Hỏa Vân tôn giả lập tức im lặng, chỉ cần có người nhìn vẻ mặt hắn lúc này thì đều nhận ra là hắn đang sững sờ kinh ngạc.
Hỏa Vân tôn giả sững sờ một lúc sau hắn lại nhanh chóng lên tiếng.
-Cho ta một tháng, một tháng sau ta sẽ mang tới đủ cho ngươi.
Hỏa Vân tôn giả nói xong thì hắn cũng không tiếp tục chờ đợi mà ngay lập tức cất viên Truyền Tin Thạch rồi chạy như bay ra ngoài, hắn vẫn tin tưởng Lâm Thanh Phong, chuyện này lớn như vậy Lâm Thanh Phong cũng không nhàn rỗi mà đi đùa giỡn hắn.
Lâm Thanh Phong lúc này mới nở nụ cười gật đầu rồi lại nói với Hoàng Kim Thử Vương.
-Như vậy, phiền ngươi một tháng sau lại dẫn chúng ta đi tìm Cửu Thiên Hỏa được chứ?
Hoàng Kim Thử Vương gật đầu, sau đó nó lại chui xuống đất.
Nam Cung Mị Ảnh không giấu được vẻ vui mừng, nàng vui vẻ ôm lấy Lâm Thanh Phong.
-Phu quân, nếu lần này Hỏa Vân tiền bối thành công, thì chẳng phải tiểu Tuyết sẽ được bảo vệ sao?
Lâm Thanh Phong mỉm cười xoa đầu nàng, hắn cũng hiểu được nỗi lo lắng lớn nhất của Nam Cung Mị Ảnh chính là Nam Cung Tuyết, cũng bởi vì Nam Cung Tuyết mà nàng mới cố gắng hết sức để tu luyện đây.
Nhưng lúc này, Gia Cát Quang Minh đột nhiên lên tiếng.
-Không đúng, nếu như phải đợi Hỏa Vân tôn giả, thì chẳng phải chúng ta sẽ phải ở lại đây thêm một tháng sao?
Lâm Thanh Phong cùng Nam Cung Mị Ảnh đều trợn mắt há mồm, không chỉ riêng Gia Cát Quang Minh mà cả hai người bọn hắn cũng đã chán ở nơi này lắm rồi, nơi đây khí hậu nóng bức thì không nói, xung quanh ngoài cát thì cũng chỉ có cát mà thôi.
…..
Một tháng sau, Hỏa Vân tôn giả rốt cục tới Hoang Mạc Chi Địa, đầu hắn chảy đầy mồ hôi thở ra từng hơi gấp gáp, nhưng hắn giống như không cảm thấy mệt mỏi mà vẫn nở nụ cười, hắn lấy ra viên Truyền Tin Thạch truyền linh lực vào đó rồi nói.
-Tiểu tử, ta đã tới rồi, các ngươi đang ở đâu?
Ngay lúc này, cả ba người bọn Lâm Thanh Phong lại xuất hiện phía sau lưng hắn, cả ba trên đầu đều chảy đầy mồ hôi, Lâm Thanh Phong lên tiếng.
-Lão già chết tiệt, ngươi bay nhanh như vậy làm gì? Bọn ta đuổi theo ngươi muốn hụt hơi đây.
Hỏa Vân tôn giả giật mình quay đầu, sau khi nhận ra Lâm Thanh Phong thì hắn mới gãi đầu áy náy cười.
-Hắc hắc,…Xin lỗi, xin lỗi, tại ta quá vội vàng nên không để ý tới phía sau, Cửu Thiên Hỏa đang ở nơi nào? Mau dẫn ta đi tìm nó, ta thật sự không đợi nổi nữa rồi.
Cả ba người bọn Lâm Thanh Phong đều không trả lời, cả ba đang liên tục thở dốc, lúc nãy dùng hết sức lực để đuổi theo Hỏa Vân tôn giả vì thế bọn hắn có chút không chịu nổi.
Một lúc sau Lâm Thanh Phong hít vào một hơi, hắn trừng mắt nhìn Hỏa Vân tôn giả rồi hỏi.
-Chuyện đó để sau, trước tiên ngươi có đem theo những thứ mà ta đã yêu cầu không?
