Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 123: Ta muốn năm thành




Lô Quốc Long cung cấp đạn cho Sở Vân Thăng tổng cộng không nhiều lắm, sau lần phản công thứ nhất, băng đạn của hắn chỉ còn lại đạn cũ.

Phía dưới tường vây… xác trùng tử chất đầy. Hình thành một cái sườn dốc bằng thi thể, làm cho người ta thấy mà giật mình.

Số lượng trùng tử rất lớn, chút tổn thất đó có lẽ chẳng đáng gì. Nhưng mà hắc ám võ sĩ bên dưới tiểu trạm thương vong một người lại thiếu một, không có cách nào bổ xung được.

Con số tử vong ở đầu tường Sở Vân Thăng đã tăng lên 6. Người bị thương còn tăng lên rất nhiều, tỉ lệ tử vong lên đến một phần năm. Thương vong của ba mặt tường khác càng cao hơn nam tường, tiếng xé gió hòa lẫn tiêng kêu bi thống.

“Đại ca, em van anh, cho em được chết thống khoái!” Một người ở tường, chân bị kìm của Xích Giáp trùng bẻ gãy, bụng bị đâm thủng, máu tươi bắn tung tóe chảy xuống tường vây, mặc dù Vu Bà đã kịp tời cứu chữa cho hắn, nhưng không cách nào khôi phục đôi chân.

“ Võng tử, không có chân, đại ca sẽ nuôi sống em. Mẹ kiếp, em không được chịu thua như vậy!” Võ sĩ bị chặt đứt chân cười thảm một tiếng, đột nhiên vươn tay túm lấy súng lục chĩa vào đầu mình, nhắm vào giữa đầu, thở phì phì, ngực phập phồng kịch liệt. Khoé mắt tóe ra nước mắt.

“Đoàng!”

“Thằng nhóc cứng đầu!”

Tiếng súng thê lương vang lên, mang đi tính mạng của hắn, lại như một cái dùi đâm vào nội tâm tên hắc võ sĩ còn sống, nhất là những người bị trọng thương kia, ánh mắt họ ngẩn ra, giống như nhìn thấy kết cục của mình vậy.

Xúc tua của tử vong dần dần tràn đến, tâm tình các võ sĩ đều sa sút, chỉ một đợt công kích của trùng tử, liền rơi xuống hoàn cảnh như vậy, không thể tưởng tượng được những công kích liên tiếp phía sau có kiên trì nổi không?

Phá vòng vây là hi vọng cuối cùng!

Sở Vân Thăng lên tiếng gọi Vu bà, hắn đã nhìn thấy nhân mã của hai đại đội bắt đầu vận chuyển lương thực, chuẩn bị đột phá vòng vây.

“Năm thành? Ngươi điên rồi sao? Dù là Trầm Thiếu Trạch luôn bĩnh tĩnh cũng có chút nổi nóng, chỉ chớp mắt, Vu Bà này đã từ 3 thành biến thành 5 thành, không phải bị Xích Giáp trùng tàn phá não rồi chứ?

“Không sai, là 5 thành, không phải nàng muốn mà là ta muốn!” Sở Vân Thăng từ từ đứng dậy bên Vu bà, trầm giọng nói.

Hắn vốn tưởng rằng những người này bỏ lương thực, tực tiếp phá vòng vây, sau đó mình có thể lặng lẽ đem lương thực của tiểu trạm hốt gọn lấy một mẻ.

Kết quả lúc này mới biết được cái gì gọi là miếng ăn là miếng tồi tàn. Những người này vẫn không sợ chết mang theo lương thực đột phá vòng vây.

Sau lại thầm nghĩ lại, những đội ngũ này liều chết đến đây cũng chính vì những lương thực, nguy hiểm lúc phá vòng vây, thật ra so với những tao ngộ trên đường tới đây cũng không thua kém bao nhiêu, hẳn còn trong dự tính của bọn họ, tất nhiên vẫn dựa trên kế hoạch lúc đầu mà làm.

Hơn nữa, ba người hắc ám võ sĩ cấp 3 nọ, cũng với phong hỏa liên thành, cũng làm cho bọn họ tin tưởng phá vỡ vòng vây. Chỉ cần không có kim giáp trùng xuất hiện, chỉ là một ít Xích Giáp trùng, thật không khó để bọn họ lao ra.

Quan trọng hơn chính là phiá bắc tiểu trạm không xa có một con sông lớn, chỉ cần tới đó, kịp thời hủy đi cầu sông, Xích Giáp trùng mặc dù có thể qua sông, nhưng tất bị nước sông ngăn cản lại, thời gian cũng đủ để họ thóat đi hoặc ẩn náu.

