Gói Biểu Cảm Cung Đấu

Chương 181:




Sau khi nghe thấy nguyên nhân bệnh như thế này, ngay cả Nhan Hoan Hoan đã trải qua trăm trận đánh cũng sững người mất một lúc lâu.
Vì thái tử trước là một tâm bệnh của Hoàng Thượng, nàng không có việc gì lại đi đâm vào vết thương của người ta sao? Ngộ nhỡ chảy máu thì nàng còn phải tốn sức dỗ dành nữa. Thế là cuộc sống thường ngày bị cấm túc của Lễ thân vương từ đầu tới cuối chỉ là tồn tại trong trí tưởng tượng mà nàng dựa vào các triều đại cùng với trong tiểu thuyết cổ đại tưởng tượng về đãi ngộ khi bị cấm túc, dù là không đói lạnh, không lo ăn uống, bị trông chừng sống những ngày tháng trong sân nhỏ có lẽ cũng kham khổ chán nản, suốt ngày ngột ngạt không vui.
Đặc biệt là Lễ thân vương, chỉ trong một đêm từ Thái tử bị giáng xuống làm tù nhân, một ý nghĩ không thoáng thì thắt cổ tự vẫn có lẽ cũng không phải là điều không thể. Hoàng Thượng giữ lại mạng cho hắn ta cũng có ích không chừng là trong chỗ cấm túc có muôn vàn cấm vệ canh chừng, thúc ép hắn ta dùng bữa đúng giờ, khi cần thiết thì nắm cằm hắn ta cưỡng ép ăn, nàng nói ra phỏng đoán của mình, Hoàng Thượng không cười mà vỗ đầu nàng, lắc đầu: "Tại sao trẫm phải làm khó hắn chứ?"
"Hồi nhỏ không phải Hoàng Thượng từng có hiềm khích với hắn sao?"
Hoàng Thượng từng nói với nàng về chuyện ở Quốc Tử Giám, chuyện mà lúc ấy Lễ thân vương làm, nói đùa nhẹ nhàng thì cũng tính là bắt nạt rồi, hơn nữa khắp cử cung không có người nào nói thay hắn một câu, ngay cả mẫu phi của hắn cũng muốn hắn chịu đựng đừng gây chuyện, thư đồng của hắn chỉ có thể dùng cách gào khóc mất hết tôn nghiêm để bảo vệ hắn. Đổi lại là nàng, thằng nhãi đó mà rơi vào tay mình thì đừng nói không lo ba bữa mà chắc chắn sẽ thiến hắn ta trong thầm lặng rồi băm thành các miếng nhỏ bắt hắn ta ăn sạch không được để thừa miếng nào.
"Trẫm và hắn không cùng một mẹ, hắn không thích trẫm cũng là chuyện thường tình."
Nhan Hoan Hoan hiểu hắn biết bao, vừa nghe thấy lời này thì đã hiểu được logic của hắn rồi.
Từ lúc bắt đầu hắn đã biết Thái tử sẽ không đối xử tốt với hắn, Thái tử cũng không có trách nhiệm phải thân thiết với nhi tử mà thiếp sinh ra. Mặc dù theo tiêu chuẩn nào đó anh em hòa mục thân ái tôn kính lẫn nhau nhưng không cùng một mẹ sinh ra một trưởng một thứ, cho dù là nhị hoàng tử Triệu Trạm tuổi nhỏ cũng chưa từng mong đợi hoàng huynh sẽ đối tốt với mình.
Nhưng mà hắn mong đợi ở mẫu phi rất nhiều lần, hết lần này tới lần khác.
Nhưng dù vậy, đãi ngộ bây giờ của Thái Hậu không tính là tệ, mặc dù mối quan hệ với nhi tử lạnh nhạt nhưng trên mặt tình thân từ nhỏ bà vẫn nuông chiều An thân vương trong lòng. Hoàng Thượng từ trước tới nay không cản trở việc hai người gặp nhau, cũng không bao giờ vì vậy mà đố kị, nhưng mà ngày tháng của An thân vương rất náo nhiệt sợ rằng ngày nào đó hoàng đế nhớ tới chuyện hắn và hoàng huynh từng kết bè kết phái, quân tử mười năm trả thù chưa muộn, có thể không tiến cung thì cố gắng không tiến cung, uổng công được sủng rồi.
