Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ

Chương 148: Đi trước tới Thổ Hoàng Thành




Sau khi rời khỏi động phủ của Cửu Điệp Bán Tiên, Lâm Thanh Phong cùng Nam Cung Mị Ảnh hai người mới trở về nơi tụ họp của bọn người Lệnh Hồ Xung cùng Dương Thất Lang.
Bọn hắn rời đi từ buổi tối, hiện tại lại trở về vừa đúng lúc trời sáng, hiện tại tất cả mọi người đều đã thức dậy chuẩn bị tiếp tục đi tìm Diệu Hương, chỉ riêng có Gia Cát Tư Uyển vẫn đang ngủ, dưới hai mắt nàng cũng đã xuất hiện viền đen, báo hiệu rằng đêm qua nàng thức rất khuya.
Khi thấy Lâm Thanh Phong cùng Nam Cung Mị Ảnh trở về, Lệnh Hồ Xung liền chạy tới hỏi.
-Lâm huynh, Mị Ảnh cô nương, hai người đã tìm được Diệu Hương cô nương sao?
Lâm Thanh Phong nở nụ cười vui vẻ gật đầu, hắn nhìn xung quanh một cái rồi trả lời.
-Ừ đã tìm được, hiện tại Uyển nhi ở đâu? Ta muốn báo cho muội ấy biết để muội ấy đỡ lo.
Nghe xong câu trả lời của Lâm Thanh Phong, Lệnh Hồ Xung thở ra một hơi nhẹ nhõm, hắn nhìn về chiếc xe ngựa rồi mới nói.
-Hiện tại Uyển nhi đã ngủ rồi, đêm qua sau khi hai người đi khỏi, thì muội ấy liền lo lắng, phải tới gần sáng thì muội ấy mới mệt mỏi rồi ngủ thiếp đi, hai người cũng đừng nên đánh thức muội ấy, ta nghĩ nên để muội ấy ngủ thêm một chút.
Lâm Thah Phong gật đầu một cái, sau đó hắn lại gọi Dương Thất Lang tới rồi hỏi.
-Nếu hiện tại chúng ta tiến tới Thổ Hoàng Thành, thì cần bao nhiêu thời gian?
Dương Thất Lang trầm ngâm tính toán một chút, sau đó hắn liền trả lời.
-Cũng không lâu lắm, chỉ cần đi thêm hai ngày đường là sẽ tới nơi.
Lâm Thanh Phong trầm ngâm suy tính một chút, sau đó hắn quay sang nhìn Lệnh Hồ Xung rồi hỏi.
-Lệnh Hồ huynh, ngươi muốn theo ta đi Thổ Hoàng Thành trước để giải quyết việc này, ngoài ta cùng lão bà ra, thì Nhậm cô nương là người có tu vi cao nhất trong số những người ở đây, vì thế ta muốn nàng ở lại đây để bảo vệ mọi người.
-Ngươi muốn đi cùng hai người chúng ta tới Thổ Hoàng Thành trước, hay ngươi muốn ở lại đây để đi cùng bọn hắn?
Lúc ban đầu thì Lâm Thanh Phong cũng không gấp rút như vậy, hắn có thể đi cùng bọn người Dương Thất Lang tới Thổ Hoàng Thành rồi từ từ giải quyết chuyện của Điền gia, nhưng hiện tại thì khác rồi.
Diệu Hương thì không biết lúc nào sẽ tỉnh lại, còn Cửu Điệp Bán Tiên cũng không biết lúc nào sẽ biến mất, vì thế hắn phải tranh thủ thời gian để trở về chờ đợi Diệu Hương, lỡ như lúc nàng tỉnh lại tìm không thấy bọn hắn thì phải làm thế nào bây giờ?
Lệnh Hồ Xung không hiểu tại sao Lâm Thanh Phong lại hỏi như vậy, nhưng hắn cũng rất muốn sớm được chiến đấu, vì thế hắn liền nở nụ cười rồi trả lời.
-Dĩ nhiên là ta sẽ đi theo huynh a, còn về phần lão bà ta thì huynh cứ yên tâm, ta sẽ bảo nàng bảo vệ mọi người.
Lâm Thanh Phong cũng nở nụ cười, hắn gật đầu với Lệnh Hồ Xung một cái rồi lại quay sang nói với Dương Thất Lang.
