Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ

Chương 305: Đại thừa kì?




“Được người nhờ cậy? Là Hỏa Vân tên đó sao?” Hỏa Thánh trầm ngâm một chút rồi cắn răng hỏi.
“Đúng rồi, là hắn nhờ ta ra tay ngăn cản ngươi.” Lâm Thanh Phong gật đầu cười nói.
Nghe được câu trả lời này, Hỏa Thánh trầm mặc một lúc rồi cúi đầu chắp tay nói. 
- Ta biết lời ta nói ra là vô lễ, nhưng ngài là cao nhân tiền bối, vì thế ta có thể xin ngài đừng tham dự vào chuyện riêng của bọn ta có được hay không?
“Ngươi nghĩ như thế nào?” Lâm Thanh Phong cũng không lập tức trả lời, chỉ mỉm cười hỏi ngược lại.
“Không thể sao?” Hỏa Thánh thở ra một hơi chán nản, hắn biết rõ Lâm Thanh Phong có thể nhẹ nhõm giết hắn, nhưng hiện tại hắn vẫn còn sống, tức là Lâm Thanh Phong cũng không muốn giết hắn, vì thế hắn mới bạo gan hỏi câu này.
Nhìn Hỏa Thánh một mặt chán nản, Lâm Thanh Phong lắc đầu cười nói.
- Thật ra, ta là một người rất chán ghét phiền phức, nếu ngươi chỉ gây phiền phức cho riêng Hỏa Vân tôn giả cùng Băng Thánh hai người thì ta cũng không muốn ra tay.
- Nhưng thay vào đó ngươi lại tấn công Hỏa Vân Tông, nơi đó còn có muội muội của ta ở tại, ta không muốn nàng gặp bất trắc, vì thế ta mới đứng ra ngăn cản ngươi.
“Là như vậy sao?” Hỏa Thánh chỉ biết im lặng cúi đầu không nói, hiện tại hắn có nói gì cũng vô dụng, quân đội đã bị Lâm Thanh Phong cho người phá hủy chỉ còn lại hơn một phần ba, hắn cũng không còn cách nào tấn công Hỏa Vân Tông được nữa, trầm mặc một lúc, Hỏa Thánh lại ngẩng đầu hỏi.
- Nếu theo lời ngài đã nói, ta chỉ tìm Hỏa Vân thì ngài sẽ không ngăn cản có đúng hay không?
“Đúng vậy, đây là chuyện riêng của hai người, đương nhiên ta sẽ không xen vào.” Lâm Thanh Phong gật đầu nói.
“Như vậy, đa tạ tiền bối rồi, ta xin phép cáo từ.” Hỏa Thánh nhận được câu trả lời, ngay lập tức cúi đầu ngoảnh mặt rời đi, hắn biết rõ Lâm Thanh Phong sẽ không nhàm chán tới mức lại đem chuyện này đùa giỡn hắn.
Nhìn Hỏa Thánh rời đi, đồng thời còn dẫn theo đám Yêu Thú đi cùng nhau, Lâm Thanh Phong lúc này mới duỗi người một cái rồi nói.
- Mọi chuyện cuối cùng cũng xong nha.
“Còn sớm nha phu quân.” Từ lúc Lâm Thanh Phong rời đi liền Nam Cung Mị Ảnh liền dùng tinh thần lực chăm chú nhìn theo, khi thấy Hỏa Thánh dẫn quân rời đi, Nam Cung Mị Ảnh lúc này liền dẫn theo Nam Cung Tuyết xuất hiện, nàng chỉ tay về phía Chiến Thiên cùng Mị Nguyệt cả hai đang chiến loạn thành một đoàn rồi nói.
- Phía Son Goku cùng Vegeta hai người thì không phải lo, hai người bọn hắn chỉ độ Luyện Hư kì lôi kiếp mà thôi, với mức độ thân thể hiện tại, bọn họ có thể đơn giản ngạnh kháng qua, nhưng phần Chiến Thiên có vẻ có chút cố sức nha.
“Đúng là không khiến người ta bớt lo.” Lâm Thanh Phong lắc đầu thở ra một hơi.
Một bên khác, cũng đúng như lời Nam Cung Mị Ảnh vừa nói, tình hình của Chiến Thiên lúc này không ổn lắm, dù cho hắn thuần thục một nửa Bản Năng Vô Cực, có thể dễ dàng né tránh mọi đòn tấn công nhưng lúc này cũng đã thương tích đầy mình.