Hỏa Vân tôn giả lập tức gật đầu, hắn lấy ra một cái nhẫn trữ vật đưa cho Lâm Thanh Phong.
-Ngươi bảo ta chuẩn bị thức ăn cho Hoàng Kim Thử làm gì? Đã vậy số lượng còn khổng lồ như thế? Chẳng lẽ ngươi định mở trại chăn nuôi Hoàng Kim Thử sao?
Tiếp nhận nhẫn trữ vật Lâm Thanh Phong mỉm cười lắc đầu.
-Ta không tính mở trại chăn nuôi, nhưng cũng không kém là bao nhiêu đâu, chúng ta cần dùng những thứ này để nhờ người dẫn đường.
Hỏa Vân tôn giả có chút mộng bức, hiện tại vẫn còn có người biết Cửu Thiên Hỏa ở đâu sao? Nếu như thật sự có người biết thì tại sao hắn không đem tin tức này trao đổi những thứ hữu dụng hơn là số thức ăn cho Hoàng Kim Thử này đây?
Nhùn vẻ mặt mộng bức của Hỏa Vân tôn giả, Lâm Thanh Phong lắc đầu một cái cũng không muốn giải thích nhiều, bởi vì tới đó thì Hỏa Vân tôn giả cũng sẽ tự hiểu vấn đề mà thôi, nhưng để tránh trường hợp xấu xảy ra, Lâm Thanh Phong vẫn nhắc nhở.
-Lão già a, tới lúc đó cũng đừng làm ra cử động gì quá khích được chứ? Cơ hội này chỉ có một lần thôi, nếu ngươi bỏ qua cơ hội này thì ta cũng không còn cách nào khác.
Hỏa Vân tôn giả thu lại vẻ mặt mộng bức, hắn nghiêm túc gật đầu, hắn cũng không muốn bỏ qua cơ hội này đâu, từ lâu lắm rồi hắn đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng để thu thập Dị Hỏa, cho tới hiện tại thì hắn chỉ chờ có tin tức Dị Hỏa xuất thế mà thôi nhưng hắn vẫn không chờ được.
Một tháng trước khi Lâm Thanh Phong nói rằng sẽ dẫn hắn đi tìm Cửu Thiên Hỏa thì hắn liền gấp rút chạy tới đây, nếu không phải tốn thêm thời gian để chuẩn bị thức ăn cho Hoàng Kim Thử thì hắn đã tới đây từ sớm rồi, hiện tại đối với Hỏa Vân tôn giả thì việc tìm được Cửu Thiên Hỏa là quan trọng nhất, cho dù có phải lên núi đao xuống biển lửa hắn cũng chấp nhận.
...
-Thảo nê mã, tên tiểu tử chết dẫm, ngươi mau giải thích xem chuyện này là thế nào?
Tiếng hét của Hỏa Vân tôn giả vang lên tận trời xanh, ở một bên Gia Cát Quang Minh đưa tay bóp trán, một bên khác Lâm Thanh Phong cùng Nam Cung Mị Ảnh đang ngồi vuốt ve Hoàng Kim Thử Vương, còn Hoàng Kim Thử Vương thì cứ nằm ngửa phơi bụng ra nhắm hai mắt hưởng thụ.
Lâm Thanh Phong cười híp cả mắt, hắn dùng hai tay nâng lên Hoàng Kim Thử Vương rồi đưa tới trước mặt Hỏa Vân tôn giả.
-Hỏa Vân gia gia, ngươi nhìn xem, tiểu Hoàng không phải là rất dễ thương sao? Nhìn xem bốn cái chân nhỏ nhỏ xinh xinh này, cả cái bụng tròn trĩnh đáng yêu này nữa.
Nam Cung Mị Ảnh đứng kế bên cũng vui vẻ gật đầu, cả tháng nay bọn hắn chờ Hỏa Vân tôn giả quá nhàm chán nên đã đi tìm Hoàng Kim Thử Vương và chơi đùa với nó, hiện tại bọn hắn rất thân thiết.
Nghe được câu “Hỏa Vân gia gia” của Lâm Thanh Phong, thì Hỏa Vân tôn giả cả người đều cảm nhận được một trận hàn ý, hắn rùng người một cái rồi dùng khuôn mặt đậu đen rau muống của mình mà nhìn Gia Cát Quang Minh.
