Hai mươi sáu ngày trôi qua
Desi lại tới. Giờ thì hầu như ngày nào anh ta cũng ở đây, đi quanh nhà cười ngớ ngẩn, đứng trong bếp khi ánh hoàng hôn hắt sáng lên gương mặt nhìn nghiêng của anh ta để tôi phải mê mẩn nhìn nó, rồi kéo tôi vào nhà kính trồng hoa tuy-lip để tôi có thể một lần nữa cảm ơn anh ta, nhắc nhở tôi rằng tôi đang được an toàn và được yêu đến thế nào.
Anh ta nói tôi được an toàn và được yêu nhưng anh ta sẽ không để cho tôi rời khỏi đây, điều khiến tôi không hề cảm thấy an toàn và được yêu một chút nào. Anh ta không để lại cho tôi chìa khóa ô-tô. Hay chìa khóa nhà hoặc mã số́ an toàn của cổng chính. Tôi đúng nghĩa là một tù nhân - cánh cổng cao tới bốn mét rưỡi, và không có một chiếc thang nào trong căn nhà này (tôi đã tìm khắp nơi rồi). Tôi có thể, tôi cho là vậy, kéo một vài thứ đồ đạc tới chân tường, chồng chúng lên nhau và trèo qua, rơi xuống phía bên kia, tập tễnh bước hoặc bò đi, nhưng đó không phải là vấn đề. Vấn đề là, tôi chính là vị khách được quý trọng và yêu mến của anh ta, một vị khách nên được tự do rời đi khi cô ta muốn. Vài ngày trước, tôi đã đem chuyện này ra nói. "Thế nếu em cần phải đi thì sao. Ngay lập tức ấy?"
"Có lẽ anh nên chuyển đến ở đây." Anh ta nói ngược lại. "Khi đó lúc nào anh cũng có mặt để bảo vệ em, và nếu bất cứ chuyện gì xảy ra, chúng ta có thể cùng nhau rời khỏi đây."
"Thế nếu mẹ anh nghi ngờ, rồi tới đây và anh bị phát hiện là đang che giấu em thì sao? Điều đó sẽ rất kinh khủng."
Mẹ anh ta. Tôi sẽ chết nếu mẹ anh ta tới đây, bởi vì bà ta sẽ ngay lập tức báo với cảnh sát. Người phụ nữ đó khinh miệt tôi, tất cả chỉ bởi vụ tai nạn hồi ở trường trung học - đã từ rất lâu rồi, nhưng bà ta vẫn giữ một mối ác cảm. Tôi tự cào mặt mình và bảo với Desi là bà ta đã tấn công tôi (người phụ nữ đó có tính sở hữu quá lớn và quá lạnh lùng với tôi, bà ta cũng có thể làm vậy lắm chứ.) Bọn họ đã không nói chuyện với nhau trong vòng một tháng. Giờ thì rõ ràng là bọ̣n họ đã làm lành rồi.
"Jacqueline không biết mã khóa." Anh ta nói. "Đây là ngôi nhà bên hồ của anh." Anh ta ngừng lại và giả bộ nghĩ ngợi. "Anh thực sự nên chuyển vào đây ở. Không có lợi cho sức khỏe của em chút nào khi phải dành quá nhiều thời gian ở một mình."
Nhưng tôi đâu có ở một mình, đâu đến mức đó. Chúng tôi đại khái cũng có một lịch sinh hoạt được định hình chỉ trong hai tuần. Đó là lịch sinh hoạt được đặt ra bởi Desi, kẻ cai tù hạng sang, tên cận thần hư hỏng của tôi. Desi đến ngay sau buổi trưa, lúc nào cũng có mùi của một bữa trưa đắt đỏ nào đó anh ta ăn qua loa với Jacqueline tại một nhà hàng trải khăn trắng muốt nào đấy, loại nhà hàng mà anh ta có thể đưa tôi tới nếu chúng tôi chuyển đến Hy Lạp. (Đây là một lựa chọn khác mà anh ta liên tục nhắc đi nhắc lại: Chúng tôi có thể đến sống ở Hy Lạp. Không hiểu vì sao, anh ta tin rằng tôi sẽ không bao giờ bị phát hiện tại ngôi làng chài bé xíu ở Hy Lạp đó, nơi mà rất nhiều lần anh ta đã đến nghỉ hè, nơi mà tôi biết anh ta đã hình dung chúng tôi ngồi nhâm nhi rượu vang, làm tình chậm rãi vào lúc hoàng hôn, với những cái bụng chứa đầy bạch tuộc). Anh ta có mùi của bữa trưa khi anh ta tới, anh ta có mùi thoang thoảng như vậy. Chắc hẳn anh ta đã phải vỗ nhẹ miếng gan ngỗng vào phía sau tai mình (cũng giống như mẹ anh ta luôn phảng phất có mùi của âm đ*o - thức ăn và tình dục, sặc mùi nhà Collings, không phải một chiến lược tồi).
