Ngày hôm sau, bọn người Lâm Thanh Phong rốt cục cũng chuẩn bị xong tất cả để lên đường trở về Long Hạ thôn.
Dương Thất Lang cũng dẫn theo một số người là người nhà của huynh đệ bọn hắn trở về, còn một số người thì không nguyện ý, vì thế tính toán ban đầu của Lâm Thanh Phong có chút dư thừa, nhưng như vậy cũng không sao, những căn nhà thừa có thể được dùng để cho những vị khách ngoại lai ở tạm, còn không thì có thể để cho những gia đình trong thôn có nhiều người chia ra ở.
Lâm Thanh Phong nhìn xem mọi người đã tập trung đông đủ thì hắn mới gật đầu rồi nói.
-Bây giờ chúng ta sẽ cùng nhau đi tới Long Hạ thôn, nhưng ta có một vài điều muốn nói trước cho mọi người nghe.
-Thứ nhất, ta xin lỗi vì đã giết đi người thân của các vị, ta không mong các vị sẽ tha lỗi cho ta, nhưng người dân ở Long Hạ thôn không liên quan tới chuyện này, các vị có hận thì cũng không nên hận bọn hắn.
Lâm Thanh Phong nói lời này, bọn người Dương Thất Lang đều trầm mặc, một lúc sau Dương Thất Lang lắc đầu một cái rồi trả lời.
-Không đâu Lâm tiền bối, ngài không có lỗi, ban đầu là do bọn ta đã làm sai, vì thế chúng ta phải nhận sự trừng phạt thích đáng, ngài không những tha lỗi cho bọn ta, lại còn xin dân làng chấp nhận bọn ta, chúng ta thật sự thiếu nợ ngài nhiều lắm, làm sao có thể oán hận ngài.
Bọn người Dương Thất Lang phía sau đều thở dài một hơi, rồi ai cũng ủ rũ gật đầu, bọn hắn đã nghe Dương Thất Lang kể lại tất cả mọi chuyện rồi, vì thế ai cũng mang theo vẻ mặt buồn rầu, Lâm Thanh Phong nhìn bọn người Dương Thất Lang một lượt, rồi tiếp tục nói.
-Còn điều thứ hai mà ta muốn nói, Long Hạ thôn là một nơi rất yên bình, dân làng cũng rất lương thiện, vì thế ta muốn mọi người có thể vui vẻ mà hòa nhập sống chung với những dân làng ở đó được chứ?
Bọn người Dương Thất Lang đều gật đầu đồng ý, thật sự bọn hắn đều sống khổ nhiều năm nên cũng quen chịu khổ rồi, nhưng sống ở Thổ Hoàng Thành quá khó khăn, vì thế bọn hắn mới đồng ý đi tới Long Hạ thôn, khi đó cuộc sống mới có thể dễ dàng hơn một chút.
Nhìn bọn hắn gật đầu đồng ý, Lâm Thanh Phong lúc này lại nở nụ cười rồi tiếp tục nói.
-Mọi người cũng đừng bi quan như vậy, điều thứ ba mà ta muốn nói cho mọi người biết đó là một tin vui.
-Đêm qua ta đã bàn bạc với Nguyệt Thánh Dạ, hắn đã đồng ý cho phép con cái của người dân Long Hạ thôn, khi lớn lên sẽ được vào Thổ Hoàng Thành để học tập và làm việc, Nguyệt Thánh Dạ sẽ xây dựng riêng cho bọn hắn một nơi để ở, bọn hắn sẽ có thể vừa làm vừa tích cóp tiền của rồi tự mình mua nhà, khi đó mọi người ai cũng có cơ hội để trở lại nơi này.
Tin vui này của Lâm Thanh Phong khiến tất cả bọn người Dương Thất Lang đều nhảy cẫng lên vui vẻ, bọn hắn lao động vất vả ở tầng đáy Thổ Hoàng Thành nhiều năm rồi, vì thế bọn hắn biết được độ khó khăn để kiếm một nơi ở trong Thổ Hoàng Thành là cực lớn.
Đa phần tiền mà bọn hắn kiếm được đều được dùng để trả tiền thuê nhà, hiện tại Lâm Thanh Phong có thể để Nguyệt Thánh Dạ xây cho bọn hắn một nơi ở riêng thì bọn hắn sẽ dễ dàng hơn trong việc tích góp tiền của rồi.
