Gói Biểu Cảm Cung Đấu

Chương 89:




Mà có quyền có thế, lại có thể tùy tâm sở dục làm việc, sống đúng với bản ngã của mình, như vậy có thể trải qua cuộc sống còn sảng khoái hơn cả thần tiên, một khi buông bỏ cái tôi, để “cái tôi” nhảy nhót khắp nơi sẽ rất khó đưa nó trở về. Đồng thời, một khi bắt đầu xuất hiện sự hoài nghi, thì nhìn thế nào cũng sẽ giống một tên trộm cướp.
 
Thái tử rất vui vẻ, nhưng người bên cạnh hắn cho dù là trên hay dưới thì tất cả đều bắt đầu gặp rắc rối.
 
Hàn Dục buồn bực, đứng ngồi không yên, tìm Tả tướng nói chuyện: “Điện hạ có lòng phấn chấn là chuyện tốt, học trò rất vui mừng, nhưng điện hạ lại không tin học trò….”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Công vụ đương nhiên không phải nói làm là có thể làm tốt, không có kinh nghiệm tích lũy theo năm tháng, cứ thế cướp hết tất cả công việc về làm thì đương nhiên là gặp phải khó khăn, lại thấy Hàn Dục làm đến nước chảy mây trôi, chuyện đâu vào đấy, Thái tử tức giận, nhận định là hắn có ý định muốn làm khó mình, mà không phải là năng lực của bản thân không đủ.
 
Hàn Dục dạy hắn, hắn liền cảm thấy Hàn Dục đang khoe khoang, trong tối ngoài sáng đều xem thường hắn, cảm giác không phục cứ thế tích tụ trong lòng.
 
Loại tâm tính này, sao có thể giải quyết tốt công vụ? Nhưng điện hạ muốn làm, ai có thể ngăn cản hắn! Vật lộn ba ngày, công vụ tấu chương sắp không giải quyết được nữa, Hàn Dục không còn cách nào với Thái tử, chỉ có thể đổ đến trên đầu Tả tướng.
 
“Nếu điện hạ đã phấn chấn lại thì con cũng đừng nghịch ý nó, tìm chút chuyện đơn giản để nó luyện tập.”
 
Tả tướng cũng hiểu tính cách của Thái tử, biết cứ răn dạy càng không có tác dụng, khúc tuyến cứu quốc*, đổi cho hắn chút việc đơn giản hơn.
 
(*:Một từ xuất hiện trong khoảng thời gian Trung Quốc chống Nhật, giống như kiểu đánh du kích, không chống trực tiếp mà gián tiếp, bồi dưỡng lực lượng trên mọi thành phần từ công nhân cho tới trí thức, kìm chân quấy nhiễu, tranh thủ và bảo vệ thành quả từng chút một, đôi khi phải hi sinh một thứ gì đó để đổi thứ lớn hơn => dùng thủ đoạn để giải quyết.)
 
Vốn dĩ như vậy rất được, vừa có thể bồi dưỡng được tính tích cực của Thái tử lại vừa có thể khiến hắn từ từ tiến bộ, Hàn Dục cũng yên tâm hơn, những chỗ then chốt điện hạ không hiểu cũng sẽ không cảm thấy bị trộm xà thay cột.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai ngày đầu, Thái tử rất cao hứng làm việc, cảm thấy sự thay đổi của bản thân rất đúng, Hoan Hoan nói không sai.
 
Vậy cao hứng thì nên làm thế nào? Đương nhiên là đi khoe với tiểu mỹ nhân rồi!
 
“Hàn Dục đúng là không phải thứ gì tốt, cứ phải để ta giáo huấn một trận mới thành thực, trước đó sợ là cố ý biến công vụ thành cái loại ta nhìn không hiểu,” làm sao có thể là trí óc của bản thân không đủ dùng chứ? Thái tử không nói câu nào để chứng thực ý xấu của Hàn Dục: “Gần đây cuối cùng ta cũng đã trở nên thành thục hơn rồi, chỉ là phí chút thời gian nên làm chậm trễ thời gian đến thăm nàng….người của Đông Hoa cung không ức hiếp nàng chứ?”
 
