Hà Bá Cũng Không Nhặt Rìu

Chương 40: Nước rút




Hè nóng bức chói chang, trong miếu Thổ Địa sông Hoàn Thành Ngô Châu, thần Thổ Địa ngồi xếp bằng ở nơi bóng mát, trên tay đang cầm dưa hấu, muôi gỗ múc miếng dưa hấu ở chính giữa ăn.
Ông há miệng, vui vẻ chuẩn bị đưa vào trong miệng, kết quả cả vùng đất kịch liệt rung lên, miếng dưa hấu trong muỗng chưa kịp đưa vào miệng đã rơi trên mặt đất.
Thần Thổ Địa trợn tròn hai mắt nhìn dưa hấu, vừa nhìn về phía sông Hoàn Thành trước mặt, nước sông vốn xuôi dòng, giờ phút này đột nhiên rung lên, dòng nước thay đổi hướng, chảy về hướng ngược lại.
Ông lập tức bỏ dưa hấu xuống nhìn hướng dòng nước chảy, chính là Chu Sơn!
Thần Thổ Địa á một tiếng, đưa tay vỗ vỗ bắp đùi của mình: “Thẩm Miểu này! Ngươi trở lại đây xem ta có đánh gãy chân ngươi không!”
Thẩm Miểu gây ra lũ tràn về từ trên núi.
Diện tích lũ lụt lớn như vậy, phải được trời xanh ra chỉ lệnh mới được làm, Thẩm Miểu dùng pháp thuật của mình tùy tiện hành động, thần Thổ Địa lại phải mang mối họa này của nàng trên lưng nữa rồi.
Trên Chu Sơn đột ngột sinh ra dị biến, nước suối chảy ngược, lượng lớn nước trong sông trào vào Chu Sơn, dẫn đến một đống cây cối trên núi sụp đổ, nước lũ từ đỉnh núi chảy xuống dưới chân núi.
Sơn phỉ đang ẩn núp chậm rãi  di chuyển xuống chân núi ai cũng không ngờ tới sẽ xảy ra chuyện này, hiện tại đang là giữa hè, nước trong núi vốn có chút khan hiếm, cộng thêm gần đây không mưa, chớ nói chi là xuất hiện loại chuyện lũ tràn về từ trên núi thế này.
Chỉ là không ngờ, phần lớn sơn phỉ ẩn núp ở trong núi trong rừng, cũng bị dòng nước bất ngờ tràn ra từ con suối làm ngã trên mặt đất, ngã xuống không ngừng đụng vào cây cối hoặc là tảng đá trong núi, chỉ có ít người có thể leo lên cây để thoát khỏi dòng nước lớn như vậy.
Đội binh dứng ở dưới chân núi, có hai người đang nói chuyện phiếm.
Một người trong đó lau mồ hôi trán nói: “Tới chỗ này mấy tháng, chắc cũng đến lúc phải trở về rồi nhỉ?”
Một người khác đưa tay phẩy phẩy gió: “Ngươi không nghe nói sao? Tri phủ sắp trở về, chúng ta ở chỗ này đợi mấy ngày nữa, chờ giải quyết ổ sơn phỉ cuối cùng trên Chu Sơn, là có thể về rồi.”
Tên còn lại mím môi: “Ta rất nhớ vợ ta.”
“Ta còn nhớ tiểu tử mập mạp của ta nữa, khuyên thế nào cũng vô dụng.”
Một dòng nước chảy đến dưới chân của hai người, hai người kia ngẩn người, quay đầu lại nhìn lên núi: “Tại sao có nước?”
Dòng nước vốn nhỏ từ từ lớn dần, trong đó xen lẫn rất nhiều bùn cát, đột nhiên có một dòng lũ vọt xuống, thật may người ở chỗ này đều đang trong tư thế sẵn sàng, chợt nhảy lui về phía sau mấy bước, mới không bị dòng nước này đẩy ngã.
Trong đống bùn trong dòng nước, còn có thật nhiều đao kiếm binh khí bị hỏng.
Một binh lính cau mày: “Trên núi xảy ra chuyện gì?”
Mới vừa hỏi ra những lời này thì một binh lính liều mạng chạy về phía bên này, chờ chạy tới chỗ này, hai tay vịn đầu gối đứng thở hồng hộc, hắn vẫy tay nói: “Lũ  tràn về từ trên núi rồi!”
“Lũ tràn về từ trên núi?!” Tất cả mọi người có chút không tin tưởng, bảy mươi, tám mươi người đứng cùng nhau, quả thật cảm nhận được trên núi có chút khác thường, nhưng trời đang đẹp sao lại có lũ tràn về từ trên núi rồi?