Thật ra Nguyệt Thánh Dạ cũng không tốt bụng như lời Lâm Thanh Phong vừa nói, để Nguyệt Thánh Dạ đồng ý điều kiện này thì Lâm Thanh Phong phải tự mình bỏ ra một số tiền đưa cho hắn.
Nhưng Lâm Thanh Phong cũng không quan tâm, bởi vì số tiền mà hắn kiếm được khi thu gom tất cả tài sản của Điền gia nhiều lắm, bản thân hắn là tu sĩ vì thế hắn cũng không cần nhiều tiền bạc của người thường, hắn chỉ để lại một phần đủ để mua thức ăn dự trữ.
Phần còn lại thì dùng để yêu cầu Nguyệt Thánh Dạ xây một nơi ở để những người của Long Hạ thôn sinh sống sau này, đồng thời cũng để Nguyệt Thánh Dạ xây lên nhiều công trình dành riêng cho người của Long Hạ thôn tới đây buôn bán và làm việc.
Nhưng đây cũng là chuyện sau này, hiện tại đa phần thanh niên của Long Hạ thôn đều bị giết sạch cả rồi, vì thế đành phải chờ một thời gian rất lâu về sau thì bọn hắn mới có thể tới đây để học tập.
Nhìn trong mắt bọn hắn ai cũng tỏ vẻ vui mừng hớn hở, Lâm Thanh Phong cũng mỉm cười rồi thở ra một hơi nhẹ nhõm, đây đã là tất cả những gì hắn có thể giúp được cho Long Hạ thôn rồi, về sau bọn hắn sẽ ra sao thì phải dựa vào chính bọn hắn thôi.
…..
Ngày hôm sau, bọn người Lâm Thanh Phong liền tới được khu rừng gần nơi ở của Cửu Điệp Bán Tiên, bởi vì bọn hắn đã chuẩn bị trước lương thực ở Thổ Hoàng Thành, vì thế bọn hắn cũng không cần ở lại đây nữa mà lập tức có thể lên đường về Long Hạ thôn.
Vì thế Lâm Thanh Phong liền để Dương Thất Lang đưa những người mới trở về Long Hạ thôn, còn Lệnh Hồ Xung, Nhậm Doanh Doanh, Nghi Lâm, Nam Cung Mị Ảnh cùng Gia Cát Tư Uyển và Trấn Nguyên Đại Sư thì theo hắn đi tới chỗ của Cửu Điệp Bán Tiên.
Trấn Nguyên Đại Sư có chút háo hức, hắn cõng Gia Cát Tư Uyển trên vai chạy phía trước rồi quay đầu lại lên tiếng.
-Tiểu tử, bọn ngươi nhanh chân lên, ta thật sự không chờ được đây.
Lâm Thanh Phong có chút đau đầu, hắn vẫn không biết rằng Gia Cát Tư Uyển đã nói gì với Trấn Nguyên Đại Sư khiến cho lão già này hiện tại cứ như trẻ con háo hức đi tìm món đồ chơi mới.
Thái độ háo hức hiện tại của Trấn Nguyên Đại Sư liền khiến Lâm Thanh Phong cảm thấy không đúng lắm, hắn thở ra một hơi rồi hỏi.
-Thận ca, dù thế nào thì ngài cũng là Đại Thừa kì tôn giả được chứ? Thái độ của ngài cứ như một đứa con nít như vậy thật sự ổn sao?
Trấn Nguyên Đại Sư trợn mắt lên nhìn hắn.
-Thái độ của ta như thế nào? Ta háo hức muốn đi gặp mặt đệ tử thì có gì sai sao? Đúng không Uyển nhi?
Gia Cát Tư Uyển ngồi trên vai Trấn Nguyên Đại Sư cũng híp mắt cười.
-Đúng, đúng, không có gì sai.
Gia Cát Tư Uyển nói xong thì cả hai người cùng nhìn nhau rồi cười lớn, sau đó lại tiếp tục tiến lên phía trước.
Lâm Thanh Phong cũng hết cách, hắn chỉ còn cách bóp trán rồi im lặng, một lúc sau hắn thở ra một hơi rồi lầm bầm.
-Ta cảm giác rằng Gia Cát Tư Uyển cứ đi theo lão già Trấn Nguyên này lâu ngày thì chắc chắn sẽ bị lão già này làm hỏng mất.
Nam Cung Mị Ảnh che miệng cười, nàng trợn mắt với Lâm Thanh Phong một cái.
-Vậy chàng tưởng Uyển nhi đi theo chàng thì sẽ tốt hơn sao?
