Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 10: Đánh lén!




Sở Vân Thăng hưng phấn đến không ngủ được, hắn rốt cuộc không cần phải chờ đến hai năm sau mới có thể đạt đến cảnh giới Hai Nguyên Thiên, mục tiêu hiện tại của hắn là phải giết được ít nhất 243 con Xích Giáp Trùng!

Hắn phải rời khỏi phòng, chủ động dấn thân vào bóng tối, tìm kiếm những con Xích Giáp Trùng lạc đàn, sau đó giết chết nó, hấp thu nguyên khí!

Trang bị cho mình một tấm nguyên phù Nhiếp Nguyên mới, một khẩu súng lục, một chiếc nỏ có thể tháo lắp và mũi tên, một thanh trường kiếm đã chuẩn bị sẵn từ thời đại Mặt Trời, phong ấn lên đó nguyên phù Thần Binh, để sử dụng khi phải cận chiến.

Mặt khác Sở Vân Thăng không yên tâm lắm nên chế tạo thêm một tấm nguyên phù Lục Giáp tăng cường thể lực và phòng ngự, chuẩn bị xong những thứ này thì đã là chuyện của vài ngày sau.

Nếu muốn tìm Xích Giáp Trùng thì không hề khó, thường xuyên có những tiếng gào thét thảm thiết truyền đến từ xa, và cả tiếng đạn pháo mãnh liệt của quân đội nữa, không có chỗ nào không có dấu hiệu thể hiện nơi đó tồn tại Xích Giáp Trùng.

Lấy năng lực hiện tại của Sở Vân Thăng, tốt nhất là đánh lén những con Xích Giáp Trùng lạc đàn, còn nếu lũ côn trùng xuất hiện thành đàn thì hắn cũng chỉ có thể chạy trối chết!

Hắn bỏ qua việc tìm đến nơi quân đội đang giao chiến với lũ côn trùng để kiếm lợi, đó là dải đất hết sức nguy hiểm mà lũ côn trùng toàn đi thành đàn với nhau, hơn nữa việc hắn dùng nguyên phù hấp thu nguyên khí đối với người bình thường hiện tại vẫn còn quá quỷ dị, hắn còn chưa muốn lại giống như gã nắm đấm băng bị quân đội mang đi thí nghiệm.

Mục tiêu hiện tại của hắn là một hai con Xích Giáp Trùng hoạt động đơn lẻ, ngay cả là ba con thì hắn cũng không muốn chính diện đối chọi. Nếu như nguyên phù Lục Giáp không thể chống lại sự tấn công mãnh liệt và thứ nước bọt có tính ăn mòn kinh khủng của Xích Giáp Trùng, vậy thì lúc đó hắn có hối hận cũng đã muộn.

Mười mấy ngày qua, những người khác trong tòa nhà đều phải gian nan vượt qua những ngày tháng im lìm như chết, thức ăn ngày càng ít, khiến cho mọi người bắt đầu thảo luận là nên rút lui khỏi đây, hay là thủ vững chờ đến khi quân đội khống chế được thành phố, vì đó mà thường xuyên nhao nhao ầm ỹ.

Sở Vân Thăng lúc này rời khỏi khu phố khiến cho rất nhiều người chỉ biết thở dài, thế nhưng không ai hỏi han gì, mấy ngày nay cũng có rất nhiều người không thể chịu đựng nổi đều lén đi ra ngoài tìm chút cơ may, kiếm chút thức ăn, nhưng phần lớn những người rời khỏi đây đều không trở về nữa. Sở Vân Thăng trong mắt họ chính là dạng người ra ngoài tìm chết này.

Hắn tìm một góc vắng vẻ, lấy từ trong nguyên phù vật nạp ra một chiếc xe máy đã chuẩn bị sẵn từ thời đại Mặt Trời, nhãn hiệu là loại rất phổ biến để sau này có thể dễ dàng tìm kiếm linh kiện thay thế.

Đội lên bộ mũ bảo hiểm và máy nhìn ban đêm đời thứ tư mua với giá cao, Sở Vân Thăng rồ ga hết sức phong cách, phóng về phía gần nhất có tiếng hét thảm vang lên.

Thân Thành giờ đây chìm trong bóng tối, đã không còn sự phồn vinh xa hoa trụy lạc của ngày trước, đèn xe thình thoảng lướt qua tựa giờ tựa như lửa ma trơi trong một thành phố chết, những tòa cao ốc trống trải đen kịt bốn phía xung quanh, tựa như những con quái vật ăn thịt người ẩn trong đêm đen.

