Gói Biểu Cảm Cung Đấu

Chương 142:




Trên đường trở về Hàm Chương cung, gió lạnh thổi khiến cho Ôn tài nhân tỉnh táo trở lại.
Phòng trong của Trường Nhạc cung dù sao cũng đốt noãn hương, kiến thức của nàng ta nông cạn nên không ngửi được ra là hương gì, chỉ cảm thấy ngọt mà không ngấy, mùi hương ngọt ngọt thoáng qua, càng tôn lên nụ cười có lúm đồng tiền kiều diễm như hoa của Nhan Quý Phi, chút ngọt ngào ấy như hoà vào trong tâm khảm. Hoa nở trong lòng nàng ta, nương nương nói gì nàng ta đều thích nghe, không tìm ra phương hướng, chỉ biết gật đầu tuỳ tiện.
Lẽ ra trong gia tộc, Ôn tài nhân cũng được coi là tính tình linh hoạt, nhưng sự linh hoạt nơi phố phường khi vào cung lại trở thành không đáng chú ý, lại thêm tầm mắt nông cạn, vừa thấy mỹ nhân đã lầm lỡ muốn chung thân một đời.
Chỉ là không quá thông minh thì cũng có lợi, Nhan Hoan Hoan không thích dùng người quá tâm cơ, nhiều chuyện phiền toái.
Ôn tài nhân đầy nỗi lòng, mở miệng: “Hàm Xuân, ngươi nói xem, ta nên làm thế nào để chặn Hoàng Thượng không tới chỗ Lưu mỹ nhân đây?”
“...”
Đại cung nữ Hàm Xuân của nàng ta hít một hơi khí lạnh, không để ý tới tôn ti nữa rồi: “Hoá ra trong lòng chủ tử chưa từng cân nhắc tới con cái!”
“Ta cũng chưa từng làm chuyện đó!”
“Chủ tử nói vậy, nô tỳ cũng đã làm bao giờ đâu?”
“Chủ tử, sao người không nhờ Quý Phi nương nương chỉ cho một chiêu chứ?” Cung nữ gấp gáp tới độ giậm chân, chỉ tiếc là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Ở trong lòng cung nữ, Nhan Hoan Hoan chính là đệ nhất sủng phi của triều đại đương thời, loại chuyện như chặn Hoàng Thượng này, nàng nhất định vô cùng thuần thục. Lần này không tự mình ra tay vì cảm thấy mất mặt, lại sai bảo chủ tử đi làm thay.
Ôn tài nhân nghẹn lời trong giây lát, hồi lâu sau mới lẩm bẩm: “Ban nãy ta chỉ mải ngắm...” ngực của Quý Phi tỷ tỷ: “Nào có nghĩ ngợi nhiều như vậy chứ!”
Chủ tớ hai người giương mắt nhìn nhau.
Đới Thu trầm ổn đứng bên cạnh, nhẹ nhàng nói: “Theo như nô tỳ quan sát, chuyện chặn người trong cung cũng chỉ dùng đi dùng lại mấy cách, không có gì mới mẻ cả, giả bệnh làm nũng này, nếu như trong lòng Hoàng Thượng có chủ tử thì dùng lí do nào cũng có thể gọi người tới được. Nhưng nếu không có thì cho dù chủ tử có đập đầu tự tử trước mặt Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cũng chỉ cho người dọn dẹp sạch sẽ, đừng quấy rầy hứng thú của người.”
Lời này tuy thô nhưng đối với người hiểu biết có hạn về ngôn ngữ nho nhã như Ôn tài nhân thì đúng là rất dễ hiểu.
“Có lý, ta thử chút xem sao!”
Mà Lưu mỹ nhân lúc này, nghe thấy hạ nhân thông truyền, đang vô cùng sung sướng mà điểm phấn tô son, cả phòng tràn ngập không khí vui mừng, cũng không hề hay biết có người đang suy tính cướp đi lần thừa sủng này của nàng ta.
Nàng ta ngồi trước bàn trang điểm, nghĩ lại xót thương cho mình, phía sau là cung nữ bận rộn chải tóc. Người trong gương quả thật là trẻ tuổi xinh đẹp, nhất là đôi mắt như làn thu thuỷ, chứa đầy tình cảm làm cho người khác yêu thương, khiến cho thân thể khoẻ mạnh không đau không bệnh gì của nàng ta toát lên vẻ yếu ớt nhỏ nhắn.
“Ngươi xem, đâu có cần luồn cúi với người khác đâu, cơ hội không phải đã tới rồi sao?"
