Gói Biểu Cảm Cung Đấu

Chương 123:




Khi thánh chỉ quyết định phân vị rơi xuống mỗi nhà, có vui mừng có ngạc nhiên cũng có mất mát.
 
Mà người thắng cuộc lớn nhất trong đợt tú nữ này, chính là nữ nhi của thượng thư Tả Thừa Phục thị Phục Tịnh Xu, vốn tưởng rằng Lưu Nhuận Minh sẽ là người đứng đầu, không ngờ rằng cuối cùng phân vị cao nhất lại là nàng ta. Phục lão gia mừng như điên, cho rằng đây là Hoàng Thượng đã tiếp nhận đầu danh trạng* của ông, không hề so đo hiềm nghi Phục gia thường lui tới thân thiết với  “tội thần” trước kia: “Xem ra Hoàng Thượng rất thích Thù Nhi, sau này con tiến cung, cũng có chỗ để dựa vào, tuy nói Lưu gia càng được trọng dụng, nhưng chuyện hậu cung, không ai nói chính xác được.”
 
(*: Hiểu theo nghĩa đơn giản là cắt đứt khả năng để người nào đó có thể trở mặt với mình và theo về phía bên kia.)
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Nữ nhi đã biết.”
 
Phục Tịnh Xu rũ mắt, ngay cả đáp lại phụ thân cũng đều cúi người xuống, lông mày khóe mắt kết hợp với bóng lưng đều là độ cong ngoan hiền, tựa như có thể tiếp nhận rất nhiều trọng lượng cũng không than khổ. Nàng ta hồi tưởng một thoáng kinh hồng* với Hoàng Thượng trên điện tuyển, khuôn mặt lãnh đạm tuấn mỹ ngoài ý muốn lại rất trẻ. Long nhan, trong lòng tất cả những người chưa gặp qua hoàng đế, đều có vô số cách tưởng tượng, vì để nhân dân kính sợ, vốn luôn thổi phồng đế vương đến không giống người phàm, giống như thần tiên trên trời.
 
(*: Ý chỉ dung nhan, vẻ bề ngoài của một người rất đẹp.)
 
Nàng ta là người của thế gia, so với bình dân luôn nghĩ hoàng đế thành thần thú  thì tốt hơn chút, biết hoàng đế cũng chỉ là con người, có tai mắt mũi miệng, là một nam nhân bình thường.
 
Nhưng dù gì cũng là đế vương, trên người luôn có một lớp khăn che mặt thần bí trang nghiêm.
 
Trong một khắc trên điện tuyển kia, long nhan không được nhìn thẳng quá lâu, một ánh mắt hiếm có, lớp khăn che mặt kia bị xốc lên một góc.
 
….Hóa ra, thật sự chỉ là con người.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tình cảm của thiếu nữ luôn như thơ ca.
 
Phục Tịnh Xu lặng lẽ nhẩm lại tất cả, liên quan đến thơ từ của tình yêu, đều trong một khắc kia, cùng với sự thấp thỏm mênh mông xẹt qua trong đầu. Nàng ta vốn rất sợ tiến cung, tuy là đích nữ Phục gia, nhưng cha chiều mẹ thương, thật lòng muốn tốt cho nàng ta, muốn sắp xếp cho nàng ta mối quan hệ thông gia môn đăng hộ đối, biết tính tình nàng ta dịu ngoan không hiếu chiến, thật sự không thích hợp trở thành nương nương trong cung, hơn nữa Thái Tử khi đó có tiếng trong việc đối đãi với nữ nhân, sợ sẽ không tương xứng.
 
Chỉ là, thiên có bất trắc phong vân*, ai có thể dự đoán được, nửa cái chân của Phục gia đã bắt đầu không giữ vững lập trường.
 
(*: không đoán được chuyện mưa gió.)
 
Thủ đoạn vang trời của tân đế đối với Phùng thị khiến một số bộ phận nhất định kinh sợ và lung lay, lại được ban ân huệ, cho bọn hắn cơ hội quy phục.
 

Mà Phục Tịnh Xu chính là đầu danh trạng của Phục gia.
 
Thượng thư Tả Thừa cũng không phải không nghĩ tới cô nương phòng khác, chỉ là có hai chỗ khó xử, thứ nhất là đưa nữ nhi của hắn là có thành ý nhất, thứ hai…..cô nương khác của Phục gia, tướng mạo nếu nói không xuất chúng đã là hình dung nhã nhặn, chỉ có nét thanh tú của Phục Tịnh Xu là tướng mạo nổi bật nhất của Phục gia, nếu không phải xuất thân thế gia, rơi vào trong đám tú nữ ai cũng xinh đẹp kiều diễm, thật sự có thể chìm nghỉm thành phông nền.
 
