Gói Biểu Cảm Cung Đấu

Chương 73:




“Ôi chao, bị ngươi nhìn ra rồi……”
 
Nhan Hoan Hoan che môi anh đào lại, dựa ra sau phát ra tiếng cười như chuông bạc.
 
Cười đến mức khiến người ta muốn treo cô trên tường, đối diện nàng đấm ngược lên cằm bằng vòng gai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Sớm muộn gì cũng phải chỉnh lại áo khoác này một chút, dù sao đây cũng là Vương gia thưởng cho thiếp thân, vốn vừa với người ngài, ta không thể to lớn như Vương gia nên mặc vào rộng thật, nhưng rất là ấm.” Đôi mắt cong cong, ý cười tràn từ trong ra, muốn rớt trên đất, tỏa ra sự ngọt ngào như mật: “Muội muội tinh mắt ghê, bị ngươi chú ý rồi.”
 
Thật sự không muốn chú ý cũng khó.
 
Trương thị đúng là không ngờ được, sự soi mói của mình lại là chắp tay dâng một cơ hội cho Nhan trắc phi khoe khoang.
 
[A, chói mắt quá, là ai đang giả vờ đấy.]
 
‘Là ta, không phục thì nín. ’
 
Trong đầu vang vọng tiếng cười trầm thấp, cực kỳ đê tiện của hệ thống.
 
Thường nói vật tùy tướng chủ, hệ thống biến thành thế này, dù gì nàng cũng phải có trách nhiệm…… Nhan Hoan Hoan phiêu du trong đầu bị giọng Trương thị lôi về: “Tỷ tỷ quá khen, Vương gia tốt với tỷ tỷ quá, thật khiến cho ta sinh lòng hâm mộ.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vương gia tặng à?
 
Vương gia tặng quà cho nữ nhân sao? Trương thị nhớ lại cách đối xử lạnh nhạt của Đoan Thân Vương với mình, lòng như bị nhốt vào hầm băng.
 
Không so sánh thì không tổn thương.
 
“Đâu cần hâm mộ, áo lông cáo trắng tuy tốt thật đó, nhưng muốn nói đến lễ vật tốt nhất của Vương gia, vẫn là……”
 
Nhan Hoan Hoan để tay lên bụng cười rất thâm sâu.

 
Nhũ băng trong hầm rơi, đâm nát vụn trái tim của Trương thị.
 
Tuy đã biết vốn đây là vật Vương gia tặng nhưng nghe từ miệng Nhan trắc phi, trong lòng Từ Vương Phi vẫn không khỏi rất phiền muộn, xen vào đối thoại hai bên: “Được rồi, đừng hâm mộ tới hâm mộ lui nữa, Vương gia cưng chiều ai, là chuyện của Vương gia, chúng ta chỉ cần an phận thủ mình, làm tốt bổn phận, chớ có cả ngày nhớ thương thứ người khác đoạt được, càng không cần khoe ra.”
 
Đánh 50 gậy, câm miệng tắm rửa ngủ đi.
 
Nhan Hoan Hoan cười tủm tỉm rót cho mình một chén, như thể người vui vẻ nhất ở đây chính là nàng, chính phi thành công mang thai cũng không thể ảnh hưởng tâm trạng của nàng, nhấp môi một chút, không thấy phát ra nhắc nhở có độc, an tâm uống hết. Hoàn cảnh thế này, gặp nhau ai cũng không thể vui vẻ.
 
Nhận ra mùi thuốc súng trong không khí, Tống thị cúi đầu không nói lời nào, lo uống trà để che giấu sự bất an của mình, hôm nay thỉnh an sắp uống sáu ly trà rồi.
 
Đối với không khí thế này Lâm Tuyển Thị quá quen, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, trời sập cũng không liên quan đến nàng ta.
 
Lời mình không ai đáp, trong chốc lát Vương phi có chút không nén được giận.
 