Khoé môi nhỏ nhắn của Lưu mỹ nhân cong lên, không nén được ý cười.
“Nương nương anh minh, nô tỳ có số được hầu hạ người, muốn đi theo nương nương lâu dài.”
Cung nữ nhỏ giọng phụ hoạ theo, cũng vui vẻ thay cho chủ tử.
Những người như các nàng như thể chơi đặt cược, theo đúng chủ tử thì gì cũng tốt, chủ tử một bước lên mây, cung nữ cũng gà chó lên trời. Nhìn Trường Nhạc cung xem, ngay cả tiểu cung nữ tát nước mà lời nói cũng có phân lượng hơn các nàng bên này vài phần, nói thẳng ra là, chẳng phải chó cậy thế chủ hay sao?
Lưu mỹ nhân cười, không đáp lời, trong lòng lại ngầm đồng ý. Người cũng phân ra ba bảy loại, mộc phân, hoa lê, tử đàn, nhìn Ôn tài nhân xem, vừa vào cung đã biết lắc đầu vẫy đuôi với phi tần có địa vị cao, bán rẻ tiếng cười, cầu xin thương hại, đúng là điệu bộ của đám hạ đẳng. Nhan Hoan Hoan dù xuất thân tiểu thư con quan, nhưng trong mắt đích nữ của gia tộc lớn như Lưu thị thì cũng chỉ khá khẩm hơn thường dân một chút thôi, giống như sự khác biệt giữa chín dòng chảy cùng đổ về một hướng và một dòng chảy riêng biệt.
Nhìn những người này đè trên đầu trên cổ mình, viên ngọc sáng mà chịu cảnh long đong, nàng ta cũng ít nhiều có phần oán trách Hoàng Thượng. Chỉ là Lưu mỹ nhân cũng tin rằng chỉ cần Hoàng Thượng tới cung của nàng ta một lần, nàng ta có thừa biện pháp để cho hắn biết những ưu điểm của mình. Tài năng của một thiên kim được gia tộc dồn lực bồi dưỡng há có thể đánh đồng với loại dân thường được sao?
Thứ nàng ta có chính là sự kiên trì.
“Chủ tử, Hoàng Thượng tới rồi ạ!”
“Được.”
So với cung nữ kích động, Lưu mỹ nhân trầm ổn hơn nhiều, một bộ xiêm y màu xanh lá thêu trúc xanh lộ ra nhã ý khiêm tốn.
Những tú nữ khác tiến cung rồi chờ nửa tháng mới được thừa sủng, có lẽ sẽ gấp gáp chọn đủ mọi cách để quyến rũ, nhưng sau khi nàng ta gặp Nhan quý phi, hiểu rõ con đường này không dễ đi. Luận về kiều diễm, tú nữ đợt này cho dù có đắp cả hộp phấn lên mặt cũng không sánh được một Quý Phi nương nương cẩn thận điểm trang. Còn có thể sao nữa? Thịt cá ăn nhiều rồi cũng phải nếm chút cháo trắng dưa cải, muốn được lọt vào mắt xanh của Hoàng Thượng, phải đi một con đường hoàn toàn khác với Nhan Quý Phi.
Khi ráng chiều tươi đẹp đi qua, bầu trời tối sầm lại, Lưu mỹ nhân cũng chỉnh trang xong trang phục, ra ngoài đón tiếp thánh giá.
“Tỳ thiếp tham kiến Hoàng Thượng.”
Nàng ta hành lễ thật sâu, phụ nữ trong cung hành lễ không thể không đẹp, ngay cả tư thế của cung nữ cũng rất chuẩn, nàng ta cong thân, hèn mọn cúi đầu hướng xuống, chỉ có một lòng lửa nóng nghĩ tới Hoàng Thượng. Nghe được tiếng gọi dậy từ bên trên, nàng ta mới nhẹ nhàng đứng vững, đầu hơi cúi, chênh lệch chiều cao giữa hai người vừa vặn có thể nhìn thấy sườn bên mặt xinh đẹp tuyệt trần cùng cần cổ thon trắng, cốt cách như ngọc, lộ ra tú khí nhỏ nhắn, yếu ớt.
Trong số nữ tử, Lưu mỹ nhân đã được coi là cao rồi, khi giơ tay nhấc chân đều mang theo sự kiêu hãnh.
Hoàng Thượng rất trầm mặc, sau khi gọi nàng ta dậy vẫn không mở miệng.
