Gói Biểu Cảm Cung Đấu

Chương 91:




“Vương gia!”
 
Nhan Hoan Hoan nhảy xuống giường, không kịp đeo giày, loạng choạng chạy như bay qua đó, Đoan Thân Vương vội vàng tiến lên phía trước đón được nàng.
 
Muốn ôm chặt lấy nàng, chỉ là bụng dưới khẽ nhô của nàng nhắc nhở hắn chỉ có thể ôm cực kỳ khắc chế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nàng ở trong lồng ngực hắn ngẩng mặt lên, vành mắt đã đỏ ửng, từng giọt nước mắt to tròn chảy xuống, khóc còn chân thật hơn bất cứ những lần khóc nào trước đó, lần này là thật sự khóc, thuận theo sự bùng nổ của cảm xúc. Ở trong cung cô độc một mình, tuy rằng có Thái tử che chở nhưng cô độc và sầu lo vẫn không một giây phút nào ngừng quấy rầy nàng, cảm xúc tích tụ lại lập tức bùng phát, nghẹn ở nơi cổ họng không cách nào nói thành lời.
 
Đại não nói với cảm xúc vẫn có thể nhẫn nại được, nhất định phải nhẫn nại.
 
Tình cảm cũng có thói xấu, đến một giới hạn nhất định, người có lý trí lãnh khốc thế nào cũng phải khuất phục, Nhan Hoan Hoan nằm trong lòng hắn khóc một trận thật đã, Triệu Trạm không phải là người giỏi an ủi, liên tục vuốt tóc và vỗ nhẹ vào lưng nàng.
 
Triệu Trạm gác cằm lên đầu nàng, biểu tình lạnh nhạt, im lặng không lên tiếng.
 
Cảm xúc mênh mang, so với không nói lời nào đã bật khóc thì Nhan Hoan Hoan càng nghĩ nhiều hơn, dùng một từ kinh điển để hình dung loại người này, chính là ngoài lạnh trong nóng.
 
Vừa bế nàng lên, Triệu Trạm nhận ra nàng gầy đi rất nhiều, tuy rằng khung xương của nàng nhỏ nhắn, lúc còn ở Vương phủ được ăn ngon ngủ tốt, sờ lên cánh tay mềm mại có thịt, là nét đẹp đầy đặn thanh nhã. Hiện tại gầy đến mức nhéo một cái là chạm đến tận xương, tuy không đến nỗi là da bọc xương, nhưng cả người nhìn cũng vô cùng đáng thương. Ngay lập tức, Triệu Trạm vô cùng đau lòng, lại thấy sương phòng quạnh quẽ, ngay cả một cung nữ hầu hạ cũng không có, cơ hồ quên mất sự thật khách quan rằng nàng tiến cung là để hầu bệnh chứ không phải để hưởng thụ.
 
Thứ duy nhất hắn nghĩ đến, chính là nàng ở trong cung đã phải chịu khổ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ta đến trễ rồi.”
 
Hắn hôn nhẹ lên đỉnh đầu nàng.
 
Lúc này, Nhan Hoan Hoan đã bình tĩnh lại, lý trí cũng đã quay về.
 
“Đã đến canh giờ này rồi, sao Vương gia còn ở trong cung?” Trong một phút đồng hồ, nàng đã nghĩ ra “vai diễn” này nên diễn như thế nào, nên nói cái gì. Nàng nắm chặt cánh tay hắn: “Vương gia, dẫn ta đi được không, xin chàng đó, ta không muốn ở lại đây một mình nữa…” Trừ khi Thái tử đăng cơ cho nàng làm phù chính, nếu không dù ở Đông Hoa cung có ăn có uống nhưng cũng quá u buồn.
 
“Lát nữa đưa nàng đi.”
 

Cuối cùng Triệu Trạm không nhịn được nữa, siết chặt vòng ôm này, nói thêm một câu tựa như đang nói cho bản thân nghe: “Sẽ không bao giờ để nàng rời xa ta nữa. Ngữ khí của hắn cực lỳ lạnh lùng.
 
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
 
Nhan Hoan Hoan không rõ nội tình, nhưng Vương gia có thể bước vào Đông Hoa cung, lại có thể dẫn nàng xuất cung, hẳn là đã xảy ra biến cố lớn, chỉ đành đợi lát nữa hẵng hỏi.
 
Đông Hoa cung này, nàng không muốn ở lại đây một khắc nào nữa.
 
