Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 169: Dung Giáp Thành Công




Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa tỏ, Sở Vân Thăng mệt mỏi đi tới trước tổng lục.

Chỗ tấm bia đá, hắn kinh ngạc có rất nhiều bộ đội canh gác phòng tuyến ở đó, có những vũ khí hình tam giác cao lớn, tổng cộng là 5 chiếc, đứng thành hình ngũ giác.

Tổng bộ nghiên cứu làm cái trò này bao giờ vậy? Sở Vân Thăng thầm nghĩ.

Dựa vào thân thế “Nghiên cứu viên đặc biệt” của giáo sư Tôn cho hắn, Sở Vân Thăng chắc mất chút sức nào đi qua phòng ngự dày đặc, đi vào trọng địa của bộ nghiên cứu.

Trợ lý Chu được chỉ thị của giáo sư Tôn, bất cứ lúc nào Sở Vân Thăng tìm đến, việc đầu tiên là dẫn hắn vào phòng thí nghiệm.

Sở Vân Thăng khi gặp giáo sư Tôn, ông đang bận thí nghiệm phức tạp với giáo sư Phương, mặt vô cùng khó coi, nhưng ánh mắt lại lóe lên vẻ hưng phấn.

Tiểu Sở, anh đến thật đúng lúc, nhìn xem thí nghiệm của Lão Phương này, đã sắp thành công rồi”. Giáo sư Tôn mặt đỏ gay, vui vẻ nói.

“Thí nghiệm gì cơ?” Sở Vân Thăng không khỏi hiếu kỳ, hiển nhiên giáo sư Tôn cũng đã thức trắng đêm. Ở tuổi tác bây giờ của ông, nếu như ra sức thí nghiệm, có thể thấy nó quan trọng đến mức nào.

“Kỹ thuật dung giáp mới, phối hợp với ám năng lượng cần thiết. Đúc nóng giáp xác của sâu với quy mô lớn, so sánh với kỹ thuật trước, loại này là thiết bị kiểu mới. Nó sẽ trực tiếp nâng cao sản lượng đúc nóng hơn cái cũ nhiều lần”. Giáo sư Tôn tự hào nói: “Không chỉ có vậy, hiệu quả của đúc nóng cũng tăng lên đáng kể, chỉ cần năng lượng vừa đủ, thì có thể đúc nóng giáp xác của sâu từ thể rắn nóng chảy, cuối cùng thông qua tính dẻo của thiết bị, một lần nữa khiến cho thành tựu khoa học vươn một bậc mới”.

“Tương lai, theo lý luận mà từng bước hoàn thiện và bổ sung, vận dụng nó vào quân đội, cũng không phải là không có khả năng”. Giáo sư Phương bỏ kính mắt xuống, ngáp một cái, vui vẻ nói.

“Cứ như vậy, tổng bộ nghiên cứ trùng giáp sẽ có đủ sản lượng, nhất định sẽ tăng cao”. Sở Vân Thăng bị thuyết phục bởi trí tuệ của họ.

Tuy nói cách tan chảy sâu giáp của tổng bộ nghiên cứu có đủ đi nữa, cũng không đủ cho chiến giáp của hắn, ví dụ như nguyên vật liệu là trùng giáp của bọ cánh cứng, hiệu quả phòng ngự cũng chỉ tương đương với tính năng giáp xác của những con bọ cánh cứng sống, khác biệt duy nhất chỉ là thay đổi về hình dạng.

Nhưng chỉ như vậy đã có thể cứu lại vô số tính mạng của sĩ binh và võ sĩ hắc ám trên chiến trường rồi.

“Không chỉ riêng phòng thủ, Tiểu Sở, cách nghĩ của cậu không đủ lớn. Tôi và Lão Phương có tư tưởng là, sau này có năng lực, tổ chức năng lượng toàn thành quy mô lớn, đúc nóng trùng giáp, sau đó quây xung quanh thành Kim Lăng, tạo nên một kiến trúc kiên cố, sâu chỉ có thể ở ngoài thành”. Giáo sư Tôn híp mắt lại ê a nói, cứ như nhìn thấy trùng giáp bao quanh thành Kim Lăng.

“Vậy thì quá đồ sộ”. Sở Vân Thăng cũng tưởng tượng đến một tường thành cao lớn, một bên là nhà cao tầng, ngọn đèn huy hoàng, tiếng cười nói ồn ào, một bên là màn đêm cùng với những con quái vật, hoang tàn.

“Đúng vậy Tiểu Sở, hi vọng ngày đó sẽ gần đây, người chết quá nhiều rồi”. Giáo sư Tôn thở dài nói.

“Xem ra, vẫn là từ linh cảm của tấm bia đá đó có được, đây là thứ thần kỳ, tổng bộ nghiên cứu có rất nhiều nghiên cứu viên hoặc nhiều hoặc ít đều chịu sự ảnh hưởng của nó. Tiếc là nó đã biến mất rồi, nếu không thì…” Giáo sư Phương thở dài nói.

