Gói Biểu Cảm Cung Đấu

Chương 159:




Sau khi thấy bữa tối được sắp xếp xong xuôi, Triệu Trạm hoàn toàn xua tan được tưởng tượng cuối cùng.
Quý Phi nương nương ra lệnh một tiếng, hạ nhân quen việc trải thảm trên nền đất bằng trước Thần Các điện có phong cảnh đẹp nhất, đồng thời chuyển cả bàn dài chân thấp tới. Thảm rất lớn đủ để năm người nằm hình chữ đại ở trên, đây là yêu cầu của Quý Phi bởi vì ngay cả lúc ăn cơm nàng cũng không chịu an phận, thích vừa ngắm cảnh vừa vung chân múa tay, hoặc là nằm hoặc là ngồi, quyến luyến Ôn mỹ nhân trong vòng tay, vừa ý vũ cơ nào thì để người ta tới rót rượu rồi sờ bàn tay nhỏ bé đó một cái.
Tuy rằng nàng ngay thẳng chính trực nhưng ai không có h.am muốn ảo tưởng cường hào chứ?
Có thể để các tỷ tỷ vừa múa vừa hát, nhảy xong thì chọn một một người vừa mắt tới trêu đùa vài câu, ngủ thì không thể ngủ cùng nhưng mà vượt qua được cơn nghiện cũng tốt. Nếu như tỷ tỷ đổi thành ca ca thì càng tốt hơn, Nhan Hoan Hoan có lúc cũng sẽ nghĩ, nếu như làm hoàng đế mà có thể không phải thượng triều thì tốt quá. Nàng làm sao giống một người thủy chung như Triệu Trạm được, đương nhiên là hoang dâm vô độ, mỗi đêm thay một người, ngủ khắp cả hậu cung, nhìn bọn họ vì mình mà ghen tuông tranh cãi, còn nàng đứng dậy giả bộ phiền não nói một câu "các ái phi đều là bảo bối của trẫm mà."
Nhớ năm đó, lúc nàng đang chơi "Kế hoạch trở thành hoàng đế 2" chính là quốc vương trăng hoa mỗi đêm đổi một phi tần.
Nàng dừng lại ảo tưởng xa hoa không thực tế này, cảm giác tiếc nuối "tại sao mình không xuyên thành vai nam chính trong tiểu thuyết" bật ra, Nhan Hoan Hoan quen thuộc ngồi trên thảm, kéo hoàng đế và nhi tử ngồi xuống: "Đợi sắc trời tối hẳn rồi, cả bầu trời nơi này toàn là sao rất đẹp, hơn nữa đang ở chỗ đầu gió rất mát."
"Ừm."
Triệu Trạm thiếu cảm xúc lãng mạn, cũng ít khi ngắm cảnh, chưa từng có hứng thú đối với thứ gọi là tuyệt cảnh sông núi nhưng nếu như nàng đã nói vậy thì đương nhiên hắn cũng rất mong chờ.
Triệu Tố tự giác chui vào trong lòng của mẫu thân nhưng lại bị ánh mắt của phụ hoàng nhìn chăm chú, hắn nhẹ nhắc: "Không phải nói đã không còn là trẻ con nữa à? Vẫn còn thân mật với mẫu phi như thế còn ra thể thống gì nữa," sau đó lại nở một nụ cười nhạt nhẽo: "Nhưng mà nếu con nhận mình vẫn là đứa trẻ ba tuổi vậy thì cũng được, ngồi đi."
Ban đầu nghe câu trước thì ý chí chiến đấu vẫn tràn trề muốn hừ hừ hai câu, Triệu Tố định mỉa mai lại nhưng lúc nghe thấy câu sau thì lập tức nổi giận, dịch mông ngồi lại trên thảm: "Phụ hoàng không được xem thường nhi thần!"
"Ồ? Vậy là phụ hoàng nhìn sai rồi."
Có thể nói một thế hệ Triệu thị cung đấu tinh thông.
Triệu Trạm biết nghe lời phải xuống nước, mặc dù nhi tử ruột của hắn luôn cảm thấy chỗ nào đó không thích hợp nhưng cũng không nói rõ được nguyên do. Hoàng đế tự nhận sai rồi! Vậy chẳng lẽ là mình chiếm được lợi thế à? Tố Nhi do dự suy nghĩ.