Nhan Hoan Hoan nghiêng đầu, trên mặt lộ ra vẻ suy tư, cả ngày nàng ngẩn ngơ trong sương phòng, ngay cả người sống nàng cũng không gặp được mấy người, làm gì có ai khiến nàng tức giận, chỉ là nhãi con trong bụng không an phận, náo loạn đến mức bữa sáng nàng cũng không ăn được bao nhiêu nên đương nhiên tâm trạng cũng không tốt. Tính tình của thai phụ chịu ảnh hưởng của sự thay đổi nội tiết tố, tâm tình bất định, vui buồn thất thường, không làm thứ gì đó cho khuây khỏa rất dễ tạo thành bệnh.
 
Một thai phụ không có được tôn trọng và động viên thích hợp có thể dễ dàng nháo đến gia trạch không yên.
 
“Nếu như thiếp thân nói có thì điện hạ sẽ thay thiếp thân làm chủ sao?”
 

Nàng nhìn về phía Thái tử nhưng trên mặt lại không giả bộ ưu buồn, bình thản tựa như đang hỏi “có ở lại đây dùng bữa tối không?”, sau khi có được đáp án khẳng định của Thái tử, nàng vỗ tay tỏ ý vui mừng: “Phục cô cô của Đông Hoa cung, luôn bày ra sắc mặt với thiếp thân, thiếp thân nghĩ đi nghĩ lại, càng nghĩ càng giận….bị giam lỏng ở Đông Hoa cung, điện hạ khiến thần thiếp tức giận cũng thôi đi, ngay cả một hạ nhân cũng dám cau mặt với thiếp thân!”
 
Một nửa là phát tiết, một nửa là đang thăm dò sự liêm chính của Thái tử.
 
Sự sủng nịnh trong mắt Thái tử sắp tràn ra ngoài, không chút băn khoăn hạ nhân cau mặt kia là cung nhân của Hoàng hậu: “Đợi lát nữa chỉnh đốn bà ta, sau này ở Đông Hoa cung này hạ nhân nào khiến nàng tức giận cứ việc nói với ta, ta giúp nàng hả giận.”
 
…..Đó là cung nhân của mẹ ngươi, ngươi cũng không do dự chút nào sao?
 
Nhan Hoan Hoan vô cùng khoái chí, cũng có chút bi ai, đều là loại người gì không, nếu như nàng sinh ra mấy thứ như vậy, đúng là muốn nhét trở vào đổi thành một cục thịt xá xíu, tốt xấu gì xá xíu dù béo nhưng lại rất thơm ngon. 
 
Đột nhiên thèm ăn thịt quá.
 
“Điện hạ, thiếp thân muốn ăn bánh bao nhân thịt.”
 
Tất nhiên là đều được, tất cả mọi thứ đều theo ý nàng.
 
Nàng nói vòng trở về: “Điện hạ, cùng một loại công văn, sao đột nhiên mọi thứ đều trở nên đơn giản vậy?”
 
“Có lẽ là Hàn Dục cố ý làm khó ta đi.”
 
 “Chẳng lẽ là…vì muốn lấy lòng điện hạ nên chỉ trình lên những công vụ đơn giản chăng?” Nhan Hoan Hoan thở dài, giả vờ không nghĩ sâu xa hơn: “Tuy rằng là có ý tốt, nhưng chẳng may mất tin tức quan trọng, bỏ qua điện hạ mà thực hiện, e rằng cũng có chút không thỏa đáng. Có điều người mà điện hạ tin tưởng như vậy, nhất định sẽ không khiến điện hạ thất vọng đâu!” Nói đến đây, nàng bật cười.
 
Bởi vì vấn đề cảm xúc, trừ bỏ bụng dưới hơi lộ ra ngoài, tuy rằng nàng cố gắng duy trì việc ăn uống điều độ, nhưng vẫn mãi không béo lên được, khuôn mặt cũng nhỏ nhắn, mỹ mạo vẫn như cũ.
 
Người xinh đẹp nở nụ cười có thể khiến Thái tử xuất thần nhìn hồi lâu.
 
