Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 14: Được sống thật tuyệt




Con Xích Giáp Trùng cả người bao phủ trong ngọn lửa kêu gào thảm thiết, lớp giáp xác mà nó vẫn tự hào không thể nào ngăn cản được ngọn lửa từng chút từng chút cướp đi sinh mạng của nó.

Một loạt đạn được truyền vào lượng nguyên khí tương đương với hai mũi tên băng tạm thời còn chưa lấy được tính mạng của nó, thế nhưng chừng này cũng đủ khiến nó không còn khả năng tấn công nữa, chỉ có thể chìm trong ngọn lửa thống khổ chờ đợi cái chết.

Con Xích Giáp Trùng còn lại vẫn không chút sợ hãi lướt qua đồng loại, một cái càng to lớn hung hăng quét tới, sức mạnh bá đạo như một ngọn núi lớn, trực tiếp đánh văng cả người Sở Vân Thăng bay ra ngoài, nặng nề ngã trên mặt đất!

Trong nháy mắt đó, Sở Vân Thăng chỉ cảm thấy cả cơ thể mình như đã đứt rời từng khúc, không có cách nào khôi phục.

Khẩu súng lục bị văng ra xa, đây là khoảng cách mà hắn không thể nào đạt đến.

Bóng dáng đỏ tươi như máu của Xích Giáp Trùng từng chút lớn dần trong đồng tử hắn, hắn gần như đã cảm nhận được hơi thở cái chết.

Trong mắt con côn trùng tràn ngập sự tàn nhẫn, hơi thở chết chóc và bóng tối vô tận, thậm chí còn ẩn chứa một chút đùa cợt!

Sở Vân Thăng không thể di chuyển, bị cặp càng của con côn trùng dễ dàng kẹp lấy, hắn đã cảm giác được ranh giới tan vỡ của nguyên phù Lục giáp, như thể chỉ cần con côn trùng kẹp nhẹ cặp càng một cái là hắn sẽ một biến thành hai, giống như tất cả những cái xác đứt đôi mà hắn từng thấy!

Xích Giáp Trùng kêu to đầy đắc ý, nó mở cái miệng to lớn bẩn thỉu ra, vươn ra một thứ dài nhọn như một cái ống hút, cắm về phía đầu Sở Vân Thăng, nó muốn ăn sống não của hắn!

Sở Vân Thăng liều chét giãy dụa, nhưng không thể nào lay động được cặp càng cứng rắn như sắt này, nỏ của hắn, súng của hắn, tất cả đã không còn!

Thế nhưng, hắn vẫn còn kiếm, một thanh trường kiếm sắc bén.

Đây là hy vọng duy nhất của hắn!

Tay trái nhanh chóng cầm lấy chuôi kiếm, truyền nguyên khí vào đó, lập tức đẩy văng vỏ kiếm ra, nguyên khí của hắn còn chưa đến một phần sáu, trong thời khắc sinh tử, hắn không tiếc hết thảy điên cuồng truyền vào trong thân kiếm, tất cả nguyên khí cuồn cuộn chảy vào thanh trường kiếm.

Cầm ngược chuôi kiếm, thân thể ngửa mạnh ra sau, giơ kiếm, vung xuống, nhắm vào cái miệng bẩn thỉu đó, nhắm vào cái ống hút sắc nhọn đó, hung hăng chém xuống. Cho đến khi toàn bộ thân kiếm đã ngập vào trong cái miệng sền sệt của Xích Giáp Trùng, thứ nước bọt gớm ghiếc kia văng tung tóe lên mặt Sở Vân Thăng, mang theo cảm giác nóng rát hừng hực, nguyên phù Lục Giáp đã không còn cầm cự được bao lâu nữa!

Phản kích trong tuyệt cảnh, chém phát chết luôn!

Con Xích Giáp Trùng trong lúc đau đớn điên cuồng vung cặp càng của nó lên, rít gào như điên, ném thân thể của Sở Vân Thăng đi, vặn vẹo thân thể to lớn của mình, run rẩy kịch liệt rồi dần dần chết đi.

Sở Vân Thăng miệng phun máu tươi, trạng thái trống rỗng khi hao hết nguyên khí khiến cả người hắn bủn rủn không còn chút sức lực, mà cơn đau đớn kịch liệt của cơ thể khiến cho hắn không di chuyển nổi nửa bước.

Đến ngay cả sức rút nguyên phù Nhiếp Nguyên ra hắn cũng không có.

Thầm vận công pháp, hắn liều mạng khôi phục nguyên khí, bởi vì vẫn còn một con Xích Giáp Trùng đang bị đóng băng, lúc nào cũng có thể phá băng mà ra, hắn hiện giờ đã không còn sức để đánh tiếp!