Phiêu phù trên không, Chiến Thiên toàn thân mồ hôi như mưa, thở từng hơi gấp gáp, nhưng lại nhìn Cự Viên Mị Nguyệt bên dưới, hắn lại cắn răng xống tới.
“Gào…” Đối mặt với thế tiến công của Chiến Thiên, Cự Viên Mị Nguyệt ngẩng cao đầu thét dài, bàn tay to lớn, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đánh thẳng vào Chiến Thiên đang trên đà xông tới.
“A…” Chiến Thiên dù có Bản Năng Vô Cực cũng không thể nào tránh né, nhận lấy một bàn tay của Cự Viên, khóe miệng ho ra máu, cả người bay thẳng ra ngoài, thân thể đâm vào một ngọn núi đá, khiến núi đá hõm sâu một vòng, thân thể của Chiến Thiên cũng dính tại đó.
Bản Năng Vô Cực cũng theo đó mà mất đi, Chiến Thiên lại trở về trạng thái bình thường, cắn răng nói.
- Sức mạnh cỡ này… còn bị Hỏa Thánh nhẹ nhàng trấn áp như vậy… ta vẫn còn quá yếu.
“Không có, ngươi không hề yếu một chút nào.” Lâm Thanh Phong liền xuất hiện, đứng bên cạnh hố sâu khoanh tay nói.
- Từ đầu ta đã nói với ngươi, phải tin tưởng vào bản năng của mình, hòa mình vào trận chiến, vì sao ngươi lại không làm đâu?
“Tin tưởng vào bản năng? Hòa mình vào trận chiến?” Chiến Thiên cau mày trầm ngâm suy nghĩ một lúc thì hai mắt hắn liền phát sáng, hắn như hiểu ra điều gì đó, thân thể nhanh chóng vùng vẫy thoát khỏi núi đá, một mặt tự tin cười nói.
- Ta đã hiểu, sư phụ.
“Tốt, vậy mau tới đó ngăn cản Mị Nguyệt.” Nhìn Chiến Thiên một mặt tự tin, Lâm Thanh Phong cũng gật đầu cười nói.
Chiến Thiên hít vào một hơi thật sâu, nhắm chặt hai mắt, nhiệt lượng màu xanh bao phủ cả người hắn lại tỏa ra, đầu tóc, quần áo không gió mà bay, trạng thái nửa Bản Năng Vô Cực lại trở về.
Chiến Thiên không nói một lời, cả người bay thẳng tới trước mặt Cự Viên Mị Nguyệt, khoanh tay mỉm cười nói.
- Lão bà, chúng ta tiếp tục nha.
“Gào…” Như để đáp lời Chiến Thiên, Cự Viên Mị Nguyệt đồng thời kêu lên một tiếng, sau đó cả hai liền tiếp tục trận chiến, xông vào nhau đánh loạn thành một đoàn.
Nhưng khác với trước đó, Chiến Thiên lúc ban đầu vẫn còn mở mắt, nhưng dần dần hắn liền nhắm mắt lại.
Thay đổi của Chiến Thiên, Lâm Thanh Phong nhìn rõ ràng trong mắt, Chiến Thiên đã theo lời hắn mà hòa mình vào trận chiến, lúc này liền mỉm cười nói.
- Có đệ tử như vậy thật dễ dạy nha.
Theo thay đổi của Chiến Thiên, thế trận rốt cục cũng dần dần phát sinh biến hóa, lúc ban đầu thì cả hai vẫn còn được xem là trao đổi chiêu thức, một bên đánh thì một bên dính đòn, nhưng hiện tại tần suất trúng đòn của Chiến Thiên ngày càng ít đi.
Và đồng thời, luồng nhiệt lượng màu xanh bao xung quanh cơ thể Chiến Thiên cũng biến đổi, lúc đầu chỉ bao quanh cơ thể hắn ước chừng 3cm, hiện tại đã dần chuyển hóa thành một vòng tròn có đường kính hơn 20cm lấy Chiến Thiên làm trung tâm, bao quanh cơ thể hắn.
“Ừm? Đây là… Lĩnh vực hình thành?” Ở tại Hỏa Vân Tông, Lão Tông chủ cùng Vô Cực Tử hai người liền đồng thời ngẩng đầu nhìn về hướng này, mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng tầm mắt của hai người dường như có thể nhìn thấy tất cả.