Lúc này, hắn không những không hoài nghi Nhan Hoan Hoan mà ngược lại còn lập tức thuận theo cây thang mà nàng bắc ra nghĩ sâu hơn, trong giây lát thì mày nhíu lại
 
Nàng vừa thấp thỏm, vừa vui sướng.
 
Nhịn không được duỗi tay ra chạm vào giữa hai đầu mày đang nhíu lại của hắn, đầu ngón tay lành lạnh chạm nhẹ vào làm hắn phục hồi tinh thần ngay tức khắc, tay trái sờ lên trán, lọt vào trong tầm mắt chính là Hoan Hoan, cho dù nàng đang duy trì khoảng cách nhưng mặt mày vẫn mang theo sự quan tâm như cũ.
 
“….Ta không sao, chỉ là nghĩ đến một số chuyện mà thôi.”
 

Suy tư hồi lâu, Thái tử vẫn quyết định không nói ra những chuyện phức tạp mà dơ bẩn đó với nàng.  
 
“Không sao thì tốt.”
 
Nhan Hoan Hoan không hỏi đến cùng, nhưng nên hiểu thì đều đã hiểu, đương nhiên sẽ không cần nói nhiều gây sát phong cảnh.
 
Nàng im lặng, Thái tử không phải Đoan Thân Vương, không cần thiết đả động bầu không khí không dứt như vậy, hắn càng cần có không gian để phát huy trí tưởng tượng, vì vậy nàng phối hợp với hắn. Không hổ là đứa trẻ áp bách lẫn nhau mà lớn lên, tính cách vô cùng cực đoan.
 
“Phải rồi, không phải nàng nói người nào kia…” Thái tử không đặt tên người ta vào trong lòng: “Phục cô cô? Khiến nàng tức giận sao, nàng ở đây đợi đi, ta giúp nàng hả giận.”
 
Đông Hoa cung, hắn quen thuộc như nơi ở của mình, những người là thân tín của mẫu hậu, có quan hệ tốt với bà ta, hắn rõ như lòng bàn tay.
 
Phục cô cô này, trước mặt mẫu hậu không phải là người được yêu thích nhất, hắn muốn trách phạt, sai tiểu thái giám truyền cho mẫu hậu chuyện này.
 
Lần này, cũng coi như biểu lộ rõ thái độ của bản thân, để lúc bản thân không rảnh rỗi, hạ nhân của Đông Hoa cung cũng không dám tỏ thái độ với Hoan Hoan nữa.
 
Thế là, không lâu sau, người đã được đưa tới.
 
Thái giám đi theo bên người của Thái tử sợ Phục cô cô không phục, ầm ĩ đến mức sắc mặt trở nên khó coi, lúc gọi người đến đã kể lại ngọn nguồn câu chuyện. Tuy rằng rất coi thường loại nữ nhân như Nhan trắc phi, Phục cô cô chẳng qua cũng chỉ là bất bình thay Hoàng hậu mà thôi, chủ tử muốn trách cứ, bà ta vốn không có ý niệm phản kháng, chỉ ngẩng đầu, đầu gối lại không cương ngạnh, nhanh nhẹn quỳ xuống trước mặt Thái tử.
 
“Nàng muốn trừng trị bà ta như thế nào?”
 
Hắn căn bản không đặt người vào trong mắt, Nhan Hoan Hoan thấy người đã đến, quỳ cũng quỳ rồi, vẻ mặt thản nhiên.
 
“Để thiếp thân suy nghĩ.”
 
Lúc nàng suy tư, Thái tử cũng cực kỳ nhẫn nại, vân vê đĩa điểm tâm tinh xảo ở bên cạnh, ăn cực kỳ vui vẻ.
 
Khi nàng vừa tiến vào Đông Hoa cung, nàng không rõ vì sao bị người ta trưng mặt thối ra đối đãi với mình, ánh mắt khinh thường kia đến giờ vẫn khó quên.
 
Phục cô cô quỳ ở phía dưới, không có biểu tình gì, cụp mắt rũ mi, cuối cùng cũng có dáng vẻ của hạ nhân.
 