"Từ trước tới nay Lễ thân vương thích nữ sắc, ngoài thê thiếp ca cơ thị nữ của hắn trong Đông cung, hắn muốn thứ mới mẻ, trẫm đều cho người ra ngoài mua luôn có thể tìm được nữ nô tự nguyện tiến cung, miễn là hắn đừng động tới mạng người thì trẫm đều cho phép."
...
"Hoàng Thượng...chàng nuông chiều hắn quá nhỉ?" Nhan Hoan Hoan cảm thấy gian nan.
"Thế à?"
Trong mắt Hoàng Thượng hiện ra sự mê muội.
Trên thực tế thì đãi ngộ của Lễ thân vương còn tốt hơn so với những gì hắn nói bây giờ với Nhan Hoan Hoan.
Nơi cấm túc của Lễ thân vương không phải là một khu nhỏ mà là một tòa cung điện, vì vị trí Nhã Thanh cung rất lệch chiếm chỗ còn to hơn cả Trường Nhạc cung, sau này Lễ thân vương thấy thái độ cả hoàng đế đối với hắn không tệ còn yêu cầu sắp xếp cho cơ thiếp của hắn ta dùng lầu Phù Dung ở bên cạnh. Quá nhiều rồi nên không rời được Nhã Thanh cung. Bất ngờ lạ Hoàng Thượng cũng cho phép cũng cấm luôn lầu Phù Dung không để cho cung nhân bên ngoài vào.
Lúc đầu, Lễ thân vương bị giam giữ rất tủi thân.
Hắn ta từng nghĩ tới việc chết, từng nghĩ với việc thắt cổ tự vẫn, nửa đêm muốn treo cổ mà lặng lẽ kéo chăn.
Còn chưa kinh động tới tiểu thái giám gác đêm bên ngoài thì hắn ta đã nhớ lại, lúc trước khi chơi vài thứ kí.ch thích trên giường đã từng đè chết một ca cơ, trạng thái chết rất đáng sợ. Mặc dù ca cơ thật sự siết chặt lại nhưng cũng dọa hắn mềm nhũn người.
Ngay lập tức Lễ thân vương không muốn thắt cổ nữa.
Sức tưởng tượng của hắn ta có hạn, ngày thường từng nghe nhiều nhất không phải ban thuốc độc mà là ban vải trắng ba thước, thắt cổ quá đau quá thảm rồi, bộ dạng cũng khó nhìn nữa, hắn ta muốn uống thuốc độc nhưng không biết tìm độc ở đâu, thái giám canh giữ giám sát đương nhiên cũng sẽ không đưa thuốc độc cho hắn ta.
Nhưng từ trước tới nay Lễ thân vương là một người làm chính sự không bao giờ chậm trễ tình cảm trai gái, hắn ta quyết định ngủ vài lần với vợ lẽ xinh đẹp trước, lần lượt ngủ rồi từ từ nghĩ cách. Trời không bao giờ tuyệt đường con người chắc chắn sẽ có cách nhưng cả tiết khí của hắn ta!
Ngủ rồi lại ngủ, hắn ta nhận ra rằng việc sinh hoạt đúng là rất thoải mái nên bản thân không muốn chết nữa.
Chi tiêu ăn mặc ở Nhã Thanh cung đều rất tốt, nhận bổng lộc của thân vương, ngoài việc không thể ra ngoài chơi đùa có hơi bực bội ra thì tháng ngày ăn ở rất tốt, mặt hắn ta tròn lên nhìn cũng không giống mặt lạnh lùng lúc trước nữa. Hắn ta tốt nhưng nữ nhân trong Nhã Thanh cung lại phải chịu tội. Cho dù ăn uống tốt cũng không phải hoàng đế mà là tù nhân, hắn ta ngột ngạt tá hỏa không có chỗ p.hát tiết thì chỉ có bù thêm trên người cơ thiếp, làm không kể ngày đêm, thật sự ngay cả hắn cũng phát đau chỉ đành dùng cách khác lăn qua lăn lại.
Yêu cầu duy nhất của Hoàng Thượng đối với hắn là cố gắng đừng động tới mạng người.
Cuối cùng Lễ thân vương là nể nang nhị đệ nên không giống lúc ở Đông cung hở ra một tí là chém giết nhưng hắn ta có nhiều cách tìm vui khiến người ta sống dở chết dở.