Trầm mặc một lát, nhìn chăm chú khuôn mặt nhu thuận của nữ nhi, giống y như mẫu thân nàng ta, đối với chuyện gì cũng nhẫn nhục chịu đựng, thượng thư Tả Thừa thở dài: “Xu Nhi, con có trách cha không?”
 
“Ân dưỡng dục của cha mẹ trong mười bốn năm, có thể báo ân, nữ nhi còn không kịp cao hứng,” Phục Tịnh Xu mỉm cười, khuôn mặt nho nhỏ đã xuất hiện chút đau khổ: “Như lời phụ thân nói, nếu Hoàng Thượng thích Xu Nhi, là phúc hạnh ba đời của Xu Nhi, sau này tiến cung nhất định sẽ toàn tâm toàn ý phụng dưỡng Hoàng Thượng.”
 
“Con hiểu chuyện như vậy, cha rất vui mừng.”
 
Nói lời này ra, thượng thư Tả Thừa cũng cảm thấy trống rỗng.
 
Sớm biết như thế, lúc trước không nên cho nàng ta sự hy vọng giả dối, thái bình thịnh thế, địa vị của nữ tử mới có thể được nâng lên chút, vừa gặp chuyện, người chịu khổ luôn là các nàng ta, mà trong một gia đình, đồ vật quý trọng có thể bán tháo đi luôn là nữ nhi xinh đẹp của đích xuất.
 
Phục Tịnh Xu nói đến mức bản thân mình cũng sắp tin rồi, sau khi tiễn phụ thân đi, khuôn mặt nhỏ cũng lạnh xuống.
 
Nghĩ đến bản thân được lập làm quý nhân, vượt qua thiên kim Lưu gia, có lẽ ở trên điện tuyển quả thật đã lọt vào mắt Hoàng Thượng, bằng không dựa vào trình độ được trọng dụng của Lưu gia, sao Hoàng Thượng lại không cho Lưu cô nương phần thể diện này? Có thời, có mệnh*….
 
(*: Ý của câu này chỉ thời cơ, vận mệnh, vận khí, hoàn cảnh câu chuyện.)
 
So với Phục Tĩnh Xu một nửa ủy khuất một nửa nhận mệnh, Lưu Nhuận Minh có thể nói là cực kỳ ủy khuất.
 
Lần phong phân vị này, mỗi người đều cho rằng dựa vào xuất thân của nàng, ít nhất có thể cách những người khác cỡ hai phẩm, không nghĩ tới lại bị Phục gia cô nương đè đầu, tuy rằng ngoài miệng cha mẹ không nói gì, nhưng khi nhận được thánh chỉ cũng khó nén thần sắc mất mát. Trước khi tiến cung nàng ta luôn giấu mình trong khuê phòng, nhưng nàng ta lại cảm thấy mỗi tiểu thư quý gia nàng quen biết, xuất thân không khác nhau mấy đều ở trong tối cười nhạo sự ngã ngựa của nàng ta.… Xấu hổ đến mức cả mặt đều nóng rát!
 
Trốn ở trong phòng khóc mấy ngày, khóc đến mức hai mắt đều sưng lên, Lưu Nhuận Minh vẫn không nghĩ ra ngày đó vì sao mình lại thất thố như vậy.
 
Nhan Quý Phi quả thật xinh đẹp, nhưng có cái gì đáng để sợ chứ?
 
Vì sao một khắc kia, bản thân hoảng sợ đến mức hai bắp chân đều run lên, cả người đứng im không thể động đậy, như bị hơi thở âm lãnh đóng đinh tại chỗ?
 
Cái loại cảm giác này, mỗi khi hồi tưởng lại, vẫn khiến nàng ta không nhịn được mà run rẩy.

 
Lại nghĩ không ra nguyên nhân.
 
Lưu Nhuận Minh không dám nói với bất cứ ai, tính tình nàng ta hiếu thắng, mà loại trải nghiệm không thể tưởng tượng này, lại như một lý do gượng ép vì nàng ta thất bại trên điện tuyển, nàng ta không thể để người khác thương hại, càng sợ hãi người khác sau khi biết được nàng ta thất thố trên điện tuyển, sẽ đánh giá nàng ta “Thiên kim Lưu gia hóa ra cũng chỉ có như vậy”.
 
Mười bốn tuổi, từ nhỏ đã lớn lên trong khuê phòng, tố chất tâm lý có tốt cỡ nào cũng sẽ có hạn.
 
