Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ

Chương 339: Ta muốn nhìn bọn hắn kết bái




“Ta họ Chiến.” Đối với câu hỏi của tên đầu lĩnh, Chiến Thiên hai mắt bạc sáng lóng lánh, tùy ý đáp một câu.
Nghe được lời này, tên đầu lĩnh cùng đám tay sai sắc mặt bỗng chốc trở nên tái nhợt, miệng lưỡi khô khốc nuốt một ngụm nước bọt, lúc trước đối với thân phận của Chiến Thiên, bọn họ chỉ đoán chắc 6-7 phần, hiện tại thì bọn họ đã xác định rồi, tất cả đều đồng dạng ngây ngốc nhìn sang nam tử, chỉ thấy hắn cũng mang theo vẻ mặt kinh ngạc, trợn mắt há mồm.
- Xong…xong…hết rồi…nhiệm vụ của ta…
Tên đầu lĩnh trong lòng hò hét không thôi, lúc này nam tử vẻ mặt lại thay đổi tử kinh ngạc thành kinh hỉ, tên đầu lĩnh sắc mặt xám như tro tàn, nam tử cười hắc hắc nói.
- Huynh đệ, trùng hợp như vậy? Ta cũng họ Chiến a, ta gọi Chiến Hoàng.
- Hai người chúng ta đã gặp nhau cũng tức là hữu duyên, lại cùng mang họ Chiến, như vậy chúng ta kết bái huynh đệ như thế nào?
“???” Ngoại trừ Chiến Thiên cùng nam tử hai người thì toàn bộ số người ở đây đều trợn mắt há mồm, tên đầu lĩnh xoắn xuýt gọi.
- Thiếu tộc trưởng….
“Im miệng, ta muốn kết bái huynh đệ với vị bằng hữu này, liên quan rắm gì tới ngươi?” Còn chưa đợi tên đầu lĩnh nói dứt lời Chiến Hoàng liền trừng mắt cắt ngang.
“…”
“Đại ca, ngươi sáng nay có tự mình soi gương hay không à?” Tên đầu lĩnh trong lòng loạn thất bát tao, nhưng rốt cục hắn cũng đành cúi đầu im lặng không nói.
“Ồ? Ngươi là thiếu tộc trưởng của bọn hắn sao?” Chiến Thiên có chút bất ngờ hỏi.
- Vì sao ngươi lại để bọn hắn đuổi đánh đây?
“A…về chuyện này nha.” Chiến Hoàng xoắn xuýt gãi đầu nói.
- Thật sự là, ta bỏ trốn khỏi gia tộc, bọn hắn chỉ làm theo lệnh của lão già, tới đây mang ta về mà thôi.
“Vậy sao? Như vậy ngươi liền theo bọn hắn về đi.” Chiến Thiên lạnh nhạt gật đầu một cái, sau đó liền giải trừ trạng thái nửa Bản Năng Vô Cực trở về trạng thái bình thường.
Chiến Thiên còn đang muốn rời đi, Chiến Hoàng ngay lập tức nói.
- Huynh đệ, ngươi nghĩ sao với ý kiến của ta?
Chiến Thiên thân thể hơi dừng lại một chút, tùy ý liếc mắt nhìn Chiến Hoàng rồi nói.
- Ngươi cũng đã nói, chúng ta gặp mặt tức là hữu duyên, nhưng ta vẫn không tin tưởng lắm.
- Chuyện này cứ để đó đi, theo trực giác của ta cho biết thì tính tình của ngươi cũng không tệ, nếu lần sau chúng ta có thể gặp lại thì ta sẽ đồng ý kết bái huynh đệ với ngươi.
Chiến Thiên nói xong liền dùng dịch chuyển tức thời biến mất, để lại Chiến Hoàng cùng một đám người ở lại trợn mắt há mồm.
“Ngươi cảm nhận được Yêu Khí hay Linh Lực ba động từ trên người hắn sao?” Chiến Hoàng cau mày nhìn sang tên đầu lĩnh rồi hỏi.
“Xin thiếu tộc trưởng thứ lỗi cho ta, tu vi của ta quá thấp, ta không thể cảm nhận được bất kì thứ gì cả.” Tên đầu lĩnh trầm ngâm một chút rồi cúi đầu nói ra cảm nhận của chính mình.
