Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 146: Tấm Bản Đồ Thứ Hai




“Dương sư trưởng, chuyện này, tôi cần về nghĩ đã” Sở Vân Thăng không ngờ cái miệng của mấy binh sĩ thành sương mù lại ba hoa thế, tình hình lúc đó hết sức nguy ngập, đứng giữa sự sống và cái chết không thể do dự nhiều, nâng cao năng lực bản thân mới là điều cấp bách phải làm lúc đó.

Bây giờ cả phòng tuyến khu Nam và khu Tay đều đầy rẫy xác trùng tử, điều kiện này của Dương Bách Lý quả là có sức hấp dẫn lớn với hắn!

“Được, tôi đợi tin tốt lành từ Sở tiên sinh!” Dương Bách Lí gật đầu nói, võ sĩ hắm ám ai cũng có bí quyết tập luyện riêng, đều là thứ để giữ mạng sống, mọi chuyện kỳ quái diễn ra, thế giới bây giờ thế này, ông cũng không cho là lạ nữa, chỉ cần Sở Vân Thăng cần thì có thể đàm phán với hắn.

Thế nhưng lúc này Tiền Đức Đa đem về một người trẻ tuổi từ bên ngoài phòng tuyến, khoảng hơn 20 tuổi, trẻ hơn Sở Vân Thăng nhiều, gương mặt rất căng thẳng.

“ Sở ca, có chuyện lớn rồi!” Tiền Đức Đa hét lên từ phía xa, bất chấp sự có mặt của vị sư đoàn trưởng sư đoàn số 2

“ Hả?” Sở Vân Thăng giật mình, cho rằng toàn nhà làm việc xảy ra chuyện, cả nhà cô đang ở hểt đó mà. Nhưng nhớ đến xưa nay cái miệng của Tiền Đức Đa luôn phóng đại sự việc, lại không thấy người của Đinh Nhạn dến báo tin, nghĩ chắc là toàn nhà làm việc không có chuyện gì.

“Cô Lâm bị người ta bắt đi rồi” Tiền Đức Đa hấp tấp nói.

“Cô Lâm gì cơ??!” Sở Vân Thăng lục lọi trí nhớ xem gia quyến của mình có ai họ Lâm không.

“Lâm Thủy Dao đó đại ca!” Tiền Đức Đa lớn tiếng nhắc

“Hả? Ta với cô ta có quan hệ gì với nhau đâu?! Miệng lưỡi ngươi đúng là, ăn nói lung tung làm ta giật mình” Sở Vân Thăng xém nữa là văng tục chửi tên Tiền Đức Đa này, bây gờ người và côn trùng không ngừng sát hại nhau, thần kinh của ai cũng căng như dây đàn, sự an toàn của người nhà là mối quan tâm hàng đầu của họ, chỉ cần có chút gì đó như ngọn gió lướt qua bãi cỏ là cả người đã ướt đẫm mồ hôi.

Một cái miềng giống Tiền Đức Đa, biết rõ là hay khoa trương, nhưng vẫn sợ, căng thẳng vô cùng!

“ Đệ, cô ấy, đệ, haizzz, Sở ca, đệ cũng không nói rõ được, để hắn nói đi!”Tiền Đức Đa bị Sở Vân Thăng dọa cho sợ như rùa rụt cổ, đẩy tên đi cùng hắn ra, nói rõ quan hệ, đến bây giờ hắn đã rõ, Sở Vân Thăng vốn không có ý định gì với Lâm Thủy Dao cả. Mình cũng kh ông cần suy nghĩ nhiều cho mệt. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

‘Cậu đừng nói nữa, cô ta xảy ra chuyện, cậu đi tìm tổng bộ chỉ huy hay ủy ban đều được! Tôi bây giờ có chuyện gấp cần về phòng tuyến khu Tây, không có thời gian lo mấy chuyện này!”

Sở Vân Thăng không phải người vô tình, Lâm Thủy Dao dù gì cũng là người cho hắn biết về tấm bản đồ thứ 2, nhưng hắn không rảnh, người mặc áo choàng lại xuất hiện khiến hắn vô cùng lo lắng, hắn phải nhanh chóng đi tìm Đinh Nhạn để bàn đối sách, sau đó quay lại chỗ biệt thự tìm tấm bản đồ thứ 2.

Lâm Thủy Dao không phải là Cảnh Điềm, Cảnh Điềm có chuyện, Sở Vân Thăng có thể bất chấp tất cả, cho dù là Hắc Vũ Vương hay người mặc áo choàng, hắn cũng không tiếc gì hết.

