Gói Biểu Cảm Cung Đấu

Chương 107:




Trước khi có thánh chỉ sắc phong hậu cung, Triệu Trạm đến Trường Nhạc cung hỏi qua trước với Nhan Hoan Hoan.
 
“Nhan Hoan, sau khi trẫm hết thời gian giữ hiếu, phân vị ở hậu cung cũng nên sắp xếp lại,” hắn suy tư như trở nên cao hứng: “Nàng muốn trẫm phong phân vị gì cho nàng?”
 
Nhan Hoan Hoan không đoán ra đây là đang thăm dò hay là thật sự trưng cầu ý kiến của nàng. Triệu Trạm này vốn không thích cùng nữ nhân chơi đùa vài ba chuyện tâm địa gian xảo, từ trước đến nay có gì nói nấy, nhưng lòng vua khó dò, huống hồ là nam nhân trong tình yêu, nổi hứng thần kinh muốn thử nàng cũng không phải là không có khả năng. Sau khi cân nhắc, vẫn ngay thẳng mà trả lời: “Hoàng Thượng thật thích nói đùa, đương nhiên là càng cao càng tốt rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vừa dứt lời, nàng lặng lẽ quan sát biểu hiện của hắn, nếu như hơi có bất mãn thì sẽ lập tức thu hồi câu nói, tỏ vẻ nàng vẫn là một nữ nhân chỉ yêu Hoàng Thượng không yêu vinh hoa phú quý.
 
“Lời này rất có lý.”
 
Triệu Trạm trầm ngâm: “Khi ở vương phủ nàng đã là trắc phi, theo lý mà nói, lần sắc phong này trừ Hoàng Hậu ra, ai cũng không qua được nàng, vị trí tứ phi, trẫm muốn cho nàng chọn một cái,” hắn dừng lại: “Ban đầu trẫm nghĩ, nàng có công cứu giá, lại sinh hạ trưởng tử….phong nàng làm Hoàng Quý Phi, Thái Hậu nói trẫm quá tùy hứng, như vậy Từ Quốc Công và tiền triều sẽ nghĩ như thế nào?”
 
Hoàng Quý Phi, cùng cấp với Hoàng Hậu, Đại Tấn chưa từng có tiền lệ khi Hoàng Hậu còn đang sống sờ sợ mà phong Hoàng Quý Phi.
 
Triệu Uyên thật ra đã từng khoác lác, đợi nàng mang thai con của hắn ta thì sẽ phong nàng làm Hoàng Quý Phi, nhưng Phùng Hoàng Hậu và nàng như nước với lửa, nếu như phong nàng làm Hoàng Quý Phi, không biết chừng cũng có ý nghĩ tự sát, vì vậy vẫn luôn chưa chắc chắn. Tựa như tất cả lời hay ý đẹp, rất động lòng, rất êm tai, nhưng nàng nghe vào liền thôi.
 
Phong vị lý tưởng của Nhan Hoan Hoan là tứ phi, phân vị cao, có thể bớt đi rất nhiều phiền toái, tuy nói người khác một lời không hợp sẽ làm khó nàng, nàng trở về cũng có thể tìm cơ hội chỉnh đốn lại, nhưng nỗi đau da thịt khi bị phạt quỳ phạt đứng, vẫn là có thể miễn thì đều được miễn.
 
Nàng chưa từng nghĩ tới vị trí Hoàng Hậu, thứ nhất là do địa vị của Triệu Trạm chưa vững và đang hợp tác chặt chẽ với Quốc Công phủ, Từ thị không được sủng ái, chỉ là chút vấn đề về thể diện, nhưng nếu như động đến hậu vị, Từ Quốc Công không có khả năng nhẫn nhịn. Thứ hai, Triệu Trạm vốn là người có nguyên tắc, chỗ nào hắn cũng muốn tốt cho nàng, đương nhiên cái tốt này cũng có giới hạn, người hành sự có bài bản, an toàn hơn rất nhiều, ít nhất nếu có một ngày thất sủng, cũng không sợ trong nháy mắt rơi vào trong lao ngục.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Loại người chuyện gì cũng dựa vào lý trí như nàng, khi thương thì muốn ngươi sống, khi hận thì muốn ngươi chết, hơn nữa còn muốn ngay lập tức ngũ mã phanh thây ngươi ra, loại mua vui trước mặt nam nhân này, nàng chỉ muốn kính nhi viễn chi.
 
Vị trí tứ phi tùy nàng chọn, đã cho nàng đủ mặt mũi rồi.

 
Ngươi tặng ta đu đủ, ta tặng lại ngươi Quỳnh Dao*, Nhan Hoan Hoan níu tay, dựa đầu vào vai hắn: “Thiếp cũng không muốn khiến Hoàng Thượng khó xử, nhưng hiện tại đã có Tố Nhi, sau này Hoàng Thượng còn phải mở rộng hậu cung.….sợ hắn.…”
 
(*: Ý chỉ hai bên cùng nhau thể hiện sự đền đáp với đối phương.)
 
Nghe vậy, Triệu Trạm rũ nửa mắt, đáy mắt mờ mờ ảo ảo.
 