“Thật ra nên cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi đã nhắc nhở ta.”
 
Thần sắc trên mặt nàng không vui không buồn, ngay cả một chút khoái cảm trả thù cũng không có, Nhan Hoan Hoan bình tĩnh tựa như tất cả những việc nàng làm chẳng qua chỉ như ăn cơm uống nước bình thường mà thôi, xuất phát từ nhu cầu sinh lý, không có biện pháp nào khác.
 
Nàng quả thực rất bình tĩnh, tưởng rằng có thể từ chuyện này có được chút khoái ý, kết quả lại chân thật nhắc nhở nàng một chút.
 
Thế hệ này, đối xử với nữ nhân rất không thân thiện.
 
Không chỉ nam nhân, ngay cả nữ nhân cũng thế, hoặc có thể còn quá đáng hơn. Trước kia, Từ Vương phi và nàng là quan hệ cạnh tranh còn có thể lý giải được, nhưng Phục cô cô này và nàng hoàn toàn không có quan hệ ghê gớm gì, cũng có thể bởi vì “phẩm chất” của nàng không tốt, không đủ “đức” mà khinh thường nàng, có lẽ cũng hận không thể nhốt nàng vào trong giỏ heo.
 
Chỉ cần nàng hơi vô ý, những người này sẽ hành động ngay lập tức.
 
Nhan Hoan Hoan phục hồi tinh thần.
 
“Ngươi coi thường ta?”
 
“Nô tỳ không dám.”
 
Giọng nói ồm ồm đang tỏ thái độ cho ai xem? Sắc mặt Thái tử trầm xuống, vừa muốn nổi giận thì lại nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng của người trong lòng. Hiếm khi thấy nàng cười vui vẻ như vậy, hắn khó hiểu nhìn về phía nàng, lập tức bị mê đắm, nàng cười lên trông thật xinh đẹp!
 
“Tức giận phải không?”
 
Nhan Hoan Hoan vỗ tay cười: “Hiếm thấy một trung nô như ngươi lại hận ta đến thấu xương, cảm thấy ta hạ tiện bỉ ổi cũng vô dụng, ta bảo ngươi quỳ, hiện tại ngươi vẫn đang quỳ trước mặt ta, nghe ta dạy bảo. Ta gọi ngươi tới, chỉ là muốn nói với ngươi, ngươi là người không có đủ tâm huyết, tính khí thì xấu, ta rất tán thưởng ngươi…”
 
Chỉ có tán thưởng mà thôi.
 
Nàng quay đầu: “Điện hạ, theo luật lệ ở trong cung, là thưởng mười gậy đúng không?”
 
“Nàng muốn đánh bao nhiêu thì đánh, không đánh chết là được.”
 
Hắn thì sao cũng được.
 
Tiểu thái giám bên người Thái tử thầm nghĩ, không hổ là nữ nhân mà điện hạ nhìn trúng, tính nết này có ba phần là giống điện hạ, nhớ đến trận đòn của tổng quản trước kia, không phải cũng vì “nói thì có lý, nhưng điện hạ không thích nghe” sao!
 
Phục cô cô xanh mặt nhưng không biện bạch, cũng không xin tha, dứt khoát lui ra lãnh phạt.
 
Nhan Hoan Hoan chống cằm, hồi lâu không lên tiếng.
 
Sau khi nàng xuyên đến đây, đều dùng cách xử phạt về thể xác với hạ nhân như vậy, tuy rằng nàng rất rõ sự cách biệt thân phận giữa nha hoàn nô tỳ và chủ tử, nhưng bất luận trong lòng hay thái độ bên ngoài, nàng trước giờ chưa từng giống Thái tử không xem các nàng là người mà đối đãi như vậy, Đàn Văn hay Thu Vân được nàng tôn trọng, chỉ gặp nha hoàn thô sử được vài lần, nàng cùng lắm là phớt lờ đi, cho dù không cẩn thận va chạm với nàng, cũng chưa từng bị nàng nói nặng lời, ngược lại Đàn Văn sẽ ngầm giáo huấn các nàng, để nha hoàn phạm lỗi học lại quy củ một lần nữa.