Đến khi Sở Vân Thăng chạy đến nơi, chỉ phát hiện ra nửa khúc thi thể không đầu, cái đầu lâu trống không đang nằm dưới một cột điện cách đó không xa, máu và nội tạng chảy lênh láng, khiến cho người ta nhìn thấy chỉ muốn nôn mửa.

Xích Giáp Trùng hẳn còn chưa đi xa, hắn thu xe mô tô lại, cầm lấy nỏ rồi men theo tường lặng lẽ tiến tới một con đường khác.

Máy nhìn ban đêm là hàng nước ngoài được buôn lậu vào với giá cao, là sản phẩm công nghệ cao với kỹ thuật "Filmless Auto-gated" cho điều kiện ánh sáng yếu đời thứ bốn*. Thứ này thuộc loại sản phẩm cấm bị kiểm soát nghiêm ngặt trong nước.

*GG Night Vision gen 4 Filmless Auto-gated nếu muốn biết thêm chi tiết.

Để đề phòng thời đại Bóng Tối hoàn toàn không có ánh sáng này, hắn còn trang bị thêm một nguồn phát xạ hồng ngoại, bởi vì bản thân lũ côn trùng, hoặc có lẽ là nhờ vào lồng bảo vệ, mà bản thân chúng hoàn toàn không phát ra tia hồng ngoại, phải dựa sự phản xạ của nguồn sáng xung quanh mới có khả năng phát hiện ra chúng, thế nhưng ở vùng đất hoàn toàn đen kịt này, nguồn phát xạ hồng ngoại là một trang bị bắt buộc phải có để có thể chủ động phát hiện ra lũ côn trùng.

Rẽ qua một góc tường, lại rẽ qua một góc tường khác, ngoại trừ thỉnh thoảng lại gặp phải mấy người đang hoảng loạn ra, thì đến một con Xích Giáp Trùng cũng không gặp. Sở Vân Thăng bỗng có một ý nghĩ hơi buồn cười: Có lẽ mình chính là người duy nhất trên thế giới này hy vọng có thể gặp được côn trùng!

Khi mà hắn đang muốn rời khỏi nơi này, một tiếng thét chói tai từ một tòa nhà phía đối diện truyền đến, sau đó lại nghe thấy những tiếng gào khóc ầm ĩ hoảng loạn, Sở Vân Thăng giật nảy, vội vàng ẩn nấp lẻn đến đó, loáng thoáng có thể thấy cửa sổ trên lầu hai có một lỗ thủng lớn, tình huống bên trong không rõ ràng lắm, thế nhưng hình ảnh hiển thị hồng ngoại lại cho thấy ở vị trí khoảng độ cao tầng năm hoặc sáu, có mấy bóng người đang hoảng hốt di động, vì bị vách tường ngăn trở mà không thấy được quá rõ ràng.

Sở Vân Thăng tập trung tinh thần, bằng thể lực đã được nguyên phù Lục Giáp tăng cường, men theo những vật dụng nhô ra khỏi tường mà leo lên lổ thủng trên tầng hai, cắm đầu chui vào.

Dọc theo đường đi hắn hết sức cẩn thận, bởi vì bị các bức tường ngăn cản quá nhiều nên hắn không biết được rốt cuộc là có bao nhiêu con côn trùng, phải đề phòng xuất hiện việc ngoài ý muốn.

Liên tiếp vang lên những tiếng thét, thậm chí còn mang theo những tiếng nức nở, trong đêm tối tĩnh lặng có vẻ vô cùng chói tai.

Sở Vân Thăng men theo tiếng động đi thẳng lên đến tầng năm, lúc này hắn đã có thể thấy rõ ràng sáu người và một con Xích Giáp Trùng, trên mặt đất có hai ba xác chết, Xích Giáp Trùng đại khái cũng không vội vàng giết sạch những người này, phỏng chừng nó đã xem những người này trở thành con mồi chết chắc rồi, đang không nhanh không chậm hút một cái đầu người.

Vài người bị ép vào góc tường, cuộc lại một chỗ, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng kêu tuyệt vọng, máy nhìn đêm nhìn xuyên qua tường nên không thể thấy rõ lắm vẻ mặt của họ, thế nhưng Sở Vân Thăng tuyệt đối tin rằng, vẻ mặt những người này nhất định cũng sẽ giống với mình khi lần đầu tiên nhìn thấy một con côn trùng, vô cùng khủng hoảng.

