Gói Biểu Cảm Cung Đấu

Chương 41:




[ Được rồi ký chủ, cô có thể bắt đầu hoảng rồi, thời gian mười phút. ]
 
Lời hệ thống giống như ‘Action’ vang lên từ miệng đạo diễn, khiến Nhan Hoan Hoan trong một giây đã nhập vai.
 
Cho dù là minh tinh có kỹ thuật diễn đáng xấu hổ, một khi đã diễn thì so với người bình thường vẫn có chỗ ưu tú hơn. Họ đã quen với việc tùy lúc tùy nơi mà buông bỏ thẹn thùng căng thẳng để đóng vai người khác, mà trong đó Nhan Hoan Hoan vốn là cao thủ, nàng căn bản không biết thẹn là gì, nếu phải lột sạch mà múa bụng trước mặt Đoan Thân Vương với Từ Vương Phi có thể nhất thống thiên hạ, không tới ba giây nàng đã có thể bắt đầu lắc lư.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Từ Vương Phi tỏ thái độ, Triệu Trạm lại trầm mặc, không phụ họa cũng không phản đối.
 
Cơ thể Nhan Hoan yếu sao?
 
Mỗi đêm lăn lộn, chỉ cần hắn muốn, nàng đều tích cực đáp lại, tinh lực vô hạn, một chút cũng không mảnh mai, đầu vai mượt mà cộng thêm đường cong tinh tế, dáng người như trời sinh ra thích hợp để người khác ôm ấp. Nam nhân mà nghĩ đến nữ nhân, kí ức đều có một phần bị thi vị hóa như thế.
 
Trong thức ăn của Trắc phi có thuốc gì không rõ, Vương phi không hề vội truy cứu để chứng tỏ trong sạch, có lẽ đã tự nhận.
 
Giờ muốn suy xét, cũng chỉ ở thái độ của mình.
 
Tư duy hắn đầy lý trí, một nửa nhớ về thân thể thiếu nữ tuyết trắng xinh đẹp, một nửa nghĩ đến giữ thể diện cho Vương phi thế nào để tranh thủ lợi ích từ nàng, cân nhắc lợi hại. Phần lớn cuộc đời tim hắn vốn lạnh lẽo, nếu có cắt ra xem cũng chỉ một màu xám cao cấp, không một sắc thái ấm áp, chỉ khi Nhan Hoan Hoan chủ động trêu chọc thì mới  phập phồng đến lợi hại.
 
Triệu Trạm còn không để chuyện này trong lòng. Nếu không phải thuốc độc, không cần nghĩ cũng biết hẳn đó là thuốc khó đậu thai, là chuyện vốn không lạ gì trong cung. Phần lớn cung phi được sủng hạnh không có nhân mạch không có tiền không chỗ chống lưng, không may mà bị thất sủng, là do bị trộn thứ không sạch sẽ vào đồ ăn, chưa ra mạng người thì không thành chuyện, mà cho dù có thật sự mất mạng, phụ hoàng đã không để ý thì cũng không thành ra chuyện lớn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này, Nhan Hoan Hoan được nha hoàn dìu chậm rãi đi ra.
 
Trong cục diện bế tắc Đoan Thân Vương còn chưa lên tiếng, ánh mắt mọi người đương nhiên rơi trên người nàng, vì bị mạnh mẽ ép nôn và lau rửa qua, phần trang điểm đã tẩy sạch sẽ không còn gì, sắc mặt vô cùng trắng bệch, lông mi buông rũ. So với dung nhan Từ Vương Phi tinh xảo mà đầy khí lực, càng như đứa nhỏ đáng thương.
 
Nhưng mà, đúng lúc này một tiểu đáng thương đến thế đã khiến tất cả sửng sốt, suy nghĩ của Triệu Trạm đang xây tầng tầng lớp lớp cũng bỗng chốc ngưng lại.
 
Đồng cảm là một thứ tâm lý cực kỳ ma tính.
 
Trong đa số chuyện, đám đông sẽ lựa chọn theo lập trường giống mình mà đứng về phía một bên. Mấy cô gái trẻ thấy mẹ chồng nàng dâu mâu thuẫn đa phần cho rằng mẹ chồng vô lý khiến nàng dâu chịu khổ, mà ba cô sáu bà dĩ nhiên sẽ cùng ý kiến nàng dâu bất hiếu không biết tôn kính người lớn.