“Vu bà, bây giờ không phải lúc nháo sự, nếu như các ngươi hồ đồ, cũng đừng trách chúng ta không khách khí” Chúc Lăng Điệp lạnh giọng nói, lúc này nàng và Trầm Thiếu Trạch lại vì lợi ích cộng đồng. Đối với sự xuất hiện đột ngột của nam nhân này cũng không quá chú ý đến, một tên võ sĩ hạng 2, mặc dù công kích hỏa có chút uy lực, nhưng cũng chỉ có vậy. Nàng cũng không muốn phái người đi gọi phong hỏa liên thành và Thập Tam Gia đang nghỉ ngơi dưới hầm.

“Ta nói rồi. Bây giờ là ta muốn năm thành. Không phải Vu bà. Dựa theo quy củ của các ngươi trước kia, đả bại một võ sĩ cấp ba là có ba thành, bây giờ ta một mình đánh 2 võ sĩ cấp 3 của các ngươi, lấy năm thành” Sở Vân Thăng cường ngạnh nói, hắn không có bối cảnh cùng thế lực kinh người để áp chế ai, muốn có được năm thành này, thì phải dùng đến vũ lực của chính mình.

Đối phương có năm người cấp 3, hai người cấp 2, cộng theo một đôi phong hỏa liên thành, Sở Vân Thăng cũng có chút chịu nhiệt không nổi, nếu muốn trực tiếp liều mạng cá chết lưới rách với bọn họ, đến lúc đó, cho dù có giết sạch bọn họ, mình cũng khó có thể đảm bảo không bị thiệt hại nghiêm trọng, tư nguyên tích lũy hai ngày nay sẽ bị mất sạch.

Cho nên hắn lựa chọn ra điều kiện với Trầm Thiếu Trạch.

Lời của Sở Vân Thăng vừa nói ra, lập tứ gây ra một mảng xôn xao, ngoại từ Vu Bà còn giữ được bình tĩnh, những kẻ khác đều dùng ánh mắt ngây ngốc dò xét Sở Vân Thăng.

Nhị cấp muốn khiêu chiến tam cấp? Cho dù là tam cấp bình thường, cũng đã không có chỗ chịu nổi! lại càng thêm điên cuồng, người này cư nhiên khiêu chiến hai người! Hoàn toàn là muốn chết.

Đồng tử Trầm Thiếu Trạch co lại, hắn từ nhỏ sinh sống trong gia đình quan cao, cũng không phải trông mặt mà bắt hình rong, hắn thấy ánh mắt Sở Vân Thăng bình tĩnh mà kiên định, tâm tình không bị ảnh hưởng, lại có chút úy kị.

Hắn suy xét đối phương đến tột cùng là dựa vào cái gì, lại có thể điên cuồng như vậy? Trừ khi nhị cấp của hắn là giả! Đây là lý do duy nhất Trầm Thiếu Trạch có thế nghĩ ra!

Nhưng hắn nhanh chóng phủ nhận lý do này, Trong thành Kim Lăng, không có một người nào có huy chương cao cấp. Hơn nữa muốn đối phó với tam cấp bính đẳng, ít nhất phải là tam cấp bính đẳng, nhưng mà đây là khái niệm gì? Đệ nhất đại bang ở khu Nam, lão đại của hắn Đại thương Vương bất quá cũng chỉ có đẳng cấp này.

Trầm Thiếu Trạch cũng không thể trì hoãn thêm nữa. Nhìn người thanh niên không biết sợ là gì này, để cho người khác giáo huấn hắn một chút, có phải dấu diếm thực lực hay không, thử một lần sẽ biết, nhưng mà hiển nhiên cũng phải kéo Chúc Lăng Điệp vào.

“Chúc tiểu thư, hắn kiên trì như vây, không bằng mỗi nhà chúng ta phái ra một người, chơi đùa với hắn” Sắc mặt Trầm Thiếu Trạch thoải mái nói, là đệ nhất đại bang ở khu Nam, Khí thế tất nhiên không thể kém, nếu lọt vào trong tai người khác, chỉ là mình cùng người này chơi đùa mà thôi.

“Tôi cũng có ý này” Chúc Lăng Điệp khẽ mỉm cười, biến hóa trong thần sắc của Trầm Thiếu Trạch đều lọt vào mắt nàng, nhưng mà lúc này song phương đồng tiến đồng thối,. Phái ra một người chơi đùa với tiểu tử này cũng không là gì, nàng không tin một võ sĩ nhị cấp có thể thắng 2 võ sĩ tam cấp, mặc dù có ngụy trang cũng khó thắng nỗi.

