Gói Biểu Cảm Cung Đấu

Chương 86:




Mất ngủ là một loại trải nghiệm rất đặc biệt.
 
Cơ thể đã cảm nhận được cơn buồn ngủ nhưng tinh thần lại đang trong trạng thái hưng phấn, buổi tối ở hoàng cung tới rất nhanh, cũng rất yên tĩnh, nhắm mắt nằm trong sương phòng tĩnh lặng, Nhan Hoan Hoan có thể nghe thấy hơi thở nhè nhẹ của mình, cùng với tiếng ù ù bên tai. Giống như mọi cơn đau sinh lý, chỉ có thể đón nhận một cách bị động.
 
Cảm thông với tình hình hiện tại của nàng, hệ thống đã tải về rất nhiều bài nhạc nhẹ để phát cho nàng nghe lúc ngủ, nhưng ngược lại hiệu quả tốt nhất là âm thanh của đường phố náo nhiệt ngoài kia. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
[Ký chủ, cô nhớ nhà sao?]
 
Nhan Hoan Hoan phủ nhận: “Ở hiện đại ta cũng không có nhà để nhớ.”
 
Thân là động vật theo bầy, bị cưỡng chế rời đàn sống độc lập khiến nàng giống như hươu con bị phơi bày trên thảo nguyên, bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành mục tiêu của đám săn mồi.
 
Mà tiếng người ồn ào náo nhiệt kia, là cánh tay ấm áp, kéo nàng trở lại cuộc sống con người. 
 
“Có lẽ từ trước đến nay trải qua cuộc sống quá thuận lợi, tri thức và cảm xúc vốn có của ta, người trong hậu viện ở phía xa, khiến ta luôn trải qua mọi thứ rất thuận lợi,” Nhan Hoan Hoan cắn ngón tay cái, vẻ mặt lộ ra sự suy tư. Chuyện này không khiến nàng trở nên quá phận tự phụ, mặc kệ là tình cảm sai khiến hay là tâm lý học, ở hiện đại đều được phổ cập rất nhiều, càng đừng nói một người học tra như nàng cũng có thể tiếp thu được tri thức của các nước ở trên mạng: “ Trước kia ta cực kỳ phản cảm với một câu nói.”
 
[Câu nói gì?]
 
“Nam nhân chinh phục thiên hạ, nữ nhân chinh phục nam nhân…dựa vào cái gì nữ nhân không thể chinh phục thiên hạ? Cũng không phải dùng điếu để chinh phục.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Ký chủ nói rất có lý.]
 
“Chỉ là, e rằng dùng câu nói này ở hiện tại lại trở thành động lực lớn nhất của ta.”
 
Nhan Hoan Hoan cười tự giễu.
 
Đợi Thái Tử lên ngôi, dựa vào sự nhiệt tình hiện tại của hắn, nàng nhất định có thể trở thành chính thức, đến lúc đó sẽ đưa nha hoàn dùng quen bên người tiến cung. Nàng sai người đi xách một thùng nước đến, vốc một nắm nước giếng lạnh lẽo hất lên mặt, lạnh đến mức khiến nàng giật mình, trong phút chốc lỗ chân lông đều như thít chặt lại. Dùng nước ấm rửa mặt càng tốt, chỉ là hiện tại nàng thật sự rất cần lực tác động bên ngoài để giúp bản thân tỉnh táo lại.
 
Đêm nay, Thái tử đến rất sớm.

 
Trong sương phòng không có lịch, Nhan Hoan Hoan ăn rồi ngủ ngủ rồi lại ăn, cùng lắm thì xem vài bộ phim, thời gian mơ hồ trôi qua, nàng cũng không nhớ rõ đã ở Đông Hoa cung bao lâu rồi, không có ngươi lừa ta gạt giữa đám nữ nhân ở hậu viện tựa như đang trải qua cuộc sống của người già. 
 
Hắn hưng phấn ngồi xuống, lấy hộp gấm ra đặt lên bàn: “Sợi dây chuyền này, ta cảm thấy rất hợp với nàng.”
 
Gần đây, ngày nào đến đây hắn cũng đều mang theo vài món đồ hay ho cho nàng, có lẽ nhìn thấy cái gì tốt cũng đều muốn đưa nàng xem, muốn tặng cho nàng.
 
“Thích không?”
 
Hắn hỏi hơi có chút căng thẳng.
 
