Gói Biểu Cảm Cung Đấu

Chương 67:




Vương gia, cùng hai thị vệ đi theo, người khác cũng không dám chen qua.
 
Triệu Trạm như không thấy gì mà dắt tay cô, là hành động thân mật nhất trước mặt công chúng nam nữ đã kết hôn có thể làm. 
 
“Vương gia, người nói với một phu nhân như ta mấy lời này, không nghĩ là ta sẽ nghe không hiểu sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhan Hoan Hoan rất tò mò, theo thói quen của Đoan Thân Vương, hắn khoan dung với phụ nữ vì quan niệm lâu đời của Đại Tấn, không coi phụ nữ là đối tượng cạnh tranh, ngay cả hạ nhân cũng không nói rõ được là một loại tồn tại theo nghĩa khác.
 
“Phu nhân cũng là người, cũng là bá tánh, sao nghe không được?”
 
Triệu Trạm kinh ngạc mà liếc nàng một cái, khóe môi cong lên: “Khi nàng còn nhỏ, từng là một cô bé rất ý hay, còn dạy dỗ ta một trận lúc sắp tự vẫn nữa, may mắn có được một kỳ nữ như nàng nghe ta nói chuyện, ta không nói nhiều, thì xin lỗi đối với sự dạy chỗ của nàng với ta.”
 
…… Vương gia, từ khi nào người trở nên nhanh nhẹn như vậy?
 
Nàng biết lắng nghe tiếp nhận bộ mặt khác của hắn, nũng nịu: “Bá tánh đói bụng rồi, Vương gia có thể mua cho ta thứ gì ngon ngon không?”
 
“Muốn ăn gì?”
 
Nói thật, không giống thời hiện đại, thức ăn ngoài đường nhiều muối nhiều đường, bán cho đại chúng giai cấp lao động ăn, chất lượng như thế nào cũng thua kém trong phủ, miệng của Nhan Hoan Hoan được bồi dưỡng đến biết kén chọn rồi, muốn ăn ở chợ chẳng qua là có hứng thôi. Lúc này, nàng cố ý ra đề tài khó cho hắn: “Vương gia mua cái gì ta ăn cái đó.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn thấu ý của nàng, Triệu Trạm nhướng mày: “Không sợ ta cố ý mua đồ có rau mùi à?”
 
“…… Vương gia, xin tha mạng mà.”
 
Rau thơm thì cô từ chối.
 
May là Triệu Trạm cũng không làm khó nàng, có lẽ là do trong phủ nàng thể hiện rõ sự yêu thích ăn điểm tâm, hắn để ý tìm mấy món trẻ con thích ăn, sau khi nàng từ chối kẹo hồ lô, hắn đã cầm kẹo hoa quả về, mỗi viên bột tròn xoe, rán đường trong chảo dầu, bên trên có rắc vừng, cắn một miếng, vỏ ngoài giòn giòn, bên trong mềm dẻo mà không dính răng, vị ngọt không ngấy đúng là rất hợp khẩu vị của nàng.
 
Vừa mới rán nên hơi nóng, Nhan Hoan Hoan cẩn thận cắn một miếng nhỏ bằng răng ngọc.
 

Để suy trì tướng ăn cho đẹp, dù trong lòng nàng rất muốn ngồi xuống bắt chéo chân mà nhai từng viên nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ vẻ ưu nhã, vị ngọt ở đầu lưỡi tan ra, không có mùi hương phức tạp cao nhã, độ nóng từ viên kẹo lan ra, cẩn thận nếm có thể ngửi được vị ngọt nhẹ giản dị.
 
“Thích món này không?”
 
Sợ nàng cố ý nói hùa theo mình, Triệu Trạm bổ sung: “Không cần nịnh cho ta vui, món kẹo này cũng không phải ta làm ra, không hợp thì bỏ đi mua thứ khác, nếu nàng ấm ức trong lòng thì hôm nay ra ngoài chẳng còn ý nghĩa rồi.”
 
Vốn dĩ là làm nàng vui.
 
Nhan Hoan Hoan ngước mắt: “Thích chứ, Vương gia cũng nếm thử đi.” Sợ Vương gia không thích ăn viên nàng từng cắn, nàng nuốt nhanh viên mình từng cắn, đưa cây kẹo tới trước mặt hắn.
 
Triệu Trạm ngẩn ra.
 
Hắn cầm lấy que kẹo, đắn đo nếm thử một chút, lúc đầu cắn một miếng nếm thử, sau đó nhíu mày, vẫn trong phạm vi có thể chịu đựng được, hắn ăn rất nhanh, đầu lưỡi phụ giúp cuốn miếng cuối cùng vào, trong chớp mắt ăn xong một viên, đánh giá: “Tạm được.”
 
Soái ca làm cái gì nhìn cũng đẹp mắt, khoảnh khắc vừa mới rồi khiến ánh mắt Nhan Hoan Hoan tập trung trên môi hắn, hận không thể nhón chân tới thay viên kẹo mà khoá miệng hắn lại.
 