Nhan Hoan Hoan thấy rõ nhưng không nói ra, lén lút giơ tay cấu sau lưng Hoàng Thượng một cái, da hắn mềm nhưng thịt lại dày, bị cấu nhưng vẻ mặt vẫn vui vẻ không động đậy, thậm chí còn rảnh rỗi dịch vai nàng kéo nàng vào trong ngực. Nàng không so đo cùng hắn, bị người thương gài bẫy thì phải dùng sức mạnh bẫy lại mới duy trì được sự thần kỳ của tình cảm, chỉ hỏi: "Ôn mỹ nhân với tiểu Phúc An đâu?"
"Điện hạ sau khi thay quần áo thì bị cung nữ đưa về Thính Trúc viện nghỉ ngơi rồi ạ còn Ôn mỹ nhân..." Đàn Văn ngừng một lúc: "Sau khi tranh chấp không có kết quả với bọn họ thì cũng ngủ rồi ạ."
"Tùy Tỉnh, đi gọi công chúa tới đây."
Triệu Trạm không nghĩ kỹ mà chỉ đơn thuần phân phó Tùy Tỉnh, Nhan Hoan Hoan thầm nghĩ đúng là trước khi đi Hoàng Hậu phân phó nàng phải chăm sóc Phúc Yên, nhưng mà nói có hình thức thôi, cũng không thích cũng sẽ không hy vọng khuê nữ thân thiết với nàng. Nhưng mà mấy cung nữ không quan trọng đó có thể ngăn được nàng ư? Càng đừng nói bây giờ Hoàng Thượng tới rồi.
Như nàng dự đoán, Tùy Đại Tổng quản ở Thính Trúc Viện như vào chốn không người, cung nữ không dám ngăn cũng sẽ không ngăn được, ước gì Hoàng Hậu tranh được sự vui lòng của Hoàng Thượng, làm hắn tới Dực Khôn cung nhiều hơn. Lần này Hoàng Thượng đột nhiên tới sơn trang nghỉ mát cũng là một chuyện tốt, có thể vun đắp tỉnh cảm cha con, điều bất cập duy nhất trong mắt các cung nữ bên cạnh công chúa chính là bên cạnh Hoàng Thượng có một Nhan Quý Phi khiến người ta chán ghét nhất.
Nhan Hoan Hoan không có thói quen chờ đủ người mới dùng bữa, Hoàng Thượng nhắc khéo nàng, nàng cười nói: "Đã ra đây rồi hà tất gì phải chú ý tới quy củ nữa? Không bằng theo quy củ của thiếp, Hoàng Thượng thấy thế nào?"
Thấy nàng cười vui vẻ Triệu Trạm cũng không khăng khăng nữa.
"Nếu như mấy ngày này chúng ta đều dùng bữa tối ở ngoài thì đều sẽ ăn như vậy," Nhan Hoan Hoan quen thuộc: "Trước kia bày đầy bàn, tuy là nhìn xa hoa khí thế nhưng mà ăn xong rau trộn khai vị thì mấy món nóng nguội hơn nửa rồi, cho dù dùng món nóng trước cũng còn ngon như lúc mới dâng lên nữa, thiếp dùng bữa ở đây cứ để bọn họ lên từng món, lượng ít mà đẹp, ăn gần hết món mới lên món tiếp theo, lúc nào cũng có thể ăn nóng được."
"Như vậy thì ăn lâu lắm." Một người nghiện công việc không mê muội mỹ thực, chỉ mong ăn xong chạy nhanh đi phê duyệt tấu chương cho hay.
Nhan Hoan Hoan vô lễ sờ vào hai má của hắn, nhẹ sờ tai: "Cho nên mới thú vị đó, thú vị đều phải dành thời gian chậm rãi hưởng thụ, há lại chỉ dùng bữa thôi? Non sông đẹp đẽ biết bao, khắp trời đầy sao không chỉ có một món cao lương mỹ vị mà? Thần thiếp xinh đẹp như này, chẳng lẽ không muốn thưởng thức nhiều hơn chút sao?"
Theo lời nói của nàng, tầm mắt của Triệu Trạm cũng lưu luyến trên khuôn mặt của nàng, vừa làm xong mới ra, nàng không chút son phấn nổi bật trong bóng đêm, có một loại xinh đẹp đặc biệt hiếm thấy, so với dáng vẻ khi nàng tô son trát phấn càng quyến rũ đến lạ, hắn không tự giác nuốt nước miếng: "Nghe nàng hết."