Đây là một cuộc đua tốc độ, một cuộc đua tốc độ khôi phục với côn trùng!

Con Xích Giáp Trùng bị lửa thiêu đốt đã hấp hối, dưới ánh lửa đỏ, Sở Vân Thăng khẩn trương nhìn chằm chằm vào con Xích Giáp Trùng bị đóng băng đang bốc lên khí lạnh nhè nhẹ.

Một giây! Hai giây! Ba giây!....

Một phút! Hai phút! Ba phút!....

Tròn nửa tiếng đã trôi qua, tiếng súng hỗn tạp với tiếng pháo, cùng với những tiếng rít gào của Xích Giáp Trùng vọng lại từ xa, nhắc nhở cho từng ngóc ngách của Thân Thành đang chìm trong yên tĩnh, nơi đây không còn là cái đô thị quốc tế phồn hoa nhộn nhịp kia nữa, mà là một thành phố tràn ngập những điều kinh khủng!

Mỗi khớp xương của hắn như thể đều đã đổi chỗ, ban đầu không thể động đậy, rồi khi nguyên khí chậm rãi mà trật tự dần dần khôi phục, sức mạnh mất đi lại dần dần trở về với cơ thể. Ầm một tiếng, chút nguyên khí ít ỏi trong cơ thể rốt cuộc thông suốt toàn thân, loại cảm giác thoải mái này còn mãnh liệt hơn cả cảm giác đau đớn thấu xương khi nãy, Sở Vân Thăng thấp giọng rên rỉ, những khớp xương có vẻ cũng đã trở về vị trí cũ, hắn rốt cuộc có thể gượng nâng người lên, ngồi trên đất dựa vào tường.

Ngẩng đầu nhìn lại.

Khu phố đổ nát, những tòa nhà cao tầng u ám, bầu trời tối đen, tất cả đều như một đống hoang tàn ngàn năm cắn nuốt loài người!

Thanh kiếm vẫn đang cắm thẳng đứng trên miệng con Xích Giáp Trùng thứ ba, con côn trùng ngước nhìn bầu trời, tựa như đến chết vẫn không cam lòng.

Ngọn lửa nhảy múa vô cùng đẹp đẽ, tượng băng vang lên một tiếng "rắc", hiện lên một vết nứt, trong màn đêm âm u lạnh lẽo, tiếng "rắc" này có vẻ vô cùng rõ ràng mà lại khiến lòng người phát run, con côn trùng sắp phá băng xông ra!

Sở Vân Thăng tựa như một con báo săn, tung người nhảy lên, một bước, hai bước, ba bước, lướt qua con Xích Giáp Trùng thứ ba, nhẹ nhàng rút thanh kiếm ra, bốn bước, năm bước, sáu bước, nhảy lên không, vung kiếm chém xuống, đầu con côn trùng vừa phá vỡ lớp băng lập tức bị chém rơi xuống đất, chất lỏng màu xanh đặc quánh tràn lan dưới lưỡi kiếm!

Kết thúc, thật sự kết thúc!

Sở Vân Thăng ngồi phịch xuống đất, nhìn vào ba con Xích Giáp Trùng này, con thứ hai bị ngọn lửa đốt chết, con thứ ba bị kiếm đâm chết, ngược lại con thứ nhất lại là con bị chém rơi đầu mà chết cuối cùng.

Không ngờ mình lại đương đầu với ba con Xích Giáp Trùng cùng lúc!

Thế nhưng, Sở Vân Thăng không hề cảm thấy hưng phấn chút nào, đây đều là do hắn đặt cược mạng sống của mình mới đánh đổi được. Nếu như lại gặp một lần nữa thì hắn hoàn toàn không thể đảm bảo mình còn có thể sống sót hay không.

Lần đầu tiên hắn hắn khao khát cảnh giới Hai Nguyên Thiên đến vậy, bởi vì chỉ khi đạt đến cảnh giới Hai Nguyên Thiên, hắn mới có thể tu luyện được những chiến kỹ cận thân mạnh mẽ.

Cả thể xác và tinh thần Sở Vân Thăng đều kiệt quệ, muốn ngồi dưới đất khôi phục một chút, thế nhưng trên đường phố lại truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn. Chắc là có người đến, lại không chỉ một người, hắn suy nghĩ một chút, chỉ sợ họ bị thu hút bởi ánh lửa và tiếng đánh nhau ở đây.

Mặc kệ thế nào, những chiến lợi phẩm mà mình đã phải đánh đổi một cái giá thảm trọng mới đạt được, tất nhiên là không thể vứt bỏ vô ích. Sở Vân Thăng lập tức xốc lại tinh thần, nhanh chóng thu ba cái xác Xích Giáp Trùng vào Vật Nạp phù, nhặt lại súng và nỏ, còn những khối băng, chất lỏng ăn mòn còn lại đã không cần thiết phải để ý nữa, bởi vì có một thứ quan trọng hơn nhiều những thứ này, đó chính là thức ăn trong siêu thị Hoa Liên.