Người nam nhân chạy tới báo gật đầu: “Đúng vậy! Trong một dặm ta đi đến chỗ này không thấy một ai cả, tất cả đều bị tách ra, bên trong có rất nhiều thi thể của sơn phỉ, cậu nói xem có phải ông trời cũng đang giúp chúng ta không?”
Mấy nam nhân đưa tay lau mồ hôi lạnh chảy ra do bị dọa: “Ai biết được.”
Thẩm Miểu điều khiển nước chơi cũng xem như thuần thục, nàng có thể hóa thành hình dạng tùy ý rồi lượng nước thế nào cũng được, vừa múa pháp thuật vừa theo nước chảy đi xuống núi, ai cũng tránh né, đặc biệt đi theo nhìn chằm chằm đoàn người Hạ tướng quân tránh né.
Không ít sơn phỉ bò đến trên cây còn có thể nhìn thấy có nước theo tới trên cây khô, lập tức bị dọa đến run cầm cập.
“Tướng quân! Quỷ á!” Một người tựa vào thân cây không dám động, chân của hắn đang bị nước chảy cuốn lấy.
Tướng quân kia hét lớn một tiếng: “Sợ cái gì?! Kêu bậy cái gì đó?! Chỗ nào có quỷ?”
Nói thì nói như vậy, nhưng gã cũng làm theo bò lên một cây già trăm năm, núp ở trên cành cây không dám xuống, cúi đầu nhìn thấy cảnh một số chỗ nước không chảy đến thì cảm thấy thật sự quái dị vô cùng, cảm giác da đầu run lên.
Chẳng lẽ thật sự là làm nhiều chuyện ác bị quỷ thần theo dõi?
Thẩm Miểu thấy có nhiều người đều đang ở trên cây không dám xuống, liền nghĩ nếu xông lên rồi đưa tất cả bọn họ đến dưới chân núi để bắt lại thì khỏe, nhưng còn chưa sử dụng pháp thuật, đã nghe thấy giọng nói vang dội như chuông lớn của thần Thổ Địa: “Thẩm! Miểu!”
Thẩm Miểu sợ hết hồn, biết chuyện mình gây là lũ tràn về từ trên núi bị Thần Thổ Địa bắt được, ngẩng đầu liếc nhìn Hạ tướng quân vẫn còn ở trên cây, tuy nói trong lòng có chút không cam, nhưng vẫn không thể không thu hồi dòng nước lại.
Sơn phỉ vẫn bị nước cuốn lấy chân gào khóc, nhắm mắt lại đợi một lúc lâu còn chưa thấy có động tĩnh gì, vì vậy len lén mở mắt nhìn, hắn thấy vốn mực nước đã nhấn chìm cây đại thụ một nửa đang từ từ giảm xuống, mà nay đã đến rể cây, dù người đứng ở bên trong, sợ rằng mực nước cũng đã đến eo.
“Tướng quân, nước rút rồi.” Sơn phỉ kia nói.
Vẫn còn ở trên cây, Hạ tướng quân đang nhắm mắt nghe lời này, cúi đầu nhìn, quả nhiên trông thấy nước rút.
Nước này tới kỳ lạ mà rút cũng kỳ lạ, giống như bị người điều khiển vậy, làm cho lòng người sợ hãi.
Sau khi Thẩm Miểu cho lui nước, để tất cả nước về lại chỗ cũ, những chất chảy theo dòng nước đã cung cấp dinh dưỡng cho cả vùng đất.
Chính nàng theo thác nước trở lại bên trong sông Hoàn Thành, đi về phía miếu thần Thổ Địa.
Chờ đến nơi miếu Thổ Địa, Thẩm Miểu có chút im lặng.
Rất nhiều cá tôm cua cũng xếp tầng bơi ở đáy sông, chỉ có thần Thổ Địa cao đến đầu gối người đang cầm hương bồ trên tay quạt gió, dựng râu trợn mắt cũng giống những con cá tôm cua kia, nhìn thấy Thẩm Miểu trở lại, đầu tiên là hừ một tiếng.
Thẩm Miểu đưa tay sờ lỗ mũi, cười hì hì tiến tới: “Thổ Địa gia ~”
Thần Thổ Địa đưa một tay ra: “Dừng lại! Ta thấy ngươi hoàn toàn không đặt ta ở trong mắt.”
Tuy nói thần Thổ Địa không để cho Thẩm Miểu đến gần, nhưng Thẩm Miểu vẫn hóa thành hình người tiến tới bên người thần Thổ Địa, cúi người xuống đưa tay trực tiếp ôm thần Thổ Địa vào trong ngực, làm nũng lấy lòng: “Ai nha, ngài đừng giận ta nha, có lời gì từ từ rồi nói.”