“Lão Hoắc chẳng phải đã tổ chức một buổi chuyên gia sinh vật, chuyên nghiên cứu sự việc lần này sao? Chỉ cần tìm được nguyên nhân và quy luật, sớm muộn cũng có thể nghĩ ra cách, Lão Phương, anh cũng không cần phải quá lo lắng”. Giáo sư Tôn khuyên nhủ.

Sở Vân Thăng gật đầu, tiền bối của sách cổ thoáng đã đề cập tới, bộ lạc chịu sự ảnh hưởng của tấm bia đá, chỉ số thông minh, đặc biệt là công cụ sử dụng hơn hẳn các bộ lạc khác.

“Tiểu Sở, vốn cũng là có chuyện muốn tìm cậu, hai ngày ngày thí nghiệm bị trì hoãn”. Giáo sư Tôn ngập ngừng nói.

“Việc về tân thực vật, đợi lát nữa tôi nói với mọi người, lần này tôi đến, chủ yếu là thỉnh giáo ông và giáo sư Phương, cái gì gọi là “Phản thế giới”?” Sở Vân Thăng đoán giáo sư Tôn tìm mình cũng là vì chuyện tân thực vật, thể hiện nguy cơ thực vật của thành Kim Lăng càng ngày càng trầm trọng, nguy cơ này thậm chí bị Sở Vân Thăng liệt vào ba nguy cơ lớn, hai nguy cơ khác lần lượt là “Sâu” và “Phi người”.

Nhưng Sở Vân Thăng không tìm được cái gì có lợi, biện pháp trừ độc, hắn chỉ có thể tổng kết một vài miêu tả chính xác độc tố tầm vĩ mô. Còn về vi mô là thao tác và nghiên cứu, không phải là phạm vi năng lực của hắn, mong vài sự miêu tả này có thể kích thích linh cảm và ý nghĩ của giáo sư Tôn.

“Họ cuối cùng cũng tìm được cậu rồi”. Giáo sư Tôn không hiểu nói, sau đó vẫy tay gọi trợ lý Chu đến dặn dò: “Anh đi tìm Lão Hoắc lại đây, không được để ai biết”.

Giáo sư Tôn giỏi nhất trong tổng bộ nghiên cứu, nhiều ít cũng biết chuyện của bạch y nữ tử và đấu bồng nhân, và không thấy có gì lạ, Sở Vân Thăng cũng không vội hỏi nhiều, đi cùng với hai người họ vào phòng họp.

Chưa đầy một lát sau, giáo sư Hoắc lo lắng đi đến, nói: “Lão Tôn, có chuyện gì quan trọng vậy?”

Ông nói và đánh ánh mắt về phía Sở Vân Thăng, rồi lại nhìn giáo sư Tôn và giáo sư Phương, mắt chớp chớp, đóng cửa lại, đi đến ghế ngồi xuống.

“Tiểu Sở, chuyện của họ, chúng ta hiểu bao nhiêu, cậu không trách chúng tôi giấu cậu chứ. Thực ra, với chúng tôi, cậu mới là tuyệt mật chân chính của tổng bộ chỉ huy”. Giáo sư Tôn đợi mọi người đến đông đủ rồi nói.

“Tôi?” Sở Vân Thăng căng thẳng.

“Đúng vậy, tiền nhiệm tổng chỉ huy trưởng và tôi là bạn thân, tôi, Lão Phương, Lão Hoắc cùng với đệ nhị chủ lực sư sau khi đến thành Kim Lăng, sư trưởng Dương Bách Lý và tôi đều có bí mật báo cáo tình hình của cậu cho tiền nhiệm tổng chỉ huy trưởng, khi đó mâu thuẫn với tiền nhiệm tổng chỉ huy trưởng trở nên gay gắt, tiền nhiệm tổng chỉ huy trưởng càng ngày càng lo lắng với “Nó”, cho nên căn cứ vào báo cáo của chúng tôi, xác nhận cậu là người đời sau, tất tật tài liệu có liên quan đến cậu đều bị niêm phong, được liệt vào cơ mật cao nhất, toàn thành Kim Lăng chỉ cần mình tổng chỉ huy trưởng có quyền chọn lọc tài liệu, trước một ngày tiền tổng chỉ huy trưởng qua đời, ông ấy đã bí mật tiêu hủy tất cả tài liệu về cậu”. Giáo sư Tôn cẩn thận nói.

“Tại sao lại làm vậy? Đệ nhị chủ lực sư có nhiều người biết chuyện, hai ngày này hắn biết được ngày càng nhiều bí mật.

“Người của đội trưởng Đỗ biết vài chuyện về cậu, tuy không coi là thứ quan trọng, hơn nữa từ đầu đến cuối bị làm người truyền tin, nên rất ít người tin. Tiểu Sở, cậu nghĩ một chút xem, biểu hiện đặc thù của cậu và năng lực kỳ lạ, tại sao tổng bộ nghiên cứu không công khai. Từ hỏi tại sao cậu có chiếc áo giáp đặc biệt, trường kiếm…? Thậm chí, tổng bộ nghiên cứu còn dựa vào danh nghĩa của mình giúp cậu đi làm chuyện này? Và tân tổng chỉ huy trưởng mới sau khi nhậm chức, tổng bộ chỉ huy cũng không có tin tức gì báo cho họ? Là chúng tôi mấy lão già đồng cam cộng khổ, sau khi thận trọng bàn bạc, cố ý giấu”. Giáo sư Tôn nhìn hai giáo sư khác nói.