 
Nắm giữ quyền sinh sát người khác trong tay nhưng nàng không cảm thấy hưng phấn, ngược lại càng thiết thân mà cảm giác được, sống chết của bản thân cũng đồng thời nằm trong tay người lợi hại hơn.
 
“Sao vậy, vẫn chưa vui sao?”
 
Thái tử chỉ quan tâm vui buồn của nàng.
 
Nhan Hoan Hoan phục hồi tinh thần, kéo cong khóe môi: “Sao có thể, thiếp thân cực kỳ vui vẻ.”
 
Khiến người miệt thị mình chịu cực khổ đương nhiên là vui sướng rồi.
 
Nụ cười của nàng lạnh lùng, vui vẻ đến mức hơi tàn khốc, kinh diễm không thôi, càng khiến Thái tử mê đắm đến không cách nào khống chế, thầm nghĩ chỉ trách phạt một hạ nhân mà có thể thấy được nụ cười này của nàng, vậy thì lại tặng cho nàng mười mấy người nữa đến giúp nàng vui vẻ cũng thật đáng giá.  
 
Có điều nghĩ đến mẫu hậu, nghĩ đến lần bị phản đối kia, cảm giác không được công nhận luôn đè nén không tiêu tan dưới đáy lòng hắn.
 
Thái tử bắt đầu nóng lòng muốn chứng minh bản thân, lại biến khéo thành vụng, bản tính ba phải trước đó đã không còn, vì chuyện của quân sư làm hộ, hiện tại điện hạ kiên trị tự mình xem qua. Hiệu suất bị hạ thấp không nói, vì để bảo đảm không bị bại lộ mà Hàn Dục chỉ có thể lọc lại một lần công văn điện hạ đã phê qua, trong đó khoảng trống có thể lợi dụng quá nhiều, sự phát tiết của Nhan Hoan Hoan trong lúc vô ý lại giúp đỡ Đoan Thân Vương một phen.
 
Hiện tại chỉ ứng phó với Thái tử, người phía dưới đều đã mệt đến sứt đầu mẻ trán rồi.
 
Có Nhan Hoan Hoan chỉ điểm, Thái tử điều tra phía dưới, quả nhiên phát hiện có một số lượng lớn công văn không được trình đến trước mặt mình, lập tức giận tím mặt, nếu không phải Tả tướng tới nhanh cứu nguy, e rằng dã tâm giết Hàn Dục cũng đã có. Nhưng Tả tướng kịp thời tới càng chứng thực quan hệ của hai người cực kỳ tốt, Hàn Dục là học trò của Tả tướng, Thái tử vẫn luôn biết như vậy, chỉ là không để ở trong lòng, lần này đứng cùng một góc xem xét tất cả mọi chuyện trở nên không hề đơn thuần.
 
Tất cả thiện ý, đều bị đa nghi bất mãn trước mắt tích tụ lại biến thành ác ý dụng tâm kín đáo.
 
Thái tử bừng tỉnh phát hiện rằng bản thân muốn nắm quyền, e rằng không phải đơn giản như vậy.
 
Chỗ dựa duy nhất có thể tin tưởng, phụ hoàng lại bệnh không rõ ràng, mỗi ngày lúc thần trí thanh tỉnh cũng không nhiều, mà trong lòng Thái tử cũng rõ ràng, đây không phải vấn đề một sớm một chiều có thể giải quyết.
 
Đoan Thân Vương hồ đồ ngu ngốc còn đang cân nhắc thời cơ ngả bài, Thái tử lại đẩy phụ tá đắc lực của bản thân ra xa, ầm ĩ đến mức xảy ra nội chiến.
 
……Chẳng lẽ là cố ý diễn ra một màn như vậy sao?
 
Đoan Thân Vương đa nghi một bên lợi dụng lỗ hổng này thâm nhập vào, một bên phòng bị con đường rút lui vốn không tồn tại của Thái tử.
 
Sơn vũ dục lai phong mãn lâu.*
 
(* : Cơn dông trước lúc mưa nguồn, trước khi xảy ra sự việc lớn thường có những biến cố báo hiệu bất thường.)
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.