Hạt trân châu quý có thể gặp không thể cầu nhưng trong khố phòng của Hoàng đế vốn có rất nhiều nhưng hắn không thể tùy ý cầm đi lấy lòng các cô nương, sợi dây chuyền trân châu này là hắn nghe nói phu nhân Tô học sĩ có được một sợi dây chuyền cực kì đẹp nên mặt dày ra giá cao lấy được nó về.
 
Hộp gấm được mở ra, bên trong đặt một sợi dây chuyền ngọc trai, mỗi một viên đều vừa tròn vừa lớn, ngược lại rất phù hợp với thẩm mỹ của Thái tử, hắn thích sự cao nhã thong dong, thích dáng vẻ mảnh mai của nàng, luôn muốn chỉnh trang cho nàng trở nên cao quý hơn. Trân châu sáng bóng, trong màu trắng lộ ra chút màu hồng nhạt,  Nhan Hoan Hoan nhìn thoáng qua Thái tử, không nói có thích hay không mà chỉ hỏi: “Điện hạ muốn đeo lên thay thần thiếp sao?”
 
Câu hỏi đơn giản này lại khiến Triệu Uyên sửng sốt. 
 
Trong giây lát, trái tim nơi lồng ngực mạnh mẽ đập tựa như muốn nhảy ra ngoài, không còn thuộc về hắn nữa. Nhưng trái tim không còn thuộc về hắn thì có quan hệ gì?  Hoan Hoan thuộc về hắn là đủ rồi! Hắn nuốt nước miếng, Thái tử điện hạ thường ngày anh tuấn lãnh khốc, giờ khắc này giống như gặp phải đại địch, đi đến sau lưng nàng, động tác nhẹ nhàng vén mái tóc của nàng lên để lộ ra cái gáy trắng nõn.
 
Trân châu sáng bóng vẫn còn kém xa với nàng.
 
Tâm tư Thái tử rối loạn, cầm sợi dây chuyền như đang cầm thứ gì đó cực kỳ mong manh, vừa nhẹ nhàng lại cẩn thận, một nửa là sợ dọa đến nàng, nửa kia là cất giấu tâm tư muốn tiếp tục duy trì sự gần gũi với nàng.
 
Trân châu lạnh lẽo lướt qua làn da, từng tầng da gà nổi lên, Nhan Hoan Hoan thích ý nheo mắt, có thể cảm nhận được sự thấp thỏm của Thái tử, thấp thỏm đến mức sắp thành tôn tử luôn rồi.
 
Bất cứ tình cảm nào đều có quá trình hai bên thăm dò lẫn nhau.
 
Càng là cao thủ tình trường, gặp được người bản thân ái mộ, càng không gấp gáp dụ dỗ kéo lên giường, như vậy sẽ phá hủy hết thảy những ái muội mông lung mà dịu dàng vốn có.
 
Cho dù có chậm, chẳng qua cũng chỉ là đeo một sợi dây chuyền, khi Thái tử buông nàng ra, đầu ngón tay không kìm được nhẹ lướt qua gáy nàng một chút, như đứa trẻ thèm nhỏ dãi mùi vị của bánh kem, thèm đến không chịu được, khẽ quét một miếng bơ, mùi vị ngọt ngào đến tột đỉnh. Nhan Hoan Hoan khẽ run lên, quay đầu liếc hắn một cái, trong mắt không có một chút thẹn thùng nào, đương nhiên khiến chút tâm tư kia của hắn bị dọa quay về.
 

Thái tử ngượng ngùng ngồi xuống: “Người có lúc trượt chân, ngựa cũng có lúc trượt vó.”
 
Ở trước mặt bạch nguyệt quang*, hắn cuối cùng cũng biết thế nào là hổ thẹn với lòng. 
 
(*: ánh trăng sáng, ý chỉ mối tình đầu.)
 
Nàng có tất cả những thứ mà hắn tưởng tượng đối với nữ nhân, cao quý lạnh lùng, yêu kiều mỹ lệ, cách biệt giữa hai người phù hợp đến hoàn hảo-- Cùng với việc nàng vốn là nữ nhân của người khác.
 
“Điện hạ,” Nhan Hoan Hoan như cười như không liếc hắn: “Lần sau phải cẩn thận rồi.”
 
Hắn chuyển chủ đề: “Sống ở đây có quen không?”
 
