Gói Biểu Cảm Cung Đấu

Chương 97:




Trong một khắc kia, Nhan Hoan Hoan cảm giác được, có thứ gì đó đã bị vỡ vụn bên trong cơ thể mình.
 
Cho dù đã từng trải qua nỗi đau khi sinh con, nhưng sự đau đớn khi mũi kiếm đâm thủng trái tim vẫn mang theo nỗi hoảng sợ cực lớn, làn da bị mũi kiếm sắc nhọn tách ra, gắt gao ngậm chặt đoản kiếm, lại vẫn không ngăn được sự quyết tâm của người hành thích. Một kiếm này đâm ra, không phải ngươi chết thì chính là ta mất mạng.
 
Một nhát kiếm, Phục Huỳnh đã thành công.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lúc này, Nhan Hoan Hoan lấy thân mình chặn lại mũi kiếm, bên trong đầu từ đen đến trắng, tia sáng mê mang liền xuất hiện, mũi kiếm này đâm vào, chiều sâu và góc độ đều đã định hẳn phải chết, thời điểm tới gần cái chết, nàng nghĩ đến một câu nói có chút không đầu không đuôi: Lúc ấy, nhát kiếm mà Đoan Thân Vương phải chịu kia, có phải cũng đau như vậy hay không?
 
Sóng vai với cái chết lướt qua nhau, trước mắt tối sầm, lại được hệ thống kéo lại cực nhanh, mơ hồ có thể thấy rõ cảnh tượng trước mắt, tiểu cầu và tế bào cơ với tốc độ thần bí nhanh chóng được khâu lại ngay cả khoa học hiện đại cũng không thể lý giải được.
 
Nàng che ngực, đau đến mất tiếng, chỉ có suy nghĩ vẫn rõ ràng.
 
Từ lúc trúng kiếm, ngã xuống đất, đến khi mất đi ý thức, chẳng qua chỉ là chuyện trong giây lát.
 
Triệu Trạm phản ứng cực nhanh, không chạy tới đỡ nàng kịp, trước tiên chế trụ Phục Huỳnh, mất đi tiên cơ đánh lén, võ công của Phục Huỳnh cũng chỉ thường thường, thân lại là nữ tử, sức lực trời sinh không bằng người đã học qua cưỡi ngựa bắn tên còn tập võ như hắn, giãy giụa hấp hối cũng chỉ phí công.
 
Không cần nghiêm hình bức cung, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là ai phái người tới.
 
Thấy Nhan Hoan bị thương nặng như vậy, Triệu Trạm giận đến công tâm*, hơi dùng lực bóp lấy cần cổ mảnh khảnh của Phục Huỳnh khiến sắc mặt nàng ta trướng đến đỏ tím, rút cây đao phòng thân bên hông ra, kết liễu sinh mệnh này. Tuy rằng hắn muốn bằm thây vạn đoạn tên hung thủ ra, nhưng việc cấp bách trước mắt vẫn là đưa Nhan Hoan đến nơi an toàn và mời ngự y chẩn trị.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
(*:vì đau khổ phẫn nộ mà hôn mê là nộ khí công tâm, vì bị thương bị bỏng nguy đến tính mạng mà hôn mê là hoả khí công tâm hoặc độc khí công tâm, cách gọi của Đông y.)
 
Hết thảy động tác như nước chảy mây trôi, tựa như đã tập qua ngàn vạn lần, cũng giống như Đoan Thân Vương bình tĩnh kiên cường trước sau như một.
 
Bế Nhan Hoan lên, đặt xuống chiếc sập trên kiệu, dùng thời gian ngắn nhất trở lại Đông Thần cung. Nơi đó đã được người của hắn bao vây, an toàn hơn so với bất cứ nơi nào trong cung.
 
“Làm chậm trễ thời gian, vậy thì xuống dưới bồi nàng đi.”

 
Dưới câu cảnh cáo lãnh đạm, cỗ kiệu được nâng lên vừa nhanh vừa vững vàng, hắn ngồi đó, gần như không cảm giác được chút phập phồng. Hắn đã làm xong hết thảy mọi thứ, vì cái ngày bức vua thoái vị này, hắn ở phía dưới đã làm biết bao nhiêu kế hoạch dự tính? Khiến người trong thiên hạ cho rằng phụ hoàng bị Thái tử làm cho tức chết, dưới sự đau lòng thất vọng mà sửa lập con thứ….Thuận lợi như những gì hắn nghĩ, lại cố tình xuất hiện sai lầm ở đây.
 
