Hạ Luyến Tương Phùng

Chương 2:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“A Hoán?”
Mạnh Kim Ca im lặng nhìn Phương Cảnh Hoán, cảm thấy không thể tin được, lẩm bẩm nói: “Làm thế nào cậu ấy lại ở đây, là mình mơ về hồi trung học ư…hay là mình cũng chết rồi?”
Ngay sau đó trán cô bị búng nhẹ, bên tai vang lên giọng nói không vui: “Ăn nói lung tung gì vậy, cậu ngủ đến ngốc luôn rồi à.”
Mạnh Kim Ca đột nhiên hoàn hồn, đưa tay che trán.
Đau quá, không phải nằm mơ.
Thế mà cô quay về thời trung học, A Hoán thì vẫn còn sống.
Mạnh Kim Ca buông tay, lưu luyến nhìn mặt anh, ngũ quan còn mang theo nét ngây ngô của thời niên thiếu, làn da trắng nõn sạch sẽ, đôi mắt trong suốt sáng ngời, chớp mắt, đều là hình ảnh tươi tắn, sinh động.
Nhớ đến hình ảnh anh nằm im trên giường trắng, cảnh tượng trầm lặng, Mạnh Kim Ca nhịn không được mà rơi nước mắt, nghẹn ngào gọi: “A Hoán, A Hoán…”
Phương Cảnh Hoán bị cô dọa sợ tới mức mở to mắt, tay chân luống cuống nói: “Tớ, tớ không cố ý mạnh tay, có phải làm cậu bị thương rồi không? Này, cậu đừng khóc mà.”
Anh muốn tìm giấy lau nhưng mà không tìm thấy, chỉ có thể hoảng loạn dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, nhỏ giọng dỗ: “Thầy giáo sắp tới rồi, cậu đừng khóc nữa, bữa trưa tớ mời cậu món gà phi lê hương cá đắt nhất ở Tụ Hương Các, cho cậu tùy ý gọi.”
Mạnh Kim Ca khẽ đẩy tay anh ra, nức nở nói: “Bẩn.”
Phương Cảnh Hoán: “….”
Cảm xúc của Mạnh Kim Ca tới nhanh mà đi cũng nhanh, lau sạch nước mắt xong, hốc mắt phiếm hồng ngẩng đầu nhìn bảng đen, thấy gương mặt quen thuộc của thầy giáo dạy Toán Địa Trung Hải. (ý chỉ hói đầu)
Hô hấp của cô trở nên hỗn loạn, vội vàng duỗi tay lấy ra một quyển sách toán từ ngăn kéo, mặt bìa viết kỳ hai lớp 11.
Niềm vui sướng khi thấy Phương Cảnh Hoán còn sống của Mạnh Kim Ca ngay lập tức bị nỗi đau khổ tuyệt vọng khi phải học toán thay thế.
Quan trọng nhất chính là, bây giờ cách ngày thi đại học còn một năm.
Ông trời ạ, nếu ngài đã chịu ban ơn cho con quay lại thì dứt khoát làm người tốt tới cùng, cho con quay lại đại học đi chứ.
Khi cô hoàn hồn lại thì phát hiện đỉnh đầu là tiếng quạt đang chuyển động, bạn bè đều mặc đồng phục xuân thu, bên trong cô thậm chí còn có áo dài tay, chắc là cách hè ba bốn tháng.
Ông trời coi như vẫn có tính toán, không có trực tiếp đưa cô trở lại tháng ba tháng tư của lớp 12.
Mạnh Kim Ca muốn hỏi Phương Cảnh Hoán bây giờ là ngày tháng nào, nhưng nghĩ lại thì người bình thường sẽ không đột nhiên hỏi vấn đề này nên tự tìm điện thoại giấu trong ngăn kéo để xem.
Phương Cảnh Hoán mở to mắt nhìn Mạnh Kim Ca đang bận rộn, lại thấy thầy giáo Địa Trung Hải đang nhìn cô, ho nhẹ.
Mạnh Kim Ca vẫn không để ý tiếp tục lục tìm trong ngăn kéo.
Phương Cảnh Hoán duỗi tay kéo áo cô ở dưới bàn, nhưng bị cô vô tình hất đi: “Cậu đừng kéo tớ.”
“Mạnh Kim Ca.”
