Khuyên ngăn Nam Cung Mị Ảnh không được, Phượng tỷ liếc nhìn sang Lâm Thanh Phong, đánh giá hắn kỹ càng một chút, nhưng rồi lại lắc đầu thở dài, bởi vì thật sự nàng không tìm được điểm gì đặc biệt ở hắn.
Trên người mặc một bộ quần áo rẻ tiền, tính cách ngớ ngẩn, ngoài nhan sắc còn coi được một chút, thì Lâm Thanh Phong cũng không khác gì một người đàn ông bình thường, với mức độ nổi tiếng cùng sắc đẹp của Nam Cung Mị Ảnh thì nàng sẽ rất dễ dàng tìm được người khác tốt hơn hắn cả chục, cả trăm lần.
Nhìn thái độ của Phượng tỷ đối với chính mình không tốt lắm, nếu là bình thường thì Lâm Thanh Phong căn bản là không quan tâm, nhưng hắn cũng không hiểu vì sao trong nội tâm hắn lại bắt đầu dâng lên một cổ hỏa khí, có điều gì đó khiến hắn muốn xông tới đánh chết Phượng tỷ ngay lập tức.
Nhận ra cảm xúc thất thường của chính mình, Lâm Thanh Phong liền cau mày, hắn nhắm mắt hít sâu một hơi, lấy lại vẻ mặt nghiêm túc, hắn nhìn chằm chằm Phượng tỷ rồi nói.
-Chị Phượng, trước hết tự giới thiệu một cái, ta là Lâm Thanh Phong, đúng như chị suy nghĩ, hiện tại ta chỉ là một tên đàn ông bình thường, không giàu có, không việc làm, và chỉ là một tên ăn bám gia đình mà thôi.
Phượng tỷ khoanh tay hừ một tiếng.
-Ít ra vẫn còn tự nhận biết vị trí của chính mình.
Lâm Thanh Phong sắc mặt vẫn bình tĩnh, nhưng hỏa khí trong lòng của hắn ngày càng lớn, cảm xúc này khiến hắn cảm thấy rất khó chịu, nhắm chặt hai mắt hít vào một hơi thật sâu thêm một lần nữa, nhưng đám hỏa khí này chỉ vơi đi một chút mà thôi.
Nội tâm một phần cố gắng đè nén hỏa khí, một phần cố gắng giữ bình tĩnh, Lâm Thanh Phong nghiêm túc nhìn về Phượng tỷ rồi tiếp tục nói.
-Thứ lỗi ta nói thẳng một chút, không phải do ta tự cao, nhưng hôm nay ta yêu cầu Mị Ảnh dẫn ta tới đây cũng chỉ có một mục đích, đó là ta muốn cảnh cáo chị đừng đụng tới người nhà của ta.
-Ta biết chị không tán thành việc Mị Ảnh đến tìm ta, nếu chị muốn gây phiền phức cho ta thì cứ việc, ta sẽ không quản chị, nhưng nếu chị chạm tay tới người nhà của ta, dù là chỉ một lần, thì đừng trách ta…
Lâm Thanh Phong nói xong thì hỏa khí trong người hắn cũng đột nhiên dâng cao, hai mắt hắn cũng dần trở nên đục ngầu, nhìn thấy chính mình sắp không áp chế nổi, hắn liền dùng tay đánh vào mặt bàn một cái, cả cái bàn lập tức chia năm xẻ bảy khiến Phượng tỷ giật nảy mình, trên đầu nàng chảy đầy mồ hôi.
Đánh nát cái bàn thì hỏa khí trong nội tâm Lâm Thanh Phong cũng đã tiêu tán hầu như không còn, cảm xúc từ từ ổn định lại, hai mắt cũng dần trở lại bình thường, hắn thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Nam Cung Mị Ảnh cũng nhìn thấy sự thay đổi của Lâm Thanh Phong, nhưng nàng cũng không nói gì mà chỉ cau mày im lặng quan sát.
Nhìn thấy cái bàn đã bị mình đánh nát, Lâm Thanh Phong có chút xấu hổ, hắn thở ra một hơi rồi đứng dậy lên tiếng.
-Chị Phượng, xin lỗi vì ta có chút vô lễ, về chuyện muốn nói thì ta cũng đã nói xong, hiện tại chúng ta sẽ ra về.