Triệu Trạm dắt tay nàng: “Thị vệ và kiệu đang đợi ở bên ngoài, chúng ta đi ngay bây giờ, chỉ là không thể trở về Vương phủ, chúng ta...ở một nơi khác.”
 
Kiệu và thị vệ, nghe thấy hai thứ này, Nhan Hoan Hoan liền phản ứng lại, tin tức này cũng có phần lớn đấy.
 
E rằng, Đoan Thân Vương đến được đây, cả đường thây sơn biển máu* rồi.
 
(*: Hình dung đã giết rất nhiều người.)
 
Lòng bàn tay hắn khô ráo, hoàn toàn không giống dáng vẻ vừa mới làm xong việc lớn, nhưng ấm áp hơn rất nhiều so với bình thường, bình định trái tim đang xao động bất an của Nhan Hoan Hoan, Vương gia ít nhất cũng là người bình thường có trình tự quy tắc, không lừa dối nàng giam lỏng giày vò.
 
Chuyện Nhan Hoan Hoan ghét nhất, chính là tin tức một số chàng trai cưỡng bách người khác kết giao trên Weibo, phía dưới có người bình luận nói có thành ý chính là đàn ông tốt, chỉ là phương pháp sử dụng có chút vấn đề.
 
Phương pháp thực sự rất quan trọng.
 
Nàng có thể cúi đầu trước thế lực hung ác trong một giây, không có bao nhiêu khí thế phản kháng đến cùng, nhưng khuất phục thì khuất phục, nàng rất rõ ràng, đây không phải chuyện đáng để nịnh nọt niềm vui từ tận đáy lòng. Tình hình cường đại hơn nhiều so với con người, nhất thời làm nô tài thì có thể nhưng tâm thái cũng biến thành nô tài, đó mới thật sự là hết thuốc chữa. 
 
“Được.”
 
Nhan Hoan Hoan nhón chân, chủ động đòi một nụ hôn trên môi hắn: “Vương gia đi đâu, ta đều theo đến đó.”
 
Tương truyền, khi con người gặp phải thiên tai nhân họa bỗng nhiên rời khỏi thế gian, người thân mật nhất sẽ cảm nhận được.
 
Trước giờ nàng luôn kính nhi viễn chi đối với loại truyền thuyết thành thị* mà bản thân cũng có thể nói bừa ngay tại chỗ này, không ngờ lại ứng nghiệm tại thời khắc mấu chốt này. Triệu Trạm bỗng nhiên run lên, Nhan Hoan Hoan chôn mặt trong ngực hắn làm nũng một hồi nghi hoặc ngẩng đầu, bóng dáng của hắn nhoáng một cái trọng lượng cả người đều đè xuống trên người nàng. Nàng có thói quen rèn luyện, vóc dáng cao một mét tám cũng không đè nàng ngã được, trong lòng run lên, đập vào mắt là Phục Huỳnh với vẻ mặt bình tĩnh cùng với chuôi kiếm trên tay đâm sâu vào sau lưng Triệu Trạm.

 
(*:Là một hình thức văn hóa dân gian thời hiện đại, bao gồm những truyện kể mà người kể chúng có thể tin hoặc không tin là có thật.)
 
Hiện trường giết người như đang trình chiếu trước mắt, Nhan Hoan Hoan nhất thời nghẹn ngào.
 
Giây tiếp theo, nàng đã muốn quỳ xuống xin tha, Phục Huỳnh lại mở miệng: “Nương nương đừng sợ, điện hạ đã phân phó, ngàn vạn không thể để nương nương bị thương.” 
 
Hóa ra là người của Thái tử.
 
Chân của Nhan Hoan Hoan sắp mềm nhũn, nhưng càng là thời điểm quan trọng, suy nghĩ của nàng càng duy trì được sự bình tĩnh, nếu đã là người của Thái tử, vậy quả thực sẽ không hại nàng, thậm chí có thể sai khiến: “Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao ngươi muốn….” ám sát Đoan Thân Vương?
 
Thân thể của Đoan Thân Vương nặng trịch đè trên người nàng, muốn tiếp tục đứng thẳng cũng không dễ dàng, Nhan Hoan Hoan lại không có ý nghĩ muốn đẩy hắn ra.
 
Mũi kiếm đâm trúng vị trí trái tim hắn, ngay cả tiếng kêu cuối cùng hắn cũng không kịp thốt ra đã không còn hơi thở nữa.
 
