Hắc Ám Đại Nhân

Chương 18: thành phố mất tích






Hoàng Tuấn Khải tắm rửa sạch sẽ xong liền ngồi lên giường. Cậu nhắm mắt lại, hơi nắm chặt tay một chút, trong đầu thầm nói, "Mở mạng."
Ngay lập tức, trước mắt cậu dường như là một google mở rộng. Chẳng cần điện thoại máy tính, cậu vẫn có thể lướt mạng được.
Người máy 057 kia nhìn lại có vẻ cũng dùng được đó chứ.
Cậu đưa tay bấm từng chữ trên bàn phím, "Hắc Ám Đại Nhân". Tìm kiếm tên của mình... cảm giác có chút mới mẻ.
Có hàng nghìn kết quả được tìm ra. Một tiêu đề báo khiến cậu quan tâm nhất, "Đã được 1000 năm kể từ khi kẻ huỷ hoại Trái Đất mất."

Cậu click vào bài báo.
"... Cách đây 1000 năm, chính là ngày 24/03/2019, Hắc Ám Đại Nhân \- kẻ đã khiến Trái Đất rơi vào chiến tranh tuyệt vọng. Trước khi chết, hắn đã tàn nhẫn huỷ hoại một quốc gia lớn, A. Hắn đã bị một đàn em phản bội và chết trong sự hạnh phúc vui vẻ của mọi người.
Nhưng, những xác chết đột nhiên nổi dậy, điên cuồng cắn nát những người sống sót. Biển máu xuất hiện chỉ cách 1 tiếng sau đó.
Hai ngày sau đó, không còn một ai sống sót trên quốc gia ấy nữa.Thành phố A đã bị lược bỏ khỏi bản đồ thế giới một cách bí ẩn. Trận chiến đó được gọi là "Huyết Sát".
Điều này là mọi người nhớ đến sự mất tích bí ẩn của thành phố huyền thoại \- Alantis.
Bất quá, sự mất tích của thành phố A này không hẳn là bí ẩn. Bởi nguyên nhân hoàn toàn do tang thi gây nên.
Đánh dấu sự ra đời của những người chết sống lại \- tang thi. Khá giống với zombie, tang thi cũng ăn thịt người và có sự tiến hoá rất nhanh. Nhưng tang thi lại có trí thông minh khủng khiếp. Đã từng có một tang thi cấp SSS gài bẫy cả một trăm người và khiến cho bọn họ chết tức tưởi.
Không ai muốn biết rõ tại sao điều đó lại xảy ra, nhưng chắc chắn, Satan đã nổi giận và kêu gọi những đứa con của Người sống lại."
Hoàng Tuấn Khải tắt mạng, cười khẩy một tiếng, "Tức giận?"
Thật hài hước! Satan tức giận ư? Đàn tang thi ấy là do cậu hi sinh tất cả mọi thứ mới có được.
Cậu lúc đó còn gì khác để hi sinh được nữa cơ chứ? Cậu đã trả giá quá lớn cho sự huỷ diệt ấy!

Hoàng Tuấn Khải khẽ nhắm mắt, hàng lông mi dài hơi run lên.
Vài giây sau, cậu mở mắt ra, đôi mắt nâu to tròn trong trẻo của một thiếu niên mười tám tuổi mang theo những tia tuyết băng lạnh lẽo đông cứng người nhìn.
Một sự thay đổi nhỏ làm cho không khí dường như run lên.
Khí thế đột ngột trở nên mạnh mẽ đến đáng sợ.
Hoàng Tuấn Khải lúc này, chỉ cần có người quen biết Hắc Ám Đại Nhân đều nghĩ rằng, hoặc hai người là một, hoặc Hoàng Tuấn Khải là Hắc Ám Đại Nhân chuyển kiếp thành.
Bởi cường độ của ánh mắt ấy quá khủng khiếp. Hơi thở mang theo sự cường hãn không ai dám lại gần. Chỉ có Hắc Ám Đại Nhân mới có thể như thế thôi!
Và, cậu chính là Hắc Ám Đại Nhân mà.
Hoàng Tuấn Khải cười lạnh, bước ra khỏi phòng.
Cuối cùng, khoảnh khắc này cũng tới. Không uổng công 1000 năm của cậu.
Ông trời đã cho cậu sống lại! Hắc Ám Đại Nhân đã quay trở lại thế giới này!
Cậu... sẽ khiến cho thế giới này nhớ lại kẻ mà họ đã giết, cũng chính là kẻ đã giết sạch bọn họ \- Hắc Ám Đại Nhân.

~.~.~.~.~.~.~.~
Ở dưới lầu, Hoàng Tuấn Kha đã chuẩn bị một bàn ăn vô cùng hoành tráng, còn Trần Hạo Thiên thì không thấy đâu, có lẽ đã rời đi.
Thấy cậu, Hoàng Tuấn Kha ngồi sẵn trên ghế đợi, ôn nhu nói, "Cơm nước xong hết rồi. Em xuống ăn đi."
Hoàng Tuấn Khải vào bàn ăn, chậm rãi ngồi xuống ghế, không có cảm xúc gì nhìn vào bàn ăn to lớn đầy rẫy những món ăn ngon miệng, cậu không lạnh không nhạt nói, "Cảm ơn."
Hoàng Tuấn Kha cau mày nhìn phản ứng bình thản của cậu. Toàn bộ món ăn trên bàn đều đúng khẩu vị của em trai anh nhất. Không lẽ mất trí nhớ xong... tính tình thay đổi, sở thích cũng thay đổi chăng?
Thật quái lạ!
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.