên thủ hay rút quân. Giờ còn chống đỡ được một thời gian.” Chàng thanh niên nhìn một lượt mọi người rồi nói nhỏ bên tai Tử Chiêu.

“Cũng đành thế thôi, Mâu Ấu cũng không thể chừng chừ được nữa!” Ngay cả việc mật đạo mà Phù Lập Cạnh cũng biết được cho thấy rõ sự tình đã vô cùng khẩn cấp. Vốn dĩ mật đạo duy nhất của trại của hắn và trại chủ biết. Đây là đường lui cuối cùng của bọn họ.

“Mâu Ấu không sao chứ?” Phù Lập Kính lo lắng hỏi thăm.

Trương Tử Chiêu đau khổ lắc đầu. Hắn không muốn trả lời. Từ tối qua đến giờ mọi việc cứ nối tiếp nhau xảy ra, hắn đã quá mệt mỏi với tất cả.

“Các ngươi bị thương? Cả Đại Lực cũng thế?” Phù Lập Cạnh đau sót nói: “ Để ta bế Mâu Ấu!”

Xong hắn liền đưa hai tay tiếp lấy Tĩnh Mâu Ấu đang bất tỉnh. Chợt nhìn thấy Vân Thăng và Edgar đứng sau liền hoảng hốt hỏi Lê Tích: “ Lê ca, họ là ai?”

“Họ chỉ là khách qua đường!” Lê Tích khẽ nhìn Vân Thăng trả lời ngắn gọn, không dám nhiều lời.

“Họ có súng! Không phải là…” Phù Lập Cạnh liền lùi sau những mấy bước.

“Không phải. Ngươi mặc kệ, giờ nhanh chóng lên đường thôi!”Lê Tích lo lại làm Vân Thăng bực mình, liền ngoay ngoảy tay hối mọi người xuất phát.

Phù Lập Cạnh cảnh giác nhìn Vân Thăng và Edgar, rồi bế chặt Mâu Ấu nói: “ Vậy nhanh chân lên đường thôi!”

Xung quanh tuy chỉ có những tia ánh sáng yếu ớt, nhưng đã đủ để cảnh vật xung quanh hiện rõ. Cả Vân Thăng và Edgar đều thừ người ra vài giây mới kịp phản ứng.

“Shit!” Mặt Edgar cứng đơ. Nếu không do da hắn đen xì, mọi người được phen hết vía vì gương mặt nhăn nhó của hắn.

Đập mắt họ là một quả “nấm khổng lồ” to bằng căn nhà nhỏ. Thân nấm màu trắng sữa mập tròn ba ngươi ôm không hết, trên chiếc “mũ nấm” màu vàng đầy các rãnh nấm xếp liền nhau.

Dưới chân “nấm khổng lồ” là từng đám thực vật thân mềm hình củ màu xanh; và một số nhỏ loài sinh vật hình cầu hình dáng kỳ dị, với chiếc cuống dài nhỏ kết hợp với đầu hình cầu màu đỏ tươi, vô cùng bắt mắt.

Từng cơn gió nhẹ thổi qua, từng làn bông tuyết từ đám thực vật màu xanh , khinh vũ phi dương khắp một vùng trời, như các chú tinh linh trong thế giới thần thoại nô đùa nhau.

“Chúng rất đẹp, nhưng lại là vẻ đẹp chí mạng, người thường chỉ cần hít một ít bông ấy, phổi sẽ bị rửa nát mà chết…Nơi này đã từng chết rất rất nhiều người, rất rất nhiều bọn trùng tử.” Lê Tích thất thần nói nhỏ bên tai Edgar.

“Đây cũng là một loài độc tố của Chướng khí Bao Tử?” Vân Thăng hỏi.Từ thành Kim Lăng đến Vu Thành khoảng cách không xa nhưng lại phảng như hai thế giới khác nhau, như thành phố Sương Mù và thành phố Khủng Bố, một trời một vực.

“Đúng, lúc trước có một sinh viên thiên tài từ Hộ thành trốn ra, cô ta đã thử nghiệm ra rất nhiều loại Chướng khí Bao Tử. Cô đã kỳ tích nghiên cứu thành công một loại sợi nấm có thể sự dụng được. Nhưng sau này nghe đồn cô ta đã bị chết đói, cũng có người nói là cô bị trúng Chướng độc và chết trong rừng Bao Tử. Tóm lại, sau này không còn ai còn thấy cô nữa.” Lê Tích tiếc nuối nói.

