Hà Bá Cũng Không Nhặt Rìu

Chương 26: Giả bệnh




Hoắc Dần và Lộc Phong Trại làm mua bán, thật ra có chút khiến người của Lộc Phong Trại rất yên tâm, mỗi một chuyến hàng được đưa lên núi, Hoắc Dần đều tự mình ra mặt.
Tuy nói gạo của Hoắc Dần đắt hơn trên thị trường, nhưng nhìn thấy màu sắc đều là gạo mới, đây cũng là điều khiến Lương trại chủ càng coi trọng hắn hơn, hơn nữa Lương trại chủ và Hoắc Dần vẫn luôn tiền trao cháo múc. Gạo vào kho hàng, Hoắc Dần mới lấy bạc đi, vả lại không sai sót chút nào, cũng không kéo dài.diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn
Sau khi chuyển gạo cho Lộc Phong Trại, Hoắc Dần lập tức trở lại khách điếm.
Thẩm Miểu đã hỏi Hoắc Dần, vận chuyện đống gạo có chất lượng tốt như vậy cho Lộc Phong Trại thật sự không có chuyện gì sao?
Hoắc Dần nói: “Cũng chỉ là muốn để bọn họ tự ăn uống thoải mái chút, sau đó đi vào bày bẫy rập của ta.”
Thẩm Miểu có chút ngạc nhiên: “Vậy ngươi thật sự muốn đối phó sơn phỉ phía Nam Chu Sơn trước?”
“Cũng không phải là sơn phỉ, bang phái phía Nam kia cũng không đơn giản, thân phận của Trần Huyện lệnh cũng có nghi ngờ.” Hoắc Dần nói: “Hiện tại ta chỉ cần giả bộ đang đánh với sơn phỉ phía Nam kia thôi, sau đó truyền chút tin tức giả cho Lộc Phong Trại, để bọn họ ứng phó không kịp là có thể diệt trừ toàn bộ rồi.” 
Hoắc Dần nói xong, hộ vệ Bính đi từ bên ngoài vào, sau lưng mang theo hai nam nữ mạc y phục mộc mạc, hai người kia hơi khiếp đảm, đứng ở sau lưng hộ vệ Bính ánh mắt nhìn xung quanh.
Hộ vệ Bính nói: “Hai vị này chính là phụ mẫu của đứa bé bị lạc Lưu thị.”
Hộ vệ Giáp nghe thế thì đi đánh thức đứa bé đang ngủ trưa trên lầu, dẫn đứa bé xuống, hai người kia thấy đứa bé một nhà ba người ôm nhau, rồi khóc lên.
Vừa mắng đứa bé không nên chạy loạn, vừa nói xin lỗi mẫu thân không trông coi con cho tốt, tóm lại sau một phen nhận thân, hai phu thê vội quỳ xuống dập đầu gọi Hoắc Dần là ân công.
Hoắc Dần khoát tay áo không chấp nhận, chỉ vào Thẩm Miểu nói: “Là nàng cứu, ta cũng chỉ hỗ trợ trông nom thôi.”
Hai phu thê ôm đứa bé khóc thật lâu, mới để đứa bé chào tạm biệt với Hoắc Dần và Thẩm Miểu.
Sau khi đứa bé đi, Hoắc Dần liền mở cây quạt ra quạt, bộ dạng rất thoải mái, nụ cười trên mặt cũng càng đậm, giống như giải quyết được mối họa lớn trong lòng.
Thẩm Miểu còn có chút không nỡ, chống cằm trong miệng còn có mứt hoa quả, nói năng không rõ: “Lại không có người chơi với ta rồi.”
“Vi phu chơi với nàng.” Hoắc Dần nói tiếp.
Thẩm Miểu liếc hắn, vốn muốn liếc mắt hắn, nhưng mắt không lật lên, ngược lại khi thấy gương mặt tươi cười của Hoắc Dần thì gương mặt đỏ bừng, cơ bản không dám nhìn lâu.
Vì vậy thu lại ý oán giận hắn, xoay tầm mắt, yên lặng hít sâu, trong lòng không ngừng nói với mình.
Thiếu gia Hoắc gia là lưu manh, thiếu gia Hoắc gia là lưu manh, thiếu gia Hoắc gia là lưu manh. . . . . .
Ánh mắt Hộ vệ Đinh thì tốt hơn, từ xa đã nhìn thấy gia đinh Lý gia nâng cỗ kiệu đi về phía bên này, vì vậy nói một tiếng cho Hoắc Dần, Hoắc Dần gật đầu, nói với Thẩm Miểu: “Đi thôi, đi trên lầu tránh một chút.”