-Như vậy, hiện tại các ngươi cứ sử dụng xe ngựa để tới Thổ Hoàng Thành, còn ta sẽ dẫn theo Mị Ảnh cùng Lệnh Hồ huynh đệ đi trước để xử lý chuyện của Điền Gia, đồng thời tìm thêm cho các ngươi vài cỗ xe ngựa, khi các ngươi đi tới Thổ Hoàng Thành thì cứ việc đi bán số hàng hóa này, sau đó cứ đi tìm người nhà của các ngươi là được.
Dương Thất Lang cái hiểu cái không gật đầu, hắn không biết tại sao Lâm Thanh Phong lại quyết định như vậy, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ cần Lâm Thanh Phong có thể sớm giải quyết bọn người Điền gia thì hắn liền yên tâm.
Lệnh Hồ Xung sau khi nhận lời với Lâm Thanh Phong thì hắn liền chạy đi nói với Nhậm Doanh Doanh cùng Nghi Lâm để hai người bọn hắn biết chuyện, còn Lâm Thanh Phong thì đi vào xe ngựa để tìm Gia Cát Tư Uyển.
Khi hắn bước vào xe hắn liền thấy Gia Cát Tư Uyển đang ngồi đó, nàng vẫn chưa ngủ mà vẫn ngồi đó đợi bọn hắn trở về, Lâm Thanh Phong thở dài một hơi, hắn bước vào xe nở nụ cười xoa đầu nàng rồi hỏi.
-Uyển nhi, sao ngươi chưa chịu ngủ đây? Nếu để Diệu Hương biết được thì nàng sẽ đánh đòn ngươi a.
Ngay khi thấy được Lâm Thanh Phong, Gia Cát Tư Uyển liền nhảy tới ôm chầm lấy hắn, hai mắt nàng ươn ướt rồi mếu máo.
-Huhu…Phong ca ca...sao tới hiện tại ca mới về? Tỷ tỷ thì không tìm được…còn ca cũng đi mất, đêm qua muội rất sợ,…có phải ca không cần muội nữa?
Lâm Thanh Phong chỉ biết cười khổ, hắn đưa tay vỗ đầu Gia Cát Tư Uyển rồi lên tiếng an ủi.
-Không đâu, làm sao ta có thể không cần muội đây? Muội xem, muội dễ thương đáng yêu như vậy thì làm sao ta nỡ bỏ muội.
-Chỉ là đêm qua ta cùng Mị Ảnh đi tìm Diệu Hương nên mới về trễ thôi.
Gia Cát Tư Uyển lúc này mới ngẩng đầu, nàng đưa hai mắt rưng rưng nhìn Lâm Thanh Phong rồi hỏi lại.
-Thật sao?
Lâm Thanh Phong chỉ đành cười khổ một cái, hắn gật đầu trả lời.
-Tất nhiên là thật rồi, hai người chúng ta còn biết được hiện tại Diệu Hương đang ở đâu mà.
Nghe Lâm Thanh Phong nói vậy, Gia Cát Tư Uyển hai mắt liền sáng lên, nàng nhanh chóng đứng dậy nắm lấy cánh tay của hắn dùng sức kéo hắn ra khỏi xe đồng thời lên tiếng.
-Mau, mau dẫn muội đi tìm tỷ tỷ a.
Nhưng lúc này, Lâm Thanh Phong lại giữ nàng lại, hắn lắc đầu rồi nói.
-Hiện tại không được, hiện tại Diệu Hương đang bận một chút, không thể gặp người ngoài, hiện giờ muội có tới đó cũng vô ích.
Gia Cát Tư Uyển có chút chần chờ, nàng mang theo ánh mắt nghi hoặc mà nhìn Lâm Thanh Phong.
Dưới cái nhì của nàng, Lâm Thanh Phong cũng không muốn lừa nàng, hắn thở ra một hơi rồi từ từ giải thích cho nàng nghe, hiện tại Gia Cát Tư Uyển vẫn còn nhỏ, dù cho Lâm Thanh Phong có giải thích thì nàng cũng không hiểu được bao nhiêu, nàng cái hiểu cái không gật đầu, sau đó nàng lại.
-Như vậy phải mất bao lâu thì muội mới được gặp tỷ tỷ?
Lâm Thanh Phong trầm ngâm suy nghĩ một chút, sau đó hắn lắc đầu rồi trả lời.
-Ta cũng không biết Diệu Hương mất bao lâu để tiếp nhận truyền thừa, nhưng ta tin chắc rằng sẽ rất nhanh thôi, vài ngày sau chúng ta sẽ cùng nhau đi xem nàng được chứ?
