Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ

Chương 145: Thượng thương cửu điệp – cửu điệp bán tiên




Nam Cung Mị Ảnh cả người chảy đầy mồ hôi, nàng vẫn không nói nên lời, Lâm Thanh Phong có chút khó hiểu mà nhìn nàng, hắn vẫn chờ nàng trả lời hắn đây.
Nhưng Cửu Điệp Bán Tiên không như vậy, chờ đợi một lúc lâu thì hắn lại tiếp tục lên tiếng.
-Tiểu tử, ngươi vẫn chưa nói cho ta biết tại sao ngươi lại phát hiện ta vẫn còn ở đây đâu? 
Lúc này Lâm Thanh Phong mới chú ý tới Cửu Điệp Bán Tiên, hắn quay đầu lại, một tay thì chỉ về Diệu Hương sau đó từ từ giải thích.
-Lý do rất đơn giản, ta tin chắc rằng Diệu Hương không thể nào đọc được những dòng chữ này, cũng đồng nghĩa với việc nàng sẽ không biết làm cách nào để nhận được truyền thừa.
-Nhưng hiện tại Diệu Hương lại đang tiếp nhận truyền thừa, cũng tức là có người cho phép nàng tiếp nhận, mà người có thể thực hiện được điều này, chỉ cần không phải ngu ngốc thì ai cũng nghĩ ra thì người đó cũng chỉ có thể là chủ nhân của động phủ mà thôi.
-Cũng chính vì thế mà ta tin chắc rằng ngươi vẫn còn ở lại đây để xem xét bọn ta.
Lúc này Cửu Điệp Bán Tiên cũng không còn gì để thắc mắc nữa, hắn gật đầu với Lâm Thanh Phong sau đó hắn lại nhìn về Diệu Hương rồi nói.
-Ngươi cũng thấy rồi, ta chỉ còn lại một phần thần hồn thôi, phần thần hồn này đã rất yếu rồi vì thế ta cũng không thể nào ra khỏi hang động này nữa, mặc dù bản thân là Bán Tiên nhưng ta cũng không chống chọi nổi với thời gian, chỉ sau một khoảng thời gian ngắn nữa thì ta sẽ tan biến.
-Cũng vì thế mà ta muốn dùng khoảng thời gian còn sót lại này để tìm người truyền thừa, vì thế ta đã cố gắng để kéo dài thời gian sống sót nhất mà ta có thể để chờ trận pháp bên ngoài yếu đi, dù cho trận pháp có yếu đi nhưng trong những năm nay cũng chỉ có nàng là có thể đi tới đây.
-Ta nghĩ đây cũng chính là duyên phận, vì thế mà ta muốn dùng hết sức lực còn lại của chính mình để truyền lại Trận Pháp chi đạo cho nàng.
-Ta biết rõ các ngươi đang đi tìm nàng, nhưng các ngươi có thể cho ta thêm một chút thời gian được không? Ta không muốn những thứ mà ta dày công nghiên cứu lại biến mất trong lịch sử.
Lâm Thanh Phong trầm tư suy nghĩ về những lời của Cửu Điệp Bán Tiên, nhìn Cửu Điệp Bán Tiên không giống như là đang nói dối để lừa bọn hắn, nhưng Lâm Thanh Phong cũng không dễ dàng tin tưởng như vậy, bởi vì hắn biết rõ những lão bất tử như Cửu Điệp Bán Tiên có tâm cơ rất thâm trầm, rất khó để có thể nhìn rõ được thâm tâm bọn hắn muốn gì.
Lâm Thanh Phong trầm tư suy nghĩ một lúc lâu mà vẫn không cho ra được câu trả lời, lúc này Cửu Điệp Bán Tiên cũng thở dài một hơi, hắn biết rõ Lâm Thanh Phong đang suy nghĩ cái gì, nếu hắn là Lâm Thanh Phong thì hắn cũng sẽ suy nghĩ như vậy, vì thế hắn lập tức lên tiếng.
-Ta biết ngươi đang nghĩ gì, nhưng ngươi có thể yên tâm được rồi, ta thật sự chỉ muốn truyền cho nàng Trận Pháp chi dạo, ngoài ra cũng không còn ý gì khác.