 
Mông quyết định đầu, ngồi ở chỗ nào sẽ quyết định góc độ và phạm vi suy nghĩ.
 
Kỹ năng của hệ thống đã mạnh mẽ khiến tất cả, kể cả Từ Vương Phi coi nàng như kẻ địch, đã đặt mình vào vị trí của Nhan Hoan Hoan, cảm nhận nỗi đau khổ đau đớn uất ức của nàng……
 
Ngay cả Tần Thái y không quen biết, một khắc này cũng đã chìm vào nỗi đồng cảm, ánh mắt nhìn về phía Trắc phi nương nương như một vị thầy thuốc chứng kiến dân chạy nạn đói, hận không thể dùng y thuật vốn có chữa trị cho nàng, để gương mặt mảnh khảnh tái nhợt kia có thể lại hồng hào.
 
Trái tim Từ Vương Phi run rẩy, dâng lên nỗi áy náy.
 
Trắc phi không thù không oán với nàng, sau khi gả vào Vương phủ tuy được sủng ái, nhưng chưa từng thỉnh an trễ nải hay cậy sủng vu vơ mà gây sự láo toét, nàng ta…… có phải hơi quá mức rồi không? Nàng ta lúc nhỏ chưa từng chịu khổ từ phía di nương, tuy kính yêu mẫu thân nhưng cũng không rõ đường đường phu nhân Quốc Công phủ tại sao cứ phải hận thấu xương cái người hèn mọn kia, hầu chung một phu quân có lẽ càng phải khoan dung thêm nữa.
 
Từng bước từng bước lòng nhân đạo bị bắt về, mạnh mẽ lôi kéo lập trường của đối phương về đội của mình, để họ chìm trong nỗi đồng cảm tràn ngập.
 
Mà bị ảnh hưởng sâu nhất, chính là người trước nay chưa từng biết đồng cảm là gì, mắt lạnh chứng kiến không ít cung nhân bị phạt đánh đến chết, cung phi bị ban chết Triệu Trạm.
 
Nếu nói trong mắt hắn Nhan Hoan Hoan trong đêm động phòng hoa chúc là mỹ nữ A Bảo đẹp như tranh tỏa sáng nhu hòa, Nhan Hoan lúc này như bước lên sân khấu trên nền nhạc là bản tình ca đầy cảm xúc.
 
Vấn đề là đây cũng không phải ví von.
 
Mà trong đầu Triệu Trạm thật sự nổi lên một đoạn nhạc.
 
Yêu sâu nặng đến thế, yêu nghiêm túc đến thế, lại nghe người nói không thể nào, tuyết mười mấy năm đã không rơi chốn kinh thành, bỗng nhiên ngoài kia đầy tuyết trắng……
 
Nhan Hoan Hoan cũng nghe được.
 
‘…… Hệ thống, cậu có thể giải thích một chút không? Đó cũng là hiệu quả của kỹ năng à? ’
 
[Đúng vậy, ký chủ, trong mười phút này, hệ thống sẽ tùy theo cảm xúc biểu hiện của cô mà lồng nhạc nền phù hợp, gia tăng hiệu quả cảm xúc, kết hợp với niên đại của ký chủ đang ở, trí tuệ nhân tạo sẽ thay đổi từ ngữ cho hợp cảnh, ký chủ yên tâm. ]
 
‘Tôi rất yên tâm đó, chỉ là muốn biết cậu lấy của Tiết Chi Khiêm* bao nhiêu tiền.’
 

*tên ca sĩ hát bài trên
 
Nhan Hoan Hoan nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, nước mắt lã chã nhìn hắn, u oán, mặt nàng nhỏ nhắn trắng trẻo, đôi mắt có vẻ đặc biệt ẩn giấu vẻ đau khổ. Nàng nặng nề đi ra trên nền nhạc  “Nghiêm túc tuyết rơi” của Tiết Chi Khiêm, lỡ mà lát nữa nàng không trụ nổi, đổi sang nhạc đệm [Uy phong đường đường *] thì làm sao đây?
 