“Sao vậy? Người của Lý gia tới có gì phải sợ chứ?” Mặc dù Thẩm Miểu nghi ngờ, nhưng vẫn nghe lời đi theo Hoắc Dần lên lầu.
Vào phòng của Hoắc Dần, hắn mới nói: “Mà nay chúng ta đã có liên lạc với Lộc Phong Trại, cần Lý gia làm gì? Bọn họ biết càng nhiều, ngược lại càng dễ có chuyện xấu.”
“Nhưng chúng ta cứ tránh người ta như vậy cũng không nên? Lý phu nhân kia vẫn coi ta như thân muội muội đấy.” Trong lòng Thẩm Miểu có chút áy náy.
“Xem nàng trở thành thân muội muội? Đừng có nói đùa, nàng ngu ngốc cũng phải có mức độ chứ, nàng ta nhìn nàng cũng như nhìn tiền đấy, làm gì có tình cảm, nếu không phải nàng là Thẩm phu nhân, nàng ta sẽ coi nàng là muội muội?” Hoắc Dần rót chén nước cho Thẩm Miểu.
Thẩm Miểu mới vừa cầm lên muốn uống, Hoắc Dần nói: “Không phải để cho nàng uống, là để nàng vẩy lên mặt giả bệnh, làm ướt mặt rồi nằm lên giường đi.”
Thẩm Miểu ồ một tiếng, vỗ một chút nước trà lên trên mặt mình, lúc này mới phát hiện ra trà là nóng, á một tiếng, vội ngừng lại, cứ mặc y phục rồi nằm ở trên giường Hoắc Dần, Hoắc Dần đắp cho nàng hai tầng chăn thật dầy.
Sợi tóc trên trán Thẩm Miểu cũng dính nước trà dính vào trên mặt, đưa tay gẩy ra, hỏi Hoắc Dần: “Vậy từ hôm nay, chúng ta sẽ phải chấm dứt quan hệ với Lý Thủ Tài sao?”
“Đúng vậy, cho nên nàng phải diễn cho tốt.” Hoắc Dần nói xong, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì đó nói: “Đúng rồi, ngày mai chúng ta còn phải đi Trấn Phù Dung một chuyến, ông chủ Quý hẹn ta ăn cơm.”
“Ông chủ Quý?” Thẩm Miểu cau mày: “A! Chính là người. . . . . .”
“Hư.” Hoắc Dần bụm miệng nàng lại, cũng không biết lấy khăn từ đâu, lâu mặt cho Thẩm Miểu.
Thẩm Miểu nghe hộ vệ Giáp ngoài phòng nói: “Phu nhân bệnh nặng, sợ rằng không cách nào dự tiệc, đại phu nói phải nghỉ ngơi mấy ngày, không thể gặp gió.” 
Lý phu nhân nghe lời này, lập tức lo lắng nói: “Hả? Hai ngày trước muội muội còn khỏe mà, sao đột nhiên bị bệnh rồi? Ta cùng với lão gia có thể vào xem một chút hay không?”
Hộ vệ Giáp có chút khó xử, lúc này Hoắc Dần mới nói: “Để ông chủ Lý và Lý phu nhân vào đi.”
Hộ vệ Giáp mới mở cửa ra, Lý Thủ Tài dắt Lý phu nhân cùng nhau vào phòng, nhìn thấy mặt của Thẩm Miểu đỏ ửng, còn có không ít mồ hôi, Lý phu nhân liền nói: “Sao lại bị bệnh vậy?”
“Aizz, hai ngày trước phu nhân nói muốn ngắm trăng, ban đêm thời tiết lạnh, nói nàng cũng không nghe, mặc ít nên bị nhiễm phong hàn, mấy ngày nay lại bệnh nặng hơn chút.” Hoắc Dần nói xong, có chút đau lòng đưa tay sờ sờ mặt của Thẩm Miểu.diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn
Thẩm Miểu bày ra vẻ ‘thần trí không rõ’, ở trong lòng thì mắng Hoắc Dần, kẻ tiểu nhân không có lương tâm, rõ ràng là hắn muốn ngắm trăng!
Lý phu nhân ôi ôi mấy tiếng: “Xem ra muội muội bị bệnh không nhẹ, ông chủ Thẩm cần phải cố gắng chăm sóc.”
“Tất nhiên rồi.” Hoắc Dần nói xong, nhìn hai người: “Ta không thể chiêu đãi hai vị được rồi.”
