Hà Bá Cũng Không Nhặt Rìu

Chương 30: Thả dây




Mưa to liên tục rơi mấy ngày, nhưng cũng không làm cản trở bước chân trừ phiến loạn của Tri phủ, đội quân một đường đi thẳng tới bên phía Nam Chu Sơn, trên đường có không ít thu hoạch.diễn✿đàn-lê-quý✿đôn
Lộc Phong Trại vẫn bị vây trong núi, dù vậy, bọn họ cũng trôi qua thanh nhàn, thứ nhất, Lương trại chủ đón nhận đề nghị của Hoắc Dần, muốn ngồi thu ngư ông đắc lợi. Thứ hai, ông ta cũng không ngăn cách với bên ngoài, mỗi lần Hoắc Dần đưa gạo tới cho ông ta, cũng sẽ mang đến một ít tin tức bên ngoài.
Ví dụ như ngày mưa ngừng rơi đó, thời điểm lên núi Hoắc Dần nhìn thấy Lương trại chủ, lập tức chắp tay nói với ông ta: “Chúc mừng Lương trại chủ rồi.”
“Có chuyện gì?” Lương trại chủ đọ sức với Hoắc Dần mấy phen, đã rất tin tưởng người này, cộng thêm Hoắc Dần cũng không phải là chỉ mang hơi thở của một con buôn, trời sanh còn mang theo chút tính côn đồ, rất hợp mắt Lương trại chủ.
Hoắc Dần nói: “Trên đường bên ta tới cũng đã nghe nói, đội quân đang đối kháng với sơn phỉ phía Nam Chu Sơn, hai phe vô cùng lo lắng mấy ngày, thắng bại sẽ được quyết định trong ngày hôm nay.”
“Hả? Nói như vậy, trái lại ta có thể mở ra bản lĩnh của mình rồi.” Lương trại chủ lập tức đứng lên: “Binh khí ông chủ Thẩm nói, khi nào có thể tới?”
“Lương trại chủ cho rằng, hôm nay ta tới đây thật sự là vì đưa gạo?” Hoắc Dần nói xong câu này, Lương trại chủ lập tức phá lên cười ha ha, một tay chống nạnh nói: “Mau dẫn ta đi xem binh khí!”
Hai người ra khỏi cửa chính, trực tiếp đi tới trong sân, hai xe binh khí đặt ở trong viện, binh khí kia được bọc vải thật dầy, nhìn qua ước chừng hơn năm mươi bó.
Lương trại chủ hỏi: “Sao chỉ có hai xe?”
Hoắc Dần nói: “Mấy ngày nay mưa to rơi liên tiếp, đường trong núi không dễ đi, thuộc hạ ta mang không đủ, chỉ có thể đẩy hai chiếc xe, dưới chân núi còn có mười chiếc xe, đao thương gậy gộc đều có, xác định là loại thích hợp với huynh đệ trong trại.”
Lương trại chủ nhìn tiểu đệ chỉ đường cho Hoắc Dần lên núi, tiểu đệ kia gật đầu liên tục: “Đúng rồi, trại chủ, ta thấy được, còn có hơn mười chiếc xe đấy.”
Hoắc Dần cười cười: “Lương trại chủ không yên lòng cũng phải thôi.”
Lương trại chủ nghe lời hắn nói, cũng biết trong lòng hắn có chút không thích, vì vậy vội mở miệng: “Chỉ là thuộc hạ này của ta không biết làm người, ta không hề có ý này, ông chủ Thẩm và ta làm buôn bán mấy lần, thậm chí mang cho ta không ít tin tức, lại hiến kế cho ta, sao ta có thể không tin tưởng ông chủ Thẩm chứ.”
Hoắc Dần nhìn hộ vệ Đinh, hộ vệ Đinh lập tức mở bọc vải trên một chiếc xe trong đó, binh khí để bên trong đống rơm khô ráo, Hoắc Dần tùy tiện rút ra trong đó một thanh, đao kia thân bóng loáng, lưỡi đao sắc bén, nhìn qua cũng không đẹp đẽ nhưng hữu dụng.
Hoắc Dần nói: “Một vị nào đó cầm binh khí của mình lên đây, có thể thử xem binh khí của Thẩm gia ta như thế nào.”
Tiểu đệ mở miệng nói chuyện lúc nãy gan lớn, rút trường kiếm bên hông mình đi tới đó, trường kiếm đâm về phía Hoắc Dần, Hoắc Dần cầm thân đao lên ngăn trở, rồi sau đó chém về phía thanh kiếm kia, kiếm lập tức gãy nhưng thanh đao kia không chút sứt mẻ.
