Hắc Ám Đế Vương, Thị Huyết Hậu

Chương 76:




"Mệnh cách thế nào?" Nhìn thần sắc của lão đạo, bạch y nam tử cảm thấy hứng thú, lên tiếng hỏi.
"Không có!" Lão đạo râu bạc lắc đầu.
"Không phải ngươi đã bói cho nàng rồi sao?" Nam tử kinh ngạc hỏi.
"Đã bói nhưng mà cũng như không, mệnh cách, kiếp này, tương lai, bản thể, cái gì cũng không thấy được! Không, phải nói căn bản không có mới đúng!" Vẻ mặt lão đạo râu bạc méo mó.
"Không có?" Bạch y nam tử ha ha cười, "Không ngờ còn có người khiến Dao Quang lão nhân thất thủ, thật là có ý tứ!"
"Ngươi biết cái gì!" Dao Quang lão nhân thổi râu trừng mắt, hung hăng liếc cái kẻ đứng nói chuyện không đau lưng bên cạnh.
*nói chuyện không đau lưng: ý nói kẻ nhiều chuyện, đặc biệt là chuyện không liên quan đến mình :v
"Uh, ta đây không hiểu, vậy ngươi nói thử xem, ngươi vì sao nhìn không ra cái gì? Làm sao có thể không thấy cơ chứ?" Bạch y nam tử hỏi lại .
Dao Quang lão nhân vuốt vuốt chòm râu tuyết trắng, đột nhiên liếc qua người bên cạnh một cái, bỏ lại một câu không mặn không nhạt, "Chỉ có người chết, mới nhìn không được!" Đợi đến khi bạch y nam tử xoay người là lúc, Dao Quang lão nhân sớm đã không thấy bóng dáng.
Bạch y nam tử sợ run một lát, người chết? Quay đầu nhìn phương hướng Dạ Khê vừa mới ly khai, trên mặt một trận tức cười, làm sao có thể? Cho dù là một kẻ mượn thi thể, cũng không có khả năng che giấu ánh mắt bọn họ !
Trở lại Hạ phủ, đã là chạng vạng, Dạ Khê cùng Hạ Thược Mẫn vừa vào cửa, liền bùm bùm ném pháo với Hạ Thược Quân. Sắc mặt nàng ta rất khó coi, vừa mới bị phụ than dạy dỗ một trận về chuyện tu luyện, trong lòng đang không thoải mái, nhìn thấy Hạ Thược Mẫn cười xán lạn lộ cả hai lúm đồng tiền, cả người như muốn bốc hỏa.
"Tốt, Hạ Thược Mẫn, ngươi dám cùng ngoại nhân, xem lời nói tổ phụ như gió thoảng bên tai!" Hạ Thược Quân tiến lên định cướp đi đồ trong tay Hạ Thược Mẫn, "Ngươi dám can đảm vụng trộm chạy ra ngoài, lá gan không nhỏ!" Hạ Thược Quân một bộ tỷ tỷ giáo huấn muội muội phạm sai lầm, nói như đúng rồi, "Còn dám đem ba đồ lăng nhăng về trong phủ, thật sự là làm Hạ gia mất mặt!" Hạ Thược Quân khinh thường nói.
Hạ Thược Mẫn mím môi, nắm chặt đồ trong tay, trên mặt nguyên bản hiện lên một tia tức giận, nhưng rất nhanh, liền lại khôi phục bình tĩnh, "Quân muội muội vẫn nên lo cho mình trước đi, nhị thẩm cùng nhị thúc đặt kỳ vọng rất cao vào muội đó, nếu ở nghi thức làm ra việc đáng chê cười, này thật có ý tứ nha!" Hạ Thược Mẫn chậm rãi nói.
Lời nói của nàng chọt ngay trúng chỗ đau của Hạ Thược Quân, nàng ta liền nổi giận, "Ngươi lặp lại lần nữa!" Hạ Thược Quân đi lên phía trước, vung tay định cho Hạ Thược Mẫn một cái tát, mà cái tát này nhìn kỹ cũng thấy sẽ liên lụy luôn cả Dạ Khê .
Mắt thấy chưởng phong quét đến, đôi mắt Dạ Khê chợt âm trầm, vừa định giáo huấn nàng ta, giống như một đạo bóng đen xẹt qua, huyết quang chợt lóe, chỉ thấy Hạ Thược Quân ôm tay mà kêu gào.
Dạ Khê cúi đầu nhìn, lại thấy Đinh Đang híp mắt đứng trên mặt đất, đồng thời còn không quên liếm liếm mép, rồi nhếch miệng cười với Dạ Khê.