Dưới cái nhìn của Hỏa Vân tôn giả, Gia Cát Quang Minh ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng hắn đang la hét.
-Ta không biết chuyện gì cả, ta chỉ là người qua đường ất, ta không quen bọn hắn.
Lâm Thanh Phong trong bụng vui vẻ tới nở hoa.
-Tiểu Hoàng, mau cúi đầu chào Hỏa Vân gia gia nào.
Hoàng Kim Thử Vương kêu lên hai tiếng “chít chít” rồi cũng theo lời Lâm Thanh Phong cúi đầu chào Hỏa Vân tôn giả.
Hỏa Van tôn giả trợn trừng cả mắt, đây còn là Hoàng Kim Thử Vương sao? Hoàng Kim Thử Vương mà ngay cả Đại Thừa kì khi nghe danh đều ngán ngẩm khi nào lại biết nghe lời như vậy? Còn có tiểu Hoàng là cái quỷ gì?
Hỏa Vân tôn giả toàn thân run rẩy, cánh tay hắn run run chỉ về Hoàng Kim Thử Vương trên hai tay Lâm Thanh Phong.
-Ngươi biết trên tay ngươi là gì a?
Lâm Thanh Phong gật đầu một cái.
-Đương nhiên, nó là tiểu Hoàng a.
Hỏa Vân tôn giả cắn chặt hàm răng sau đó liền tức giận la hét.
-Tiểu Hoàng cái quỷ, đó là Hoàng Kim Thử Vương a, là loại Yêu Thú mà ngay cả Đại Thừa Kì như ta cũng cảm thấy đau đầu, hiện tại ngươi gọi nó là tiểu Hoàng có ý gì?
Lâm Thanh Phong bĩu môi, hắn không để ý tới Hỏa Vân tôn giả mà nói với Hoàng Kim Thử Vương.
-Tiểu Hoàng a, cũng không cần để ý tới lão già khó tính ấy, già rồi nên mỗi tháng đều có một ngày khó chịu, chúng ta tiếp tục qua bên kia phơi nắng thôi.
Hoàng Kim Thử Vương đứng thẳng bằng hai chân sau, còn hai chân trước thì khoanh tay lại quay mặt qua chỗ khác cũng không thèm nhìn Hỏa Vân tôn giả, biểu hiện của nó khiến cho Lâm Thanh Phong cùng Nam Cung Mị Ảnh càng thêm thích thú, cả hai đều nở nụ cười rồi tiếp tục đùa giỡn với Hoàng Kim Thử Vương, bỏ mặc Hỏa Vân tôn giả một mặt mộng bức.
Một lúc sau, Hỏa Vân tôn giả hít vào một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, hắn cắn răng một cái rồi trầm giọng lên tiếng.
-Bọn ngươi có thể bớt đùa giỡn được không? Hiện tại chúng ta làm cách nào để tìm Cửu Thiên Hỏa đây?
Nghe xong lời này, Lâm Thanh Phong bĩu môi một cái, nói về việc chính thì hắn cũng nghiêm túc hỏi Hoàng Kim Thử Vương.
-Tiểu Hoàng a, lúc trước việc ta nhờ ngươi đã hoàn thành chưa? Hiện tại có thể dẫn đường cho chúng ta được chứ?
Hoàng Kim Thử Vương gật đầu kêu lên hai tiếng “chít chít” sau đó nó nhảy từ tay Lâm Thanh Phong xuống đất rồi chạy lên trước.
Nhìn theo Hoàng Kim Thử chạy đi, Lâm Thanh Phong gật đầu một cái rồi lên tiếng.
-Đi theo tiểu Hoàng thôi, nó sẽ dẫn chúng ta tới chỗ Cửu Thiên Hỏa.
Nam Cung Mị Ảnh cùng Gia Cát Quang Minh cũng không có ý kiến gì, bọn hắn liền cùng Lâm Thanh Phong đuổi theo Hoàng Kim Thử Vương, Hỏa Vân tôn giả một mặt mộng bức đứng tại chỗ một lúc, sau đó hắn giật mình một cái rồi nhanh chóng đuổi theo, hắn vừa chạy vừa hỏi.
-Tiểu tử, ngươi phải giải thích cho ta, những lời ngươi vừa nói có ý gì đây?
…..Hết Chương 173….