Các hắc ám võ sĩ khác lập tức tản ra thành một vòng lớn, lực phá hoại của võ sĩ tam cấp, thật kinh người, không cẩn thận sẽ bị ngộ thương, đây là địa phương không dung lí lẽ để nói được.

“ Thời gian cấp bách, bên ngoài còn có trùng tử bao vây, 2 vị cùng lên đi” Sở Vân Thăng lấy súng lục ra, nói với hai người được Trầm Thiếu Trạch và Chúc Lăng Điệp đưa ra.

“Tiểu tử quá ngông cuồng” Một tên võ sĩ thanh âm bén nhọn nói, vốn TrầmThiếu Trạch đưa hắn ra đấu với một tên nhị cấp là rất mất mặt, lúc này nghe lời nói không mặn không nhạt của Sở Vân Thăng, làm hắn cảm thấy rất chói tai

“Hắn lập tức khom người bắn tới, thả người bổ nhào, một con hỏa long, thuận theo quyền phong tiến đến.

“Mặc dù đẳng cấp song phương bất đồng, nhưng hắn xuất thủ chính là công kích mạnh nhất. Không ai có thể khinh thường, sư tử vồ thỏ cũng phải dùng hết sức lực, tất cả mọi người đều hiểu đạo lý này, tuyệt không ai vì hắn là võ sĩ nhị cấp mà lưu thủ cả.

Một kích của võ sĩ cấp 3, hoàn toàn có thể giết chết một con Xích giáp trùng trưởng thành. Hơn nữa, hắn lại có hỏa năng, lực công kích mạnh nhất, uy lực của quyền này không kém. Sở Vân Thăng có ý niệm quyết chiến trong đầu, chẳng những không lùi bước ngược lại còn đón lấy công kích của đối phương, một bước tiến lên, đồng thời giơ hai tay lên bắn ra một kích súng lục.

“Đoàng..!!!”

Hỏa long nguyên khí cùng viên đạn va chạm thành một chỗ, bạo liệt thành một đoàn hỏa diễm, lửa văng khắp nơi.

Sau đó lại là một màn quỷ dị, làm cho mọi người trợn mắt.

Sở Vân Thăng không bị bức lui như trong dự liệu của mọi người, thậm chí ngay cả bỏng, cháy cũng không có, vẫn giơ súng như trước, tiến nhanh lên.

Giống như không có gì có thể cản được cước bộ của hắn.

:Không có khả năng! Nhị cấp sao có thể ngăn được công kích này?” Lúc này đã có người kêu lên.

“Hắn không phải là nhị cấp! Tuyệt không phải là nhị cấp!” Sắc mặt Trầm Thiếu Trạch trầm xuống, thầm nghĩ.

Hắc ám võ sĩ kia cũng sửng sốt, căn bản không ngờ tới Sở Vân Thăng có thể phá được công kích của mình.

“Đoàng!!”

Một tiếng súng vang lên.

Ngực của võ sĩ kia phóng ra một đoàn hỏa diễm, hắn nhanh chóng lui vài bước, vội vàng triệu tập tất cả năng lượng mới khó khăn chống đỡ được viên đạn đang xoáy trong lồng ngực, còn chưa kịp phản ứng thì tiếng súng lại vang lên.

“Đoàng!!”

Hắn lại một lần nữa phải lui bước.

“Đoàng!!”

Lại một phát nữa.

Hắn căn bản không có thời gian để né tránh, trực tiếp bị té ngã trên mặt đất, miệng phun máu tươi. Viên đạn đã đốt lấy da thịt hắn, chỉ có chưa cắm vào trong cơ thể hắn mà thôi.

“Vậy mà cũng có thể sao?Uy lực không hề giảm chút nào, sao hắn có thể làm được như vậy?” Trầm Thiếu Trạch kinh hãi, Sở Vân Thăng vẫn đi tới, hắn lạnh giọng nói với Chúc Lăng Điệp:”Người của ngươi đã xảy ra chuyện gì?”

Tên võ sĩ còn lại vốn đứng một bên, bây giờ không cần người khác giục, hắn đã đứng không yên.

Ban đầu hắn cho rằng tên võ sĩ này có thể một mình giải quyết Sở Vân Thăng, không cần mình ra tay, nếu không lại bị nói 2 võ sĩ cấp 3 khi dễ một vó sĩ cấp 2, có đánh thắng cũng chẳng có mặt mũi.

Bây giờ nếu thua, truyền đi, chỉ sợ càng thêm dọa người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.