Gói Biểu Cảm Cung Đấu

Chương 116:




Trải qua một phen như vậy, Triệu Trạm ăn vạ không chịu đi.
 
Nhan Hoan Hoan tuy rằng sốt ruột, muốn giao lưu với Tiểu Tố một chút ở Đông Hoa cung rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng vốn không có lý đuổi Hoàng Thượng đi nên chỉnh đốn tâm trạng thân mật với hắn cả đêm.
 
Không biết có phải ảo giác nàng tự mình đa tình hay không, luôn cảm thấy Hoàng Thượng càng ngày càng dính người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Triệu Trạm không am hiểu nói mấy lời tình tứ, mà khi tình cảm mênh mông không cách nào nói ra khỏi miệng, chỉ có thể dùng thân thể để biểu đạt, vốn không phải là không thể dùng việc làm tình để mô tả, sau một hồi ôn tồn, hắn khắc chế sự kích động, ôm nàng vào trong lòng, vuốt ve mái tóc đen nhu thuận của nàng như dỗ tiểu hài tử, nàng nằm sấp trên người hắn, buồn ngủ đến mức đã gần như chìm vào mộng đẹp, một tia thần trí còn sót lại đang lởn vởn suy xét những chuyện không đâu.
 
Luôn chế nhạo nam nhân không tình thú, làm xong chỉ muốn hút một điếu thuốc rồi ngủ, lãnh khốc vô tình.
 
Mà trên thực tế, đây lại là loại “vận động” đứng đầu trong việc thôi miên đến cực điểm, nhân sĩ mất ngủ còn độc thân cũng có thể thử, nặng nề ngủ đi trong dư vị khoái ý mơ mơ màng màng, như nằm mơ thấy một giấc mộng vui vẻ.
 
Nhan Hoan Hoan quả thực rất buồn ngủ.
 
“Nhan Hoan, nàng ngủ rồi sao?”
 
“Hoàng Thượng? Vẫn chưa….”
 
“Nói chuyện với trẫm một lát được không?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoàng Thượng thật có nhã hứng.

 
Tuy rằng chỉ cần nàng nói một câu buồn ngủ, hắn sẽ cho phép nàng đi ngủ ngay lập tức, nhưng nàng vẫn miễn cưỡng vực dậy tinh thần, hừ ra một câu “ừm” mang theo giọng mũi nồng đậm.
 
“Nàng thật đẹp.”
 
Hả?
 
Hoàng Thượng ngươi ấp ủ cả nửa ngày, lời mở đầu chính là loại kịch bản rập khuôn này? Thật không dám giấu giếm, từ nhỏ nàng đã nghe qua vô số lời khen vẻ ngoài của nàng, mỗi tuần đều không dưới trăm câu, đã sớm nghe đến nhàm tai. Chỉ là, cũng không ghét bỏ: “Sao Hoàng Thượng lại đột nhiên nhớ tới câu này vậy?”
 
“Trẫm đối với thơ từ ca phú dốt đặc cán mai,” Triệu Trạm nhíu mày: “Trẫm muốn nói….”
 
Hắn dừng lại.
 
Một chữ yêu này, ở thời đại này vốn không thường dùng.
 
Biểu đạt tình cảm thương nhớ giữa những người yêu nhau, có quá nhiều ngôn từ tốt đẹp, có thể dùng vạn vật trong thiên địa nhật nguyệt để biểu lộ nỗi lòng, lời yêu đơn giản thô tục thì trở nên thấp kém.
 
Nghĩ đến mẫu hậu nói câu yêu mình, hắn càng nói không nên lời, bắt đầu trở nên sợ hãi.
 
Nhan Hoan Hoan chờ quá lâu, mí mắt đánh nhau, thật sự không chờ nổi nữa, ỷ vào EQ và kinh nghiệm yêu đương ném xa hắn mười con phố, mơ mơ màng màng đoán được hắn muốn nói gì, cánh tay ngọc ngà câu lấy cổ hắn, hắn theo bản năng ôm lấy lưng nàng, khiến nàng có thể bình yên nằm trong lòng ngực mình, bàn tay mới vừa phủ lên lưng nàng, nghe thấy giọng nói mềm mại của nàng: “Thiếp yêu chàng.”
 
