Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ

Chương 216: Chuẩn bị (2)




Đối với câu hỏi này của Trần Mỹ Duyên, Lâm Thanh Phong mỉm cười gật đầu.
-Tụi con đã tìm được biện pháp, nhưng hãy đợi tới lúc tập hợp đủ mọi người thì con sẽ nói một lần.
Những ngày này Lâm Thanh Phong cùng Nam Cung Mị Ảnh không chỉ luyện tập mà còn nhờ những người đang trên đường tới đây bắt vài con Ma Binh để nghiên cứu cách thức tiêu diệt bọn chúng, bởi vì biết được chuyện này nên Trần Mỹ Duyên mới hỏi như vậy. 
Nhận được câu trả lời, vợ chồng Trần Mỹ Duyên thở ra một hơi nhẹ nhõm, bà mỉm cười đứng dậy cùng chồng mình đi vào trong chuẩn bị.
Nhìn theo bóng lưng của hai người, Lâm Thanh Phong thở dài.
Đúng là những ngày này bọn hắn có nghiên cứu, thậm chí Nam Cung Mị Ảnh trực tiếp dùng thân mình để giết vài con Ma Binh, theo kết quả mà nàng phân tích được khi Ma Khí tiến vào cơ thể của nàng, chúng liền gây ảnh hưởng tới thất tình lục dục, từ đó khiến suy nghĩ trở nên cực đoan và cuồng bạo.
Tương tự như lúc trước Lâm Thanh Phong bị nhiễm phải Ma Khí, mặc dù trong cơ thể hắn không có Nguyên Lực nhưng hắn vẫn là hàng thật giá thật Nguyên Anh Kì tu sĩ, bình thường hắn vẫn có thể khống chế cảm xúc của mình rất dễ dàng, nhưng do Ma Khí ảnh hưởng nên hắn liền trở nên cuồng bạo sau vài câu khiêu khích của Phượng tỷ.
Và từ cách loại bỏ Ma Khí mà Lâm Cường hướng dẫn cũng tương tự như nhập định, Nam Cung Mị Ảnh liền rút ra vài điểm chính, đó là phải để cho bản thân thư giãn, nội tâm thanh tịnh, thất tình lục dục không bị dao động.
Dựa theo hai thứ này và sau vài lần thử nghiệm khống chế thất tình lục dục của chính mình, Nam Cung Mị Ảnh liền tìm ra một biện pháp.
Do Ma Khí dựa vào thất tình lục dục của một người rồi từ đó gây ảnh hưởng tới người đó, nên muốn thân thể không nhiễm Ma Khí do giết yêu ma này, chỉ cần để cho nội tâm của chính mình thanh tịnh, đồng thời giữ vững thất tình lục dục của chính mình không để bị dao động là được, khi đó dù cho Ma Khí có tiến vào thân thể thì cũng không sợ Ma Khí điều khiển.
Và cách này đã được Nam Cung Mị Ảnh thử nghiệm thành công.
Nhưng để nội tâm thanh tịnh, đồng thời giữ cho thất tình lục dục không bị dao động, nói ra thì dễ, nhưng cách này coi như không thể thực hiện được, là một người bình thường, ai có thể nói chắc rằng mình sẽ không bị dao động đâu? 
Chưa kể đến khi chiến đấu với bọn yêu ma, ai cũng mang một tâm niệm là phải giết chết bọn chúng và đồng thời sợ hãi với việc Ma Khí nhập thể thì ngay lúc đó thất tình lục dục đã bị dao động rồi.
Vì thế cho dù là người nghĩ ra biện pháp này, nhưng ngay cả Nam Cung Mị Ảnh cũng rất khó mà làm được, nàng vẫn chưa thể một khống chế thất tình lục dục của bản thân còn một bên ra tay chém giết yêu ma trong một khoảng thời gian dài.