Cho đến lúc này rồi, dù là một kẻ ngu cũng biết sự quan trọng của thức ăn. Trong thời buổi tối tăm này, rất nhiều thực vật đã chết đi, tương lai căn bản không ai có thể biết trước, lương thực hiện có đã trở thành sự đảm bảo duy nhất để có thể sinh tồn!

Ai cũng sẽ không chê sự đảm bảo này quá nhiều, nhất là với một người có Vật Nạp phù tiện lợi như Sở Vân Thăng, tự nhiên là càng nhiều càng tốt.

Nhờ vào ánh lửa còn chưa tắt, Sở Vân Thăng khống chế Vật Nạp phù nhanh chóng thu lấy lượng hàng hóa ít ỏi trên những kệ hàng, mặc kệ là có hữu dụng hay không.

Đến khi đã thu được một nửa, đoàn người liền tràn vào, Trương Hàm cũng xen lẫn trong đó, Sở Vân Thăng ra hiệu cho hắn nhanh đi kiếm chút gì đó đi.

Bản thân lại đi đến bên một quầy hàng không ai chú ý, vơ vét sạch sẽ rượu và thuốc lá chứa bên trong.

Đeo nỏ lên lưng, Sở Vân Thăng châm một điếu thuốc, đi ra khỏi cửa chính, hoàn toàn không để ý đến đoàn người đang điên cuồng tranh đoạt thức ăn sau lưng, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đen kịt, hắn bỗng nhiên có cảm giác được sống thật tuyệt!

Hàng hóa còn lại trong siêu thị vốn không nhiều lắm, lại bị Sở Vân Thăng càn quét qua một lần, đám người này thậm chí còn lục tung hết cả kho hàng, rất nhanh đã vơ vét sạch sẽ mọi thứ, đến cả một cuộn băng vệ sinh cũng không chừa!

Khi Trương Hàm đi ra, trên mặt đã là chỗ xanh chỗ tím, hiển nhiên đã xảy ra xung đột khi đang tranh giành, hắn lấy quần áo bao bọc những gì đã lấy được, lặng lẽ nhìn bóng lưng Sở Vân Thăng. Hắn không cách nào hiểu được người đàn ông này, rõ ràng khi ở trên lầu hắn thấy không chỉ một con Xích Giáp Trùng bị giết, thế nhưng hiện giờ chẳng còn có lấy một con.

Hơn nữa, ngoại trừ cây nỏ trên lưng người đàn ông này, không còn bất cứ bao bọc gì cho thấy anh ta thu lấy thức ăn, đây rốt cuộc là sao chứ?

Có điều, Trương Hàm cũng không dám hỏi, hắn mơ hồ cảm thấy người đàn ông này có vẻ nóng nảy không yên, vô cùng nguy hiểm.

"Đi thôi, chúng ta trở về, tôi cần nghỉ ngơi một lát!" Sở Vân Thăng dập tàn thuốc, nhẹ nhàng nói. Hắn bây giờ phải tìm một nơi an toàn để nhanh chóng khôi phục thực lực.

Không phải là hắn không nghĩ đến việc Trương Hàm cố ý cung cấp tin tình báo sai lầm cho hắn, khiến hắn rơi vào vòng vây của ba con Xích Giáp Trùng. Nhưng nghĩ lại, điều này chẳng những không hề có bất kỳ chỗ tốt nào cho họ, trái lại còn khiến họ mất đi sự bảo vệ của mình. Dù cho Trương Hàm cũng muốn đoạt lấy cây nỏ của mình như Điêu Định Quốc, nếu như mình chết trong miệng Xích Giáp Trùng, vậy thì bằng chút sức mạnh của những người này cũng căn bản không thể nào lấy lại cây nỏ từ trong phạm vi tấn công của Xích Giáp Trùng, cho nên khả năng Trương Hàm cố ý nói sai gần như không có.

Hơn nữa, đừng nói là Trương Hàm, cho dù là người có cảnh giới Một Nguyên Thiên như mình, lại thêm sự giúp đỡ của máy nhìn đêm mà cũng bị lũ Xích Giáp Trùng vô cùng giảo hoạt lừa gạt, huống chi là một Trương Hàm không có gì cả.

Trở lại căn phòng mà bốn người kia ẩn nấp, Sở Vân Thăng tìm một căn phòng yên tĩnh, khóa kín cửa lại, rồi lập tức chìm vào trạng thái tu luyện.

Nhưng không ngờ là hành động liều mạng lần này lại khiến cho hắn phát hiện sự tiến bộ của nguyên khí!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.