Nhịn rồi nhịn, tư duy bình tĩnh bắt đầu lệch lạc. Nàng ta không thể thừa nhận đây là lỗi lầm của mình, nghĩ mọi cách để giải vây, vì vậy liền chĩa mũi nhọn vào Nhan Quý Phi.
 
Đúng vậy, nhất định là nàng!
 
Nếu không phải nàng dùng thủ đoạn thần bí đê tiện, sao nàng ta có thể bị nàng dọa đến thất thố trên điện tuyển?
 
Càng nghĩ càng có lý, xuất thân tướng mạo của nàng đều tốt, mà Nhan Quý Phi chỉ có mỹ mạo, gia thế lại không bằng nàng ta, Hoàng Thượng tuy rằng cất nhắc huynh trưởng của nàng, nhưng dù gì cũng không thể so sánh với thế gia đại tộc, tất nhiên là sẽ kiêng kị sự tồn tại của nàng.
 
Càng nghĩ càng hợp lý, ôi chao còn không phải là như vậy sao!
 
[ Phụt.]
 
‘….Cậu sao thế? Lúc người khác đang tắm đột nhiên cười ra tiếng, rất kỳ lạ đấy.’
 
Nhan Hoan Hoan đang hưởng thụ việc ngâm mình trong nước ấm liền bị hệ thống làm cho giật mình. Làm sủng phi thích thật, mỗi ngày dùng nước ấm để tắm cũng không ai dám nói, ngẫu nhiên còn có thể đến bể tắm của Hoàng Thượng vui vẻ bơi lội. Không khỏi cảm thán, tuy rằng cổ đại lạc hậu không thể so với sự hưởng thụ công nghệ cao mà người bình thường có thể có ở hiện đại, nhưng chỉ cần ngươi bò đủ cao, xã hội phong kiến gian ác sẽ khiến ngươi cảm nhận được sự hưởng thụ từ trong việc bóc lột nhân dân lao động.
 
Bồn tắm này, chỉ cần tắm một ngày đã tiêu phí không biết bao nhiêu sức người sức của.
 
Chỉ vì để được tắm thoải mái, khó trách nhiều người muốn làm hoàng đế như vậy.
 
[Chỉ là quan sát thấy một vài thứ thú vị.]
 
‘Cậu nhìn lén tôi tắm à?’
 
[Xin ký chủ đừng hiểu lầm, mặt khác, bất cứ thời điểm nào của ký chủ cũng đều nằm trong sự giám sát của hệ thống, cho dù ký chủ mặc mười lớp quần áo, hệ thống cũng vẫn có thể nhìn thấu tình huống sinh lý trước mặt ký chủ.]
 
Nhan Hoan Hoan trợn trắng mắt: ‘Bị cậu nói đến mức không có chút tình thú nào nữa rồi.’
 
[Hôm nay ký chủ ngược lại rất có tình thú.]
 
Hệ thống ý là đang chỉ cánh hoa rải đầy trong bồn tắm của nàng, mấy ngày đầu còn cảm thấy rất có phong phạm của sủng phi, sau đó lại cảm thấy có hơi kinh người, liền không chơi loại trò chơi này nữa. Nàng vốc nước lên, rất hồn nhiên thổi bay cánh hoa nằm trong lòng bàn tay, ý cười nhẹ nhàng, khuôn mặt trong làn sương mù mờ mịt càng yêu mị đến không tưởng tượng được: ‘Con mẹ nó tôi tới đây bao nhiêu năm, tính toán cũng đã gần mười năm, trên đời này có bao nhiêu cái mười năm? Cuối cùng cũng đã bắt đầu cung đấu, đương nhiên phải bày ra bộ dáng gian phi rồi.’
 
[Ký chủ thật chuyên nghiệp.]
 
‘Nói đi nói lại, Hoàng Thượng nghĩ thế nào chứ, tuy rằng hậu cung ba ngàn giai lệ chỉ là cách nói khoa trương, không phải mỗi một đời hoàng đế đều có cả ngàn nữ nhân, nhưng bốn phi chín tần hai bảy thế phụ tám mốt ngự nữ*, ít nhất cũng nên có hơn trăm người đi, chỉ nạp hai mươi người, cái này mà gọi là cung đấu? Còn không khác gì thôn đấu.’
 
(* :Thế phụ (世婦, 27 người, vị tòng tam phẩm), Ngự nữ (御女, 81 người, vị chính tứ phẩm.)
 
Nhan Hoan Hoan chống cằm nói.
 
Tuy rằng người tranh sủng càng ít càng tốt, nàng cũng sẽ không vội vàng đi khuyên Hoàng Thượng nhanh chóng nạp nhiều hơn vài nữ nhân, nhưng số lượng này cũng quả thật ít đến mức khiến nàng kinh ngạc: “Haiz, hắn vui là được, như vậy tôi cũng bớt lo, trí nhớ không tốt, nếu thật sự có thêm mấy chục người nữa đến, chỉ nhớ dòng họ thôi tôi cũng không nhớ được.”
 