Hạ Thược Quân hô to , "Bắt đồ súc sinh này lại cho ta, bắt lại, giết, giết súc sinh này cho ta, người tới, giết súc sinh này cho ta!" Hạ Thược Quân nhìn bàn tay của mình chảy máu, chịu đựng đau đớn, thù hận trừng Dạ Khê, "Bắt tiện nhân này lại cho ta!" Hạ Thược Quân kêu to.
Đinh Đang nhanh chóng xử lý vết máu trên móng vuốt, sau ngoan ngoãn nhảy lên bờ vai Dạ Khê, tiếp tục liếm láp bộ lông của mình, coi khinh luôn cái nữ nhân đang oa oa kêu to trước mắt.
Hạ Thược Mẫn nhìn thấy thị vệ xông tới muốn bắt Dạ Khê, sắc mặt trầm xuống, "Ai dám động!" Hạ Thược Mẫn âm thầm giận tái mặt, cùng Hạ Thược Quân đối diện, "Quân muội muội, Dạ Khê là khách nhân trong phủ chúng ta, ngươi đãi khách như vậy sao? Truyền ra ngoài, không sợ người ta cười vào mặt sao!" Hạ Thược Mẫn nhìn tay nàng ta chảy máu, nhanh chóng nói, "Muội muội nếu không kịp xử lý miệng vết thương, chỉ sợ là muốn tạo thành vết sẹo !"
Hạ Thược Quân vừa nghe sẽ bị sẹo, sắc mặt lại khó coi vài phần, quay đầu vội vàng rời đi, cũng bất chấp phiền toái sắp tới cửa.
Hạ Thược Mẫn nhìn về phía Dạ Khê, thần sắc lo lắng nói, "Y theo nhị thẩm tính nết, chỉ sợ nhị thẩm sẽ không từ bỏ ý đồ, ngươi phải cẩn thận!" Hạ Thược Mẫn hé miệng, "Bằng không, đi về trước đã, nương nhất định có biện pháp." Hạ Thược Mẫn thúc giục Dạ Khê, hai người hướng đại phòng mà đi, nhưng người vừa đến trước cửa viện, đã bị nha hoàn bên cạnh Hạ lão phu nhân gọi lại.
Thần sắc Hạ Thược Mẫn căng thẳng, nháy mắt với Chước Nhi một cái, xoay người nhìn về phía nha hoàn kia, Chước Nhi nhìn một cái rồi chạy vào trong viện. Hạ Thược Mẫn thở sâu, "Tổ mẫu gọi ta có việc gì sao?" Hạ Thược Mẫn nhỏ nhẹ hỏi.
Nha hoàn kia hướng tới Hạ Thược Mẫn cung kính thi lễ, liếc sang Dạ Khê một cái, Lúc này mới chậm rái nói, "Lão phu nhân muốn gặp Khê tiểu thư." Nha hoàn ngay sau đó liền nói, "Nhị phu nhân vừa mới đi thỉnh an lão phu nhân, đang còn trò chuyện với người."
Hạ Thược Mẫn nhíu nhíu mày, hành động thật nhanh lẹ! "Tốt lắm, ngươi chờ một chút, chúng ta sửa soạn lại cái đã, mới từ bên ngoài trở về, cũng không tiện đi gặp tổ mẫu!" Hạ Thược Mẫn giải thích, rồi quay đầu cùng Dạ Khê bước vào trong viện.
Mà lúc này, Chước Nhi cũng đã đem sự tình rõ ràng nói cho đại phu nhân, đại phu nhân sắc mặt không vui.
"Nương!" Hạ Thược Mẫn đi vào, nhìn săc mặt đại phu nhân ám trầm, mím môi, "Đều là nữ nhi không tốt, không nên lấy lời nói kích thích Quân muội muội!" Hạ Thược Mẫn mở miệng nói.
"Khinh người quá đáng!" Đại phu nhân vỗ cái bàn, nhìn Hạ Thược Mẫn, "Cho rằng đại phòng chúng ta không so đo chính là nén giận?" Đại phu nhân cảm thấy đau lòng nữ nhi, nếu là không có tiểu miêu của Dạ Khê, bảo bối nữ nhi của nàng đã bị cái xú nha đầu kia đánh! Nàng làm mẫu thân cũng chưa từng đánh con một cái, Hạ Thược Quân là một cái tiểu bối, lại dám can đảm như thế!
"Đi! Ta lại muốn nhìn, chi thứ hai bọn họ có cái lý lẽ gì!" Đại phu nhân hùng hùng hổ hổ hướng ra ngoài bước đi. Hạ Thược Mẫn quay đầu nhìn về phía đang Dạ Khê bất động tại chỗ, "Dạ Khê, ta thấy, ngươi vẫn là không nên đi."