“Chờ một chút, một chút thôi, vội gì chứ”. Cô nhỏ giọng trả lời, thấp đầu nghiêm túc tìm kiếm.
Hồi trung học rõ ràng cô rất thích giấu điện thoại sâu trong ngăn kéo, tại sao bây giờ lại không tìm thấy chứ.
“Mạnh Kim Ca.”
“Chuyện gì vậy?”. Mạnh Kim Ca quay đầu nhìn Phương Cảnh Hoán, thấy anh chớp chớp mắt vô tội, khẽ hất cằm, ý bảo thầy giáo ở trên bục.
Cô ngay lập tức lấy tay để trên bàn, chậm rì rì ngẩng đầu nhìn thầy giáo Địa Trung Hải trên bục giảng, haha, thầy vậy mà đang nhíu mày nhìn chằm chằm cô.
“Trong ngăn kéo của trò có bảo bối à?”. Sắc mặt thầy trở nên nghiêm khắc.
Mạnh Kim Ca lập tức tỏ ra biểu cảm ngoan ngoãn “Em biết sai rồi”, xong lắc đầu, sau đó nhìn thấy ánh mắt không hài lòng của thầy thì nhanh chóng đứng dậy.
“Em lên làm bài số ba đi.” Thầy nói.
Mạnh Kim Ca liếc mắt nhìn Phương Cảnh Hoán, anh cũng hiểu ra ánh mắt ấy, lặng lẽ đẩy bài thi qua cho cô. 
Quả nhiên thật ăn ý, không hổ là huynh đệ tốt của cô …. Phi, đã sống qua một kiếp, còn làm huynh đệ cái gì, không hổ là người cô thích mới đúng.
Mạnh Kim Ca thỏa mãn cầm lấy bài thi, liếc mắt nhìn thấy điểm, wao, vậy mà là 97 điểm, không tệ.
Ánh mắt nhìn xuống dưới, lướt qua một chút bài số ba, sắc mặt dần đen lại. 
Cho hai ẩn, X, P(X≤2)…. Mấy cái phức tạp này là gì vậy chứ.
Cô thở dài một hơi, để bài thi xuống nói: “Thưa thầy, bài này em làm sai ạ.”
“Làm sai còn không chịu nghe giảng à? Thành tích thụt lùi nhiều vậy mà cũng không thấy em lo lắng sao, còn như vậy nữa tôi sẽ gọi phụ huynh lên nói chuyện đấy.” Thầy giáo tức giận phê bình dọa nạt vài câu xong phẩy tay cho cô ngồi xuống.
Đối với Mạnh Kim Ca tâm lý đã 26 tuổi mà nói, mời phụ huynh không thành vấn đề đối với cô, mà cô còn bình tĩnh ngồi xuống, trả lại bài thi cho Phương Cảnh Hoán, rút bài của mình kẹp trong sách toán ra.
Mạnh Kim Ca nhớ rõ lúc đi học, tổng điểm bài thi ngữ văn với toán học của cô không kém Phương Cảnh Hoán, hơn nữa Tiếng Anh lại xuất sắc, nếu tính chung chắc chắn cao điểm hơn anh.
Anh có thể được 97 điểm, của cô chắc cũng không kém, Mạnh Kim Ca tràn đầy tự tin nhìn vào chỗ bút tích đỏ chói, sau đó không thể tin được mà trợn mắt __ 79 điểm?!
Có nhầm hay không, đây là bài thi bản thân cô làm trước khi trọng sinh, sao chỉ có 79 điểm vậy.
Phương Cảnh Hoán đột nhiên chọt chọt tay cô, ném sang tờ giấy nhỏ, nét chữ còn rất đẹp: [Có phải lúc trước bị bệnh cậu vẫn còn chưa khỏe không?]
Mạnh Kim Ca thấy vậy bỗng nhiên nhớ lại năm đó, học kỳ cuối của lớp 11 có bài kiểm tra, lúc đó bởi vì cô bị bệnh lại tới kỳ sinh lý nên cả người choáng váng, cuối cùng học hành thất thường, bài thi nát bét.
Hình như bây giờ là lúc đó.
Ôi trời, vậy chẳng phải so với dự đoán của cô còn muộn hơn một hai tháng.
Giang thành đã tháng 5 rồi mà vì sao cô còn mặc áo dài tay chứ. Mạnh Kim Ca cạn lời với bản thân năm 16 tuổi.