Hơn nữa Sở Vân Thăng cũng đã từng giúp cô ta thoát khỏi thành khủng bố, tuy không đưa đến tận Kim Lăng, nhưng dù gì thì Lâm Thủy Dao cũng an toàn đến được thành Kim Lăng, cũng chủ yếu vì yếu tố hắn tham gia đội hộ vệ đại học Đông Thần, nên hắn không nợ gì nữa.

“Anh chính là Sở tiên sinh? Thủy Dao từng kể với tôi về anh, chỉ có anh mới cứu được cô ấy” người thanh niên kia phân trần, Sở Vân Thăng đã ra hiệu triệu tập bọn Diệu Tường lại chuẩn bị về phòng tuyến khu Tây.

“Sở tiên sinh, anh nhất định phải đi cứu Thủy Dao, cô ấy nói cô ấy có thứ anh cần” cậu thanh niên vội ra chiêu bài cuối cùng, đây là lời cuối cùng mà Thủy Dao dặn dò, nói chỉ cần tìm thấy Sở Vân Thăng, nói ra câu này thì hắn nhất định sẽ tới.

Cậu ta vốn không tin lắm, cho rằng cô ấy sợ đến mức hồ đồ, nhưng không ngờ hiệu quả đến vậy. Sở Vân Thăng đang định đi thì lập tức quay lại, đến trước mặt hắn, hỏi:

“Cậu tên gì? Nói rõ mọi chuyện từ đầu cho tôi nghe xem nào?”

Sở Vân Thăng lạnh lùng nói, Lâm Thủy Dao không giống như người phụ nữ bình thường, ít nhất trong mắt Sở Vân Thăng cô ta cũng là người biết đóng kịch nói dối không chớp mắt, nhưng Lâm Thủy Dao luôn khẳng định mình là người mẫu.

Giáo sư Tôn không rõ tại sao Sở Vân Thăng muốn chiếc khuyên tai của cô Triều đến vậy, vì vậy người biết hắn vẫn đi tìm khuyên tai đó, chỉ có 3 người: hắn, Từ Triệu Hải và Lâm Thủy Dao. Cô ta nói thứ mình cần chắc chắn là cái khuyên tai.

Nhưng Sở Vân Thăng không tin Lâm Thủy Dao lắm, con người này quỷ kế đa đoan, có khi nói thế để mình đi cứu cô ta cũng nên.

“Tôi là Lương Hi Thành, là bạn Lâm Thủy Dao, mới đến không lâu, Phương Uất Sâm bắt Thủy Dao đi, tên đốn mạt này đã sớm để ý Thủy Dao, trước kia có bọn Đức Đa nên không dám làm gì, bây giờ thương vương bị thương, thực lức yếu đi, bọn Đức Đa lại bận, hắn mới dám đến bắt cóc Thủy Dao đi!” Lương Hi Thành cắn môi nói.

“Cậu bảo đâu cơ?” Sở Thanh Vân nhớ đến vấn đề quan trọng, đó là chuyện tấm bản đồ thứ 2 ở chỗ tối qua đi ngang qua Đế Cảnh Danh Uyển, nếu Lương Hi Thành nói là đến nơi đó thì có thể chắc chắn được một nửa rồi!

“Nơi đó à?” Lương Hi Thành ngạc nhiên hỏi Sở Thanh Vân, rồi trả lời luôn: “Đế Cảnh Danh Uyển”

Sở Thanh Vân trầm tư suy nghĩ:

“Lâm Thủy Dao có nói tôi cần gì không?”

“Tôi không rõ lắm, nhưng trong lúc cuối giành giật, cô ấy chỉ vào miếng ngọc ở ngực nói vậy, miếng ngọc đó cô ấy tìm thấy sau khi đến Kim Lăng tìm tôi, cô ấy lấy nó từ tôi mà” Lương Hi Thành lắc đầu có vẻ khó hiểu.

Thực ra bây giờ hắn rất buồn, lúc đó Lâm Thủy Dao đến tìm hắn đòi miếng ngọc, hắn mừng như điên, cho rằng cô đã thay đổi, chấp nhận sự theo đuổi của hắn, ai dè cô ta lấy miếng ngọc chỉ làm bùa hộ thân.

Sở Thanh Vân nhớ là cô ta từng nói đến một người họ Lương gì đó, dĩ nhiên là con trai mà lão họ Lương đó truyền lại cho, đó chính là Lương Hi Thành này!

Hắn cười nhạt, Lâm Thủy Dao này đúng là không vừa chút nào, khi chưa biết mình có đến Kim Lăng an toàn hay không đã chuẩn bị kỹ càng, cô ta biết Sở Thanh Vân chắc chắn sẽ đi tìm miếng ngọc đó, nên đã nhanh tay giành về, nếu không bị bắt cóc thì giờ chắc đang mặc cả với mình đây.