Trong lúc Phượng tỷ đang ngơ ngác, Lâm Thanh Phong lập tức dẫn theo Nam Cung Mị Ảnh ra về, hắn không muốn tiếp tục ở lại đây, bởi vì hắn biết được, nếu đợi tới khi Phượng tỷ tỉnh táo trở lại thì hắn… sẽ phải đền tiền.
Nhìn sơ qua là biết cái bàn Lâm Thanh Phong vừa phá hủy là cùng một bộ với ghế salon, hắn không biết rằng bọn chúng trị giá bao nhiêu, nhưng hắn biết được một điều là hắn đền không nổi, vì thế hắn liền… chạy ngay lập tức.
Kéo tay Nam Cung Mị Ảnh đi được một đoạn xa xa, Lâm Thanh Phong lúc này mới dừng lại thở phào một hơi cảm thán.
-Thật may là ta chạy nhanh, đợi thêm một lúc thì Phượng tỷ lại bảo ta đền tiền cái bàn thì không biết phải làm sao nha.
Nam Cung Mị Ảnh có chút mộng bức, nàng cũng không biết phải nói gì với con hàng này, bọn hắn mới từ nhà của nàng chạy ra cũng không phải là nhà của Phượng tỷ, cái bàn mà hắn vừa phá là cái bàn mà nàng mua a, nhưng hiện tại nàng vẫn có chuyện muốn hỏi nên cũng không thèm tính toán với hắn.
-Chuyện đó bỏ qua một bên đi phu quân, còn hiện tại chàng hãy nói cho ta biết, lúc nãy chàng bị làm sao? Mặc dù lời nói và thái độ của Phượng tỷ có chút vô lễ, nhưng theo bình thường thì những thứ đó sẽ không ảnh hưởng tới chàng mới đúng nha.
Nghe được câu hỏi này, Lâm Thanh Phong suy nghĩ một chút rồi mới lắc đầu.
-Cũng không biết nữa, nhưng vừa nãy đột nhiên trong nội tâm ta cảm thấy rất tức giận, mặc dù đã cố gắng áp chế nhưng ta vẫn phải phá hủy xong cái bàn thì mới bình thường trở lại.
Nam Cung Mị Ảnh cũng trầm tư, nàng liền đưa mắt nhìn chăm chú Lâm Thanh Phong một hồi, sau đó nàng cau mày.
-Trong cơ thể chàng, tại sao lại có thêm một vài luồng khí lạ? Mặc dù chúng rất nhỏ, chỉ có vài tia, nhưng những luồng khí này là từ đâu ra?
Nghe Nam Cung Mị Ảnh nhắc tới đây, thì Lâm Thanh Phong cũng giật mình, hắn thầm suy nghĩ một chút rồi gãi đầu trả lời.
-Những luồng khí lạ sao? Chắc là những luồng Ma Khí đã xâm nhập vào cơ thể ta sau khi ta đánh giết lũ yêu ma, nhưng vì cảm thấy bọn chúng cũng không ảnh hưởng gì tới ta nên ta cũng quên mất.
Nam Cung Mị Ảnh thử điều khiển linh khí trong cơ thể mình tiến vào cơ thể Lâm Thanh Phong một chút để loại bỏ chúng, mãi một lúc sau, đám khí lạ này cũng không bị ảnh hưởng gì, nàng cũng có chút bó tay, nàng lắc đầu thở ra một hơi.
-Không được, ta không có cách loại bỏ bọn chúng, chúng ta cứ về nhà trước, nếu đây là do yêu ma thì chúng ta sẽ thử hỏi phụ thân cùng mẫu thân một chút, có thể bọn họ có cách.
Lâm Thanh Phong cũng không nói gì mà chỉ gật đầu coi như là đồng ý với quyết định của nàng, mặc dù không biết chắc là có phải chính bọn chúng đã khiến hắn trở nên như vậy hay không, nhưng cứ về nghiên cứu trước rồi tính sau.
Hiện tại đã là giữa đêm, người đi đường cũng ít, Nam Cung Mị Ảnh cũng không kiêng kị gì liền lấy ra Hắc Thiết Kiếm rồi dùng nó để đưa cả hai trở về, đang bay giữa đường, nàng bỗng dưng nở nụ cười tinh quái rồi lên tiếng.