Người nào trong toàn Nhã Thanh cung đều sợ hắn ta.
Chỉ có nữ dân thường vừa mới tiến cung là không sợ hắn ta, bởi vì hắn ta không quá hăng hái với những thứ mới mẻ trước nên thái độ đối xử với nữ tử dịu dàng chỉ có hơn chứ không kém so với tình thánh. Mắt phượng của hắn ta thùy mị gợi tình, lặng lẽ nhìn các nàng ta yêu mình rồi lại khiến các nàng ta từ áng mây biến thành bùn dưới đất, trong mỗi đôi mắt từ từ tuyệt vọng mà rơi lệ hắn ta thấy được sự thoải mái phục thù.
Nhưng mà có ích gì chứ?
Thứ hắn muốn nhất đã không thể tìm thấy nữa rồi.
Thứ luôn chống đỡ cho hắn ta là thế lực của tả tướng và sự nuông chiều của tiên đế, Tả tướng vừa bị loại trừ, tiên đế băng hà, hắn ta như con hổ không còn nanh vuốt sắc nhọn, người người bắt nạt. Chỉ có khi muôn vàn sự sủng ái của mình bị vỡ vụn thì hắn ta mới bất giác nhận ra rằng cái gì của bản thân đều không phải là sự thật, còn sự thật này lại quá tàn nhẫn hắn ta không muốn đối mặt cũng không thể tiếp nhận bản thân dù có h.am muốn với quyền lực nhưng vì sức lực không đủ.
Tựa như một cô gái quen dùng meitu* trên di động chụp ảnh, mặc dù biết rằng vẻ đẹp thật sự của mình nhất định sẽ có sự khác biệt với người trong ảnh. Nhưng nếu như một ngày nào đó bỗng dưng mở camera trước trong điện thoại của người khác, độ sắc nét HD nhìn không sót một lỗ chân lông, da dầu hay quầng thâm mắt, cho dù không run tay đánh rơi điện thoại thì tất nhiên ngay lập tức cũng phải di chuyển ánh mắt tắt nguồn điện thoại, muốn quên đi nó, trốn chạy khỏi nó, trốn chạy khỏi sự thật tàn nhẫn rằng bản thân trông xấu như thế.
*Meitu: một app chụp ảnh, chỉnh ảnh bên Trung
Lễ thân vương nhặt sự tôn nghiêm đã vỡ nát vùi đầu vào cái tham sống sợ chết trong ngọc mềm hương ấm. Đúng vậy, kiểu "giống ngựa đực"* hiện đại ngày ngày vọng tưởng cuộc sống hậu cung, đối với hắn ta chỉ có thể nói là sống tạm. Có thể thấy được người so với người càng tức hơn.
*giống ngựa đực: ý chỉ đàn ông có sức hấp dẫn với phụ nữ hay phụ nữ phát cuồng vì người đàn ông đó, cuối cùng đều chịu phục dưới háng của hắn. Đồng thời có ý châm biếm, chỉ người đàn ông ngoài chuyện sinh con đẻ cái ra thì cái khác đều vô dụng.
Đối mặt với sự thật tàn khốc này, hắn ta định dời hết sự tập trung.
Hắn ta bắt đầu nghĩ, thật ra không có ngôi vua thì có làm sao, hắn ta vốn dĩ không cần tới giang sơn.
Hắn ta khổ sở như vậy chỉ là vì mất đi Hoan Hoan yêu thích cả đời không thể nhìn thấy mặt nàng!
Nghĩ đi nghĩ lại, mười năm trôi qua, ngay cả Lễ thân vương cũng đã tin lý do thoái thác dối mình dối người này, thế là lúc lâm bệnh nặng hắn ta chỉ xin Hoàng Thượng để hắn ta nhìn Hoan Hoan một lần.
Giống như không cam chịu hơn mười năm vì một nữ nhân tuyệt sắc cầu mà không có được.
"Cho nên... Hoàng Thượng cũng muốn để thiếp tới gặp hắn sao?"
"Không, nàng không cần đoán ý của trẫm, nàng không muốn gặp thì không gặp, xem như chưa từng nghe thấy chuyện này."
Nhan Hoan Hoan vẫn tin tưởng vào sự công bằng của Hoàng Thượng.
Muốn gặp sao?