Im lặng là đúng thôi, những nhân vật lớn thì đều bí hiểm, Lưu mỹ nhân cũng không vì Hoàng Thượng im lặng mà loạn tâm. Tiến cung làm phi, chẳng lẽ còn nghĩ Hoàng Thượng sẽ vui cười với chính mình hay sao? Bên môi nàng ta treo nụ cười yêu kiều, không hề giả vờ yếu đuối, vô cùng thản nhiên.
Sau khi vào phòng trong, nàng ta cúi đầu: “Để tỳ thiếp pha trà cho Hoàng Thượng.”
“Ừm.”
Nàng ta đứng lên, châm trà cho Hoàng Thượng, khi châm trà cần nâng cao cổ tay, cổ tay đeo vòng ngọc xanh biếc, màu xanh như muốn nhỏ nước, là đồ tốt trong số của hồi môn khi tiến cung của nàng ta, rất hợp với trang phục hôm nay.
Nước trà chảy xuống từ miệng bình hơi vểnh, hương trà phiêu đãng khắp phòng, trong khuê các, chuyện dùng huân hương làm ấm phòng rất phổ biến. Lưu mỹ nhân sợ tục, không xứng với cầm của nàng ta, hơn nữa trong cung biến đổi liên tục, ai biết hương có bị ai động tay động chân vào hay không, nàng ta thà không đốt hương còn hơn. Chờ Hoàng Thượng tới, ung dung pha một bình trà, đã thể hiện được trà nghệ của nàng ta, lại có thể hâm nóng bầu không khí.
Phút chốc, nàng ta đã cảm nhận được ánh mắt của Hoàng Thượng.
Nhưng thực chất là đang dò xét đánh giá nàng ta, khiến nàng ta không khỏi thẳng sống lưng, muốn biểu hiện tốt hơn.
Lưu mỹ nhân cung kính dâng lên một ly trà, Triệu Trạm vô thức nhận, thực ra hắn không khát nhưng quá trình ngâm nước pha trà là một khoảng thời gian khá dài. Trong lúc chờ đợi, thân thể tự sẽ sinh ra cảm giác khát, hắn uống một hơi cạn sạch ly trà.
“Tỳ thiếp có một chuyện muốn nhờ, muốn xin một ân điển của Hoàng Thượng.”
... Trà này thực sự là uống không nổi.
Mí mắt Triệu Trạm khẽ nâng lên: “Nói xem là chuyện gì.”
Nàng ta đương nhiên sẽ không đưa ra yêu cầu gì vào giây phút mấu chốt này, chi phí ăn mặc nàng ta không hề thiếu, chẳng qua là muốn tìm cơ hội giải thích cho những hiềm khích lúc trước mà thôi: “Tỳ thiếp mới vào cung, mới phát hiện ra rằng trước sự uy nghiêm của Hoàng Thượng, những quy củ đã từng học trăm ngàn lần đều sẽ không thể không lộ tỳ vết. Tỳ thiếp càng nghĩ càng hổ thẹn, xấu hổ tới mức không muốn làm người nữa... Muốn cầu xin Hoàng Thượng một ân điển, gảy hoàn chỉnh một khúc đàn vì Hoàng Thượng.”
Thực ra là một biện pháp khác để cầu sủng ái.
“Ừm, đàn đi.”
Nhớ đến hồi xế chiều đàm luận sôi nổi với Lưu đại nhân, ác cảm với Lưu mỹ nhân cũng tiêu tan không ít, hắn nói chậm lại, thêm một câu: “Thực ra trẫm không để trong lòng, ngươi không cần quá tự trách. Chỉ là cung quy không thể tuỳ tiện có ngoại lệ, hành động của ngươi trong cung là đại diện cho nữ quyến Lưu gia. Hôm nay trẫm đã gặp Lưu ái khanh, ông ta rất quan tâm ngươi, ngươi đừng làm phụ kỳ vọng của ông ta.”
Câu an ủi này thà rằng đừng nói còn hơn, một câu “cung quy” làm Lưu mỹ nhân xấu hổ tới mức muốn đào một hố dưới đất mà chui xuống.
“Tỳ thiếp tạ ơn Hoàng Thượng giáo huấn.”
Chỉ là lời nói của Hoàng Thượng đã vô tình tiết lộ tin tức khác, hôm nay Hoàng Thượng từng gặp cha nàng ta sao? Rất quan tâm nàng? Bảo sao hôm nay Hoàng Thượng lại đến chỗ này, hoá ra là có người nói vài lời tán dương thay nàng ta! Cung nữ rất có mắt nhìn, đưa đàn tốt đến, Lưu mỹ nhân ngồi trước đàn, khoé môi cong lên nụ cười bí ẩn, trong sự khiêm tốn dịu dàng che giấu đi nét đặc sắc.