-À đúng, căn nhà vừa nãy là nhà của ta, cả bộ bàn ghế đó tốn của ta không ít tiền đâu, chàng nhớ phải đền cho ta á.
Lâm Thanh Phong liền muốn khóc, chạy trời không khỏi nắng, hắn có chút rụt rè lên tiếng.
-Có thể…không trả sao?
Nam Cung Mị Ảnh cười hắc hắc.
-Chàng đoán xem?
….
Đêm khuya thanh vắng, tại nhà của Lâm Thanh Phong đèn vẫn còn chiếu sáng, Lâm Cường đang ngủ gà ngủ gật trên ghế, một bên khác Trần Thị Hoa vẻ mặt lo lắng đi qua đi lại.
Nhìn chồng mình vẫn đang ngủ gật, Trần Thị Hoa có chút bực tức, bà dùng tay vặn lấy lỗ tai của ông khiến ông đau tới chảy nước mắt đồng thời hét lớn.
-Ông suốt ngày chỉ biết ngủ thôi, mau tỉnh lại đi tìm thằng con về ngay cho tôi.
Lâm Cường thật sự khóc không ra nước mắt, nhưng ông cũng chỉ biết cắn chặt răng nhẫn nhịn, ông phàn nàn.
-Tôi thấy bà nên đi ngủ còn hay hơn là ở đây lo lắng cho thằng bất hiếu đó, nó đã lớn rồi, nó có thể tự lo cho mình được, cần gì bà phải lo cho nó đây?
Trần Thị Hoa trầm mặc, bà cũng tự biết rằng hiện tại Lâm Thanh Phong đã lớn rồi, nhưng bà vẫn lo lắng, bởi vì lần trước Lâm Thanh Phong gặp chuyện, ai cũng nghĩ rằng hắn đã chết rồi điều này khiến bà rất đau lòng, nhưng rồi hắn lại trở về, hiện tại hắn lại mất tích lần nữa, làm sao bà không lo lắng đây?
Lâm Cường cũng có chút bất đắc dĩ, ông cũng hiểu rõ tại sao vợ mình lại như vậy, nhưng ông cũng không có cách để khuyên bà, ông đành thở dài một hơi rồi tiếp tục ngồi đợi cùng bà.
Hai người cũng không cần đợi lâu, một lúc sau thì Lâm Thanh Phong cũng trở về thấy đèn trong nhà còn mở, hắn liền biết được Lâm Cường cùng Trần Thị Hoa đã thức, hắn một mặt nước mắt nước mũi đầm đìa chạy tới ôm lấy chân Lâm Cường rồi mếu máo.
-Lão cha, cứu con nha, con bị người ta lừa đảo nha.
Lâm Cường mộng bức não ông có chút không theo kịp nên ông chỉ biết đứng im mà không nói gì, Trần Thị Hoa hốt hoảng, bà nhanh chóng chạy tới bên cạnh Lâm Thanh Phong rồi hỏi.
-Sao vậy con? Ai đã lừa con?
Lâm Thanh Phong một mặt nước mắt nước mũi, hắn cũng không trả lời mà cứ tiếp tục cắm mặt vào chân Lâm Cường khóc nức nở.
Lúc này Nam Cung Mị Ảnh cũng tiến vào, nhìn Lâm Thanh Phong một mặt nước mắt nước mũi ôm chân Lâm Cường, nàng chỉ biết cười khổ.
Lâm Cường cau mày, ông nhìn Nam Cung Mị Ảnh rồi hỏi.
-Mị Ảnh, con có thể nói cho ta biết là chuyện gì đã xảy ra sao?
Nam Cung Mị Ảnh có chút bất đắc dĩ, nàng lắc đầu giải thích.
-Không có gì đâu phụ thân, ta chỉ muốn đùa giỡn với chàng một chút thôi.
Nghe được lời này của nàng, Lâm Cường mới dùng tay gõ đầu Lâm Thanh Phong rồi hừ lạnh một cái.
-Mau đứng lên, Mị Ảnh cũng chỉ đùa với mày mà thôi.
Lâm Thanh Phong cũng không đứng lên, hắn vẫn một mặt nước mắt nước mũi ôm lấy chân Lâm Cường rồi trả lời.
-Ta lỡ tay phá hư bộ bàn ghế của nàng, nàng bắt ta đền nha.