Lâm Thanh Phong cảm thấy có chút khó quyết định, vì thế hắn nhanh chóng lay tỉnh Nam Cung Mị Ảnh lòi từ từ giải thích lại cho nàng những gì mà Cửu Điệp Bán Tiên vừa nói.
Mặc dù trong lòng Nam Cung Mị Ảnh vẫn có chút khiếp sợ với Cửu Điệp Bán Tiên, nhưng sau khi nghe Lâm Thanh Phong giải thích thì nàng cũng trầm ngâm suy nghĩ rồi sau đó trả lời hắn.
-Thiếp nghĩ như vậy cũng không tệ, nếu như vậy Diệu Hương sẽ mạnh hơn đúng không? Có một vị sư phụ là Bán Tiên thiếp nghĩ rằng cả đại lục hiện tại không ai có cơ hội này đâu.
Lâm Thanh Phong lại trầm tư một chút, sau đó hắn mới trả lời Cửu Điệp Bán Tiên.
-Được rồi, chúng ta đồng ý để nàng ở lại đây, nhưng ngươi phải thề rằng ngươi sẽ không nảy sinh ý đồ xấu với nàng.
Nghe Lâm Thanh Phong nói như vậy Cửu Điệp Bán Tiên liền gật đầu đồng ý, thật ra hắn cungx không phải người tốt đâu, nếu Diệu Hương tới sớm vài năm thì hắn còn có cơ hội, nhưng hiện tại thần hồn của hắn quá yếu rồi, chỉ đủ cho hắn kéo dài hơi tàn thôi, cũng không thể giúp hắn có cơ hội đoạt xá Diệu Hương.
Cửu Điệp Bán Tiên đồng ý thì Lâm Thanh Phong cũng an tâm phần nào, sau đó hắn lại xem xét kỹ Cửu Điệp Bán Tiên rồi lên tiếng hỏi.
-Cửu Điệp Bán Tiên, không biết ngươi còn có thể chịu đựng được bao lâu?
Cửu Điệp Bán Tiên ngẩng đầu nhìn trời, nhưng trong hang động này cũng không có bầu trời để hắn nhìn, cái mà hắn nhìn thấy hiện tại chỉ là những vách tường bằng đá cùng với những viên bảo thạch sáng lấp lánh mà thôi, hắn lại cúi đầu thở ra một hơi giọng nói của hắn có chút cô đơn.
-Ta không biết chắc, ít thì hai ngày còn nhiều thì có thể là bảy ngày.
Nghe câu trả lời này của Cửu Điệp Bán Tiên, Lâm Thanh Phong cũng chán nản, mặc dù hắn không biết Trận Pháp chi đạo, nhưng dù chỉ là một con gà mờ thì hắn vẫn biết được một điều, muốn học được Trận Pháp chi đạo rất khó, không phải ai cũng có thể dễ dàng học được, hiện tại thời gian của Cửu Điệp Tôn Giả chỉ còn lại ít như vậy thì Diệu Hương có thể học được những gì đây?
Lâm Thanh Phong thở dài một hơi, sau đó hắn lại hỏi.
-Thời gian ít như vậy, cả hai lại bất đồng ngôn ngữ, ngươi nghĩ ngươi có thể dạy được gì cho Diệu Hương đây?
Cửu Điệp Bán Tiên cũng trầm mặc, hắn cũng không biết trong khoảng thời gian đó thì hắn có thể dạy được những gì cho Diệu Hương, hiện tại thời gian của hắn còn lại rất ít còn Diệu Hương thì vẫn đang tiếp nhận truyền thừa mà vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Nhìn biểu hiện của Cửu Điệp Bán Tiên thì Lâm Thanh Phong cũng hiểu được rồi, nhưng lúc này đầu óc hắn lại lóe sáng lên, hắn đã tìm ra cách đơn giản để giải quyết chuyện này, hắn liền lấy từ nhẫn trữ vật ra cái điện thoại của mình, mặc dù nó chỉ là một cái điện thoại “cục gạch” tầm thường thôi, cũng không phải Smartphone nổi tiếng gì, nhưng nó vẫn có một chức năng đặc biệt đó là…ghi âm.