Lý trí của nàng nhanh chóng tiếp nhận sự thật hắn đã chết nhưng về mặt tình cảm lại dừng ở sự quyến luyến đối với hắn, dù gì cũng đã sống cùng nhau lâu như vậy, cho dù không phải là tình yêu, nàng cũng đã sớm xem hắn là người cộng tác thân mật nhất, là người thân và cũng là cha của đứa bé.  
 
Phục Huỳnh kinh ngạc: “Vậy mà điện hạ không nói với nương nương sao?”
 
Ngay cả thời khắc này cũng muốn bảo vệ nữ nhân này, vậy mà nàng lại chẳng có chút cảm kích nào?
 
“Có lẽ là sợ ta mật báo.”
 
Nhan Hoan Hoan đưa ra một kết luận hợp lý nhất.
 
Phục Huỳnh nhìn chằm chằm nàng không nói lời nào, một lúc lâu mới chặn ngang ôm thi thể lên, thể trọng của một chàng trai thành niên nói ôm là ôm, đủ để nhìn thấy nội tình bên trong, hắn rũ mắt nói : “Mời nương nương về phòng nghỉ ngơi.”
 
Xem ra là không tính nói với nàng những tin tức khác.
 
Lúc này, trong đầu Nhan Hoan Hoan rõ ràng lại xao động, một nửa là vì chính mình, một nửa là vì nàng đã bất tri bất giác xem Đoan Thân vương thành người thân, nàng quyết định làm ra một hành vi không lý trí, cũng là hành vi không có chút lợi ích - “Hệ thống, kích hoạt hào quang thế lực hắc ám!”
 
[Ký chủ, cô xác định?]
 
“Tôi xác định!”
 
Giây tiếp theo, Phục Huỳnh vốn rất bình tĩnh bỗng biến sắc, cơ thể nghiêng ngả, bản năng nô tỳ ép hắn cúi đầu quỳ xuống trước chủ nhân của mình.
 
“Nếu điện hạ muốn bảo vệ ta, vậy chắc ngươi cũng biết trong lòng điện hạ ta quan trọng như thế nào, Đoan Thân Vương đã chết, thời gian ngươi đi báo cáo hẳn cũng không cách biệt lắm,” Nhan Hoan Hoan vốn dĩ xinh đẹp, nữ nhân xinh đẹp khi không cười, ít nhiều cũng có chút hung dữ, khuôn mặt nàng lạnh lùng, giống như phu quân chết ngay trước mặt cũng không ảnh hưởng chút nào đến cảm xúc của nàng, xứng với mọi sự chế tạo của hệ thống, trực tiếp hung ác khí thế dao động nhân tâm: “Ta muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao điện hạ nhất định phải giết Đoan Thân Vương?”
 
Sau ba giây đối diện, Phục Huỳnh mấp máy môi, cuối cùng cũng khuất phục.
 
“Hoàng thượng đã băng hà, di chiếu sửa lại lập Đoan Thân Vương.”
 
.........
 
“Điện hạ dự đoán được Đoan Thân Vương là người kế nhiệm, dự định nếu xảy ra chuyện, nếu như để Đoan Thân Vương thành công, nếu hắn đến Đông Hoa cung muốn Hoàng hậu nương nương giao người....Điện hạ đã nói, nếu như lúc này còn lập tức đi gặp nương nương, vậy có nghĩa là hắn cực kỳ coi trọng nương nương, đến lúc đó nhân lúc Đoan Thân Vương và nương nương gặp nhau mà ám sát, rất có khả năng sẽ thành công.”
 
...........
 
Giây lát sau, Phục Huỳnh kiên trì đến cùng: “Nương nương, nô tỳ thật sự phải đi rồi.”
 
“....Ngươi đi đi.”
 
Nhan Hoan Hoan trở về phòng, nằm trên giường lớn, kéo chăn qua che lấp đầu mình, muốn cuộn tròn người lại nhưng lại bị chiếc bụng nhỏ nhô lên trụ vững chiếc cằm.
 
Nàng ép bản thân dẹp hết cảm xúc cá nhân của mình vào trong xó, chỉ phân tích tình báo có được.
 
Đoan Thân Vương đã chết, tuy rằng Đại Tấn có tiền lệ góa phụ tái giá, nhưng không bao gồm thể diện của quan lại nhân gia, nếu như không có một người quyền thế ngập trời kiên trì muốn nàng, nàng sẽ thành một góa phụ trẻ tuổi mà con cháu của nàng có thể đã bỏ lỡ thế giới phồn hoa này rồi. Tuy nói có hài tử làm bạn, nhưng những ngày sống mà không có giường này, cũng quá thảm đi, hơn nữa nếu thủ tiết ở trong Vương phủ, nàng và con của nàng đương nhiên phải nhìn sắc mặt của Từ Vương phi mà sống.
 