Một món rau trộn lên trước, Ôn mỹ nhân và Phúc An công chúa cũng cùng lúc đi tới.
Nhìn thấy phụ hoàng, Phúc An không dám nhảy xuống từ trên người cung nữ bổ nhào vào lòng Quý Phi giống như trước nữa, nàng ấy quy củ xuống đất thỉnh an Hoàng Thượng rồi hành lễ với Quý Phi, chỉ là câu "đứng lên..." của Triệu Trạm còn chưa nói hết, Phúc An đã bị Nhan Hoan Hoan quen thuộc đứng lên kéo xuống ngồi vào vị trí ban đầu: "Đang chờ ngươi đấy, phần này giữ cho ngươi đó, ta đút ngươi ăn hay là tự mình ăn?"
Nàng không nhìn thấy dáng vẻ khép nép của cô nhóc kia.
Phúc An cúi đầu, hai má đỏ tới tận mang tai, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn hiện lên một tầng hồng nhạt, nàng ấy lúng túng nói: "Ta sẽ tự mình ăn nhưng mà ta có thể ngồi cùng Quý Phi ăn được không?"
"Đương nhiên là được rồi, Lệnh Nghi cũng lại đây, đừng giận nữa, mắt nhỏ lườm mấy cung nữ mắt to này có gì thú vị chứ?"
Ôn mỹ nhân sau khi thỉnh an với Hoàng Thượng xong, tức giận ngồi xuống, không biết tại sao vị trí tuyệt đẹp một trái một phải của Quý Phi tỷ tỷ đều bị Triệu lớn Triệu nhỏ chiếm hết rồi, nàng ta chỉ đành ngồi bên cạnh Triệu Tố: "Tỳ thiếp không giận!"
"Nhìn ngươi tức no rồi đấy," Nhan Hoan Hoan hơi ngừng: "Hoàng Thượng nhìn xem, trời tối hết cả rồi."
Nàng đưa mắt ra hiệu với Hoàng Thượng để hắn đừng truy hỏi tại sao Ôn mỹ nhân lại tranh chấp với cung nữ của Phúc An ở trước mặt nàng ấy nữa, Triệu Trạm ngầm hiểu thuận theo ý nàng, tập trung vào cảnh đẹp.
Trời đã tối cả rồi, tấm màn đen được kéo tới, trên tấm màn được tô điểm vài ánh sáng lấp lánh, thời đại không có ô nhiễm, những ngôi sao rất nhiều tựa như được vẽ nên trông cực kỳ đẹp, nàng nhìn một trăm lần cũng không thấy chán. Triệu Trạm rất ít khi ngẩng đầu thưởng thức sắc trời, không ai từng nói với hắn phải thưởng thức cảnh đẹp cả, người thân cận bên người nhất là Dung Diệu Chân có đề xuất cho hắn thì chỉ nhắc hắn ngắm mỹ nhân nhiều chút thôi.
"Đúng là rất đẹp."
Triệu Trạm nghĩ, có lẽ hắn là vị hoàng đế không biết tới dáng hình của cảnh đẹp nhất.
Nhan Hoan Hoan không để ý, dù sao cho dù hắn có ngâm một bài thơ để tán thưởng cảnh đẹp nàng cũng không nghe hiểu.
Đúng lúc thái giám lên một phần thịt kho Đông Pha, dặn riêng bọn họ phải nếm món nóng này trước, trừ việc khiến nàng thích ăn thì cũng rất hợp khẩu vị của nàng, chua chua ngọt ngọt, cắn một miếng thịt heo mặn mà vẫn giữ được nước của thịt. Cách làm trong cung đình rất chú trọng, thêm vào đó chút rượu Thiệu Hưng như có như không, chỉ có người hiểu rượu mới nhận ra được hương vị quen thuộc này như là đang gặp lại cố nhân trong quán ăn tửu lâu.
Hơn nữa hình dạng của nó là từng miếng một rất thích hợp bỏ vào miệng, món ăn này khiến đũa của Nhan Hoan Hoan linh hoạt, thích thú gắp lấy gặp để.