Nghe được sự đánh giá lạnh nhạt của hắn, nàng không thất vọng: “Trước kia Vương gia từng ăn chưa?”
 
“Chưa, bình thường tới đây……” Thường là cùng Dung Diệu Chân lên tửu lầu giải quyết việc: “Đều không phải để ăn.”
 
“Dân coi đồ ăn là trời, Vương gia muốn thể nghiệm dân tình, sao không thử bá tánh ăn cái gì?”
 
“……” Hình như cũng có lý.
 
Dưới sự chăm chú trong ánh mắt lấp lánh tỏa sáng của Nhan Hoan Hoan, Triệu Trạm tiếp thu lấy ý kiến cực kỳ có sức thuyết phục này, mà sự thật chứng minh, cùng nhau ăn gì, so ngắm sao ngắm trăng càng có thể rút ngắn khoảng cách giữa người với người, dạ dày thỏa mãn, xuất cảm giác hạnh phúc, sẽ càng đồng tình với đối phương hơn.
 
Nàng như phạm nhân được tạm tha, sự vui vẻ trong khoảng tự do có hạn.
 
“Sủi cảo trong phủ cũng có.”
 
“Đầu bếp mới đổi không nấu ăn ngon bằng người trước,” Nhan Hoan Hoan dựa vào đề tài này mà thuyết phục hắn: “Không ngon bằng sủi cảo, không đáng yêu bằng ta đây, tin ta đi Vương gia!”

 
“Học ở đâu mấy cách xưng thô lỗ như vậy.”
 
Thừa dịp ở chỗ rẽ không có nhiều người, không ai chú ý tới, hắn trừng phạt nhéo má của nàng một cái.
 
Nhan Hoan Hoan vô cùng ấm ức: “Vương gia, ta không đáng yêu sao?”
 
“……”
 
Thời Đại Tấn, đáng yêu là một từ không thường được sử dụng, ý nghĩa cũng hơi khác với thời hiện đại, nếu để hình dung con gái đa phần là làm cho người ta yêu thích.
 
Triệu Trạm nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi mới đáp lại: “Đáng yêu.”
 
Đi dạo khá nhiều nơi, thể lực của Nhan Hoan Hoan cũng tốt, phát huy hết nghị lực của một cô gái dạo phố, hoàng tử có tiết võ thuật cưỡi ngựa, thể lực Triệu Trạm dễ dàng đuổi kịp, vừa dạo vừa nói chuyện, đúng là cũng không nhàm chán. Tất cả đều do Vương gia trả bằng tiền của hắn, để nàng thỏa sức chọn lựa trong lòng đúng là dư dả, hai người ăn mặc sang trọng, chủ quán biết nhìn người, thái độ đối với nàng đương nhiên như nhìn thấy cha ruột.
 
Đến nỗi mua ít son phấn đồ chơi, đương nhiên là không thể để các chủ tử cầm, hai thị vệ phía sau chịu trách nhiệm giữ chức vụ nhận hàng, mặt không biểu cảm mà đi theo sau.
 
Không ngờ rằng sẽ có lúc ở Đại Tấn, nàng được dịp thỏa thích mua sắm.
 
Cho tới khi hàng quán dọn dẹp, Nhan Hoan Hoan thấm mệt dừng bước: “Vương gia, ta dạo mệt rồi.”
 
“Vậy về thôi.”
 
Có thân phận thì chỗ nào tốt, xe ngựa sớm chuẩn bị ở gần đó, mệt mỏi muốn về nhà thì lúc nào cũng có thể lên xe ngựa nghỉ ngơi.
 
Nhan Hoan Hoan suồng sã dựa đầu lên vai Đoan Thân Vương, nặng trĩu vai hắn: “Mệt hả?”
 
“Đúng là mệt.”
 
“Có vui không?”
 
“Ừm, cảm ơn Vương gia.”
 
“Vui thì tốt rồi,” Triệu Trạm suy tư một hồi: “Con cái là chuyện trước sau gì cũng có, không cần cố chấp quá, có ta ở đây.”
 
Quả nhiên là bởi vì chuyện Từ Vương Phi mang thai an ủi nàng.
 
Nhan Hoan Hoan trong lòng than nhẹ một tiếng, cố chấp thì sao là một đứa trẻ được? Là đứa con đại diện cho địa vị, thể diện, và tương lai.
 
“Nếu nàng muốn, con có thể cho nàng, bây giờ ta đều có thể cho nàng.”
 
Như đoán được suy nghĩ của nàng, Triệu Trạm đè thấp giọng, nói ra một câu mà ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy vượt quá quy củ
 
Nói ra rồi, tâm trạng sẽ thấy vui hơn nhiều. Có quá nhiều trói buộc vô tình của xã hội, sau khi vượt qua thuận theo tâm ý thì sẽ cảm thấy khoan khoái hơn.
 
Đều sẽ có.
 