Triệu Trạm nâng tay lên, vừa nãy không phát hiện, lúc này nhìn thấy cả bàn tay toàn là máu.
 
Máu của Nhan Hoan.
 
Ý thức được điều này, trái tim của Triệu Trạm quặn thắt lại, nằm ở trên người hắn, ấm áp sền sệt, mang theo chất lỏng nồng đậm mùi máu thẩm thấu qua y phục. Chuôi đao bị cấn giữa hai chân hắn, hắn không dám rút nó ra, lạnh cứng mà chế trụ hắn.
 
Hôm nay, hắn giết rất nhiều người, đi lại trong Đông Thần cung bao phủ mùi máu, khuôn mặt của hắn bình tĩnh đến lãnh khốc.
 
Nhưng khi nữ nhân gầy yếu này nằm trong ngực hắn, dòng máu đỏ tươi không ngừng tràn ra bên ngoài, đầu chân mày và ngón tay của hắn liền run rẩy, thần kinh giống như tiếp thu mệnh lệnh sai lầm của đại não, nhắm mắt chạy loạn, chỉ có thể từ trong động tác nhỏ của thần kinh phát tiết khủng hoảng cực lớn, duy chỉ để nàng dựa vào hai chân, vững như bàn thạch.
 
Rốt cuộc Nhan Hoan bị thương nặng đến chừng nào? Cung nữ hành thích, đương nhiên hướng về chỗ hiểm, nàng có thể sống sót sao?
 
Nàng….sẽ chết sao?
 
Triệu Trạm bỗng nhiên cảm thấy hô hấp khó khăn, mỗi một lần hít thở thì chóp mũi đều có thể ngửi thấy mùi máu của nàng.
 
Hương thơm nhẹ nhàng hắn ngửi được trên người nàng, luôn ở xương quai xanh, cổ, phần bên trong đùi…, bao hàm các loại dầu thơm khi ấy nàng tuân lệnh mang theo bên người, khiến hắn thả lỏng tinh thần, hưởng thụ sự dịu dàng của nàng. Mùi tanh gay mũi này khiến hắn vô cùng thanh tỉnh, đại não tràn ngập từng cái nhăn mày từng cái nụ cười của nàng, trái tim co rút đến đau đớn, ngay cả hắn cũng không biết, con người có thể khó chịu đến như vậy.
 
Bị phụ hoàng coi thường, mẫu phi bất công, mất đi sủng vật yêu thích đều chưa từng lòng đau như cắt đến vậy.
 
Người kia đang chờ hắn, đang đi về phía hắn!
 
Người Thái tử muốn giết, vốn dĩ  không phải Nhan Hoan, mà là hắn.
 
Nếu nàng không thay hắn chặn lại nhát kiếm này, hắn sẽ không được ngồi trong kiệu mà không có một vết thương nào, nực cười mà ôm nàng đang không biết sống chết ra sao.

 
“Vương gia….”
 
Tiếng nói như hơi thở mong manh kéo Triệu Trạm từ trong hối hận trở về, hắn cúi đầu, ánh mắt sâu thẳm chăm chú nhìn nàng, trầm giọng nói: “Nàng đừng nói chuyện, kiên trì một lúc nữa, rất nhanh sẽ đến Đông Thần cung, ta đã truyền ngự y đến chờ ở đó…..nàng đừng sợ, ta ở bên cạnh nàng.”
 
Sau khi có được bảo đảm “sẽ không chết”, Nhan Hoan Hoan miễn cưỡng duy trì thần trí từ trong đau đớn, dù sao đã không đếm xỉa đến tính mạng, đau đớn cũng chịu rồi, không nhân cơ hội này vớt vát chút lợi ích, nàng có còn là người sao? Ở thời điểm này, cho dù nàng nói “ngươi là một tên đại ngốc”, Đoan Thân Vương cũng sẽ gật đầu thừa nhận.
 
“Vương gia, ta sắp chết rồi sao?”
 
“Đừng nói mấy lời ngốc nghếch đó.”
 
Một từ chết này, từ trong miệng nàng nói ra giống như cục than nóng nghẹn ở trong cổ họng, đốt cháy khiến giọng nói của hắn trở nên nặng nề, như sắp khóc tới nơi.
 