Tiểu Phúc An nói không muốn nàng đút nhưng khi nàng gắp thịt tới bên miệng nàng ấy thì nàng ấy vẫn sẽ ngoan ngoãn ăn. Đương nhiên cũng không phù hợp với lễ nghi mà một công chúa hoàng gia nên có, miệng nàng ấy nhỏ, ngay cả miếng thịt Đông Pha đã được cắt miếng nhỏ cho vừa ăn cũng ăn rất chậm giống như một con hamster nhỏ nghiêm túc, Nhan Hoan Hoan nhìn tới mức không chịu được vu.ốt ve mặt nàng ấy.
Còn Triệu Tố tự ý thức mình không còn là đứa trẻ, vả lại bị cha ruột đưa vào tròng, mặc dù rất nhớ cảm giác được mẫu thân đút cho ăn nhưng vẫn nghiêm túc từ chối như cũ: "Mẫu phi, con không còn nhỏ nữa, con tự mình ăn được."
"Thật sao?"
Triệu Tố nghiêm túc gật đầu.
Nhan Hoan Hoan rất đồng tình đồng thời quay đầu đút sang cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng nghe lời nhận lấy đồ ăn của ái phi, còn nở nụ cười có thể nói là ôn hòa với con trai ruột.
"Ngon lắm," Hắn khác thường bắt lấy cổ tay của nàng, rũ mí mắt xuống, ánh mắt dịu dàng: "Nàng đút rất ngon."
"...Ha."
Nhan Hoan Hoan nhướng mày đón nhận lời nói sến súa của hắn, tay cũng ôm lấy hắn nghiêng người mượn lực tiến lên ngửa mặt hôn sâu, động tác liền mạch lưu loát như nước chảy mây trôi khiến Triệu Trạm đang nghĩ hắn muốn trêu mẹ để nhi tử nhìn cũng phải sững người, bị hôn tới đầu óc quay cuồng, lúc hắn phản ứng lại thì nụ hôn đã kết thúc rồi.
Nhưng cảm giác thì vẫn còn, cánh môi mềm mại của nàng tựa như là chưa bao giờ rời khỏi hắn vậy.
Đầu lưỡi Nhan Hoan Hoan đảo quanh môi vẫn còn chưa đã: "Môi của Hoàng Thượng mới là tuyệt phẩm giai nhân."
Hoàng Thượng và người của hắn đều sợ ngây người.
"Ồ, ừ ừm."
Triệu Trạm thẫn thờ gật đầu, ngay cả Triệu Tố còn chưa kịp tức giận cha của hắn, trong lúc ngẩn ngơ chỉ cảm thấy phụ hoàng đúng là Hoàng Thượng có thể có diễm phúc người thường không thể nhận được. Hắn còn nghe thấy Ôn mỹ nhân hâm mộ thì thầm nói: "Tốt thật đấy..."
???
E rằng Triệu Tố không thể hiểu nổi mấy người bên cạnh này rồi.
Phúc An cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm, đã bỏ lỡ là một màn rất không hợp với trẻ con mặc dù chuyện này không liên quan tới việc cúi đầu.
Sự tập trung của Nhan Hoan Hoan lại lần nữa bị đồ ngon kéo lại, chẳng qua chỉ là một nụ hôn mà thôi, nhưng mà sau khi nàng ăn hai miếng thịt nhìn lại thấy Hoàng Thượng vẫn đang vì nụ hôn sâu mà mãnh liệt kia làm ngẩn ngơ. Đột nhiên cảm thấy hắn như vậy có hơi đáng yêu.
"Hoàng Thượng."
"Hửm?"
Nàng nhớ tới một câu nói đùa mà được đời sau sử dụng nói với hắn: "Đêm nay trăng thật đẹp."*
*Là một câu tỏ tình bên Nhật, nguyên văn câu tiếng Nhật là 今夜は月が绮丽ですね nghĩa là ánh trăng hôm nay thật là đẹp, nhưng cũng có ẩn ý là trăng mà được ngắm cùng em là đẹp nhất. Ở bên cạnh người mình thích cho nên trăng cũng đẹp. Cũng có nghĩa là anh thích em/ em thích anh.
Triệu Trạm ngẩng đầu trong chốc lát cũng rất thành thật ngắm nhìn ánh trăng sáng, đêm nay nhiều sao trăng không tính là sáng nhưng nàng nói đẹp thì nó đẹp vậy.
"Ừm" Hắn ngẩn ra: "Có gì buồn cười sao?"
Lông mày nàng cong cong: "Không có gì, thấy Hoàng Thượng đáng yêu thôi."
Thật đáng tiếc nhưng cũng may mà hắn không hiểu được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.