Mộ Sanh không biết mình ngây người bao lâu, nhìn ánh
mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, tâm tình lại càng lạnh đến không giải thích nổi.
Chỉnh lại cảm xúc của mình, quay người lại, liền nhìn
thấy cô gái kia -- Bạch Tuyết.
“Hà luật sư , cậu có khỏe không?”
Nếu nói Mộ Sanh lúc đầu không ghét cô, thậm chí còn có
chút thưởng thức, bây giờ cũng có thể chuyển thành phiền chán và chống cự, mục
đích của người phụ nữ này quá rõ ràng. Chỉ là một thủ trưởng với nhân viên, đây
là quá thân thiện.
“Không có việc gì, cám ơn đã lo lắng.” Mộ Sanh nói
xong liền muốn đi.
Giọng Bạch Tuyết truyền đến từ sau lưng: “Có lẽ, tôi
biết nguyên nhân các người tách ra.”
Người Mộ Sanh cứng đờ, không quay đầu, tạm dừng một
chút lập tức lại đi lên trước, giọng cũng cứng ngắc : “Tôi đã nói rồi, không nhọc
Bạch tiểu thư lo lắng.”
Bạch Tuyết có chút khó thở: “Cậu sẽ hối hận, cậu nhất
định sẽ hối hận!”
Mộ Sanh không để ý cô ta, rời
đi.
Vừa trở lại vị trí, trong chốc lát, trên màn hình liền
nhảy ra một tin nhắn, kí tên là Bạch Tuyết.
Mộ Sanh lắc đầu, bọn họ hay bắt nạt người khác thế
sao, nhàn rỗi không có việc gì liền gửi thư đi dọa người khác, bắt nạt người
mới vui có phải không.
Không muốn mở ra, nhưng nếu người ta đã gửi đến, đơn
giản mở ra một cái.
Bên trong là một hình ảnh, một đôi nam nữ sử dụng tư
thế hôn môi “Thân ái mật mật”.
Nam anh không biết, nữ, cũng là bà xã trước đó không
lâu đã ly hôn với anh -- Đông Phương Bảo Bối.
“Bốp” một tiếng khép máy tính lại, đồng nghiệp xung
quanh – Lỗ Lỗ, giật nảy mình.
Sau ngày hôm qua, mọi người cũng đã quen nhau.
Lỗ Lỗ vừa thấy sắc mặt anh không tốt, giương mắt nhìn
thoáng qua máy tính của anh, phát hiện không thích hợp, vừa định nói ra miệng,
Mộ Sanh liền ngắt lời anh: “Lỗ Lỗ, hôm nay, giúp tôi một chút, nghỉ bệnh.”
Nói xong, liền xông ra ngoài.
Lỗ Lỗ định nói: “Đó là ảnh PS (photoshop) , tuy rằng
rất tinh xảo nhưng vẫn có lỗ hổng.” Bị Mộ Sanh cản lại.
Mộ Sanh cảm thấy, anh nên đi tìm Tiêu Bảo Bối.
Ít nhất, nên có một lý do để mình hết hi vọng, giống
như chuyện có liên quan đến Bảo Bối, anh lại mất đi bình tĩnh khách quan.
Tiêu gia vẫn không có ai.
Trực giác, hướng tới phòng bên cạnh nhìn nhìn.
Không muốn nghĩ nhiều, liền chạy qua.
Gõ cửa, mở ra, đúng là người đàn ông ngày hôm qua kia.
Hé ra gương mặt trắng nõn, có chút trẻ
con.
Giọng nói cũng rất nhẹ nhàng khoan khoái: “Xin hỏi,
ngài tìm ai?”
Mặt sau Bảo Bối cũng đi đến, hỏi: “Mỹ nhân, chú hồng
hạnh xuất tường à......” Chưa nói xong, liền nghẹn giọng, quay lưng lại.
Mộ Sanh lườm Hách My: “Tiêu Bảo Bối, em đi ra, anh có
chuyện muốn nói với em.”
Bảo Bối xoay người lại, nụ cười kia đặc biệt chói mắt
[ cô xác định không phải chói mắt?], nặng nề nói: “Hà Mộ Sanh, xin hỏi anh có
chuyện gì?”
Mộ Sanh nhìn thẳng vào Bảo Bối: “Em đi ra ngoài, anh
muốn nói chuyện với mình em.”
“Có cái gì nói, nói ở trong này, mỹ nhân không phải
người ngoài.” Thực xin lỗi Chú Hách, cháu sợ chú vừa đi, cháu sẽ không can đảm,
nói ra lời đoạn tuyệt.
Mộ Sanh có chút run run: “Chẳng lẽ, anh chỉ là người
ngoài?”
Bảo Bối cầm tay Hách My: “Từ khi nào thì anh biến
thành ‘người nhà’? Khi chúng ta ly hôn, ngay cả ‘người ngoài’ anh cũng chẳng
bằng rồi.”
Ánh mắt Mộ Sanh đã đỏ, đẩy Hách My ra, cầm lấy tay Bảo
Bối: “Đi, đi theo anh, chúng ta nói chuyện.”
“Buông ra, đau......” Bảo Bối dùng sức rút, lại không
thể rút được. Bảo Bối có chút giận, giơ một bàn tay khác lên, hung hăng , tát
Mộ Sanh một cái, nói: “Tôi không muốn gặp lại anh.”
Mộ Sanh sửng sốt, nhẹ buông tay, Bảo Bối cũng không
quay đầu lại đi lên tầng 2.
Hách My nhìn Mộ Sanh, lại nhìn hướng Bảo Bối biến mất,
giơ ngón giữa với Mộ Sanh: “Về sau không được tới tìm Bảo Bối nhà tôi.” Sau đó
cũng xông lên lâu.
Mộ Sanh bỗng nhiên cười to: “Tôi đúng là điên mất
rồi,” rồi ngoảnh mặt bỏ đi.