Lương trại chủ lập tức vỗ tay: “Tốt, quả nhiên là ông chủ Thẩm nói được làm được.”
Hoắc Dần bỏ đao trở lại: “Lương trại chủ có thể giao tiền được rồi chứ?”
Lương trại chủ lập tức gật đầu: “Người đâu, lấy bạc ta chuẩn bị cho ông chủ Thẩm tới đây.”
Hoắc Dần mở miệng: “Không vội, chân núi còn có mười xe, cần phải phái người đi tới kiểm tra cùng với ta, chỉ cần có một thanh có vấn đề, Thẩm mỗ sẽ không lấy một văn.”
Hoắc Dần nói ra lời này, đứng ở sau lưng hắn hộ vệ Ất lập tức chảy một đầu mồ hôi.
Lương trại chủ thấy Hoắc Dần đứng thẳng tắp, dáng vẻ trong lòng đã có dự tính, vì vậy vung tay lên: “Không cần nhìn, ta tin thái độ làm người của ông chủ Thẩm.”
Nếu như hắn thật sự dám thiếu một hai cân, cũng sẽ không nói ra lời không lấy một văn như thế, lời này nhìn ra là tự phụ, kì thực Lương trại chủ biết, hắn có năng lực này.
Chuyện gạo như thế thì binh khí cũng như vậy.
Hoắc Dần chắp tay với Lương trại chủ: “Đa tạ tin tưởng, vậy ta lại tiếp tục bán một nhân tình nữa cho Lương trại chủ.”
“Hả?”
Hoắc Dần cười nói: “Lúc ta lên núi, nhìn thấy núi quan binh quanh chân núi đã rút đi một nửa, ta cũng nói rồi, đội quân Tri phủ đánh với sơn phỉ phía Nam Chu Sơn mấy ngày nay, hôm nay sẽ có kết quả. Ta nghĩ binh linh ở dưới chân núi Lộc Phong Trại rút lui, là chứng minh tốt nhất, binh lực bên kia không đủ, chắc chắn đã đến lúc kết thúc rồi, bây giờ Lương trại chủ không động thủ thì còn chờ khi nào nữa?”diễn✿đàn-lê-quý✿đôn
Lương trại chủ vừa nghe, lập tức giương đại đao trong tay lên: “Các huynh đệ! Có nghe thấy hay không? Lộc Phong Trại trở thành bá chủ một phương Chu Sơn, hãy xác định vào hôm nay! Mười huynh đệ xuống núi đẩy đống binh khí kia lên, chúng ta dọc theo phía sau núi đi về phía Nam!” 
Nghe lời này các huynh đệ Lộc Phong Trại rối rít giơ tay lên, có binh khí thì vung lên, không có binh khí thì cởi áo ra vung lên.
Trong lúc nhất thời tiếng người huyên náo, Hoắc Dần và hai hộ vệ Ất, Đinh thấy bọn họ như thế, thì biết rõ kế hoạch đã thành.
Lấy được bạc của Lương trại chủ, Hoắc Dần chắp tay với ông ta nói: “Nếu Lương trại chủ muốn làm đại sự, Thẩm mỗ cũng không quấy rầy, chúc Lương trại chủ khải hoàn trở về, đến lúc đó nếu vẫn còn muốn tìm Thẩm mỗ làm ăn, thì hãy đến chỗ ông chủ Lý tìm ta.”
Lương trại chủ cười ha ha: “Tốt tốt tốt! Trường hợp này, người thư sinh như cậu không thể ở lại được, nhanh chóng đi xuống núi đi.”
Hoắc Dần khẽ mỉm cười, xoay người mang theo hai hộ vệ cùng nhau xuống núi, đi tới dưới chân núi, gặp hộ vệ Bính trông mười xe binh khí. Hoắc Dần nói: “Đi thôi.”
Hộ vệ Bính hỏi: “Không chờ bọn họ tới kiểm tra?”
“Kiểm cái gì? Đầu óc ngươi hỏng à? Một khi kiểm chúng ta có thể đi được sao?” Hoắc Dần liếc nhìn hộ vệ Bính: “Ta mới vừa thả ra tin tức, Lương trại chủ này rất tin tưởng ta, những binh khí này làm lấy giả loạn thật, chỉ cần không thật sự đánh nhau chưa chắc có thể phát hiện ra chỗ không đúng, phe ta mới thả ra tin tức, không cần hai canh giờ, người của Lộc Phong Trại sẽ đến, ngươi đi thông báo bên kia, để bọn họ chuẩn bị sẵn sàng.”