Lão Tông chủ hoảng hốt hét lớn. 
- Không thể nào? Đó là tiểu tử Chiến Thiên?...Hắn đang hoàn thiện Lĩnh Vực?
- Ngay cả ta lúc trước cũng mất hơn 3000 năm mới có thể đâu? Hắn chỉ vừa rời đi có vài giờ mà thôi.
- Hắn là quái vật sao?
Không thể nào trách Lão Tông chủ hốt hoảng, bởi vì Lĩnh Vực thứ này chỉ có Đại Thừa kì mới có thể đạt được, lúc Chiến Thiên rời đi, hắn còn chưa biết Lĩnh Vực là gì đâu, hiện tại Lĩnh Vực của Chiến Thiên gần như đã hoàn thiện, với tốc độ này, chỉ cần cho hắn thêm một lúc nữa thì hắn sẽ trở thành Đại Thừa kì a.
“Hắc hắc…” Khác với Lão Tông chủ, Vô Cực Tử chỉ lắc đầu cười nói.
- Không cần phải ngạc nhiên như vậy, nếu có Lâm Thanh Phong ở đó, thì chuyện này rất bình thường.
“Bình thường?...” Lão Tông chủ khóe miệng co quắp, chỉ cần hơn hai mươi năm liền có thể tạo ra một vị Đại Thừa Kì tôn giả? Đây là bình thường sao? Như vậy công sức hắn tu luyện mấy vạn năm liền vứt cho chó ăn nha?
“Chỉ cần ngươi có thể vượt qua là tốt rồi.” Nhìn Lão Tông chủ một dạng mộng bức, hai tay vò đầu, Vô Cực Tử trong lòng thở ra một hơi nhẹ nhõm, lại tiếp tục đưa sự chú ý nhìn về Chiến Thiên.
Bên phía Chiến Thiên cùng Mị Nguyệt, cả hai đã đánh nhau suốt hai giờ liền, đều đã thấm mệt, Cự Viên Mị Nguyệt sức chiến đấu từ từ giảm sút, nhưng ngược lại Chiến Thiên đánh càng ngày càng hăng, đồng thời những đòn đánh của hắn theo thời gian ngày càng trở nên mạnh mẽ, dần dần áp chế Cự Viên Mị Nguyệt.
“Kì quái?” Ngay từ đầu vẫn đứng bên ngoài quan sát hai người, Lâm Thanh Phong bỗng dưng nhíu mày lẩm bẩm.
- Vì sao Mị Nguyệt vẫn chưa tỉnh lại? Dù cho có là lần đầu biến thân Cự Viên, nhưng bị đánh nhiều như vậy đáng ra nàng đã phải sớm tỉnh lại rồi hóa thân thành Super Saiyan 4 mới đúng?
Lâm Thanh Phong cau mày, nhìn chăm chú vào Cự Viên Mị Nguyệt, một lúc sau hắn bỗng dưng sửng sốt nói.
- Chẳng lẽ…bởi vì Chiến Thiên thế tấn công quá nhiều, nên nàng không có thời gian để hóa thân?
- Nếu thật như vậy thì không xong…
Đương nhiên là không xong, đúng như Lâm Thanh Phong suy đoán, Mị Nguyệt đã sớm tỉnh lại hơn một giờ trước, khi đó nàng sớm đã có thể hóa thân thành Super Saiyan 4, nhưng để hóa thân lần đầu tiên thì cho dù là Son Goku cùng Vegeta hai người lúc trước cũng cần một chút thời gian.
Còn lúc này, Chiến Thiên chỉ tập trung vào cảm ngộ Bản Năng Vô Cực, hắn đâu để ý tới tình trạng của Mị Nguyệt, thế tiến công của hắn càng lúc càng nhanh, Mị Nguyệt ngay cả cơ hội thở dốc còn không có, thì làm gì có thời gian để hóa thân thành Super Saiyan 4 đây? Nàng chỉ còn cách đau khổ chống đỡ, đồng thời làm ra phản kích mà thôi.
“Ách…sai lầm a, nếu nàng có mệnh hệ gì thì phải làm sao ăn nói với Chiến Thiên đây?” Lâm Thanh Phong xoắn xuýt gãi đầu, sau đó thở ra một hơi rồi hét lớn.
- Mị Nguyệt, mau lùi về phía sau hoàn thành biến thân, để ta tới tiếp hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.