“Con mẹ ngươi, ta và ngươi cùng cảnh giới, đều là Yêu Thú cấp 7 sơ kì, ngươi tự nhận mình tu vi thấp, hay nói cách khác ngươi cũng nói ta quá yếu sao?” Chiến Hoàng đột nhiên có chút xung động muốn liều mạng dùng sức bóp cổ tên đầu lĩnh, hít vào một hơi thật sâu rồi lẩm bẩm.
- Vị huynh đệ này của ta mang trên người thật nhiều bí mật a.
- Bất quá…bộ dáng của hắn soái tới mức quen thuộc.
“Trở về liền yêu cầu tộc trưởng đặt thêm nhiều gương, con hàng này ngay cả gương mặt của chính mình đoán chừng cũng sớm quên mất.” Tên đầu lĩnh âm thầm quyết định.
Về phía Lâm Thanh Phong, từ đầu tới cuối, Lâm Thanh Phong, Nguyên Anh, Nam Cung Mị Ảnh ba người vẫn chú ý tới bên này, ngay từ lúc nghe được Chiến Hoàng đột nhiên muốn kết bái huynh đệ, khóe miệng Lâm Thanh Phong, Nam Cung Mị Ảnh đồng loạt co quắp, chỉ có Nguyên Anh phun ra một ngụm nước bọt, ôm bụng cười ha hả, sau đó cũng là người đầu tiên lên tiếng nói.
- Đại ca, đại tẩu, Mị Nguyệt, ba người đừng nói gì với Chiến Thiên.
- Ta muốn nhìn hai bọn hắn kết bái huynh đệ.
“Ngươi vui vẻ là được rồi.” Lâm Thanh Phong khóe miệng giật giật, nhưng cuối cùng cũng không lên tiếng phản bác.
Lúc này Chiến Thiên liền trở về, tới trước mặt Lâm Thanh Phong khom người nói.
- Sư phụ, bên đó không có chuyện gì đáng lo, chỉ là người trong nhà đánh nhau mà thôi.
Dừng một chút, Chiến Thiên lại nói.
- Người nhà đánh nhau, chuyện này chúng ta không có biện pháp quản.
Thần a, người nhà của ngươi đánh nhau, ngươi không quản thì ai quản? Còn có, ngươi trở mặt không nhận người thân kiểu này, cha ngươi biết không?...Mà không đúng, ngay cả cha ngươi hắn cũng không nhận ngươi, chỉ có đám người thân kia của ngươi ẩn ẩn nhận ngươi mà thôi.
Lâm Thanh Phong khóe miệng giật giật, Nguyên Anh trực tiếp nằm ngửa, một tay ôm bụng, một tay che miệng nín cười, Nam Cung Mị Ảnh cùng Mị Nguyệt hai người trực tiếp không nhìn, không có cách, hai người không chịu đựng nổi, nếu tiếp tục nhìn Chiến Thiên, rất có thể sẽ bị lộ.
“???” Chiến Thiên nghi hoặc, một mặt đầy dấu hỏi, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, hướng về thôn trấn phía trước bay đi nói.
- Mọi người, đi theo ta đi.
Chiến Thiên ở phía trước dẫn đường, cả bọn bốn người một đường thẳng tiến tới trước cổng thôn, nhưng tới đây, Chiến Thiên cũng không tiến vào, chỉ đứng bên ngoài cau mày một hồi lâu không nói.
Ba người bọn Lâm Thanh Phong cũng không quấy rầy, đứng yên lặng một bên chờ đợi.
“A? Chiến huynh đệ, chúng ta lại gặp mặt, coi bộ chúng ta thật có duyên nha.” Từ bên khác, Chiến Hoàng cùng người của hắn cũng đã tới đây, nhưng đám người phía sau ai cũng một dạng thất hồn lạc phách đi theo Chiến Hoàng.
Không có cách, lúc trước nếu chưa từng gặp mặt Chiến Thiên thì bọn hắn vẫn có thể ngăn cản, hiện tại Chiến Hoàng đã gặp mặt Chiến Thiên, dù cho nhất thời hắn còn chưa nhận ra, nhưng về sau thì sao? 