……
 

Suy nghĩ trong lòng bị một lời chọc trúng, người thuận mắt nói cái gì cũng tốt, Triệu Trạm không đa nghi, bị những lời ngọt ngào này làm ngơ ngẩn cả người, lúc phục hồi tinh thần mới phát hiện người trong lòng đã ngủ rồi. Hắn nghĩ, vừa rồi nàng nhất định đã cực kỳ buồn ngủ, chỉ là thấy hắn muốn nói chuyện liền cố nén cơn buồn ngủ, nửa mơ nửa tỉnh đều nghĩ đến chuyện yêu hắn….
 
Cảm giác được coi trọng, thật tốt.
 
Hoàng đế thật sự không nên có cảm khái như vậy, với thân phận hiện tại, người khắp thiên hạ đều phải coi trọng hắn. Hắn căn bản không thiếu sự quan tâm, chỉ là người ở địa vị cao không tránh khỏi cô đơn lạnh lẽo, đồng thời cũng hấp dẫn sự chú ý, cũng cắt đứt khả năng có thể vô điều kiện tín nhiệm một người của hắn một lần nữa. Hắn muốn nhuận vật tế vô thanh*, ngẫu nhiên trải nghiệm một chút một tình yêu mãnh liệt, nhưng hắn căn bản không cho những người khác cơ hội này.
 
(*: tự nhiên, âm thầm mà ảnh hưởng tới sự vật.)
 
Cung nữ thái giám không tính là người, sau khi hạ triều không đơn độc một thời gian dài thì lại gặp mặt thần tử, ở hậu cung, càng không có nữ nhân có thể giữ chân hắn, để hắn phát hiện sự tốt đẹp của đối phương.
 
Đương nhiên, Nhan Hoan Hoan cũng sẽ cố gắng không cho hắn có cơ hội phát hiện người khác có bao nhiêu tốt đẹp.
 
Hôm sau tỉnh dậy rất sớm.
 
Cuộc sống ở trong cung, đồng hồ sinh lý sẽ bị điều chỉnh đến độ vô cùng chuẩn xác khỏe mạnh, nàng đã được trải nghiệm qua, thời gian mỗi ngày tự nhiên tỉnh giấc sẽ không vượt quá ba phút, nhưng khi có Hoàng Thượng ngủ ở bên cạnh thì nàng đặc biệt dễ tỉnh, vì vậy tuy hắn không muốn đánh thức nàng, tính toán lặng lẽ thượng triều cũng chưa có lần nào thành công.
 
“Nàng có thể tiếp tục ngủ.”
 
“Lúc có Hoàng Thượng ở bên cạnh, sao thiếp nỡ ngủ chứ?”
 
Vì vậy Triệu Trạm không kiên trì nữa.
 
Hầu hạ hoàng đế mặc long bào là một trải nghiệm thú vị, khi sờ đến hoa văn ngũ trảo kim long ở trên, nàng nghĩ rằng đây là người có quyền lực nhất trong cả thiên hạ này, ý chí của một người chuyển động như bánh xe lịch sử một đoạn thời gian, vừa có chút sai lầm, sau khi người cầm lái hưởng thụ phút huy hoàng ngắn ngủi sẽ trở thành một bộ phận của bánh xe.
 
Trên long bào thêu đầy biểu tượng cát tường tựa như muốn để khí vận tốt nhất trên thế gian tụ lại trên người, quả thực là tham lam.
 
“….Nhan Hoan, nàng rất thích long bào của trẫm?”
 
Để ý đến việc nàng vuốt ve hoa văn đám mây ngũ sắc trên long bào, hắn hỏi.
 
“À,” Động tác trên tay Nhan Hoan Hoan dừng lại: “Ké chút vận khí may mắn?”
 
Rồng ở trên người hoàng đế, hẳn là hữu dụng hơn so với chuyển phát vận may gì đó.
 