Lý Thủ Tài dắt tay Lý phu nhân nói: “Không có gì đáng ngại, ta cùng với phu nhân cũng không tiện quấy rầy, vậy thì đi về, chờ bệnh Thẩm phu nhân đỡ chút, chúng ta lại gặp nhau.” 
Hoắc Dần gật đầu, Lý Thủ Tài và Lý phu nhân mới rời khỏi.
Sau khi hai người rời đi, Thẩm Miểu vội thở dốc một hơi: “Nóng đến chết rồi, trên giường ngươi vì sao lại có hai tấm chăn?”
Hoắc Dần cười nói: “Ta sợ lạnh.”
Thẩm Miểu nhíu mày, không nghĩ rằng là do nguyên nhân này, đang muốn chui ra khỏi chăn, sau khi vén chăn lên lại có mùi thuốc nhàn nhạt, nàng lại rút về trong chăn, cẩn thận ngửi, mở trừng hai mắt: “Tại sao có mùi thuốc vậy?”
Đột nhiên nhớ tới vài ngày trước đó nhìn thấy vết thương trên người Hoắc Dần, bèn hỏi hắn: “Đúng rồi, tất nhiên là vết thương trên người ngươi, bị thương như thế nào? Đã trị xong chưa?”
Hoắc Dần đưa tay nắm lấy tai của nàng, trực tiếp vây nàng ở giữa giường hẹp trong hai cánh tay của mình, nhíu mày hỏi nàng: “Nàng lo lắng cho ta ư?”
Thẩm Miểu lập tức rúc vào trong chăn, đỏ mặt: “Ta. . . . . . Ta chỉ tò mò.”
Hoắc Dần ồ một tiếng thật dài, sau đó đưa tay cúi đầu cởi thắt lưng của mình, tốc độ rất nhanh, hai ba lần đã cởi bỏ áo khoác.
Thẩm Miểu bị dọa đến lập tức dựng lên khỏi trên giường nhảy, rúc lui ở góc giường đưa tay chỉ hắn: “Ngươi ngươi ngươi. . . . . . Ngươi làm cái gì vậy?”diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn
“Cho nàng xem, không phải nàng tò mò sao? Vết thương của ta rất xấu, lần trước trời tối, nàng không nhìn thấy, bây giờ vẫn là thời gian mặt trời lặn, nhưng có ánh sáng, nàng sẽ thấy rõ, tránh khỏi lần sau lại hỏi nữa.” Hoắc Dần vừa nói, vừa cười, còn vừa cởi y phục.
“Ngươi là lưu manh đùa giỡn! Ngươi mau mặc áo vào cho ta!” Thẩm Miểu lập tức nghiêng mặt sang một bên xấu hổ, đôi tay quơ múa trên không trung.
Hoắc Dần cởi đến khi chỉ còn áo trong, nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Miểu hốt hoảng lại đỏ mặt, nói: “Cũng chỉ có một cơ hội này thôi, lần sau ta sẽ không dễ tính cởi ra cho nàng xem như vậy nữa đâu.” 
Thẩm Miểu liếc mắt nhìn Hoắc Dần, thấy đối phương đang khoanh tay ngồi ở cạnh giường nhìn mình, trong mắt đều là ý cười.
“Tại sao ngươi luôn nói chuyện với ta như thế.” Thẩm Miểu cau mày, có chút không vui: “Luôn nói chỉ có một cơ hội, nếu cuộc sống thật sự như thế, cũng quá mức không thú vị.”
Hoắc Dần bật cười: “Ta chỉ đùa với nàng một chút, nàng thật sự tức giận à.”
Hắn kéo cổ áo mình ra, để lộ vết sẹo trên ngực, vết sẹo kia dữ tợn, nhưng cũng giống như khi Thẩm Miểu nhìn thấy lần đầu tiên, vừa nhìn đã biết là khép lại đã lâu, không có dấu vết nứt ra nữa.
Hoắc Dần cho nàng xem xong thì mặc y phục vào: “Được rồi chưa?”
Thẩm Miểu hỏi hắn: “Lần trước sao nứt ra vậy?”
Hoắc Dần thở dài: “Aizz, đánh một trận với kẻ bắt đứa bé, bị hắn chém một đao làm bị thương mà thôi.”
“Gạt người.” Thẩm Miểu cắt đứt lời của hắn: “Nếu như ngươi không muốn nói, có thể không nói, đừng nói láo ta.”
Hoắc Dần tiến lại gần nàng một chút, chỉ lộ nửa bắp chân ra bên ngoài.