Vấn đề này khiến Nhan Hoan Hoan ngẩn ra.
 
Nàng rũ mắt, khóe miệng lại giương lên, lời nói ra càng khiến Thái tử thương tiếc đau lòng: “Nào có cái gì quen với không quen chứ? Mệnh như lục bình, gả đến vương phủ cũng không thể sống yên ổn.”
 
“.....Ta đối xử với nàng không tốt sao?”
 
Nàng giương mắt, thần thái thay đổi như nước chảy mây trôi, bật cười liếc hắn: “Cả ngày ở trong sương phòng, đi đâu cũng không được, chó của điện hạ nuôi còn có thể đi dạo ở Ngự Hoa Viên, có lẽ thần thiếp ngay cả chó cũng không bằng.”
 
Có thể có được sủng ái của Thái tử, còn bày ra dáng vẻ như vậy đúng là cậy sủng mà kiêu.
 
Hắn cực kỳ yêu thích dáng vẻ nàng kiêu ngạo, chẳng những không tức giận mà còn vui vẻ chịu đựng lập tức hứa hẹn: “Đợi ta lên ngôi sẽ tìm một cái cớ cho nàng một danh phận, chức vị ở hậu cung, trừ Hoàng hậu ra thì còn lại đều cho nàng tùy ý lựa chọn.”
 
Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.
 
Nhưng Thái tử là người quân tử sao? Ở phương diện hứa hẹn, không có cái gọi là quân tử thực sự, đánh cược hết thảy mọi thứ lên nhân phẩm của người khác….tiền tài còn được, Nhan Hoan Hoan nghiêng đầu suy nghĩ, thứ bản thân đánh cược là vinh hoa phú quý của nửa đời sau, đương nhiên là không thể hoàn toàn tin tưởng.
 
Nàng nghe vào tai, không màng hơn thua, coi tiền tài như đồ bỏ đi.
 
Nhan Hoan Hoan luôn chọn loại y phục kín không kẽ hở, người hiện đại đã quen nhìn bikini, áo ba lỗ quần short, cũng không có gì kì quái, ở trong thời đại bảo thủ, tay áo dài váy dài, thỉnh thoảng lộ ra một miếng da đã đủ khiến người khác mơ màng chân đi xiêu vẹo hồi lâu rồi. Cổ tay trắng nõn như tuyết, tinh tế nhỏ nhắn, Thái tử nghĩ thầm, nhỏ như vậy, hai tay  của hắn cũng có thể nắm trọn.
 
Ngón trỏ thon dài đặt trên cánh môi kiều nộn, có lẽ trước mặt Thái tử, thói quen cắn ngón tay có chút không lịch sự nên sửa thành nhẹ nhàng miết miết, cũng đã đủ hấp dẫn rồi!
 
“Nếu như thần thiếp nói không quen, điện hạ sẽ thả ta về sao?”
 
Lời nói của Nhan Hoan Hoan chậm rì rì, tựa như là không hề để ý.
 
“Ta có thể đợi đến khi nàng ở cữ xong, thậm chí nhi tử của chúng ta đầy tháng mới động vào nàng,” Thái tử thay nàng vén sợi tóc ra sau tai, giọng nói dịu dàng, thậm chí bởi vì nghe thấy câu hỏi này của nàng nên thầm có chút sung sướng: “Nhưng ta sẽ không thả nàng đi.”
 
Hắn đã hi vọng nàng có thể yêu hắn, lại không ngờ nàng mềm lòng quá nhanh, giống như có được hộp băng trò chơi yêu thích đã lâu, hay cuốn tiểu thuyết cất giữ nửa năm, không nỡ mở ra, càng không nỡ xem đến hồi kết.
 
……Nhi tử của chúng ta???
 
Đại huynh đệ, ngươi bình tĩnh nghĩ lại đi, nhi tử này thật sự là của ngươi sao? Không ngờ ở thời đại của Đại Tấn, sớm đã có vị Thái tử tiên phong can đảm làm cha, thực sự là vinh hạnh của nàng.
 
Nhan Hoan Hoan liếc mắt nhìn hắn, trong giây lát, nàng có thể nghe thấy ở bên trong đầu hắn là bảy châu lục đang trôi nổi.
 
“Vậy điện hạ phải trông chừng thiếp thân rồi.”
 