Triệu Trạm có thể quắc mắt đối mặt với nghìn địch sĩ, chỉ cần ra quyết định đúng, mặc kệ con đường có bao nhiêu gian nan, đều sẽ kiên định không dời mà tiếp tục đi đến cùng. Nhưng người có kiên cường hơn nữa, cũng đều sẽ có điểm yếu không ai có thể động đến được.
 
Là Nhan Hoan Hoan sao? Không hẳn.
 
Chỉ là một người đối tốt với hắn, dịu dàng với hắn, cho dù lúc nào cũng sẽ không phản bội hắn, thậm chí còn nguyện ý vì hắn mà vứt bỏ tính mạng.
 
“Vương gia, nếu ta chết rồi, chàng nhất định phải quên ta.”
 
Nhan Hoan Hoan huy động đoạn ngắn của tiểu thuyết Tấn Giang trong hệ thống, giữa lúc ý thức mê man, chỉ có thể lặp lại lời người khác, cẩu huyết thế nào thì tới thế đó, trái tim của nàng đã bị đâm thủng! Dưới hoàn cảnh này, cho dù là “ngươi vô tình lãnh khốc hay ngươi vô cớ gây rối”, đều cực kỳ sến súa.
 
“…… Ừm, Vương gia, vẫn nên tha thứ một chút ích kỷ của ta đi, ta không muốn Vương gia quên ta.…” đau đến chảy nước mắt: “Vương gia phải luôn nhớ ta có được không?”
 
“Được, nàng đừng nói nữa, nghỉ ngơi đi, ta đều đồng ý với nàng.”
 
“Vương gia, ta thích chàng.”
 
“Đừng nói nữa.”
 
“Vương gia, ta vẫn không muốn chết, con của chúng ta có thể sống sót sao?”
 
“Nàng đừng nói nữa!”
 
Triệu Trạm muốn ôm nàng, nhưng bây giờ cho dù là động tác gì, đều chỉ chạm đến vết thương của nàng thôi, dòng máu lạnh lẽo càng ngày chảy càng mạnh. Có lẽ nàng không sống nổi nữa, ở thời khắc cuối cùng, ngay cả ôm nàng một cái hắn cũng không làm được, chỉ để giữ chặt một tia hy vọng cuối cùng: “Ngoan, rất nhanh sẽ không sao nữa.”
 
“Vương gia, nếu như hài tử có thể sống, chàng nhất định đừng để người khác ức hiếp hắn….”
 
“Ai muốn đụng đến hài tử của chúng ta, phải bước qua xác của ta trước, như vậy nàng đã vừa lòng chưa? Coi như ta xin nàng, Nhan Hoan, đừng nói nữa, nghĩ đến chút chuyện tốt, đợi sau khi thương thế của nàng khỏi , ta sẽ đưa nàng đi chơi, đi dạo phố mua thứ nàng thích ăn,” hắn ngừng lại một lát, giọng nói khô khốc: “Dẫn theo cả hài tử nữa.”
 
Có được hứa hẹn của Đoan Thân Vương với hài tử, trong lòng Nhan Hoan Hoan nhẹ nhõm ngay.
 
“Hệ thống, đau chết mất.”
 
[Xảy ra loại chuyện này, hệ thống cũng không muốn, có điều ký chủ có thể yên tâm,] hệ thống dừng lại, nói ra tin tức khiến nàng vui mừng: [Ký chủ sắp tiến vào trạng thái giả chết, bởi vì chữa trị tổn hại trong cơ thể đã tiêu hao một nguồn năng lượng lớn, ký chủ sẽ mất đi ý thức một khoảng thời gian…]
 
Mí mắt trở nên nặng trịch, mồ hôi lạnh làm ướt toàn bộ phần lưng, những lời sau đó Nhan Hoan Hoan không nghe rõ nữa, không chống nổi mệt mỏi khi thân thể tự mình chữa trị, nàng nặng nề chìm vào giấc ngủ, giống như được một cánh tay dịu dàng, kéo vào giấc ngủ ngon, tạm biệt đau đớn từ đây.
 
Thoải mái là giữ lại cho người chết, vậy nàng giả chết cũng có thể hưởng thụ một chút sự yên lặng này đi.
 