*bài hát của Nhật
 
Từng bước một tự tan biến chính mình, yêu em, mất đi chính mình.
 
Mà Triệu Trạm vốn không rõ chân tướng, bị lời nhạc trong đầu mê hoặc, tưởng đó là tiếng lòng của chính mình.
 
Hắn im lặng nhìn nàng, kinh ngạc phát hiện, nàng so với nàng trong tưởng tượng và trong trí nhớ của hắn gầy yếu đi rất nhiều, gầy đến vậy, nhỏ bé đến vậy. Thân là Trắc phi của hắn, rõ ràng là một tiểu cô nương được nâng niu nuôi nấng, lại chịu trận lớn đến thế. Mà hắn, lại còn đang cân nhắc lợi và hại cái rắm, đến một lẽ công bằng nhỏ nhoi còn bủn xỉn với nàng!
 
Triệu Trạm bỗng phát hiện mình cực kỳ đê tiện.
 
Hắn là người không biết đồng cảm hay nhân đạo, chỉ nhìn thấy lợi ích và được mất, lúc này, hệ thống mạnh mẽ trao năng lực cho hắn biết đồng cảm với người khác.
 
“Thần thiếp thỉnh an Vương gia, Vương phi nương nương.”
 
Nhan Hoan Hoan sợ hãi thỉnh an hai người, eo cong thật thấp, hèn mọn thủ lễ.
 
Không đợi Từ Vương Phi phản ứng, Triệu Trạm đã đỡ nàng dậy, trước mặt bao người, động tác tuỳ tiện mà sủng nịch; hắn sờ soạng mặt nàng một lúc, hỏi một cách dịu dàng: “Nàng còn khó chịu không?”
 
Nhan Hoan Hoan khịt mũi, ỷ vào tác dụng cộng hưởng, nói với vẻ tủi thân trầm giọng: “Thiếp nôn đến mức khó chịu cả người, bụng cũng khó chịu.”
 
“Đợi lát nữa Thái y kê thuốc cho nàng, mấy ngày nay ráng ăn uống thanh đạm một chút,”
 
Triệu Trạm không quan tâm đến ai mà dặn dò, cúi đầu nhìn đôi mắt nàng ướt đẫm, lòng mềm nhũn, nói một câu chính hắn chưa tưởng tượng qua sẽ hứa ra trong tình huống như thế này: “Đừng sợ, tất cả đều có ta.”
 
Tất cả đều có anh.
 
Nhan Hoan Hoan còn chưa kịp cảm động thì đã tắt nhạc rồi.
 
Là lời chàng viết ra, khiến lệ rơi khóe mắt em, chia rồi lại hợp buồn vui vì ai, người ta vu vơ hiểu lầm nhau, em chỉ tin nghe theo mỗi chàng, hỏi thế gian nào có tình nào đẹp hơn.
 
……
 
Chọn bài thật thông minh nha.
 
Ít nhất, Triệu Trạm bị cảm động quá rồi.
 
Hắn xoa nhẹ đầu nàng, quay lại nói: “Vậy làm phiền Tần Thái y.”
 
Tần thái y bừng tỉnh lấy lại tinh thần, nhìn Nhan Trắc phi, cũng từ vẻ thờ ơ xem kịch vui biến thành thương hại. 
 
Giống lướt mạng xem tin tức bi thảm không liên quan mình, sinh ra đồng tình, đến nỗi còn muốn post lên Weibo, đặt mình vào tình huống người lạ, tự nhiên thành chiến hữu cùng chiến tuyến.
 
Trên nền bài hát lãng mạn, nội tâm Nhan Hoan Hoan bình tĩnh không gợn sóng, nàng chỉ nghĩ cái kỹ năng này đúng là xây dựng vớ vẩn, nhưng trên thực tế lại tác dụng phi thường, thậm chí kinh động đến trời, dùng lúc này e có chút lãng phí.
 
Nhưng nghĩ đến Từ Vương Phi, nàng lại cảm thấy mười phần sung sướng, kệ đi, nhân sinh vô thường, ra mặt cần đúng lúc!
 