Hắn tựa vào góc giường, dựa ở bên người Thẩm Miểu, nghiêng mặt sang bên nhìn bộ dạng không vui của Thẩm Miểu, đưa tay chọc chọc mặt của nàng, bị nàng đẩy ra.
“Ai yêu, thật sự là bị đánh.” Hoắc Dần liếc mắt nhìn dấu bốn ngón tay đỏ ửng trên mu bàn tay của mình, nói: “Được rồi, được rồi, sợ nàng rồi, nói cho nàng nghe.”
Thẩm Miểu nghiêng mặt sang bên: “Ta không muốn nghe.”
“Tiểu gia đã định nói thì phải nghe!” Hoắc Dần ấn nàng về, nhíu mày nói: “Vết sẹo này là có lúc ở kinh thành, có liên quan đến Trảm Thần kiếm ta đã nói với nàng lần trước.”
“Trước đó nàng đã biết, ta từng một lần chịu tai ương lao ngục, sau khi giải oan thì làm tay sai bên cạnh đại hoàng tử, lúc ấy còn chưa biết hiểm ác trong triều, bị người tính kế, ở trong quán rượu uống quá nhiều rượu, vị đại thần có quan hệ tốt với ta trong ngày thường ném ta vào bên trong phòng của công chúa không biết vì sao xuất cung đang ở trong khách điếm. Hạ độc trong rượu, ta lại còn trẻ bị kích thích, hình như công chúa cũng rất thưởng thức ta. . . . . .” 
Thẩm Miểu nghe thế, lập tức nhíu mày, lớn tiếng chút: “Cho nên ngươi làm bẩn công chúa?!”
Hoắc Dần nhìn Thẩm Miểu, ánh mắt trầm xuống: “Nếu ta làm bẩn công chúa, nàng còn thích ta sao?”
Thẩm Miểu sửng sốt, trong lòng có chút khó chịu, mắt trợn tròn, nén lấy một hơi không biết nên phun ra hay không, cảm giác rất khó chịu.
Hoắc Dần trực tiếp đánh lên trên tráng nàng, rất vang, còn rất đau.
“Nàng chỉ có chút tiền đồ đấy thôi à, nghe câu chuyện xưa mà cũng sắp khóc đến nơi được, nếu nhìn thấy ta gần gũi với nữ nhân khác nàng còn không cho dìm Ngô Châu à?”
Thẩm Miểu đưa tay xoa khóe mắt mình, là có chút ướt, nhưng vẫn không có khóc mà.
“Dĩ nhiên ta không ra tay với công chúa, mặc dù lúc ấy thân thể rất muốn, nhưng ta còn nhớ tới Hà Bá cầm cây hương đốt thủng y phục của ta, đốt pháo chúc mừng ta học lên nữa, cho nên vọt ra khỏi khách điếm.” Hoắc Dần thở dài: “Ai biết được, ngày kế tiếp đã có người đưa tấu chương cho hoàng thượng, nói ta làm bẩn công chúa, tam hoàng tử thỉnh Trảm Thần kiếm muốn báo thù cho em gái ruột từ hoàng thượng, vì vậy vết sẹo này rơi vào trên người của ta.”
“Vậy làm sao ngươi sống được?” Thẩm Miểu nhìn thấy một góc vết sẹo từ cổ áo đang hơi mở của hắn, kéo dài đến xương quai xanh, quả thật quá đáng sợ.
“Ai biết được, bị trảm thần kiếm chém dù là vết thương nhỏ hay lớn thì cũng chưa từng có ai sống sót cả, bởi vì Trảm Thần kiếm là chí bảo thứ tư của trời, chỉ cần gây ra một vết thương ở trên người thì vĩnh viễn sẽ không khép lại được.” Hoắc Dần mở rộng hai tay ra: “Lúc ta không phòng bị, bị đâm vào trái tim, nhưng cố tình, ta lại sống được.”
“Văn võ cả triều đều sợ ngây người, ngay cả hoàng thượng cũng cảm thấy ly kỳ, thậm chí tam hoàng tử còn bổ thêm một kiếm, dưới con mắt của mọi người vết thương được khép lại. Đại hoàng tử nói đây là trời xanh biết ta bị oan uổng, không đành lòng để ta chết dưới Trảm Thần kiếm, cho nên Trảm Thần kiếm vô dụng, ta được tha tội, quan thăng ba cấp, nhưng chỉ có số ít người biết được, mỗi đêm vết thương này cũng sẽ nứt ra, để ta trải nghiệm nỗi đau vết thương bị nứt ra.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.