Nhìn xem, nàng ta đâu có hèn hạ như Ôn tài nhân đâu, khoe tài trước mặt Nhan Quý Phi? Dù sao cũng có người bênh nàng ta trước mặt Hoàng Thượng.
Mười ngón tay đặt trên đàn, Lưu mỹ nhân thành thạo gảy một khúc “Tĩnh quan ngâm”. Nàng ta được hời, mơ hồ mà nắm bắt được tính cách của Hoàng Thượng, hắn không phải người thích chuyện phong hoa tuyết nguyệt, không có hứng thú với tài đánh đàn của nàng ta. Nhưng Hoàng Thượng phải học sáu môn nghệ thuật, Hoàng Thượng dù không quá yêu thích nghe đàn, nhưng chắc chắn cũng biết thưởng thức và đánh giá, nên nàng ta đã chọn một từ khúc tao nhã thanh khiết, không khoe khoang tình cảm, chỉ muốn có được một nụ cười của Hoàng Thượng.
Đúng là đàn rất hay.
Đàn xong một khúc, Triệu Trạm phỏng đoán mình nên nói cái gì: “Tài nghệ đánh đàn của ngươi quả là không phụ lòng khích lệ của cha ngươi.”
“Cũng chỉ là chút kĩ năng nhỏ mà ở khuê phòng, tiểu thiếp thấy rảnh rỗi nên học mà thôi, ở nhà từng gảy đàn cho phụ thân nghe vài lần, chưa từng thể hiện công khai nhưng danh tiếng lại cứ vậy truyền đi,” Lưu mỹ nhân hơi cúi đầu, gương mặt ửng hồng, lộ ra thần thái nhu thuận ngoan ngoãn của thiếu nữ: “Nói đến đây, ngoại trừ lần khảo giáo trước điện tuyển thì đây là lần đầu tiên gảy đàn cho người không phải là cha hay phụ nữ nghe ạ.”
“Không tồi, bảo sao Lưu ái khanh coi ngươi như hòn ngọc quý trên tay.”
...
Lúc này, cuối cùng Lưu mỹ nhân cũng nhận ra một vấn đề.
Vì sao câu nào câu nấy của Hoàng Thượng đều dính tới cha nàng ta vậy?
Nếu như Hoàng Thượng không ngừng nhắc tới người phụ nữ khác trước mặt nàng ta, nàng ta có bực cũng không kỳ lạ, nhưng nếu đối tượng là cha mình thì lại khiến nàng ta dở khóc dở cười.
Lẽ nào tình cảm giữa phụ thân và Hoàng Thượng tốt tới mức đó sao? Trước khi nàng ta tiến cung đã từng nghe nói, Hoàng Thượng tin sủng nhất một vị cận thần, nhưng đó là trưởng tử Dung gia mà, chênh lệch tuổi tác của Hoàng Thượng và phụ thân quá lớn, khó có thể tưởng tượng ra cảnh hai người giao lưu thân thiết được. Nàng ta suy luận từng bước, phỏng đoản rằng căn cơ Hoàng Thượng chưa vững, phải dựa nhiều vào các thế gia trong nước. Phùng gia tuy bị thanh trừng một lần rồi nhưng “rắn chết vẫn còn nọc”, sợ rằng đang ôm thù.
Nghĩ như vậy, sức mạnh của Lưu mỹ nhân càng dâng lên.
“Hoàng Thượng...” Nàng ta dịu dàng mở miệng, muốn nói chuyện cùng Hoàng Thượng, tiện thể hiện tài năng của mình.
“Lưu mỹ nhân,” Hắn lại ngắt ngang lời của nàng ta: “Ngươi biết từ khúc khác không?”
“Tỳ thiếp có thuộc khá nhiều, Hoàng Thượng có thích bài nào không?”
Triệu Trạm quả thực biết rất nhiều, thuận miệng nói tên một bài, Lưu mỹ nhân đồng ý, bắt đầu gảy đàn.
Hắn cuối cùng cũng hiểu rõ lợi ích khi cung phi thạo một môn nghệ thuật rồi.
Biểu diễn nhiều thì nói ít đi, không cần nàng ta nghĩ ra chủ đề để nói, hắn cũng không sợ khi mình tiếp lời sẽ biến những lời tâm tình thành chán ngắt, quá tuyệt vời!