Nói cho cùng, tới thời điểm hiện tại, ngoài một mình Lâm Thanh Phong có thể sử dụng Bách Nhân Trảm Ma Đao ra thì không một ai có thể chống lại Ma Khí nhập thể.
Hiện tại trận chiến đã tới trước mắt, Lâm Thanh Phong cũng không muốn hai vợ chồng Trần Mỹ Duyên lại lo lắng nhiều hơn nên hắn mới trả lời như vậy.
Nam Cung Mị Ảnh thở dài một hơi, nàng cũng hiểu được tại sao Lâm Thanh Phong lại nói như vậy nên cũng không lên tiếng, trầm tư suy nghĩ một chút rồi hai mắt nàng liền trở nên kiên định, dường như nàng đã quyết định được điều gì đó.
…..
12 giờ trưa ở Buôn Mê Thuột, ánh nắng mặt trời chói chang chiếu rọi khắp nơi, vì nơi đây đa phần là núi cao nên vào những ngày như thế này thì đây là khoảng thời gian nắng gắt nhất trong ngày.
Nhưng một trong số những ngọn núi đó lại không giống vậy, nơi này màn sương dày đặc đang bao phủ khắp nơi, hiện tuợng này đã kéo dài gần ba ngày rồi, ngay từ ngày đầu tiên thì tất cả những động vật trên núi đều nhanh chóng dẫn nhau rời núi, bọn chúng cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần, điều này người dân xung quanh Buôn Mê Thuột đều cảm thấy hiếu kì.
Nhưng kể từ ngày đầu tiên thì ngọn núi đã được chính phủ cho quân đội kiềm soát gắt gao không người nào có thể tiến vào, ngay cả phóng viên, nhân viên điều tra khí hậu hay nhân viên kiểm lâm đều bị quân đội chặn bên ngoài núi không cho tiến vào trong.
Tại một bên sườn núi lại có vài chục túp lều vải được dựng lên, Lâm Cường cùng Trần Thị Hoa hai người đang nhắm mắt hai tay đặt lên gối ngồi im lặng nhập định.
Ở trận chiến lúc trước hai người cũng giết không ít yêu ma, mặc dù Ma Khí trong cơ thể đã bị hai người đẩy ra hết, nhưng hai người vần yên lặng ngồi nhập định để chuẩn bị cho thật tốt tâm tình của chính mình.
Không biết qua bao lâu, Lâm Cường thở ra một hơi rồi mở mắt, nhìn bên cạnh vợ mình vẫn đang nhập định, ông quyết định không làm phiền bà mà lặng lẽ đứng dậy đi ra ngoài.
Trong mắt người bình thường, hiện tại sườn núi đang được bao phủ bởi một lớp sương trắng dầy đặc, nhung trong mắt của người học pháp thuật thì nơi đây tràn ngập Ma Khí màu đen.
Lâm Cường cau mày thật chặt, bởi vì trong mắt ông thấy rõ ràng, lượng Ma Khí xung quanh đây so với hôm qua càng ngày càng dày đặc, hôm qua ông còn có thể nhìn rõ ràng khoảng cách 10m, nhưng hôm nay ông chỉ có thể nhìn được tối đa 5m mà thôi.
-Phong ấn, sắp không chịu nổi sao?
Thở dài một hơi Lâm Cường lắc đầu rồi bắt đầu dựa theo trí nhớ của chính mình mà bắt đầu di chuyển trong khu rừng bị lớp Ma Khí dày đặc bao phủ, một lúc sau, ông đã đi tới trước một hang động.
Hang động không có gì đặc biệt, nhưng cửa hang có dán 11 lá bùa có vẽ những kí tự ngoằn nghoèo khó hiểu, được dán làm 2 vòng, vòng trong 5 cái, vòng ngoài 6 cái, người bình thường nhìn vào chỉ thấy đây là 11 tờ giấy bình thường được vẽ bậy.