Cô lấy bút viết trả lời: [Có lẽ vậy].
Ngay sau đó lại thêm một câu: [Trưa nay tớ muốn ăn ở Tụ Hương Các.]
Thịt lợn luộc với gà phi lê hương cá gia truyền ở Tụ Hương Các là món ăn yêu thích nhất của Mạnh Kim Ca thời trung học. Bởi vì đắt nên thường tích góp tiền một tuần mới xa xỉ một lần, đáng tiếc rằng lúc bọn họ tốt nghiệp xong thì quán đóng cửa, sau đó có tiền cũng không có cơ hội để ăn nữa.


Cô nhíu mày, thuần thục tỏ vẻ nghiêm túc nghe giảng, rồi lén lút vứt tờ giấy sang, liếc mắt nhìn thoáng qua Phương Cảnh Hoán rồi đưa tay làm ký hiệu OK.
Tiết học 40 phút kết thúc, chuông tan học vang lên tạo nên âm thanh cực kỳ êm tai.
Cả người Mạnh Kim Ca như trút được gánh nặng, lười nhác ngồi liệt lên ghế, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Nghe không hiểu, thực sự nghe không hiểu.
Bạn học trong lớp đều lần lượt đứng dậy đi ra ngoài, Phương Cảnh Hoán vỗ bả vai cô: “Đi thôi.”
Mạnh Kim Ca nhìn nhìn anh, còn cảm thấy không thật, giọng nói cứ thế mà nhỏ lại: “Đi đâu cơ?”
“Đi ăn cơm trưa, không phải muốn đi Tụ Hương Các sao”. Phương Cảnh Hoán nói với bạn nữ phía trước: “Hôm nay cậu ấy đi ăn cùng tớ.”
Mạnh Kim Ca nâng mắt nhìn cô bạn bên cạnh, là gương mặt thanh tú xinh đẹp của bạn thân Hà Tư Ân, bạn tốt của cô từ lớp một.
Tình cảm của hai người mười năm sau vẫn tốt, kiếp trước A Hoán xảy ra chuyện là cô ấy đã báo cho cô, còn ở bên cạnh an ủi cô.
Tuy rằng trong nhận thức của Mạnh Kim Ca, một giờ trước hai người mới gặp nhau, nhưng thấy bạn thân hồi nhỏ, cô vẫn không kìm lòng được mà cong môi, hưng phấn vẫy tay.
Hà Tư Ân khó hiểu hỏi: “Sao cậu ấy lại cười ngu vậy nhỉ?”
Nụ cười trên mặt Mạnh Kim Ca cứng lại.
Cút cút cút, bạn thân chó má gì chứ.
“Lại lừa tớ đi ăn cơm chùa”. Phương Cảnh Hoán trả lời.
Hà Tư Ân tặc lưỡi hai tiếng rồi lắc đầu: “Vậy tớ với Hạ Lễ đi trước.”
“Ừm.”
Trước khi Mạnh Kim Ca rời đi lại lục tìm trong ngăn kéo một lần nữa, Phương Cảnh Hoán hỏi: “Cậu tìm cái gì vậy?”
“Điện thoại của tớ.”
“Cậu quên rồi à”. Anh nói: “Lúc sáng chúng ta lấy điện thoại nghe nhạc trong giờ tự học rồi bị chủ nhiệm phát hiện.”
Động tác của Mạnh Kim Ca dừng lại: “Sau đó thì sao?”
Phương Cảnh Hoán thong thả ung dung nói: “Cô tịch thu điện thoại của cậu, bảo chúng ta tan học mang nộp bản kiểm điểm lên rồi nghe cô giáo nói chuyện.”
“…….”
Ngoại trừ việc Phương Cảnh Hoán còn sống thì lúc trọng sinh trở về không có chuyện gì tốt đẹp hết.
Mạnh Kim Ca nghiêng đầu nhìn anh, thiếu niên mặc bộ đồng phục rộng màu xanh lam sạch sẽ, gió thổi chạm nhẹ vào gương mặt đơn thuần, dưới ánh đèn càng thêm nổi bật.
Thôi, chuyện xui xẻo thì cứ xui xẻo đi, anh còn sống thì chút xui xẻo ấy cũng không sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.