Tri thức không bao giờ là đủ, Triệu Trạm muốn làm một hoàng đế xứng chức, trong tình huống phụ hoàng chưa chỉ điểm cho hắn, hắn sẽ cố hết sức dựa vào trạng thái “bình thường”. Phụ hoàng tốt với hậu phi, tương kính như tân, tuy rằng đối xử lãnh đạm với hắn, nhưng trên phương diện này, ông ta lại là một tấm gương tốt. Chỉ là, hắn đúng như lời phụ hoàng và hoàng huynh vẫn thường nói, trời sinh thiếu huyền căn, không hiểu phong tình.
Nếu không... đường đường là đích nữ thế gia đánh đàn cho hắn tiêu khiển, hắn cũng nghe ra được là đàn rất hay, nhưng vì sao lại không thể hiện chút vui vẻ nào?
Nghĩ một trăm lần cũng không thể lý giải nổi.
Trong mắt Lưu mỹ nhân, mình đang gảy đàn nhưng vẫn tìm được chút khoảnh khắc ngắn ngủi mà nhìn trộm Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vẫn nhíu chặt lông mày, giống như xuyên qua khúc đàn nhẹ nhàng vui thích này của nàng ta mà suy nghĩ về chút chuyện hắn vẫn còn không rõ.
Đương lúc nàng ta đàn tới say mê, bên ngoài bỗng truyền tới tiếng xôn xao.
“Phiền Ôn tài nhân đợi bên ngoài đã ạ, chờ chủ tử gảy đàn xong rồi hẵng báo tin!”
“Ta, ta không đợi! Các ngươi cản ta! Định bắt nạt người hay gì! Ta... ta muốn gặp Hoàng Thượng!”
Với chủ nhân của giọng nói này, đàn một khúc tình cảm dạt dào chính là làm khó nàng ta, nhưng bàn về độ lớn giọng thì ngoại trừ Nhan Hoan Hoan từng luyện đài từ căn bản ra, người này có thể xếp trên hạng 3. Nàng ta cao giọng, tiếng đàn có ưu nhã tới đâu thì cũng bị đè lên: “Tỳ thiếp khó chịu quá! Hoàng Thượng, Hoàng Thượng!”
Hàm Xuân bên cạnh nàng ta càng nghe càng thấy không ổn, tuy trước đó các nàng đã thảo luận lấy chuyện thân thể mang bệnh nhẹ ra làm lí do... nhưng mà, vì sao chủ tử lại hô hoán như muốn ngăn xe ngựa của Quan lão gia vậy?
Bởi vì quá gấp gáp, câu chữ lúc trước đã biên soạn sẵn không đủ dùng nữa rồi, Ôn tài nhân im lặng, nhưng an tĩnh một giây lại gào lên, bắt đầu sáng tác ngay tại chỗ: “Nhà tỳ thiếp có một lão nay đã ba mươi bảy, què một chân, ngoại trừ đại ca, nhắm vào một cô nương như tỳ thiếp, tỳ thiếp rất sợ! Hoàng Thượng! Tỳ thiếp cầu kiến Hoàng Thượng!”
Hàm Xuân nhanh chóng kéo tay áo nàng ta, nén giọng nói: “Chủ tử, người nói mấy chuyện này thì có tác dụng gì? Đừng nói linh tinh, phô bày hết gốc gác bản thân ra.”
Số người được Hoàng Thượng sủng hạnh rất nhỏ, địa vị của Ôn tài nhân không cao, nhưng cũng xếp thứ nhất trong số các tú nữ mới vào cung, hơn nữa, quan trọng nhất là quan hệ với Quý Phi nương nương tốt! Sức lực của cung nữ trong Hàm Chương cung không đọ nổi với nàng ta, không kéo được nàng ta lại. Ai phục vụ Hoàng Thượng chắc chắn phải biết Hoàng Thượng cưng chiều Quý Phi nương nương tới mức nào, thế là có cản cũng chỉ cản cho có lệ, rõ ràng phải tuỳ theo công công đưa ra quyết định.
Tuỳ Tỉnh đang phục vụ trong phòng ngủ vừa nghe thấy đã tức giận, đẩy cửa ra mắng: “Gần Hoàng Thượng mà há có thể tranh cãi ầm ĩ như vậy sao! Im miệng lại hết đi!”
Ôn tài nhân lập tức kinh sợ, chuyển từ trạng thái quỷ khóc sói tru tới im như thóc chỉ trong vòng nửa giây.
Sau đó Tuỳ Tỉnh mới quay đầu lại, cười xòa: “Hoàng Thượng, người xem kìa?”
Trong lúc cấp bách, hắn lại nhìn sang sắc mặt Lưu tiểu chủ, không khỏi cảm thán một câu, quả là cô nương tốt xuất thân từ nhà danh giá, ngay cả lúc xanh mặt vẫn phải duy trì nhan sắc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.