Xích Giáp Trùng thả cái đầu người đã bị hút khô xuống, ánh mắt không kiêng kỵ gì quét tới quét lui trên thân thể sáu người, như thể đang chọn lấy một bộ não người ngon lành hơn.

Sáu người trong nháy mắt đã hiểu ý đồ của Xích Giáp Trùng, không ngờ cùng lúc ngừng bặt việc gào thét, ai cũng không muốn chết trước, lỡ đâu con côn trùng kinh khủng này đã ăn no, hoặc là lập tức sẽ bỏ đi cũng chưa biết chừng.

Ánh mắt tham lam của con Xích Giáp Trùng nhanh chóng dừng lại trên người một cô gái có diện mạo xinh đẹp, cô gái bị nó nhìn đến lập tức như rơi vào địa ngục, tuyệt vọng, sợ hãi, khẩn trương, tất cả đều trong nháy mắt bùng nổ, nàng khóc lóc ôm lấy cánh tay của một người đàn ông trung niên, nói lớn: "Không, không nên là tôi, không nên là tôi!...."

Những người xung quanh đều dùng vẻ mặt phức tạp nhìn nàng, vừa có đồng tình, lại vừa cảm thấy may mắn đó không phải là mình.

Nàng dốc hết chút hy vọng cuối cùng nhìn người đàn ông trung niên kia, nhưng lại tuyệt vọng phát hiện ra ánh mắt né tránh của người đàn ông từng vô số lần thề non hẹn biển với nàng này, thậm chí người đàn ông này còn dùng sức rút cánh tay đang bị nàng ôm chặc trong ngực ra!

Nàng tuyệt vọng, trong khoảnh khắc đó rốt cuộc đã có giác ngộ về cái chết, thậm chí tâm trí đã hoàn toàn nguội lạnh.

Côn trùng bò tới, nàng nhắm hai mắt lại.

Bỗng nhiên nàng phát hiện mình bị đẩy sang một bên, một bóng người che chở trước người nàng. Nàng mở mắt nhìn lên, là một cậu thiếu niên trẻ tuổi, người đã từng nói thích mình, nhưng lại bị bản thân lạnh lùng cự tuyệt, hắn lúc này quay đầu lại khẽ cười với nàng một cái, nụ cười này dưới ánh đèn pin yếu ớt lại có vẻ thê lương và cảm động đến cỡ nào!

Nước mắt lặng lẽ lướt qua khuôn mặt tinh tế của nàng, phảng phất như cả trời và đất trong khảnh khắc này đều đã ngừng lại.

Thế nhưng con côn trùng cũng không hề ngừng lại, cái hành vi ấu trĩ của đám người trước mắt này nó không thèm để ý chút nào, đã có người tự nguyện bước lên chịu chết, nó cũng không cần chờ đợi làm gì.

Người thiếu niên kiên quyết nhìn vào cái miệng đỏ lòm như máu đó đang từ từ áp sát lại mình, nắm thật chặt lấy bàn tay cô gái, cách cái chết đã gần trong gang tấc.

Tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn người thiếu niên này, có cảm động, cũng có cảm thấy hắn ngu ngốc, thế nhưng đều không ngoại lệ cho rằng y đã chết chắc rồi!

Cái miệng máu của Xích Giáp Trùng không ngờ lại không cắn xuống, mà là nhanh chóng, thậm chí là như đang kinh hoảng quay ngược lại phía sau, ngay sau đó, chính là một mũi tên tỏa ra khí lạnh kinh người xuyên thủng qua lồng bảo vệ của Xích Giáp Trùng, đâm mạnh vào thân thể nó!

Xích Giáp Trùng còn chưa kịp kêu gào thì lập tức đã bị những mảnh băng li ti bao phủ, liền biến thành một bức tượng băng!

Tất cả diễn ra quá bất ngờ, mà lại vô cùng quỷ dị! Thậm chí con Xích Giáp Trùng kia vẫn còn đang giữ nguyên tư thế xoay người!

Cả sáu người, trong thoáng chốc gần như đều đánh mất khả năng suy nghĩ! Một màn này đã hoàn toàn vượt quá sự hiểu biết của họ!

Từ phương hướng mũi tên kia bay đến, một người đàn ông mặc áo choàng màu xám, đầu đội một chiếc mũ bảo vệ kỳ quái, trong tay cầm một cây nỏ đang đứng quan sát bọn họ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.