Triệu Trạm nghĩ nên đền bù Nhan Hoan thế nào, mà đối tượng hắn đang cảm thấy áy náy đang chìm đắm trong suy nghĩ làm sao để đáp lễ Từ Vương Phi kia.
 
“Vương gia khách khí rồi, đây là bổn phận của thần, sao gọi là phiền.”
 
Sau khi viết ra đơn thuốc, Tần thái y đi rồi, Nhan Hoan Hoan vẫn không e dè vẫn dính chặt vào lòng Triệu Trạm, rất có khí thế sủng phi được yêu thương trước mặt Vương phi. Hung thủ làm cho nàng nôn mất nửa ngày làm sao để nàng dễ chịu được! Nàng níu ống tay áo hắn, run bần bật: 
 
“Vương gia, thiếp có thể chết sao?”
 
Nàng trầm trọng hóa vấn đề lên.
 
“Đừng nghĩ bậy, không sao rồi, Thái y đã nói không phải thứ hại đến tính mạng, nàng phát hiện sớm, đã nôn ra sạch sẽ, không ảnh hưởng gì đâu,” Triệu Trạm khó khi nào nói ra một đống lời trấn an người như thế, hắn kề tai nàng thấp giọng nói: “Không nghĩ nàng rất cơ trí, biết giữ lại chứng cứ, hửm?”
 
Nhan Hoan Hoan rũ mắt, vội nói bừa: “Vương gia không có ở đây, thiếp sợ.”
 
Sợ sao?
 

Triệu Trạm nhếch khóe môi, ngẩng đầu lên lại là vẻ xa cách ngàn dặm lạnh nhạt, hắn nhìn về phía Từ Vương Phi: “Xảy ra nhiều chuyện như vậy, Vương phi nàng cũng mệt mỏi rồi, ở đây sai hạ nhân dọn dẹp là được, nàng trở về nghỉ ngơi đi, đừng nhọc lòng nữa.”
 
“Vương gia……”
 
Từ Vương Phi không bắt kịp ý hắn, nhưng thái độ này cũng không giống như muốn nhiệt tình truy cứu nữa, thấy hắn không dao động, chỉ gật đầu, thấp thỏm bất an rời đi: “Vậy thần thiếp giao lại cho Vương gia.”
 
Triệu Trạm sai người dọn dẹp khắp Thiên Viện, Đàn Văn nghe lệnh xong tay chân cực nhanh nhẹn điều phối mấy nha hoàn lau rửa đại sảnh một hồi, để đuổi đi vận rủi.
 
Hai người về phòng, Tùy Tỉnh chờ ngoài cửa, chuẩn bị để chủ tử sai phái.
 
“Ngồi xuống đi.”
 
Sợ ngồi ghế quá cứng, Triệu Trạm kéo nàng lên giường, nơi hai bên cùng từng câu dẫn nhau. Khi nàng cố ý trêu chọc, hắn đã quen hành động thân mật thế này, cảm thấy rất tự nhiên, không liên quan đến dục tình. Hắn ôm vai nàng, hiệu quả hệ thống cung cấp đã hết, nhưng dư chấn còn sót lại ở trong lòng hắn thật lâu không tan.
 
Nghĩ đến vẻ ngây thơ đáng yêu lần đầu gặp nàng, hắn không muốn quá nhiều, chỉ cảm thấy, rất muốn cô nương bé nhỏ này.
 
Muốn có trong tay, lại không phải yêu, chỉ có thể nói là thinh thích.
 
Nhưng vừa rồi phản ứng mình rất kỳ lạ…… Chẳng lẽ, đây là cảm giác yêu một người ư?
 
Hắn không biết.
 
Đường đường là Đoan Thân Vương, do dự như một học sinh trung học chưa biết yêu.
 
Triệu Trạm trầm mặc một hồi, cứ vậy ôm lấy nàng, không nói gì.
 
Nhan Hoan Hoan ngoan ngoãn dựa đầu vào vai hắn, chờ đợi, và cân nhắc đối phó Từ Vương Phi thế nào.
 
Giây lát sau, hắn mở miệng: “Nhan Hoan,”
 
“Dạ Vương gia?”
 
“Nàng muốn ta xử lý chuyện này thế nào?”
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.