“Vâng!”
Hoắc Dần và hai hộ vệ Ất, Đinh đi vào trong thành, hộ vệ Bính dùng khinh công đi về phía Nam.
Ra khỏi phạm vi Chu Sơn đoàn người vẫn không thể thư giãn, chờ đến trong thành, hộ vệ Ất mới thở phào nhẹ nhõm, hỏi Hoắc Dần: “Đại nhân, lời ngài nói ở Chu Sơn, thật sự dọa thuộc hạ không nhẹ.”
Hộ vệ Đinh cũng gật đầu: “Đúng vậy, thuộc hạ cũng ngơ luôn.”
“Lương trại chủ tiếp xúc nhiều lần với ta, chắc biết cá tính của ta, nếu như ta không nói ra những lời này, ngược lại ông ta sẽ có lòng nghi ngờ, đi kiểm tra từng cái.”
Hộ vệ Ất lắc đầu, nghĩ thầm bản lãnh nhìn người của đại nhân nhà bọn họ thật đúng là khó lường, bắt chính xác như vậy, dù là ai cũng có thể bị hắn xoay vòng.
Hộ vệ Đinh đột nhiên mở miệng: “A, là phu nhân.”
Hộ vệ Ất: “Là ánh mắt của huynh tốt, nơi nào vậy?”
Hộ vệ Đinh chỉ vào một phương hướng, Hoắc Dần cũng nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy Thẩm Miểu.
Chỉ là ngoài Thẩm Miểu, còn có Lý phu nhân, không biết hai người đang nói chuyện gì, tóm lại nhìn ra dáng vẻ của Lý phu nhân có chút không vui.
Hoắc Dần nói: “Đi, đi qua xem.”
Thẩm Miểu cũng cảm thấy mình có chút xui xẻo, vừa mới ra cửa, đã bị Lý phu nhân bắt gặp.
Nàng đang giả bộ bệnh nên giả bộ có chút tốt lên, tuy Lý phu nhân không tự mình đến, nhưng người làm Lý phủ cũng thường tới thăm hỏi, hỏi nàng khi nào có thể ra cửa, để cùng trò chuyện với Lý phu nhân.
Thẩm Miểu biết Hoắc Dần muốn thoát khỏi Lý gia, dù sao cũng hết giá trị lợi dụng rồi, dính vào nữa sẽ gây phiền toái, cho nên khi nhìn thấy Lý phu nhân, Thẩm Miểu đã quay đầu, kết quả Lý phu nhân lại nhìn thấy nàng. . . . . .
“Muội muội, thân thể muội đã tốt rồi?” Lý phu nhân nhìn Thẩm Miểu từ trên xuống dưới.
Thẩm Miểu cười xấu hổ nói: “Đúng vậy, ngày gần đây mới hơi chuyển biến tốt.”
Lý phu nhân nói: “Nếu tốt rồi, vì sao hôm qua người làm trong phủ vẫn nói với ta rằng không thể xuống giường? Chẳng lẽ là muội muội không muốn gặp ta?” Thẩm Miểu mím môi: “Đâu có? Muội tới Ngô Châu, cũng chỉ biết mỗi tỷ tỷ.”
“Rõ ràng lúc nãy muội thấy ta nhưng xoay người rời đi, chẳng lẽ không phải là tránh ta?” Giọng nói của Lý phu nhân mang theo chút cay nghiệt: “Ta biết rõ, gia nghiệp Thẩm gia muội lớn, qua lại thân thiết với Lý gia là Lý gia ta may mắn, nhưng đoạn thời gian trước chúng ta còn cùng ngồi một bàn ăn cơm, chỉ trong nháy mắt đã không nhận nhau, không khỏi cũng quá tổn thương tình cảm rồi.”
Thẩm Miểu vội vàng khoát tay: “Không không không, muội không có ý này.”
“Vậy muội có ý gì?”
Nhất thời Thẩm Miểu không biết giải thích như thế nào, bị Lý phu nhân ép lui về phía sau hai bước, trong lúc vô tình đụng phải một người.
Vẻ mặt Lý phu nhân thay đổi, không lên tiếng.