Hiếm khi, nàng cười với hắn như vậy, cười đến mức có thể vắt ra nước.
 
Thoáng thấy hầu kết hắn trượt lên trượt xuống vì nuốt nước bọt, trong lòng Nhan Hoan Hoan trở nên khoan khoái.
 
Nàng không phải sủng vật ngoan, nhìn thấy hắn khó chịu thì nàng cực kỳ vui sướng, giống như có được chút khoái cảm dù bé nhỏ đến không đáng kể từ trong đó.
 
Ngày tháng trong cung yên bình, Nhan Hoan Hoan không “quen” được, họa vô đơn chí là nàng bắt đầu xuất hiện phản ứng nôn nghén, ăn cái gì cũng nôn ra, Thái tử dẫn đại phu đến bắt mạch cho nàng nói là đã giữ người lại.
 
Lúc gặp được vị đại phu này, nàng còn có chút ngoài ý muốn: “ Lại là ngươi, Tần thái y.”
 
Vẻ mặt Tần thái y đau khổ: “Còn không phải sao? Lần này thần cũng không biết nên gọi người thế nào mới đùng đây.”
 
“Tùy ngươi đi.”
 
Nhan Hoan Hoan quay mặt đi, cách tấm bình phong được mở ra một kẽ hở vươn cổ tay ra: Trắng nõn tinh tế, tựa như lúc nào cũng có thể bị bẻ gãy, cũng khó trách Thái tử mê luyến như vậy.

 
Không chẩn đoán ra vấn đề gì lớn, chỉ là có tâm bệnh trong lòng, nói nàng thả lỏng nghỉ ngơi, nàng cười: “Mỗi ngày thiếp thân chỉ ngây ngốc trong căn phòng này, đã nghỉ ngơi quá nhiều rồi.”
 
“Vậy đi lại nhiều một chút cũng tốt.”
 
Nàng hừ nhẹ một tiếng: “Đứng nói chuyện không đau eo.”
 
Có Thái tử chống lưng, nghe lời nói như vậy, Tần thái y cũng không tức giận, kê thuốc dưỡng thai xong thì lặng lẽ rời đi, Nhan Hoan Hoan còn nghi ngờ Thái tử mời thái y đến là muốn phá bỏ đứa bé trong bụng nàng, xác định không có độc mới yên tâm uống vào. Không uống không được, nàng gầy nhanh quá, trừ bụng dưới ngày một to lên thì cả người đều gầy đi trông thấy, y phục mặc trên người rộng hẳn ra lộ ra một cỗ phong tình ưu thương.
 
Phong tình không thể biến thành cơm ăn, Nhan Hoan Hoan biết dù bên trong bản thân có khỏe mà cứ dày vò như vậy cũng ảnh hưởng đến việc sinh con.
 
Hung hiểm này là chuyện của hai người.
 
Nàng buộc phải nhanh chóng tìm chút thú vui cho bản thân.
 
Xem phim, không vui, đi bộ ở Đông Hoa cung? Đi đến đâu cũng là cung nữ khiến người ta ghét của Hoàng Hậu, Hoàng Hậu ước gì nàng u buồn đến chết bất đắc kì tử.
 
Nhìn thấy Thái Tử vui vẻ thì Nhan Hoan Hoan càng không thoải mái.
 
Hoàng cung thâm sâu, nàng không tin, cũng không thể chỉ trông chờ Đoan Thân Vương sẽ tới cứu nàng, nàng chỉ có thể tự cứu lấy bản thân mình thôi.
 
May mà, Nhan Hoan Hoan đã tìm ra cách tạo niềm vui cho bản thân.
 
“Hệ thống, ta nhớ ta có kỹ năng gia tăng khả năng thuyết phục đúng không?”
 
[Đúng vậy, ký chủ chỉ cần thành công ra vẻ là có thể gia tăng được khả năng thuyết phục trong một khoảng thời gian, có điều đối phương tin hay không còn lại đều cần dựa vào tài ăn nói của ký chủ, không hoàn toàn dựa vào kỹ thuật”.]
 
“Ừm.”
 
Nhan Hoan Hoan đáp, hệ thống có chút kỹ năng vốn dĩ cũng chỉ có thể phụ trợ thôi, quá dựa vào nó ngược lại sẽ dễ dàng khiến bản thân sa ngã.
 
Cứ thoải mái mà làm một gian phi.

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.