Triệu Trạm bật cười: “Có thứ muốn xin? Nói với trẫm, hữu dụng hơn việc cọ chút vận khí không thiết thực này.”
 
“Hoàng Thượng nói có lý, nhưng thiếp cũng không có thứ gì muốn cả, coi như là cầu cho Tố Nhi một chút may mắn đi.”
 
“Hài nhi của chúng ta, cần gì có thêm vận may?”
 
Hình như cũng có lý.
 
Cửu ngũ chí tôn, người khác mộng tưởng nói ra những lời có sắc thái kịch vui như “thế giới hoà bình” với hắn mà nói lại là tầm nhìn vững chắc, hi vọng quốc thái dân an, bốn biển thái bình.
 
Miệng vàng lời ngọc của Hoàng Thượng quá có lý, quả thực không thể nói tiếp.
 
“Nếu như nàng thích, vận khí này, trẫm tặng cho nàng.”

 
Nhan Hoan Hoan ngẩn ra, cho rằng hắn đang nói đùa, ai mà không thích chúc phúc vui mừng? Liền cười đồng ý: “Vậy thiếp cảm tạ Hoàng Thượng đã ban thưởng.”
 
“Ừm.”
 
Triệu Trạm nói sang chuyện khác: “Hôm nay sau khi nàng đi Dực Khôn cung thỉnh an, nếu nàng.…sợ hãi, cáo ốm trở về cung nghỉ ngơi đi, ta sai người nói một tiếng với Hoàng Hậu, đừng làm khó dễ nàng.”
 
Hoàng Thượng nguyện ý vì nàng mà ngoại lệ, nàng lại lắc đầu: “Hoàng Thượng đã vì thiếp làm đến thế, sao thiếp lại không có quy củ khiến Hoàng Thượng khó xử, chỉ là thỉnh an mà thôi,” nàng dựa đầu vào trên ngực hắn: “Hơn nữa, nếu xảy ra chuyện gì…Hoàng Thượng nhất định sẽ đến cứu thiếp!”
 
Tựa như nàng đã xả thân cứu hắn.
 
“Ký chủ, cô không sợ sao?”
 
[Tôi sợ? Tôi sợ cái gì, bà ta còn có thể nhảy lên bóp chết tôi hay sao.]
 
Hoàng Thượng vừa mới vì nàng mà hạ thấp thể diện của Thái Hậu, tựa như có được trang bị mới nhất lợi hại nhất, lúc này không khoe với đối thủ một phen, cảm nhận một chút sự hâm mộ của người khác, khoái cảm diễu võ dương oai thì còn chần chờ gì nữa? Đây là nhìn từ phía mặt tình cảm, mà từ góc độ lý trí, nàng cũng nhân cơ hội này ước lượng rõ ràng Thái Hậu là một người như thế nào.
 
Kinh nghiệm năm năm cung đấu, khiến nàng biết làm thế nào để khống chế tốt hoàn cảnh. Khiêm tốn, giả ngốc, lập uy, xé nát hoặc trở mặt đều có lực độ, chó nóng nảy cắn người, trừ phi xác nhận có thể hoàn toàn đánh chết đối phương, không còn khả năng xoay người nữa, bằng không đối mặt với đám người Thái Hậu Hoàng Hậu, phải bức cho đối phương biết sự lợi hại của bản thân, lại không thể bức đến chết.
 
Rõ ràng mà nói, chính là thể nghiệm sự không thoải mái của trò chơi miễn phí, cưỡng bách ngươi trở nên mạnh mẽ về tiền tài, nhưng chịu đựng loại “không thoải mái” này luôn có ngưỡng cửa, nếu đột phá điểm giới hạn, người chơi sẽ lựa chọn tháo gỡ phần đánh giá thấp.
 
Bức Thái Hậu đến mức ngươi sống ta chết, đối với nàng mà nói không có chút lợi ích gì.
 
Nàng chỉ muốn duy trì sự cân bằng “ngươi không vừa mắt với ta, lại không đánh chết được ta, tình cờ còn bị ta chọc tức đến hộc máu”.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.