"Không sao đâu!" Dạ Khê ôm Đinh Đang, cũng đi theo ra ngoài. Hạ Thược Mẫn thở dài, chỉ biết tự trách bản thân thiếu kiên nhẫn.
"Nương, người cần phải vì Quân nhi làm chủ, người nhìn đi, nhìn miệng vết thương đây này, đây không phải là muốn mạng người sao! Nếu không xử lý kịp thời, này cánh tay sợ là sẽ bị phế đi! Quân nhi nhà chứng ta khi nào chịu qua bực này? Hạ gia chúng ta tiếp đón chu đáo, không biết cảm ơn, ngược lại lấy oán trả ơn, cùng súc sinh kia khi dễ Quân nhi..." Nói xong, nhị phu nhân lại khóc thút thít.
Hạ Thược Quân đứng ở một bên, mặc cho nhị phu nhân cầm lấy tay mình làm chứng cớ, mà bản thân lại cúi đầu không nói, đáy mắt cất dấu lửa giận hừng hực cùng hận ý.
Lúc nãy, Hạ Thược Quân sau khi rời khỏi trực tiếp đi đến chỗ lão phu nhân, là lão phu nhân sai người xử lý miệng vết thương, thương tổn ra sao nàng tự biết rõ ràng, mà nhị phu nhân cũng là được người hồi bẩm mới biết được, nghe thấy Hạ Thược Quân bị thương, một đường chạy như điên đuổi đến đây.
"Đệ muội thật đúng là muốn lật ngược phải trái trắng đen! Miệng nói cũng thật khéo, cho dù chết rồi cũng sẽ thành sống sờ sờ luôn a!" Đại phu nhân châm chọc cười đi vào, thỉnh an Hạ lão phu nhân, liền ngồi xuống cái ghế đối diện nhị phu nhân, ánh mắt lại đảo qua cái tay băng bó của Hạ Thược Quân.
"Ngươi có ý gì!" Nhị phu nhân vừa nghe đại phu nhân lí sự, bỗng chốc từ trên chỗ ngồi đứng lên.
"Ý tứ đều nằm trên mặt chữ!" So sánh với nhị phu nhân thiếu kiên nhẫn, đại phu nhân trầm ổn hơn nhiều, đại phu nhân lườm nhị phu nhân một cái, quay đầu nhìn về phía Hạ lão phu nhân, "Nương ——" đại phu nhân đang định nói, Hạ lão phu nhân lại đột nhiên ngăn lại.
Mà lúc này, Hạ Thược Mẫn cùng Dạ Khê đi đến, Hạ Thược Mẫn hành lễ Hạ lão phu nhân, hỏi thăm sức khỏe, mà Dạ Khê vẫn gật đầu chào như cũ.
"Hừ, nhà quê! Lên không được mặt bàn!" Nhị phu nhân châm chọc cười.
Hạ lão phu nhân nhíu mày, lệ quang đảo qua Đinh Đang trong lòng Dạ Khê, "Ngươi có muốn nói gì không?" Hạ lão phu nhân nhìn Dạ Khê, "Tay Quân nhi, là bị mèo của ngươi gây thương tích?"
Dạ Khê vuốt Đinh Đang, nhìn Hạ Thược Quân cùng nhị phu nhân lộ ra biểu cảm, trong lòng cười lạnh, trực tiếp thừa nhận, "Phải!" Dạ Khê gãi gãi đầu Đinh Đang, cũng không nói thêm một chữ.
"Nương, người xem!" Nhị phu nhân sắc mặt vui vẻ, quay đầu nhìn về phía Hạ lão phu nhân, "Giết súc sinh này đi!"
"Câm miệng!" Hạ lão phu nhân trừng mắt nhị phu nhân.
"Đệ muội thật biết bao che cho con, bị thương một chút liền quay qua trị người, Hạ gia chúng ta mặc dù không phải là xuất thân võ tướng, nhưng cũng chưa nghe nói bị vật nhỏ chạm vào liền náo tận trời !" Đại phu nhân vững vàng nói xong, ý trong lời nói vô cùng rõ ràng, châm chọc nhị phu nhân đối với chuyện “lớn” như hạt mè cũng muốn thét to vài tiếng.
"Đại tẩu nói thật nhẹ nhàng, ngươi vậy mà lại bảo hộ một ngoại nhân, đến khi Mẫn nhi của ngươi bị súc sinh làm thương tổn, vậy cũng không có cửa cho ngươi khóc đâu!" Nhị phu nhân âm nghiêm mặt nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.