Nhưng trong mắt của những người học pháp thuật thì từ 11 tờ giấy phát ra những luồng sáng kết hợp với nhau tạo thành một vòng tròn và bên trong vòng tròn có hình một ngôi sao 5 cánh, đang phát ra ánh sáng, nhưng ánh sáng hình ngôi sao bên trong lại ảm đảm, tùy thời có thể tắt đi. 
Phía trước hang động còn đang có vài người canh gác, bọn họ đều đồng dạng ở độ tuổi trung niên, tuy ánh mắt vẫn chưa mờ nhưng do Ma Khí khiến cho tầm nhìn quá hạn hẹp, bọn họ cũng không thể nhìn thấy được Lâm Cường nên khi nghe động tĩnh tất cả bọn họ đều căng thẳng, một người trong số đó liền lên tiếng hỏi.
-Ai đó?
-Không có chuyện gì, là tôi. Lâm Cường nhàn nhạt đáp lời.
Nhận ra giọng nói của Lâm Cường, lúc này những người này liền thở ra một hơi nhẹ nhõm.
-Là Hùng Vương sao?
Lâm Cường gật đầu một cái rồi bước lại gần xem xét phong ấn.
Xem xét một lúc, Lâm Cường lại thở dài lẩm bẩm.
-Phong ấn còn chịu được bao lâu đây?
Dù Lâm Cường giọng nói rất nhỏ, nhưng những người canh gác vẫn nghe được, một người trong số đó lại thở dài.
-Vừa nãy tôi đã xem xét cửa còn lại, phong ấn bên đó cũng đồng dạng với nơi này, đều đã suy yếu rất nhiều, nhưng bên này lại yếu hơn bên kia nhiều.
Lâm Cường trầm mặc gật đầu, lúc trước ông cùng cha mình phong ấn bọn yêu ma, cổng bên này đã được phong ấn trước, sau đó cha của ông dùng chính thân mình dụ dỗ bọn yêu ma vào động thông qua cổng còn lại để ông từ bên ngoài đóng cổng vì thế phong ấn bên này yếu hơn là chuyện dễ hiểu.
Dù cho bọn người Lâm Cường đã gia cường phong ấn, nhưng cũng chỉ giúp phong ấn thêm một chút sức lực mà thôi, nếu không có lớp gia cường này thì phong ấn đã bị phá từ sớm.
Đưa mắt nhìn vào cửa hang, Lâm Cường thấy rõ có rất nhiều Ma Khí đang lẳng lặng thoát ra từ đó, nhưng ông cũng không còn cách nào khác.
Thở dài một hơi Lâm Cường lên tiếng.
-Tất cả trở về đi, hiện tại ở đây canh giữ cũng không có ích gì.
Lâm Cường nói xong liền quay lưng trở về, một trong số những người còn lại gật đầu một cái rồi quay lưng đi một hướng khác, ông muốn đi thông báo cho những người ở phong ấn còn lại, những người còn lại đều đi theo Lâm Cường trở về.
Tất cả mọi người đều im lặng không nói gì, bầu không khí nặng nề bao trùm.

Một bên khác, bọn người Lâm Thanh Phong đã bước xuống phi cơ và có mặt tại Buôn Mê Thuột, đám người Lâm Cường ai cũng căng thẳng, thì bên Lâm Thanh Phong cũng không khác bao nhiêu.
Cũng không thể trách được bọn họ, bởi vì bọn họ đang từng bước đối mặt với cái chết, trong trường hợp này dù là ai thì cũng như vậy mà thôi, đâu có ai thật sự muốn chết? Cho tới hiện tại bọn họ chưa rời khỏi là tốt lắm rồi.
Thở dài một hơi, Lâm Thanh Phong cũng không có cách giúp những người này bớt căng thẳng, hắn tự nhận rằng skill miệng độn của mình vẫn không đủ, không thể như Naruto có thể khiến người ta vui vẻ đi chịu chết.
…..Hết Chương 216….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.