Nếu người đã sắp chết, gặp một lần cũng không phải không thể, hơn nữa nàng quả thực cảm thấy tò mò với tình trạng lúc này của Lễ thân vương. Mười năm không gặp, hai người dù sao cũng từng có năm năm tình nghĩa, dù là cưỡng ép nhưng cũng có kết cục tốt đẹp nhất, tranh giành ngôi vua vốn dĩ đáng sợ, Triệu Uyên thu nhập nàng vào cung, trừ chuyện chịu lời chê trách của vạn người, chi tiêu ăn mặc của sủng phi còn tốt hơn 100 lần Từ Noãn Trúc. Bây giờ hắn trở thành dáng vẻ thế nào nhỉ?
Nhan Hoan Hoan gật đầu: "Nguyện vọng của người sắp chết lại còn là huynh đệ của Hoàng Thượng, thiếp đồng ý gặp mặt."
Nàng nói rất cẩn thận, Hoàng Thượng cũng vậy.
[Sau mười năm, chúng ta là bạn vẫn có thể thăm hỏi, chỉ là sự dịu dàng đó cũng không thể tìm thấy lý do ôm nhau nữa rồi, người yêu cuối cùng khó tránh khỏi làm bạn bè ~] "...Hệ thống cậu làm gì đấy?"
[Thấy cô gần đây không để ý tới tôi nên tôi nắm thời cơ xuất hiện cho có cảm giác tồn tại.] "Tôi chỉ là không muốn quá ỷ lại vào cậu thôi."
Gói biểu cảm và hệ thống trước sau gì cũng là thứ không thuộc về thế giới này, Nhan Hoan Hoan và nó lợi dụng lẫn nhau, một nửa dựa vào sắc đẹp và trí khôn của bản thân leo tới địa vị này nên bắt đầu ít tới nơi điều khiển tâm trí lợi dụng năng lực của nó. Chỉ là bị nó ngắt lời thế này, vẻ u sầu thương nhớ ban đầu cũng biến mất hơn nửa rồi. Nàng không thích Lễ thân vương, không có cảm tình với hắn ta nhưng giống như phần lớn chúng ta khi mà ghét một người, cũng chưa từng thật sự nghĩ tới để hắn ta đi chết.
Mười năm.
Không biết có phải Lễ thân vương thật sự không sống được bao lâu nữa không, Hoàng Thượng rất nhanh đã sắp xếp cho hai người gặp mặt. Trên đường tới Nhã Thanh cung, Nhan Hoan Hoan rảnh rỗi nhắc tới: "Chuyện Lễ thân vương bệnh nặng, người khác có biết không?" Nếu như không có người khác biết thì nàng cũng sẽ không nói với Tố nhi.
"Trẫm nói trên triều rồi."
Hoàng Thượng thản nhiên nói.
Năm tháng có thể làm phai nhạt đi rất nhiều chuyện, lúc hắn vừa mới lên ngôi làm vua vẫn còn có tiếng thì thầm rằng Lễ thân vương với là chính tông. Tối qua hắn nhắc tới chuyện của Lễ thân vương, mặt người nào cũng mờ mịt giống như sớm đã không còn nhớ tới nhân vật này nữa rồi, toàn quyền giao cho Hoàng Thượng tài đức sáng suốt xử lý. Người từng làm việc với Lễ thân vương còn càng mong chờ hắn ta nhanh chết, phủi sạch quan hệ với hắn ta. Nếu nói người vừa đi trà đã nguội thì trà của Lễ thân vương e rằng vừa đặt xuống đã bị gió thổi nguội rồi.
Ngay cả hoàng huynh từng nổi nhất một thời còn như thế, nếu như lúc đầu Nhan Hoan Hoan không đỡ một kiếm cho mình, nghĩ lại hắn chỉ biết càng thảm hại hơn, cho dù không chết, với phong cách hành động của hoàng huynh không chắc sẽ làm nhục hắn thế nào.
Nghĩ lại đúng là không có một chút tức giận nào.
Dù sao bây giờ người thắng cũng là hắn.
"Hoàng Thượng tới Nhã Thanh cung rồi."
Tùy Tỉnh vén một góc rèm, dưới cửa kiệu thái giám đã sớm quỳ gối để Hoàng Thượng Quý Phi giẫm lên lưng xuống kiệu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.