[Ký chủ, đến lúc đó hệ thống có thể nhắc nhở cô.]
 
‘Thật có nhân tính!’
 
Khích lệ hệ thống một chút, Nhan Hoan Hoan càng cảm thán: ‘Tôi không thích bên cạnh có thái giám xoay quanh người, có điều cậu thật sự cho tôi một loại cảm giác tiểu thái giám đắc lực.’
 
……
 
Hệ thống có chút không cười nổi.
 
Chọn ngày lành tháng tốt, đưa tú nữ được tuyển chọn tiến cung, tuy rằng trong đó không thiếu thân phận có thể làm chính thất thế gia, nhưng một khi đã tiến cung, mọi đãi ngộ đều dựa vào phân vị, không có giá y đỏ rực, không có hôn lễ khoa trương hùng hồn, đưa đến trong cung điện để phân chia, sau khi tiếp nhận hạ nhân do Hoàng Hậu phân chia, thứ duy nhất có thể làm, chính là chờ đợi.
 
Chờ Hoàng Thượng nhớ tới, sau đó sẽ đến cung điện của mình.
 
Trừ tiểu chủ có xuất thân tốt, có chỗ dựa vào ra, còn lại nếu như là xuất thân bình dân, lại không có dung mạo, đều sợ sẽ bị Hoàng Thượng cứ như vậy quên đi, cô độc chờ đợi cả đời.
 
Các nàng ta khẩn trương, tâm tình của Hoàng Thượng lại như thế nào?

 
Hoàng Thượng rất phiền.
 
Hắn cực kỳ, cực kỳ không thích người lạ, hoặc nói, hắn là một người rất có sự trật tự của bản thân. Thư phòng sắp xếp chỉnh tề thì không nói, không thích đổi túi thơm bội sức mới, đồ vật đã dùng quen có thể dùng đến rất lâu, cho dù mỗi năm có cống phẩm mới hơn tốt hơn, cũng không bằng đồ vật cũ, yêu thích yên ổn, cự tuyệt kinh hỉ.
 
Nhan Hoan Hoan chậm rãi mưu tính mới khiến hắn tiếp nhận một loại ở chung khác của nam nữ, hiện giờ dựa vào quy củ, hắn phải lựa chọn nữ nhân mới rồi ngủ lại.
 
Đối mặt với tên của một đống người, Triệu Trạm lại nổi lên chứng chọn lựa khó khăn.
 
Nhớ đến sự chúc mừng của Dung Diệu Chân, càng cảm thấy cực kỳ đau đầu, thậm chí nhịn không được nghĩ, nếu hắn thích tiểu thiếp mới nạp như vậy, tặng tất cả cho hắn là được, trẫm chỉ phụ trách việc thượng triều đến thư phòng và Trường Nhạc Cung trêu chọc Tố Nhi.…
 
Tưởng tượng rất tốt đẹp, hiện thực lại tàn khốc, nên đến đều đã đến.
 
Tâm tình của Hoàng Thượng, không có bao nhiêu kiều diễm lãng mạn, ngược lại rất lạnh lùng, như bạn học nhỏ đối mặt với đống bài tập như núi, không biết bắt đầu từ cái nào, khi nào thì bắt đầu.
 
Đến khi đèn sáng, hắn hiếm khi trở nên không dứt khoát, vẫn chưa quyết định định xong, thậm chí còn bắt đầu nghĩ một vài chuyện hoàn toàn không liên quan, hắn nghĩ, hiện tại Nhan Hoan đang làm gì, tâm tình ra sao.…có khi nào, không muốn hắn đến cung khác? Càng nghĩ, càng đau lòng đối với ái phi trong ảo tưởng.
 
“Hoàng Thượng?”
 
Thật sự chờ đến quá lâu, Tùy Tỉnh thử thăm dò hỏi.
 
Có điều cũng có thể lý giải, tiến nạp một đám mỹ nhân, Hoàng Thượng nhất định là vừa kích động vừa chờ mong, không biết xuống tay từ cái nào đi.
 
“Hửm?”
 
Triệu Trạm phục hồi tinh thần, đối diện với ánh mắt dò hỏi của hắn.
 
“Bãi giá Trường Nhạc Cung.”
 
Rốt cuộc vị nào sẽ là người may mắn.…
 
???? Hoàng Thượng???
 
Vẻ mặt của Tùy Tỉnh trở nên ngây ngốc.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.