Vân Thăng dự đoán có thể từ sau khi trùng tử cắt đứt mọi đường thông từ khu vực Hoa Đông đến thành Kim Lăng, người trong thành cả bộ chỉ huy hay Hắc Ám võ sĩ cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài, cũng như mọi việc đã xảy ra.

“Ngài Lennon, xin ngài hãy đeo cái này vào, đây là chiếc khăn che có ngâm qua dung dịch sợi nấm đặc biệt giúp ngài phòng tránh một phần Chướng độc Bao Tử xâm nhập vào hệ thống hô hấp. ”Lê Tích từ trong ba-lô của đồng bọn rút ra hai chiếc khăn giống với những thứ mà họ vẫn quấn trước mũi đưa Edgar và Vân Thăng.

“Edgar, ngươi đeo, ta không cần.” Vân Thăng không phải cố đang tỏ ra ta đây, nhưng thật sự cơ thể hắn miễn dịch cực mạnh với các loại độc tố xâm nhập. Lần ở nhà bếp, hắn hầu như không cảm nhận gì khác biệt.

Đương nhiên đây không phải nguyên nhân hắn từ chối đeo khăn chống Chướng khí.Hắn không thể cả đời sống nhờ chiếc khăn này, và cách tốt nhất để rời khỏi khu vực này trước hết phải tìm hiểu rõ thuộc tính độc tố loại Chướng khí Bao Tử này càng sớm càng tốt. Hắn muốn thông qua sự tiếp xúc của cơ thể với Chướng khí, từ đó căn cứ phản ứng của nguyên khí thể nội là cách nhanh và trực tiếp nhất.

“Thật sự không cần?”Lê Tích ngạc nhiên nhìn Vân Thăng kiên quyết từ chốii, nhưng nghĩ đến việc hắn đã giết hàng loạt Phi Đầu quái mà hoàn toàn không có dấu tích gì trúng độc, và thậm chí hắn còn nói mình có khả năng giải độc, đúng là ngoài sức tưởng tượng của con người. Thiên Hành Giả đôi lúc thần kỳ thế đấy.

“Không cần, hãy nói cho ta biết về tụi ma quỷ Vu Thành!”Tuy không cần mang khăn che chống độc, nhưng hắn lại không được chủ quan. Hắn vừa cảnh giác cảm nhận động tĩnh của Xúc nguyên thể vừa chuyển đề tài.

Hắn suốt dọc đường nghe bọn người này nói nhiều về ma quỷ Vu Thành, phần lớn đều dùng từ ngữ biến thái, ma quỷ, đại gian đại ác, hung tàn vô cùng…để miêu ta bọn chúng. Đặc biệt cứ mỗi lần nhắc đến chúng phản ứng của bọn họ không phải hoảng hốt mà là thù hận, như kẻ thù không đội trời chung.

“Họ là người nhưng lại không phải người! Đúng là một lũ cầm thú! Ngài Lennon, nếu ngài gặp qua ác hành của bọn chúng, sẽ đồng ý với những gì tôi nói. Lúc đói họ có thể ăn…” Khi nghe nói đến bọn ma quỷ Vu Thành, vẻ mặt Lê Tích rõ ràng thờ thẩn một giây, tiếp theo thay vào đó là vẻ mặt cực kỳ phức tạp.

“Chờ đã, lại có người đến!” Vân Thăng chặng lời Lê Tích, cất cao giọng nhắc nhở.

Súng Ám Năng đời I của Edgar sau trận chiến khu đất dịch thể, đạn còn lại đếm trên đầu ngón tay, Vân Thăng đã thu hồi lại. Thay vào đó, hắn giao cho Edgar súng tự động của bọn đồng bọn hắn để lại lúc trước làm phòng thân.

“Ai?” Tiểu Tứ đi phía trước nhất, nghe động tĩnh hắn liền bắn một phát tên thám thính.

Từ ánh sáng mờ mờ, một bóng dáng mập mờ , vội vàng vấp ngã. Vừa nghe tiếng Tiểu Tứ, thân hình ấy như cuối cũng đã tìm được đích của mình, thân hắn lung lay và ngã lăn xuống đất.

“Để ta đi xem thử.” Tiểu Tứ dùng ánh ra hiệu với Tử Chiêu. Bóng người này ngã ngay giữa hai củ thực vật màu xanh. Đây là con đường tất yếu và cũng là duy nhất bọn họ phải đi qua.

Cửa ra của con đường này là một ngã ba được tạo bởi các thực vật Bao Tử.Một thông với con đường ban đầu đã đi, một trong hai đường sẽ thông với trại.