Liếc một ánh mắt qua Trương thị, Trương thị mới nói tiếp: “Vương phi tỷ tỷ dạy bảo rất phải, thiếp thân nhớ kỹ…… không biết là người khác có hiểu hay không.”
 
……
 
Sợ nhất là không khí đột nhiên yên lặng.
 
Trương thị ngây người, muốn tát miệng rộng của mình, nàng ta cũng đâu định ám chỉ cái gì chứ? Còn chưa ăn dạy dỗ đủ hay sao? Mấy thủ đoạn này có thể dùng với Trắc phi sao chứ? Mỗi lần có ai phun mấy câu vậy làm khó dễ Nhan trắc phi, nữ nhân này vẫn như không có việc gì, chả có phản ứng gì, mặc cho bầu không khí lạnh đi mấy phần.
 
Nhan Hoan Hoan chỉ nghĩ, Trương thị thật là am hiểu thành thạotán dóc, có thể tự tiện nói chuyện phiếm với người đang lúng túng.
 
Hôm nay, không tiếp tục nói nữa.
 
Cuối cũng vẫn là Từ Vương Phi không nhìn nổi nữa, kết thúc bầu không khí tĩnh mịch tra tấn ngượng ngùng này. 
 
Nhan Hoan Hoan rất không nói lý lẽ, muốn chơi trò ám chỉ cho nàng ta điên tiết à, tâm trạng nàng ta đang tốt, không thích thì không để ý tới ai đâu, mặc kệ không khí ngột ngạt thế nào, nàng ta cũng chả nói, coi ai nhịn không được, chứ nàng ta là nhịn nổi rồi đó. Bởi vì từ đầu tới đuôi, căn bản nàng ta không cảm thấy nhục nhã hay bị xúc phạm  gì, con người có chính trực riêng mà lòng chính trực của nàng ta rất thấp, đa số, đều tùy tiện mà làm.
 

Muốn chơi với nàng ta sao, trừ phi đánh trực tiếp chính diện, còn không khả năng lệch khỏi quỹ đạo rất cao.
 
Từ Vương Phi muốn giữ thể diện, muốn mượn tay Trương thị nhắc nhở, Trương thị cũng không dám nói sáng tỏ, hơn nữa tài xế mới ra đường, kỹ thuật vụng về, không thể đạt hiệu quả lý tưởng, chỉ đành mất hứng quay về. Sau khi xưng mệt thả mọi người đi hết, quay về trong phòng Từ Vương Phi được Ánh Tụ đỡ ngồi xuống, uống một ly lại một ly nước ấm môi lưỡi vẫn khô khốc.
 
Chủ tử giận đến mức buồn bực, Ánh Tụ không dám nói câu nào, ở một bên không ngừng rót nước.
 
Rất lâu sau Từ Vương Phi mới mở miệng: “Dựa vào cái gì chứ?”
 
“Nương nương?” Ánh Tụ nhẹ giọng hỏi.
 
“Ta kém nàng ta chỗ nào chứ? Con ta cũng có, Vương gia đã có lòng tin như trước với ta, vì sao thứ quan trọng này lại ……” Nàng ta nhắm mắt, không muốn thừa nhận, mình cũng thèm nhỏ dãi cái áo lông cáo trắng Trắc phi mặc, nếu đổi lại là nàng ta, một năm mặc vào bảy tám lần cũng chưa chán, đi lòng vòng trước mặt Thái Tử Phi Phùng Uyển Cầm, nàng ta biết nàng ta cũng muốn một cái: “Đưa cho nàng ta, nàng ta có hiểu đâu chứ?”
 
Mấy chuyện sủng ái, không ai nói rõ được.
 
Có điều mấy lời ‘Đạo lý đều đúng, chủ tử chỉ là không thích nghe’, Ánh Tụ tự nhiên sẽ không nói ra sự thật.
 