Lâm Thanh Phong chỉ biết cười khổ, nhưng hiện tại nhìn hai người bọn hắn vui vẻ như vậy, Lâm Thanh Phong cũng không nỡ tách hai người bọn hắn ra.
Một lúc sau bọn hắn cũng đã tới hang động của Cửu Điệp Bán Tiên, Trấn Nguyên Đại Sư quay đầu lại rồi hỏi.
-Tiểu tử, là hang động phía trước đúng không?
Lâm Thanh Phong thở ra một hơi rồi gật đầu.
-Đúng rồi, là phía trước, đệ tử yêu quý của ngươi đang ở trong đó.
Trấn Nguyên Đại Sư cùng Gia Cát Tư Uyển cười híp mắt, hai bọn hắn nhanh chóng chạy vào động mà không chờ đợi bọn người Lâm Thanh Phong.
Lâm Thanh Phong cũng hết cách, hắn cũng đành dẫn theo bọn người Nam Cung Mị Ảnh chạy vào động.
Bên trong động, Diệu Hương vẫn chưa tỉnh lại còn Cửu Điệp Bán Tiên vẫn đang cùng Long Vân Đại Sư vẫn đang ngồi đàm đạo, tu sĩ bình thường đàm đạo liên tục một tháng cũng không có vấn đề gì, tới cảnh giới của bọn hắn đã có thể ích cốc không cần ăn uống rồi, Lâm Thanh Phong mới rời đi hai ngày thôi, đối với bọn hắn chẳng qua còn chưa tới một cái chớp mắt.
Lúc này, Trấn Nguyên Đại Sư mang theo Gia Cát Tư Uyển ngay lập tức xông vào, cắt đứt hai người bọn hắn đàm đạo, bọn hắn liền đứng dậy nhìn hai người.
Bởi vì Diệu Hương đang ngồi giữa hang động rất dễ thấy nên Trấn Nguyên Đại Sư liếc mắt nhìn một chút rồi chỉ tay về Diệu Hương.
-Uyển nhi, kia có phải là tỷ tỷ của ngươi?
Gia Cát Tư Uyển mới vừa đi qua một con đường không ánh sáng, vì thế nàng cần đợi một chút để có thể thích nghi với ánh sáng trong động, sau đó lại nhìn về hướng chỉ tay của Trấn Nguyên Đại Sư, nàng liền nở nụ cười gật đầu.
-Đúng rồi, đó là tỷ tỷ, Thận gia gia, chúng ta nhanh tới đó.
Trấn Nguyên Đại Sư gật đầu một cái rồi cũng nhanh chóng mang Gia Cát Tư Uyển chạy tới chỗ Diệu Hương, cả hai đều bỏ qua Long Vân Đại Sư cùng Cửu Điệp Bán Tiên, không để ý gì tới hai người bọn hắn.
Cửu Điệp Bán Tiên cau mày, bởi vì đây là động phủ của hắn, mặc dù biết rõ hai người là do Lâm Thanh Phong dẫn đến nhưng hai người lại xông vào đây mà không chào hỏi hắn nên hắn có chút khó chịu, hắn ho nhẹ một cái.
-Hai người các ngươi, xông vào động phủ của người khác mà không chào hỏi gì, hình như không phải phép lắm đâu.
Cửu Điệp Bán Tiên tuy rằng đã được học ngôn ngữ hiện tại, nhưng lúc này hắn lại theo thói quen sử dụng thượng cổ ngôn ngữ, vì thế mà Trấn Nguyên Đại Sư cùng Gia Cát Tư Uyển hai người nghe không hiểu gì, hai người vẻ mặt mộng bức nhìn nhau, một lúc sau Gia Cát Tư Uyển mới hỏi.
-Thận gia gia, ông lão ấy đang nói cái gì? Sao ta nghe không hiểu?
Trấn Nguyên Đại Sư gãi đầu, lúc trước Lâm Thanh Phong đã từng nói rằng đây là động phủ của một vị Bán Tiên từ thời thượng cổ hiện tại vị Bán Tiên ấy vẫn còn thần hồn tồn tại.
Trấn Nguyên Đại Sư liền đoán được vị trước mắt này là vị Bán Tiên trong lời nói của Lâm Thanh Phong, bởi vì khi nãy quá háo hức nên hắn liền quên mất, hắn có chút áy náy cúi đầu.
-Thật xin lỗi tiền bối, là bọn ta không đúng, nhưng không biết tiền bối có thể sử dụng ngôn ngữ hiện tại được không? Bọn ta không hiểu ngài đang nói cái gì.
…..Hết chương 158…..