Gia Cát Tư Uyển trầm ngâm một chút, sau đó nàng liền gật đầu đồng ý.
Lâm Thanh Phong mỉm cười hắn lại dùng tay xoa đầu Gia Cát Tư Uyển rồi sau đó nghiêm mặt lại lên tiếng đe dọa.
-Được rồi, hiện tại muội nên đi ngủ a, ta sẽ nói Nghi Lâm làm đây chăm sóc muội, nếu muội còn không chịu ngủ thì khi gặp lại Diệu Hương, ta sẽ bảo nàng ấy đánh vào mông của muội.
Gia Cát Tư Uyển khuôn mặt trắng bệch, nàng sợ nhất là bị Diệu Hương đánh vào mông, lần trước nàng không nghe lời thì Diệu Hương liền lấy tay đánh vào mông nàng khiến nàng đau nhức tới 3-4 ngày, vì thế nàng rất sợ Diệu Hương.
Gia Cát Tư Uyển hai mắt lưng tròng, nàng vừa nắm lấy cánh tay của Lâm Thanh Phong vừa mếu máo van xin.
-Đừng nha Phong ca ca, muội sẽ nghe lời, muội sẽ đi ngủ ngay, ca đừng bảo tỷ tỷ đánh muội.
Lâm Thanh Phong bật cười, hắn đưa tay xoa đầu nàng sau đó lại nói.
-Những ngày này, muội cứ tiếp tục lên đường cùng Doanh Doanh, Nghi Lâm hai vị tỷ tỷ được chứ? Ta sẽ cùng Mị Ảnh tỷ tỷ đi tới Thổ Hoàng Thành trước, chúng ta sẽ gặp nhau ở đó.
Gia Cát Tư Uyển cũng không từ chối, chỉ cần Lâm Thanh Phong không nói Diệu Hương đánh nàng là tốt rồi, nhưng cũng phải đồng ý rằng, mấy ngày này nàng cũng ưa thích ở cùng Nghi Lâm.
Gia Cát Tư Uyển cũng ngoan ngoãn đi ngủ, lúc này Lâm Thanh Phong mới đi ra khỏi xe ngựa, bên ngoài đã có Lệnh Hồ Xung cùng Nam Cung Mị Ảnh đứng đợi sẵn chờ đợi hắn tới.
Sau khi thấy Lâm Thanh Phong đi tới, Lệnh Hồ Xung nở nụ cười, lên tiếng hỏi.
-Lâm huynh, mọi thứ đã xong rồi, khi nào chúng ta sẽ lên đường đây?
Lâm Thanh Phong suy nghĩ một chút rồi sau đó trả lời.
-Hiện tại đi ngay cũng được, chúng ta ở lại nơi này cũng không có việc gì phải làm, thôi thì cứ đi giải quyết sự tình càng sớm càng tốt vậy.
Nghe Lâm Thanh Phong nói vậy, Lệnh Hồ Xung cũng gật đầu đồng ý, sau đó hắn nhìn xung quanh một cái rồi lại hỏi.
-Hiện tại chúng ta phải đi như thế nào đây? Chúng ta cũng đâu có ngựa?
Lâm Thanh Phong nở nụ cười, hắn nhìn Lệnh Hồ Xung một cái, sau đó lại lấy ra cái nồi rồi trả lời.
-Lệnh Hồ huynh chỉ mới tu luyện không lâu, vì thế huynh vẫn còn có chuyện không biết, nếu huynh đạt tới Trúc Cơ kì, thì huynh có thể điều khiển pháp khí bay lượn trên bầu trời, còn có thể sử dụng pháp khí giết người ngoài ngàn dặm.
-Bây giờ để tới Thổ Hoàng Thành, ta sẽ dùng pháp khí của mình chở huynh đi cùng, sau khi tới đó chúng ta cũng sẽ tìm cho huynh, Nhậm cô nương cùng với Nghi Lâm ba kiện pháp khí, sau này các ngươi cũng không cần dùng những thanh kiếm cũ nữa.
Lệnh Hồ Xung hai mắt sáng rực, mặc dù biết Nam Cung Mị Ảnh sử dụng pháp khí, hắn cũng muốn thử, nhưng da mặt hắn không đủ dày để đi mượn, nhưng hiện tại Lâm Thanh Phong đã nói sẽ tìm pháp khí cho hắn thì hắn dĩ nhiên rất vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.