Lần trước chuyện bỏ thuốc bại lộ, tuy rằng không phải rò rỉ từ nha hoàn, nhưng ngầm bảo là nha hoàn, cũng chỉ có thể nhận, chẳng lẽ nói chủ tử sao? Thế là càng nói nhiều, Từ Vương Phi từ lúc bắt đầu không trách tội, dần dần biến thành ‘Ánh Tụ ắt làm sai chỗ nào rồi’, cũng hơi ảo não trách móc mình, quan hệ chủ tớ cũng rối rắm lên.
 
Con người thường bị chính mình trêu đùa.
 
“Nương nương yên tâm, có lẽ là vì Trắc phi khám ra hỉ mạch nên Vương gia nhất thời hào hứng mới thưởng, ngài thích là con trong bụng nàng ta, mà sau này cũng phải gọi chủ tử một tiếng mẫu thân, tuyệt đối không thể vượt qua được nương nương mà. Nương nương chuyện gì cũng phải lấy thân thể làm trọng, đừng tức giận vì mấy chuyện này, khiến người ta bỗng dưng chiếm được tiện nghi mới hay.”
 
Nói xong, Từ Vương Phi mãi cũg không nói tiếp, trong lòng Ánh Tụ cũng dâng tới cổ, sợ mình nói sai thứ gì chọc chủ tử không vui nữa.
 
Mảnh áo trước ngực chủ tử phập phồng lên xuống, lòng nha hoàn cũng bất ổn theo.
 
“Ta biết rồi.”
 
Cuối cùng, Từ Vương Phi thở dài một hơi, chắc đã nghĩ thông suốt, rốt cuộc, nàng ta cũng chỉ có thể thông suốt chứ còn cách nào? Chờ Vương gia trở về kéo hắn áo vặn vẹo hắn vì sao lại mang áo lông cáo cho nữ nhân khác hay sao? Cho dù Vương gia không nổi cáu với nàng ta, nàngta cũng hổ thẹn bản thân thất lễ như vậy.
 
Phép tắc đè nặng lên bản tính, đè lâu rồi, tự bản tính thuyết phục chính mình.
 
Nàng ta rũ mi, lòng đố kị hừng hực thiêu đốt chuyển thành lửa màu chàm, nhìn lạnh lẽo nhưng đụng vào vẫn sẽ bị bỏng.
 
“Ăn đi, sớm muộn gì có lúc nàng ta khóc lóc ói ra.”
 
Bên kia, cùng là tình địch, tâm tình của Thái Tử đang tốt đẹp cũng đã biết tin.
 
Triệu Triệt nói thật cẩn thận, tuy đại hoàng huynh nói không để bụng, nhưng nào có nam nhân nào sẽ không để bụng nữ nhân mình thích sinh con cho người khác? Sợ làm tức giận hắn ta một vị hoàng tử đẹp đẽ, ở trước mặt Thái Tử, nơm nớp lo sợ, chả khác gì nha hoàn, chỉ kiên cường hơn kẻ dưới chút ít, không sợ bị phạt về thể xác, nhưng vẫn sợ bị tính sổ.
 
Có thể thấy được người ta qua ngày thật sự khổ. Chỉ có vài người ở trong lòng khổ mà vẫn có thể cơm ngon rượu say, thuận tay áp bức giẫm đạp lên người trong lòng thực sự khổ, lại thấp hèn hơn người kia mà thôi.
 
“Có thai nữa hả? Là ai?”
 
Triệu Uyên tấm tắc bảo lạ thật, đồng thời không khỏi cắn bẹp môi mỏng, Thái Tử Phi của hắn ta khi nào mới mang thai đây? Theo lý thì hắn ta cũng nỗ lực lắm rồi, không phải phía Nhị đệ có thai sớm quá, năng suất quá cao sao, mẫu hậu bên kia cũng đã nói bóng gió, ước hắn ta hạ triều xong về ngây ngốc ở trên giường Thái Tử Phi luôn, đến phụ hoàng còn ngóng con hắn ta.
 