Anh ta bước vào và khiến tôi ứa nước miếng. Thứ mùi đó. Anh ta mang cho tôi thức ăn ngon, nhưng không ngon bằng những món anh ta đã ăn: Anh ta đang làm cho tôi gầy bớt, anh ta luôn thích những người phụ nữ của mình phải thật mỏng manh. Vì thế anh ta mang cho tôi khế xanh, hoa a-ti-sô đầy cánh nhọn và con cua gai đáng yêu, bất cứ thứ gì phải chế biến thật công phu nhưng ít dinh dưỡng. Tôi đã gần trở lại mức cân nặng bình thường, và tóc tôi đang dài ra. Tôi đeo băng-đô do anh ta mang tới, và tôi đã nhuộm lại màu tóc vàng của mình, cũng nhờ thứ thuốc nhuộm do anh ta mang tới: "Anh nghĩ em sẽ cảm thấy khá hơn về mình khi em bắt đầu trông giống là em hơn, em yêu ạ." Anh ta nói. Vâng, tất cả là vì tốt cho tôi, chứ không phải sự thật là vì anh ta muốn tôi trông y hệt như tôi trước đây. Amy của năm 1987.
Tôi dùng bữa trưa trong khi anh ta lượn lờ quanh tôi, chờ đợi những lời tán thưởng. (Để không phải nói những lời đó - cảm ơn anh - thêm lần nào nữa. Tôi không nhớ là Nick có bao giờ ngập ngừng để tôi phải - hay buộc tôi phải - nói lời cảm ơn hay không.) Tôi ăn xong, và anh ta dọn dẹp mọi thứ ở mức sạch nhất mà anh ta có thể. Chúng tôi là hai con người không hề quen với việc dọn dẹp những gì do mình bày ra, nơi này đã bắt đầu trông giống có người ở - những vết ố bẩn trên mặt quầy, bụi đã bám đầy bậu cửa sổ.
Sau bữa trưa, Desi lại nghịch ngợm vẩn vơ với tôi một lúc: lúc thì mái tóc, khi thì làn da, khi lại quần áo, hay tâm tư của tôi.
"Trông em kìa." Anh ta sẽ nói vậy, rồi gài mái tóc của tôi ra phía sau tai theo cách mà anh ta thích, cởi cúc áo sơ-mi của tôi để tạo thành hình chữ V và bẻ cổ áo sang hai bên để anh ta có ngắm nhìn hốc xương đòn của tôi. Anh ta đặt một ngón tay của mình vào chỗ trũng nhỏ xíu đó để lấp đầy nó. Hành động ấy quá ư khêu gợi. "Làm sao Nick lại có thể làm đau em, không yêu thương em, lại còn phản bội em được chứ?" Anh ta liên tục nhắc đi nhắc lại những điều này, chà xát vào vết thương lòng tôi bằng lời nói của mình. "Chẳng phải sẽ dễ chịu hơn sao khi chỉ cần quên Nick và năm năm kinh khủng đó đi, rồi tiếp tục sống? Em vẫn còn cơ hội, em biết mà, để hoàn toàn bắt đầu lại với một người đàn ông phù hợp. Có bao nhiêu người nói được như vậy đây?"
Tôi thực sự muốn bắt đầu lại với người đàn ông phù hợp, chính là Nick Hiện Tại. Tình hình đang trở nên nguy ngập với anh ấy, thật thảm khốc. Chỉ có tôi mới có thể cứu Nick khỏi chính cái bẫy của tôi. Nhưng tôi bị kẹt tắc mất rồi.
"Nếu em rời khỏi đây và anh không biết em đi đâu, anh sẽ buộc phải báo cảnh sát." Anh ta nói. "Anh không có lựa chọn nào khác. Anh cần đảm bảo là em được an toàn, rằng Nick sẽ không… giam giữ em ở một nơi nào đó trái với ý nguyện của em. Xâm hại em."
Một lời đe dọa dưới vỏ bọc của sự quan tâm.
Giờ thì tôi nhìn Desi với sự ghê tởm không che đậy. Đôi lúc tôi có cảm giác như làn da của mình chắc sẽ phải nóng lên bởi sự ghê tởm đó và những nỗ lực để che đậy sự ghê tởm đó lại. Tôi quên mất sự có mặt của anh ta. Cách lôi kéo bằng những mánh khóe, rồi thường xuyên thuyết phục, chèn ép một cách tinh vi. Một gã đàn ông cho là hành động quấy rối mới thật gợi tình. Và nếu anh ta không đạt được mục đích, anh ta sẽ gây áp lực và bắt đầu đặt ra hình phạt của mình. Ít nhất thì Nick cũng đủ đàn ông để nhét thứ của quý của anh ấy vào đâu đó. Còn Desi sẽ chỉ ấn và ấn ngón tay lông lá nhọn hoắt của mình đến khi tôi cho anh ta thứ mà anh ta muốn.
Tôi đã tưởng rằng mình có thể điều khiển được Desi, nhưng tôi không thể. Tôi có linh cảm một điều gì đó rất tồi tệ sắp sửa xảy đến.