Thần Thổ Địa nghiêng đầu sang chỗ khác, dùng cây quạt vỗ lên mặt của Thẩm Miểu, nói: “Bản lãnh của ngươi lớn, trước kia dạy một trăm lần pháp thuật cũng không biết, hôm nay sử dụng lần đầu tiên, nước sông chảy ngược, chảy lên trên thác nước, làm gãy rất nhiều cỏ cây, chết rất nhiều người, ngươi nói xem, ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn chống lại trời à!”
Thẩm Miểu cầm cây quạt của thần Thổ Địa lắc lắc: “Ta cũng không có biện pháp nào khác mà, những sơn phỉ kia muốn xông xuống núi, nếu như để bọn họ thoát khỏi Ngô Châu này thì Hoắc Dần làm thế nào đây?”
“Hoắc Dần, Hoắc Dần! Trong đầu ngươi chỉ có tiểu tử Hoắc gia kia, ngươi có nghĩ tới chính ngươi hay không? Những sơn phỉ kia là kẻ ác thì cũng dễ nói thôi, nếu như trong đó xen lẫn một hai bách tính bình thường, nếu như ngươi dìm bọn họ chết, Hà Bá cũng đừng làm nữa! Chờ bị phạt thiên lôi đi!” Thần Thổ Địa quát lớn với nàng.
Thẩm Miểu cứng đờ, biết mình làm như vậy có chút kích động, chỉ là nàng cũng rất cẩn thận, tuyệt đối không làm hại đến người vô tội, binh lính dưới chân núi không một ai bị thương, phần lớn nước cũng chưa đụng đến họ, dòng chảy cũng bị nàng mạnh mẽ điều khiển chảy về nơi không có ai.
Thần Thổ Địa đưa tay nâng trán: “Aizz, thật là làm ta lo lắng đến mức muốn chửi quá.”
Thẩm Miểu bĩu môi an vị ở bên cạnh, cá tôm cua trong sông cũng rối rít chỉ trích: “Ngươi không thể để lão Thổ Địa bớt lo lắng hơn sao?”
Thẩm Miểu le lưỡi về phía bọn nó: “Đừng nói xấu ta!”
Thẩm Miểu thấy thần Thổ Địa còn cau mày, lập tức bưng phần dưa hấu ông chưa ăn tới, phía trên còn cắm muôi gỗ, nàng đưa dưa hấu tới trước mặt thần Thổ Địa: “Ăn dưa nhé?”
Thần Thổ Địa thấy nàng còn cười hì hì, lắc đầu một cái thở dài: “Về sau không được làm ẩu như vậy, nếu như tái phạm lần nữa, nhớ phải nói ta một tiếng, nếu không ngươi bảo ta giúp ngươi lừa gạt trời xanh thế nào đây?”
Thẩm Miểu gật đầu liên tục: “Dạy phải.”
Thấy Thẩm Miểu mặt dày mày dạn như thế, thần Thổ Địa cũng không có ý quở trách nàng, để nàng trở lại trong sông tự  kiểm điểm mình, mấy ngày nay đều không cho ra ngoài gây chuyện thị phi.
Thẩm Miểu lập tức giơ tay đồng ý, nghĩ thầm dù sao sơn phỉ trên núi bị nàng chơi đùa cũng không nhẹ, trong thời gian ngắn hẳn không dám xuống núi, đường xuống núi bị ngăn cản rất nhiều, bùn đất cũng bị lũ lụt làm cho mềm ra, bùn lầy không chịu nổi, binh khí của bọn họ và người ngựa cũng tổn thất thảm trọng, trước khi Hoắc Dần trở lại, chỉ có thể ở trong núi tu dưỡng, chờ đợi làm thịt.
Thẩm Miểu trở lại trong sông không tới hai ngày, đã nghe cá nhỏ nói với nàng Hoắc Dần trở lại.
Hoắc Dần mang theo mấy hộ vệ, còn có châu báu hoàng thượng ban thưởng nghênh ngang vào thành, lần này Hoắc thiếu gia đi xe mệt nhọc, cũng đã ở trong phủ nghỉ ngơi.
Thẩm Miểu nằm ở bờ sông, tay mới vừa vươn ra một chút xíu, chỉ nghe thấy thần Thổ Địa hỏi: “Muốn làm gì?”
Thẩm Miểu giật giật khóe miệng: “Phơi nắng.”
“Phơi ở trong nước.”
“Ồ.”
Thẩm Miểu trở lại trong nước, cũng không thể len lén chạy ra ngoài gặp Hoắc Dần, mặc dù nàng theo nước chảy vào thành, Hoắc Dần cũng đã sớm vào phủ, hơn nữa thần Thổ Địa chỉ cho phép nàng di chuyển trong sông ở ngoài thành, chỉ cần nàng len lén vào thành, cũng sẽ bị bắt được.