Triệu Trạm nghĩ vậy, vì hắn là người ra quyết định cuối cùng, hắn có thể thích nàng, cũng có thể không sủng ái nàng nữa, còn nàng không có lựa chọn nào khác. Chỉ cần hắn vẫn luôn thích nàng, vậy thì chắc chắc như kiểu hắn đang nghĩ, Nhan Hoan Hoan muốn thứ gì sẽ có thứ đó.
 
Mà thứ Nhan Hoan Hoan muốn có quá nhiều..
 
Về phủ rồi, thông cảm cho nàng đi dạo đã thấm mệt, Triệu Trạm không ở lại chỗ nàng mà trực tiếp đi thư phòng giải quyết cho xong việc còn lại. 
 
Rốt cuộc nói Vương gia muốn ở lại Thiên Viện, dù hắn cho phép nàng không cần hầu hạ hắn, cũng phải để ý chung sống với hắn.
 
Đây là lời thật lòng.
 
Nhan Hoan Hoan về đến phòng rồi, ngã trên giường bất động như chết, ngay cả tháo trang sức rửa mặt đều là Đàn Văn dùng khăn lông ướt hầu hạ nàng, chủ tớ hai người nói vài chuyện riêng tư: "Nương nương, ở bên ngoài thú vị không?"
 
“Thú vị chứ.”
 
Nhan Hoan Hoan kể lại những thứ mình nhìn thấy nghe thấy, Đàn Văn từ nhỏ là đại nha đầu hầu hạ cạnh nàng, không nhiều cơ hội ra ngoài, cho dù có may mắn đi, cũng là việc của chủ tử, sau khi trở thành nha hoàn hồi môn cả ngày quanh quanh trong viện, lúc này nghe rất háo hức: “Vậy là thú vị hơn trong viện chúng ta nhiều rồi.”
 
“Còn không phải sao?”
 
Nhan Hoan Hoan lười biếng mà ngậm miếng mứt hoa quả cô đút, ú ớ nói: “Nhưng cũng đừng hâm mộ bọn họ, nhìn náo nhiệt thú vị, nhưng khổ hơn chúng ta nhiều, chúng ta cảm thấy thú vị vì ở trên cao nhìn xuống, tự phát hiện, hóa ra ngày tháng của bá tánh tầm thường cũng rất thú vị thôi.”

 
“Náo nhiệt thật, nhưng em còn thích những ngày có tiền có quyền thoải mái.”
 
Nàng tự giễu mà cong môi, hôm nay Triệu Trạm nói hơi nhiều, nàng cũng nói nhiều hơn, tự cảm thán: “ Đầu thai vào chỗ tốt là hạnh phúc nhiều hơn so rất nhiều người rồi.”
 
[ Ký chủ à, cô khen làm mặt tôi đỏ hết cả rồi.]
 
‘Cút, để tôi xuyên lên người hoàng đế để đỏ mặt nữa đi. ’
 
Nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng thấy ai bằng mình mà thôi, so với nông phụ thì tốt hơn nhiều thật, nhưng muốn nói một cuộc sống tốt, sống thật sảng khoái, đương nhiên phải kể tới ngôi vua cao quý rồi.
 
[Ký chủ à, lòng người vô đáy không bao giờ là đủ. ]
 
‘Đây đúng là động lực cho khoa học kỹ thuật văn minh của loài người tiến bộ mà. ’
 
Đàn Văn bị nói rất sửng sốt, thay một cái khăn lông lau chân cho chủ tử: “Nương nương sống hạnh phúc là được rồi.”
 
“Mấy người nói giống nhau thật, Vương gia cũng nói vậy.”
 
Nhan Hoan Hoan cười cười, thật đúng là suy nghĩ giúp cô: “Cuộc sống này đúng là rất thích.”
 
Suy nghĩ của Đàn Văn không sâu sắc như nàng, nghe chủ tử nói như vậy, nhất thời cũng vui theo. Còn có thứ gì càng khiến nàng ấy bớt buồn hơn là chủ tử được sủng ái đâu: “Phu nhân cũng có thể yên tâm rồi, trước lúc nương nương xuất giá, phu nhân luôn lo là với tính cách của nương nương tính cách ở vương phủ sẽ chịu ấm ứ.”
 
Chịu ấm ức ư?
 
Vậy thì chắc chắc không tự do như ở nhà, Nhan Hoan Hoan thỉnh thoảng sẽ nguệch ngoạc viết thư về Nhan phủ, điều này được Triệu Trạm cho phép, dù nói không có lý lẽ luôn nhung nhớ tới nhà mẹ đẻ nhưng chút chuyện nhỏ này, hắn vẫn không đến nỗi khó xử.
 
Tống thị cũng từng nhắc tới đề nghị tương tự với hắn, hắn cũng cho phép, Tống thị không biết chữ, hắn còn tìm nha hoàn biết chữ viết thay bà.
 
Nhan Hoan Hoan nghiêng người nhéo khuôn mặt trắng mềm của Đàn Văn.
 
“Không ấm ức, sao lại ấm ức được.”
 
Sao lại không ấm ức chứ.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.