Cảm giác bị người ta đốc thúc này thật làm cả người Triệu Uyên thấy không dễ chịu.
 
Hắn ta không ngại khi ‘làm việc’ mà có người ở bên cạnh nhìn, thậm chí còn hứng hơn nữa, cũng có khi phát sinh gì nữa, nhưng có ai giám sát, thúc giục hắn ta làm thì đúng là không dễ chịu!
 
Chuyện tình yêu sao có thể làm như một thứ trách nhiệm? Thật là chẳng có chút thú vị nào cả!
 
Hắn ta thấy, toàn bộ Đại Tấn, không mấy ai hiểu được tình yêu.
 
Yêu là làm theo lòng mình, yêu là muốn làm chuyện mình muốn, như là cưỡi trên người mình nhớ…….. Mọi thứ đều có lợi với hắn ta, mới là yêu, mà tình yêu của hắn ta đến quá nhanh.
 
“Nói ra, sợ hoàng huynh sẽ không vui.”
 
Triệu Uyên nghiêng đầu: “Tam đệ, nói vậy thì khác gì đâu?”
 
“Hình như không khác……”
 
Triệu Triệt xoa tay cười gượng, chuyện gì đây! Hoàng Hậu thấy hai người gần gũi, cũng vui vẻ thấy anh em thân thiết, lén thêm chú ý tới hắn ta, có Tả tướng tương trợ, chỉnh đốn hắn ta sứt đầu mẻ trán thì công việc cũng xuôi gió xuôi nước mà lên, trái phải gì cũng là một câu Phùng lão mà thôi.
 

Hắn ta nếm ngon ngọt rồi,  tất nhiên là không cách nào cự tuyệt đối với thỉnh cầu của Hoàng Hậu.
 
Hoàng Hậu không tin Thái Tử sẽ nghe lời, cho rằng hắn ta không để bụng chuyện con cái, muốn Triệu Triệt giúp nói thêm cho hắn ta. Cách nhìn của phu nhân nghe không vào, trưởng bối nói không thích nghe, đổi lại anh em chắc sẽ nghe!
 
Thái Tử: không đâu.
 
“Nàng cũng có thai rồi……”
 
Mặt Triệu Uyên không vui không giận, không nhìn ra bộ dạng tức giận, sợ hãi hồi lâu như đứa trẻ mất hồn.
 
Nhìn qua ngược lại có phần đáng thương.
 
Đẹp trai lại có quyền thế, được người trong thiên hạ một cách dễ dàng, bởi vì không chiếm được áng trăng sáng mà hồn bay phách tán. Triệu Triệt không hiểu thứ tình cảm này, tuy hắn ta không thích xử lý công việc, ham ăn biếng làm, cũng không cảm thấy có bất cứ nữ nhân là không thể thay thế được, làm hoàng đế mới gọi là đáng.
 
Có lẽ, đây là nguyên nhân hoàng huynh nói hắn ta không hiểu tình yêu.
 
Thấy hoàng huynh thật khổ sở, Triệu Triệt tuy không hiểu, cũng có chút đồng cảm.
 
Nói vậy, Triệu Triệt đúng là không đủ hiểu biết Thái Tử, Thái Tử cũng nghĩ giống hắn ta, ‘có thể làm hoàng đế, mạnh hơn tất cả’, làm hoàng đế là có thể đoạt lấy Nhan trắc phi. Thái Tử làm vẻ ta đây như vậy, hắn ta thích cảm giác này.
 
Loại cảm giác vì nữ nhân không chiếm được mà dày vò không thôi, lại tưởng tượng những thứ tốt đẹp về nàng.
 
Trong chốc lát, hắn ta thu lại ánh mắt thất thần.
 
“Tam đệ,”
 
“Hoàng huynh?”
 
“Ngươi nói đứa nhỏ này đặt tên gì thì hay?”
 
……
 
Hoàng huynh à, chuyện này đúng là không tới phiên huynh nhọc lòng đâu.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.