Với chức năng ghi âm này thì mọi chuyện sẽ trở nên rất dễ dàng, ở Dragonball thế giới, sau khi đưa chiếc điện thoại cho Bulma, thì Bulma cũng tiện tay mà nâng cấp nó lên giúp Lâm Thanh Phong, hiện tại chiếc điện thoại này nhìn vẫn giống những “cục gạch” khác, nhưng điểm đặc biệt của nó ở chỗ bộ nhớ cùng lượng Pin.
Với khoa học hiện đại của Dragonball thế giới cùng với trí tuệ của mình, Bulma đã chỉnh sửa thêm vào cho chiếc điện thoại của Lâm Thanh Phong một số chức năng khác, đồng thời nàng cũng đã sửa chữa lại dung lượng pin cho hắn, với dung lượng pin hiện tại của chiếc điện thoại này thì dù cho Lâm Thanh Phong có bật nó liên tục trong hai năm thì nó cũng không biết hai từ “hết pin” có nghĩa là gì. 
Bộ nhớ của điện thoại cũng đã được Bulma nâng cấp lên, nó có thể sử dụng được thẻ nhớ, trước khi rời đi thì Bulma cũng đã đưa cho Lâm Thanh Phong một cục sạc pin dự phòng cùng một chiếc hộp nhỏ đựng 3 cái thẻ nhớ, mỗi cái có dung lượng hơn 100 TB.
Với số dung lượng như vậy thì Cửu Điệp Bán Tiên cho dù có mười cái miệng để ghi âm thì Lâm Thanh Phong không tin hắn có thể sử dụng hết bọn chúng trong khoảng thời gian ít ỏi như vậy đâu.
Cầm chiếc điện thoại trong tay, Lâm Thanh Phong nở nụ cười ngây ngô, lúc này hắn cũng sực nhớ ra là hắn có thể gọi về nhà rồi, vì thế hắn rất vui vẻ, nhưng việc đó cứ để sau, việc quan trọng hiện tại là hắn phải để Cửu Điệp Bán Tiên tự mình ghi âm bài giảng cho Diệu Hương trước.
Lâm Thanh Phong đưa chiếc điện thoại cho Cửu Điệp Bán Tiên, Cửu Điệp Bán Tiên có chút tò mò, hắn không biết tại sao Lâm Thanh Phong lại đưa cho hắn vật giống “viên gạch” nhỏ này, hắn gãi đầu một cái rồi hỏi.
-Đây là cái gì? Tại sao lại đưa ta thứ này?
Lâm Thanh Phong nở nụ cười, sau đó hắn bắt đầu giải thích.
-Cái này là một cái điện thoại, nó có thể thu lại những gì ngươi nói rồi sau đó phát lại cho người khác nghe bao nhiêu lần cũng được, vì thế trong những ngày này ngươi chỉ cần sử dụng nó để thu lại những gì mà ngươi muốn dạy cho Diệu Hương, về sau nàng muốn nghe thì chỉ cần dùng nó phát lại nghe thôi là ổn, nó đặc biệt ở chỗ là không cần Linh Khí cũng có thể sử dụng được.
Cửu Điệp Bán Tiên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, mặc dù chiếc “điện thoại” này có vẻ khá lạ, nhưng công dụng thu âm của nó thì cũng giống như những thứ mà hắn đã từng sử dụng trước đây, vì thế hắn cũng không có gì ngạc nhiên.
Sau khi nghe Lâm Thanh Phong hướng dẫn cách sử dụng điện thoại thì Cửu Điệp Bán Tiên mới thở ra một hơi rồi lên tiếng.
-Thật không ngờ, ngươi lại có một công cụ hữu dụng như vậy, ta thật sự thiếu nợ ngươi rồi.
Lâm Thanh Phong nở nụ cười, sau đó lại lắc đầu rồi trả lời.
-Không cần phải khách sáo như vậy, ngươi cứ cố gắng dạy Diệu Hương cho tốt là được rồi, chuyện còn lại ta cũng không giúp gì được.
Cửu Điệp Bán Tiên lúc này mới mỉm cười gật đầu, sau đó hắn lại nói.
-Tiểu tử, ngươi có muốn nghe chuyện xưa a?
…..Hết Chương 145….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.