Thẩm Miểu vừa muốn xoay người nói xin lỗi, thì nhìn thấy gương mặt Hoắc Dần đen lại khó coi, đôi mắt xinh đẹp mang theo tức giận, lúc nhìn Lý phu nhân không chút khách khí: “Lý phu nhân, chuyện gì cũng từ từ, sao lại mang theo tỳ nữ bắt nạt phu nhân nhà ta?”
Lý phu nhân nói: “Ông chủ Thẩm hiểu lầm rồi, sao ta bắt nạt Thẩm phu nhân được chứ.”
Hoắc Dần đưa tay bảo vệ Thẩm Miểu ở sau lưng, mở miệng: “Thân thể phu nhân chưa lành, đưa phu nhân trở về.”
Hộ vệ Đinh lập tức gật đầu: “Vâng”
Thẩm Miểu còn ít lời muốn nói với Hoắc Dần, mới vừa lôi kéo tay áo đối phương, Hoắc Dần quay đầu lại nhỏ giọng nói: “Nàng cũng thế, thân thể không tốt còn ra ngoài, nếu muốn tìm ta, nói một tiếng với người làm là được rồi.”
Thẩm Miểu: “. . . . . .”
Hộ vệ Đinh nói: “Phu nhân, đi về trước thôi.”
Lúc này Thẩm Miểu mới chậm rãi đi theo hộ vệ Đinh trở về, Hoắc Dần và hộ vệ Ất đứng tại chỗ.
Hoắc Dần nói: “Hành động vừa rồi của Lý phu nhân, Thẩm mỗ cũng thấy rồi, Thẩm mỗ cũng không phải là chính nhân quân tử, vì chút chuyện nhỏ trong lòng không thoải mái, làm ra chuyện gì quá khích cũng bình thường. đầu tiên Thẩm mỗ cho rằng có thể qua lại thân thiết với Lý gia, bây giờ nhìn lại. . . . . . Aizz.”
Hắn nói xong, xoay người muốn đi, Lý phu nhân muốn ngăn hắn lại.
Là nàng ta nhất thời xúc động, nhìn thấy Thẩm Miểu thì cho rằng Thẩm Miểu muốn tránh nàng ta, không ngờ nghe hai người nói chuyện với nhau lúc nãy, hình như Thẩm Miểu vẫn còn đang mang bệnh.
Tuy ông chủ Thẩm này nhìn qua có vẻ dễ thân thiết, nhưng đúng như lão gia nói, ý định thâm trầm, lòng dạ quá sâu, nếu như thật xảy ra chuyện gì, sau này con đường kiếm tiền sẽ phải mất hơn phân nửa.
Hộ vệ Ất ngăn cản Lý phu nhân đi đến, nói: “Lý phu nhân đừng đi tới thì hơn.”
“Vừa nãy chỉ là hiểu lầm, ta muốn giải thích với ông chủ Thẩm.”
Hộ vệ Ất lắc đầu nói: “Chuyện Lý phu nhân không nên làm chính là bắt nạt phu nhân nhà ta.”
Nói xong câu này, hộ vệ Ất lập tức xoay người đi theo sau lưng Hoắc Dần.
Lý phu nhân đứng tại chỗ, hai tỳ nữ sau lưng cũng không biết làm sao: “Vậy phải làm sao bây giờ, phu nhân.”
“Có thể làm sao nữa? Nếu như họ Thẩm này đến ngay cả lão gia mà cũng không co mặt mũi, vậy chúng ta chỉ có thể buông tha con cá lớn này thôi.” Lý phu nhân nói xong, đầu rất đâu, cũng không đi dạo tiếp nữa, muốn về nhà.
Hoắc Dần trở lại khách điếm, nhìn thấy Thẩm Miểu đang ở đại sảnh chờ hắn, ngẩn người, đi tới hỏi: “Chuyện gì vội vã như vậy? Cần phải chờ ta?”
Thẩm Miểu nhìn sau lưng Hoắc Dần, biết Lý phu nhân không theo tới, vì vậy nhỏ giọng nói: “Hôm nay ngươi đi không bao lâu, thì có con chim bồ câu bay đến trong phòng.”
“Hả? Có người truyền tin tới?”
Hộ vệ Bính nói: “Hẳn là A Giáp.”
Thẩm Miểu mở miệng: “Ta sợ chim bồ câu rất dễ khiến người khác chú ý, nên lấy phong thư xuống rồi thả chim bồ câu bay đi.”
Hoắc Dần gật đầu: “Về phòng trước rồi cho ta xem.”
Nếu như là hộ vệ Giáp đưa tin trở lại, vậy tất nhiên là bên đại hoàng tử có tiến triển mới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.