Chiến Hoàng bị nhốt hơn ba ngàn năm, nhưng cứ cách mấy năm thì hắn liền chạy thoát, dù cho lần nào cũng bị bắt trở về, đồng thời cũng tăng cao cảnh giác, nhưng hắn vẫn ung dung chạy thoát, người nào cũng không thể ngăn cản, như vậy lúc này còn cưỡng ép mang Chiến Hoàng trở về làm gì? Dù gì vài năm sau hắn lại thoát ra, khi đó hắn vẫn có thể đi tìm Chiến Thiên à?
“Tới, màn hay nhất đã tới.” Nghe được lời của Chiến Hoàng, Nguyên Anh nguyên bản vẫn một dạng lười biếng nằm trên đầu Lâm Thanh Phong lúc này liền hăng hái, hai mắt mở to, nó không muốn bỏ lỡ diễn biến tiếp theo.
“…” Nghe được lời của Chiến Hoàng, Chiến Thiên cau mày một cái, liếc mắt nhìn sang, chỉ thấy Chiến Hoàng một mặt tươi cười vui vẻ tiến lại gần vỗ vai Chiến Thiên cười nói.
- Huynh đệ, lần này ngươi không còn lời gì để nói đi?
- Có thể cùng ta kết bái huynh đệ a?
“Thiếu tộc trưởng…gương…” Một trong số những người đi theo Chiến Hoàng, hắn rốt cục nhìn không nổi nữa, nhanh chóng lấy từ nhẫn trữ vật ra một cái gương, còn đang muốn đưa tới cho Chiến Hoàng nhìn một chút, nhưng lúc này, trước mắt hắn lại xuất hiện một tên tiểu nhân màu hoàng kim, tên tiểu nhân sắc mặt đen kịt, không nói hai lời liền thôi động Nguyên lực, một tát vỗ xuống.
“A…A….A….”
Trong mắt mọi người nơi này, tên đó trực tiếp biến thành một điểm sáng bay xa tận chân trời, lúc này Nguyên Anh liền hừ lạnh một tiếng.
- Chủ tử thành tâm thành ý muốn kết giao bằng hữu, chừng nào tới lượt một tên người hầu như ngươi đứng ra ngăn cản?
Ừm, dựa theo lý lẽ thì lời này rất đúng, không có gì sai trái, nhưng thực chất Nguyên Anh con hàng này chỉ muốn nhìn bộ dáng của hai tên kia sau khi biết được mọi chuyện mà thôi.
Chiến Hoàng cũng không biết được điều này, hắn chỉ cảm thấy lời của Nguyên Anh…có lý, nhưng hắn cũng vẫn còn tỉnh táo vì thế liền hỏi.
- Ngươi là ai?
“Đừng quản tiểu tiết à? Chuyện chính bây giờ là ngươi muốn kết bái không phải?” Nguyên Anh bĩu môi nói, lúc này Chiến Hoàng mới gật đầu nói.
- Các ngươi lùi về phía sau đi, nếu còn ai muốn ngăn cản thì đừng trách ta.
Đám người phía sau lúc này dù có muốn ngăn cản cũng không được, Chiến Hoàng đều đã lên tiếng thì bọn hắn cũng không có cách nào, lùi về sau xem kịch vui là tốt rồi.
Nhìn đám người kia đã lùi về phía sau cũng không ai có ý tứ ngăn cản, Nguyên Anh gật đầu một cái rồi lấy ra một cái bàn, một cái lư hương cùng vài cây nhang, không biết nó đã chuẩn bị ở đâu, bày biện sẵn sàng cười nói.
- Tốt rồi, đã không còn ai ngăn cản, các ngươi hành động nhanh một chút nha, chậm sẽ sinh biến.
“Ngươi lấy đống đồ này ở đâu?” Lâm Thanh Phong có chút nghi hoặc hỏi.
“Đại ca, ngươi đừng quản nhiều như vậy.” Nguyên Anh từ chối cho ý kiến, một mặt tiện hề hề kéo tay Chiến Thiên cùng Chiến Hoàng hai người tới trước bàn, hứng khởi nói.
- Nhanh một chút a.
“Thôi dừng lại đi.” Nghe được lời này, Nguyên Anh trợn mắt há mồm, vẻ mặt không thể tin mà nhìn Lâm Thanh Phong, chỉ thấy Lâm Thanh Phong bất đắc dĩ lắc đầu nói.
- Hai người các ngươi là người thân, thậm chí còn có thể là phụ tử, thì kết bái cái quỷ gì a?
….Hết Chương 339….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.