Triệu Trạm vẫn luôn muốn nàng chừa chút sức lực, đừng phí sức nói chuyện, sau khi nàng trầm mặc lại thì hoảng sợ cực lớn lại lần nữa xâm nhập hắn.
 
“….Nhan Hoan?”
 
“Nhan Hoan?”
 
Hắn dừng lại, đầu ngón tay thon dài dừng ở chóp mũi nàng, xác định nàng vẫn đang hô hấp mới yên lòng.
 
Động tác của người nâng kiệu đã rất nhanh, khoảng cách từ Đông Hoa cung đến Đông Thần cung cũng không xa, nhưng một đoạn đường này lại đi lâu đến mức như cả trăm năm. Hắn không dám tùy ý di chuyển nàng, trực tiếp sai người nâng kiệu tiến vào Đông Thần cung, lệnh cho thái y chẩn trị cho nàng ở ngay trong kiệu.

 
Triệu Trạm mặc kệ hôm sau tiền triều sẽ nói như thế nào về hành vi này của Tân hoàng, khi Tiên đế vừa mới băng hà đã truyền tất cả thái y đi cứu chữa trắc phi của hắn, hiện tại trong lòng hắn chỉ mong Nhan Hoan có thể sống sót, cho dù hy vọng có chút mờ mịt.
 
Mười vị thái y, chỉ có ba vị y thuật cao minh nhất có thể tiến vào bên trong kiệu quan sát vết thương, sau khi âm thầm trao đổi ánh mắt, vị Vương thái y có tuổi tác lớn nhất chắp tay nói: “Vương gia, một đao ở ngực của Trắc phi nương nương, mất máu nghiêm trọng, dựa vào những việc thần đã chứng kiến….cho dù có rút kiếm ra hay không, chỉ sợ…...”
 
Kiếm không thể không rút.
 
Chỉ là nếu rút cây kiếm này ra, thập tử nhất sinh hắn đều không chấp nhận được.
 
Triệu Trạm nhắm mắt lại, một cơn gió khẽ thổi qua, mồ hôi khiến cả người hắn đều lộ ra hàm ý.
 
“Ta không muốn nghe mấy lời vô nghĩa, phụ hoàng không cứu về được, nàng cũng phải rơi vào kết cục giống vậy sao? Mỗi người các ngươi hàng ngày đều có uy danh cứu người từ cõi chết trở về, sao hiện tại, lại nói với ta không còn cách nào để cứu vãn? Cộng thêm hai tội này, sợ là ngày mai các vị không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời nữa đâu.”
 
Hắn biết, giận chó đánh mèo những thái y này căn bản không hề có ý nghĩa gì, trước đây hắn chưa bao giờ phát cáu với hạ nhân hoặc thuộc hạ như vậy.
 
Vào lúc này, hắn tưởng tượng hắn và hoàng huynh rất giống nhau, cảm xúc kéo đến thì kéo những thái y này ra sức lắc. không cứu sống được nàng, vậy các ngươi đưa đầu đến gặp đi!
 
Nhưng cuối cùng, Triệu Trạm chỉ rũ mắt, đáy mắt bao phủ từng tầng quay cuồng mệt mỏi.
 
Ba vị thái y lặng lẽ giương mắt, nơm nớp lo sợ, di chiếu đã mất, vị trước mắt này chính là Tân hoàng có thể định đoạt sống chết của bọn họ.
 
Hoàng đế có rất nhiều loại tự xưng, trẫm, cô, quả nhân.… tựa như không thoát khỏi quan hệ với sự cô độc, thật sự ứng với câu cao chu không thắng hàn*, nhưng nửa đời trước của Triệu Trạm, cho dù quyền thế không đủ, cũng cô độc như vậy. Hắn tưởng rằng đã tìm được người có thể bầu bạn với hắn, một nữ nhân dùng sinh mệnh để yêu hắn, lại vào lúc hắn phát giác ra được điểm này mà mất đi nàng.
 
(*: ở vị trí cao hơn người thì không tránh được cô đơn, lạnh lẽo.)
 
Lẽ trời thật tàn nhẫn.
 
“Các vị dùng hết sức lực đi.”
 
Ngay cả tâm tình để tức giận cũng không có, sợ sẽ quấy rầy đến bảo vật nằm trên đùi đang lâm vào hôn mê.

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.