“Hệ thống, kỹ năng giả chết của ta, có phải cho dù bị thương đến chết, cũng đủ để ca bug* đại nạn không chết không?”
 
(*: Nguyên văn 卡bug: là một từ đơn tiếng anh, mỗi một trò chơi đều không hoàn toàn hoàn mỹ, chỉ những lỗ hỏng hoặc sai sót thường xuất hiện trong game.)
 
[Đúng vậy.]
 
“Ta có kỹ năng tua ngược thời gian để bắt đầu lại à?”

 
[Đúng vậy, ký chủ muốn tua đến trước khi Đoan Thân Vương chết sao?]
 
Nhan Hoan Hoan trầm mặc rất lâu.
 
Sức nặng đạo đức của việc thấy chết mà không cứu, còn trầm trọng hơn so với tưởng tượng của nàng rất nhiều, nàng xoa nhẹ lên bụng, kỹ năng này quá trân quý, là “cơ hội thứ hai” ngoài ý muốn mà tới, vì Đoan Thân Vương mà giao nó ra? Chưa chắc sẽ đáng giá, sau này, có lẽ nó sẽ càng có tác dụng.
 
“Không, vẫn chưa đến lúc.”
 
Nàng định thần lại.
 
“Hệ thống, ngươi chớ coi thường ta, kỹ năng tua ngược thời gian này, nếu không phải có thể sử dụng không giới hạn thì trước giờ hẳn không chỉ dùng để thay đổi ngay lập tức đâu,” đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bụng, cảm nhận sinh mệnh ở bên trong, người ta nói làm mẹ sẽ trở nên mạnh mẽ, sinh mệnh nhỏ bé bên trong khiến Nhan Hoan Hoan vốn hành sự ít khi xúc động càng thêm lý trí: “Khó mà có được kỹ năng tốt như vậy, đương nhiên phải biến nó trở nên có lợi nhất.”
 
Hệ thống không lên tiếng.
 
Đoan Thân Vương đã chết.
 
Cổ họng nàng nghẹn đắng nhưng không thể ngăn suy nghĩ trong đầu tiếp tục thoát ra: “Thái tử có Tả tướng nâng đỡ, đăng cơ là chuyện chắc như đinh đóng cột, dựa vào sự thương nhớ bây giờ của hắn đối với tôi, tôi dỗ ngọt được hắn, chính thức tiến cung là chuyện không thành vấn đề....Hiện tại nếu tôi trở ngược về thời gian trước đó, phải, có thể khiến tiểu gia hỏa trở thành hoàng tử công chúa một cách đường đường chính chính, nhưng tin tình báo tôi biết lại quá ít.”
 
Quay ngược thời gian, không nên chỉ để sửa chữa một sai lầm.
 
Nàng thuận theo tình hình này tiến cung, có thế lấy được bao nhiêu tin tức, bao nhiêu tương lai? Nếu như làm tốt, có thể dùng kỹ năng này ở nơi khác.
 
[Ký chủ là một người thông minh, nhưng ký chủ, cô muốn cứu Đoan Thân Vương.]
 
“Cậu nói cái này với tôi làm gì? Ngươi đứng về phía Đoan Thân Vương sao? Cung đấu mà thôi, chỉ cần tiến cung, còn quản Hoàng đế là ai chứ.”
 
Khóe môi Nhan Hoan Hoan giật giật, muốn lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm chút để cổ vũ bản thân, mới phát hiện ra trong khoảng thời gian vừa rồi, nàng đã cắn môi dưới đến trắng bệch, vừa nhả ra đã thấy đau ê ẩm. Nàng trầm mặc trong giây lát, cuối cùng thừa nhận: “Phải, ta muốn cứu hắn.”
 
Hệ thống lặng im trong chốc lát: [Nhưng cô vẫn làm ra quyết định này, xem ra, tôi không tìm sai người, ký chủ quả thực rất thích hợp với cung đấu.]
 
Nàng lưu loát trợn trắng mắt: “Mở miệng liền mắng chửi người, cậu cũng không thể tốt được nữa rồi.”
 
Chủ định này là một đêm tràn ngập hỗn loạn.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.