Ai bảo khắp cả vùng đất Ngô Châu đến con kiến đi chỗ nào thần Thổ Địa cũng biết.
Thẩm Miểu rút về trong nước, nói chuyện Hoắc Dần với cá nhỏ, chỉ là cá nhỏ biết không nhiều, chỉ nói năm ngàn nhân mã nghỉ ngơi ở Lâm Châu, đến cảnh nội Ngô Châu thì đi thẳng về phía Chu Sơn, chỉ lo lắng sơn phỉ trên Chu Sơn sẽ mạnh mẽ lao xuống núi.
Sắc trời dần tối, cá nhỏ cũng rời khỏi nơi này, Thẩm Miểu nằm ngang lơ lửng trên mặt sông, nàng ẩn thân, cho nên không có người nhìn thấy, mấy người vội vã trở về thành đi ngang qua cầu đá cũng không thèm nhìn về phía này.
Thẩm Miểu nhìn lên bầu trời sao, thở ra một hơi thật dài, trong lòng suy nghĩ có lẽ giờ này Hoắc Dần đã nằm ở trên giường ngủ ngon giấc rồi.
Trở lại cũng không biết lượn quanh sông Hoàn Thành một vòng, tốt xấu gì cũng có thể để nàng nhìn thấy.
Hai người từ biệt mấy tháng, trong lòng có chút nhớ thương.
Thẩm Miểu mới vừa nhắm mắt lại, chỉ nghe thấy bên cạnh truyền đến động tĩnh, nàng quay đầu nhìn về bên kia, không biết vì sao xung quanh miếu Thổ Địa đột nhiên xuất hiện bốn người, y phục cũng giống nhau.
Thẩm Miểu dụi dụi con mắt, híp nhìn sang, nhận ra mấy người kia.
Hộ vệ Giáp, hộ vệ Ất, hộ vệ Bính, hộ vệ Đinh hai tay chống nạnh, chia ra trước sau trái phải đứng ở trước mặt miếu Thổ Địa chỉ cao đầu gối cao, tám con mắt nhìn chằm chằm miếu Thổ Địa.
Hộ vệ Giáp: “Nếu có người ra ngoài thì làm thế nào?”
Hộ vệ Ất: “Đánh”
Hộ vệ Bính: “Không tốt sao? Dầu gì cũng là thần tiên.”
Hộ vệ Đinh: “Lôi kéo là được rồi.”
Thần Thổ Địa ở trong miếu Thổ Địa nhìn tám con mắt mang sát khí này, ông còn chưa cao tới đầu gối của mấy người này thấy trận địa thế này ai còn dám đi ra chứ?! Tiểu tử Hoắc gia kia chờ đó! Thẩm Miểu có chút im lặng, nàng từ từ hiện người ra, hỏi bốn hộ vệ: “Các ngươi ở nơi đó làm gì vậy?”
Hộ vệ Đinh nhìn thấy Thẩm Miểu, lập tức nở nụ cười hồn nhiên ngây thơ đưa tay chào: “Phu nhân tốt lành.”
Hộ vệ Giáp, hộ vệ Ất, hộ vệ Bính rối rít nhìn sang, lộ ra nụ cười tiêu chuẩn giống nhau như đúc, cũng phất tay: “Phu nhân chơi nước sao?”
Thẩm Miểu: “. . . . . .”
Nàng biết đại khái mấy người này tới đây làm gì rồi.
Thẩm Miểu quét ánh mắt một vòng ở xung quanh, sắc trời có chút tối, tầm mắt của nàng cũng không tốt, ở trong rừng có một chùm ánh sáng, nam nhân kia xách theo đèn lồng từ từ đi tới không nói câu nào, trên mặt nở nụ cười một đường đến sông Hoàn Thành.
Hắn đứng ở trên đường đá, cúi đầu nhìn về phía Thẩm Miểu, cười híp mắt, đèn lồng thì để ở bên cạnh, bao phủ hai người ở trong ánh sáng.
Hoắc Dần hỏi: “Nàng tìm ta?”
Thẩm Miểu mở trừng hai mắt, liếc nhìn sang: “Không phải là. . . . . . Chàng tìm ta sao?”
Hoắc Dần cười hắc hắc: “Đừng sợ, mấy người bọn họ đang trông chừng đó thôi, chúng ta đến nói chuyện chút.”
Thẩm Miểu lặng lẽ nhìn miếu Thổ Địa, đã nhìn thấy hư ảnh thần Thổ Địa mang theo vòng sáng, hai tay chống nạnh, bộ dạng rất không tốt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.