Sở Vân Thăng đờ người, theo như lời giáo sư Tôn nói, chính xác là thật. Từ trước tới giờ tổng bộ nghiên cứu chưa bao giờ hỏi năng lực của hắn, thậm chí đến Chúc Lăng Điệp có mạng lưới quan hệ rộng, còn cho rằng là vũ khí chiến giáp của mình…, nhưng đều là sản phẩm thí nghiệm tổng bộ nghiên cứu, hóa ra là họ luôn giấu diếm và che dấu mình.

“Anh Sở này, anh muốn biết “Phản thế giới” nói rõ “Dị tộc” đã tìm đến anh, tôi cũng không nói thêm nữa, giải thích về hai người họ, chúng tôi đều không biết. Tôi chỉ dưới sự sắp xếp bí mật của tiền nhiệm tổng chỉ huy trưởng, ngầm quan sát những tài liệu “Dị tộc” và người mặc áo choàng/đấu bồng nhân đó, lúc tôi có thân phận là sinh vật học gia, đã suy đoán những nghi ngờ: Hắn không phải là người”. Giáo sư Hoắc nghiêm túc nói.

“Một người trong số họ, vô cùng tàn nhẫn và lạnh lùng với loài người, một người khác thì cũng tốt hơn, nhưng cũng giống nhau cả, họ từ trước tới nay chưa từng lộ ra bất cứ khoa học kỹ thật nào cho chúng tôi, tri thức ám năng lượng, dù là một cái đinh cũng không có. Tiền tổng chỉ huy trưởng vì điều này mà nảy sinh mâu thuẫn với đấu bồng nhân, nhưng cái gọi là “Dị tộc” tình nguyện lựa chọn, giết chết tiền tổng chỉ huy trưởng, cũng không chịu lộ chút kiến thức gì về khoa học kỹ thuật, giúp đỡ loài người vượt qua được cửa ải khó khăn.

“Cho nên từ khi tiền nhiệm tổng chỉ huy trưởng chết. Chúng tôi đã biết vài phần, họ không coi trọng cái chết của loài người, chúng tôi chỉ có thể dựa vào mình, không có ảo tưởng gì, thậm chí tương lai, đối với loài người mà nói. Nguy hiểm của họ, sẽ là sâu ngoài thành”. Giáo sư Tôn bổ sung thêm.

“Nếu bọn họ không quan tâm đến sự sống chết của chúng ta, thì vì cái gì mà giúp đỡ hai phó tổng chỉ huy, tranh đoạt quyền chỉ huy của thành Kim Lăng?” Sở Vân Thăng trầm ngâm đưa ra chỗ mâu thuẫn.

“Điều này chỉ là tạm thời thôi, họ nhập vào “Phản thế giới” ở thành Kim Lăng, trước khi tìm thấy thứ mà họ muốn tìm, họ sau khi cần chúng ta vào xong, bảo đảm an toàn cho lối vào.

Sự cần thiết thứ hai là xây dựng được sự chuẩn bị vào cửa, điểm này, bọn họ đã sớm rời xa tổng bộ nghiên cứu, ngoài ra khống chế được một nhóm người đang chế tạo thiết bị này, và cần số lượng lớn tài liệu vật tư quý giá kết hợp của tổng bộ chỉ huy thành Kim Lăng.

Thứ ba là võ sĩ hắc ám các người, họ cần vài người tương trợ họ vào phản thế giới. Và khi vào rồi, thì cần có lượng lớn hắc ám võ sĩ cung cấp năng lượng.

Ba điểm này là những tình báo mà chúng tôi có thể hiểu được, ngoài ra còn có hay không thì không biết. Nhưng điều này đủ giải thích họ vì cái gì mà khống chế thành Kim Lăng”. Giáo sư Tôn chậm rãi nói, vô cùng lưu loát, cứ như đã nghĩ về nó lâu lắm rồi.

“Hai phó tổng chỉ huy trưởng, cam tâm chịu khống chế sao? Đây là điểm mà Diêu Tường muốn hỏi, cũng là điểm mà Sở Vân Thăng nghi ngờ.

“Họ có thể có cách gì? Hai “Dị tộc” ấy muốn giết Chúc Hi Thụy và Phương Việt Hậu là dễ như trở bàn tay. Hơn nữa, Chúc Hi Thụy và Phương Việt Hậu đã có sách lược khác nhau, Phương Việt Hậu mong hoàn toàn có thể lật đổ được cái dị tộc kia, nhận được sự che chở của họ, từ đó mà bảo vệ được loài người; Còn Chúc Hi Thụy mong có thể lợi dụng được mâu thuẫn giữa dị tộc, để từ kẽ hở thành Kim Lăng mà tồn tại, mà không phải trở thành nô lệ của dị tộc nào cả”. Giáo sư Phương giải thích thêm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.