“Cẩn thận! Tiễn thủ, xạ thủ chuẩn bị yểm trợ.”Tử Chiêu gật đầu đồng ý. Nếu như là ma quỷ Vu Thành thi càng ít người đi thám thính sẽ càng an toàn.

Vân Thăng không phải Hắc Ám võ sĩ Phong năng. Hắn có thể cảm nhận được xung quanh toàn nhờ cách luyện tập đặc biệt, căn cứ vào đó để cảm nhận sự nhiễu động không theo quy luật của nguyên khí đất trời. Nếu có Tiểu Lão Hổ ở đây chắc đã sớm phát hiện cảnh báo, và phát hiện có người mai phục hay không. Nó vốn là “hệ thống báo động”mạnh nhất của hắn. Chỉ tiếc là, hắn ngay cả sống của nó và thành Kim Lăng cũng không thể biết được.

Chỉ cần không phải đồng bọn của người áo choàng hay ả áo trắng thì hắn không lo. Hắc Ám võ sĩ thông thường, tức Thiên Hành Giả mà người ở đầy vẫn gọi, hắn nghĩ chắc chả cần đến Thiên Bích Kiếm, mỗi súng Ám Năng đã đủ giải quyết.

Soạt soạt soạt..

Bước chân của Tiểu Tứ càng ngày tiến gần bóng người kia. Trái tim của người như bị đè lại, hồi hộp nhìn hắn ngày càng đến gần.

“Chiêu ca, là Đại Thiên, Tôn Đại Thiên.” Tiểu Tứ vẫy vẫy tay reo lên.

Tôn Đại Thiên? Tên phản bội!

Mọi người bắt đầu xôn xao nhìn nhau: Sao hắn lại ở đây, hay hắn đã dẫn bọn ma quỷ đến bắt mọi người???

“Đừng hoảng, Tiểu Tứ, dẫn hắn qua đây!” Trước tình hình nguy hiểm thế này, Trương Tử Chiêu lại càng bình tĩnh hơn.

Chốc sau,chàng thanh niên thân hình gầy còm được Tiểu Tứ dìu đến, mắt hắn đã húp sâu vào hốc mắt, môi khô nứt, tay trái hắn cũng bị trúng đạn, máu đỏ vay đầy nửa tay áo. Hắn cố gắng vận động cổ họng để phát ra từng từ yếu ớt : “nước, nước…”

“Nhị Quải, cho hắn nước!” Tử Chiêu ra lệnh.

“Chiêu ca, hắn…hắn đã phản bội!” Nhị Quải nhăn mày.

“Cho hắn nước!” Tử Chiêu ra uy lặp lại.

Nhị Quải hoảng hốt không dám cãi lời. Hắn vừa đưa bình nhựa đựng nước đến miệng Đại Thiên vừa lẩm bẩm chửi thầm.

“Khụ..khụ..có..có…nội gian…có nội gian!”Đại Thiên sau hồi ho sặc sục, khó khăn nói đứt đoạn từng từ.

“Ai? Ai là nội gián?” Tử Chiêu hếch mày, hắn đưa tay sát miệng Đai Thiên lắng nghe.

“Trại chủ nói, đừng vào trại. Hãy đợi mọi người tại Trưởng Gia thôn, họ sẽ thoát ra, thủ không được rồi…” Tiếng của Đai Thiên vô cùng yếu ớt.

“Rốt cuộc thế nào?” Tử Chiêu nghiêm mặt ngó qua Phù Lập Cạnh và Tôn Đại Thiên lạnh lùng nói. Một ngưởi nói là vào trại, một người lại bảo ở Trưởng Gia thôn tập hợp, nhất định có một trong hai đang nói dối.

“Chiêu ca, anh nghi ngờ em?Mạng sống của ta do mọi người cứu. Lần đầu là anh, lần thứ hai là Mâu Ấu. Việc làm tuyệt tử tuyệt tôn, vong ơn bội nghĩa như thế…em..được, anh nghi ngờ em. Vậy hãy một đao giết em đi. Dẫu sao mạng của em là do anh ban cho, vậy anh giờ mang nó đi cũng đáng!” Phù Lập Cạnh như đã chịu phải nỗi oan tày trời, hắn rút đao ra nói một cách chém đinh chặt sắt.

“Edgar, ngươi thấy ai đang nói dối?” Vân Thăng đột nhiên quay sang lặng lẽ hỏi tên da đen. a“Ngài Lennon, có ngài ở đây, ai nói dối cũng không quan trọng, kết cục cũng giống nhau cả thôi!”Edgar mở miệng phát biểu rất ư là “trí tuệ”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.