“Vậy Phương Uất Sâm là ai? Sở Thanh Vân hỏi, cái tên này, trong thời buổi loạn lạc, lại dám bắt cóc người của Hắc Vuc độc lập sư đoàn số 2, người không nể Dương Bách Lí hẳn không phải người đơn giản.

Lương Hi Thành do dự nhìn Dương Bách Lí, nói lí nhí không rõ lời:

“ Cha hắn là Phương Phách Tiêu - sư đòan trưởng sư đoàn số 3, ông nội là phó tổng chỉ huy của tổng bộ chỉ huy!”

Dương Bách Lí tức giận nói:”Tên tiểu tử này dám làm loạn, đụng đến người của ta, Sở tiên sinh, anh yên tâm, tôi sẽ lập tứ tìm cha hắn đòi người!”

“Dương sư trưởng, ông cảm thấy thế có đòi lại được người không?” Sở Thanh Vân kinh ngạc, con người này đúng là kỳ lạ, nhưng hắn vẫn cố giữ sắc mặt nói.

Cha và ông Phương Uất Sâm đều là quan to ở Kim Lăng, Sở Thanh Vân vẫn chưa ngu đến nỗi cho rằng Phương Uất Sâm là con ông cháu cha ăn hại, cái gì cũng không biết, chỉ biết gây họa của người trên! Đó chỉ là chuyện trên phim, còn thự tế thì ngược lại, họ thường rất khôn lỏi.

Lâm Thủy Dao đúng là rất xinh đẹp, nhưng với quyền thế trong tay, Phương Uất Sâm muốn mĩ nữ nào ở Kim Lăng thành mà chẳng được, sao lại là người của sư đoàn số 2? Thế chẳng phải là tìm rắc rối hay sao? Hơn nữa lại ra tay đúng vào lúc này.

Hơn nữa mục đích này phải kinh thiên động địa! Nếu không với chiến sự bây giờ ai lại rửng mỡ gây nội chiến? Một người tương lai sẽ làm sư trưởng, thậm chí là phó tổng chỉ huy đâu có dại dột như vậy!

Hắn xưa nay không nghĩ mình thông minh, nhưng chuyện hắn có thể nghĩ thông suốt, chả lẽ người đã leo đến vị trí sư đoàn trưởng như Dương Bách Lí lại không nghĩ ra. Cái gì mà lập tức đi đòi người, chỉ là lời nói cửa miệng, nếu làm vậy mà đòi được người mới lạ!

Nhưng Dương Bách Lí giờ đau đầu hơn Sở Thanh Vân nhiều, nếu không cứu được người thì mất hết thể diện, cả đoàn sẽ không còn ai tin ông nữa.

Có lẽ Dương Bách Lí nắm được một số chuyện mờ ám gì đấy, hoặc biết đối phương muốn mình làm gì, mà Sở Thanh Vân lại không biết. dù gì chuyện này cũng dính vào mấy ông quan to.

Có lẽ không nhắm vào Dương Bách Lí mà nhắm vào thương vương.

Có điều đối phương không ngờ là chuyện này lại dính vào quyền lợi của Sở Thanh Vân, miếng ngọc bội trên người Lâm Thủy Dao rất quan trọng với hắn, đây là chuyện không ai biết!

Hắn đang đợi quyết định và thái độ của Dương Bách Lí, vì vậy mới có ý kích ông ta.

“Sở tiên sinh, chuyện này tôi không hiểu lắm, nói thật, tôi và Phương Phách Tiêu không có gì khúc mắc, nhưng người phải cứu, nếu Sở tiên sinh đi thì tôi sẽ hết sức hợp tác!” Dương Bách Lí chau mày nói, những gì Lương Hi Thành nói ông ta đều nghe thấy hết, tuy không biết tại sao hắn lại hứng thú miếng ngoc đó, nhưng chỉ cần Sở Thanh Vân đi, ông ta tin có thể cứu được người, ổn định lòng người trong sư đoàn.

“Được, vậy tôi muốn sư đoàn phái cảnh vệ đi cùng tôi, đột nhập cướp người về!”

Sở Thanh Vân đã chuẩn bị sẵn 2 phương án, một là căn cứ vào mối quan hệ với sách cổ và bản đồ, tự mình mai phục, cứu Lâm Thủy Dao ra, như vậy quỷ không hay, cũng không phải lo về thế lực hùng hậu.

Thứ hai là mai phục nhưng không xông vào, chỉ có thể lấy uy hiếp. Hắn muốn dung sư đoàn số 2 ,số 9 và tổng bộ nghiên cứu uy hiếp họ Phương, ép họ trả người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.