Tiểu cô nương này, luôn quá hiểu chuyện khiến hắn đau lòng.
 
“Thật ra nàng có thể tùy hứng một chút,” Triệu Trạm nhấp môi, nghĩ đến những lời hoàng huynh nói với hắn trong địa lao: “Trẫm cũng có thể….rất sủng nàng.”
 
“Tùy hứng đến mức khiến Hoàng Thượng phiền não cũng không sao ư?”
 
Triệu Trạm ôm nàng vào trong ngực: “Chuyện khiến trẫm phiền lòng nhiều như vậy, thêm một người là nàng cũng không khác là bao.”
 
Nhan Hoan Hoan ngẩng mặt, cái trán chống vào cằm hắn, chớp chớp mắt.
 
“Nhan Quý phi, dễ nghe không?”
 
 “Không tồi, trẫm đã định rồi.”
 
Thân thể hai người gần kề, nàng có thể cảm nhận được khi hắn vừa cười vừa nói, lồng ngực khẽ run nhẹ, chiếc cằm nhọn đè trên trán khiến nàng phát ngứa, ý cười không ngăn được tràn ra. Sống lại một lần nữa, vẫn là trở về đúng với phân vị và cung điện vốn có, nếu như cái gọi là vận mệnh không thể tránh khỏi đang sắp đặt, vậy thì ông trời cũng thật lười.
 
Sau khi thánh chỉ sắc phong hậu cung được ban xuống, trừ Lâm thị già và trải đời nhất được phong quý nhân ra, hai vị khác được phong thất phẩm tài nhân. Cung nữ thái giám vốn không mặn không nhạt hầu hạ Lâm thị đều chấn động, thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ, còn tưởng rằng Lâm thị ẩn chứa nội tình gì, hoặc là sắp được phục sủng.

 
Sau khi Nhan Hoan Hoan biết được, ngược lại cũng không giống người khác mà cảm thấy kỳ quái Lâm thị từ trước đến nay không được sủng ái sẽ được phong làm quý nhân, từ trước đến nay Triệu Trạm hậu đãi nữ nhân vốn không thích giày vò người khác, trước khi để Hoàng Hậu giữ phượng ấn, hắn toàn bộ là dùng bộ dáng của một người đọc sách dọn đến hậu cung, sự trải đời, tính cách và tâm thái một lòng chờ chết của Lâm thị trong mắt hắn, có thể nói là biểu hiện ưu dị.
 
Có điều, cũng chỉ là một quý nhân mà thôi.
 
Ít nhất có thể khiến nàng ở trong cung không bị hạ nhân xem thường và ức hiếp.
 
Nghĩ như vậy, có thể nói là lãnh đạo có tâm rồi.
 
Nhan Hoan Hoan và Từ Noãn Trúc đều biết ý an ủi của lần sắc phong này, chỉ có Lý thị lòng đầy dã tâm vừa nghĩ đến sau này phải hành lễ với nữ nhân già kia thì giận dỗi, nhưng phân vị đã định, có tức giận hơn nữa cũng vô dụng.
 
Từ Noãn Trúc làm Hoàng Hậu là chuyện chắc như đinh đóng cột, chỉ có phân vị của Nhan Hoan Hoan còn đang trì hoãn, cũng là chuyện khiến tiền triều phố phường tò mò nhất, bát quái cung đình không nói được, càng không thể nói, ngầm bàn tán càng hưng phấn hơn, khi Dung Diệu Chân mượn danh nghĩa tới tìm Triệu Trạm, ngay cả đánh cuộc cũng đã có.
 
“Hoàng Thượng, người xem hai bàn tay trắng này của thần, chút béo bở của cương vị cũng không có, nhân cơ hội này hãy để thần phát tài nhờ tẩu tử một phen!”
 
“Lại tiêu tiền vào trên người vị cô nương nào rồi?” Triệu Trạm liếc hắn một cái, hỏi một vấn đề ngoài dự liệu của hắn: “Bị lỗ ít nhất là người nào?”
 
Dung Diệu Chân xoa xoa tay: “Thần không gần nữ sắc, cho dù tiêu tiền vào trên người nữ nhân, vậy cũng là dùng để hiếu thuận mẫu thân….Thục phi.”
 
“Làm trái thánh ý, rất lớn mật.”
 
Nói thì nói như vậy, Triệu Trạm cũng không để ý chút vui chơi không ảnh hưởng đến toàn cục kia, hoàng gia vừa có động tác, đối với phía dưới đều là tình báo vô cùng quan trọng, cao cao tại thượng quá lâu, tò mò bát quái một chút cũng là chuyện thường tình. Triệu Trạm nhếch khóe môi: “Phi vị hẳn là nên có.”
 
Có được miệng vàng lời ngọc của Hoàng Thượng, hai mắt Dung Diệu Chân tỏa sáng. Sau đó, thánh chỉ sắc phong hậu cung được ban xuống, quả thực là một đường quyết đoán, mọi người đều đoán nàng là Thục Đức Hiền. Không đoán được, Hoàng Thượng lại trực tiếp phong nàng thành Quý Phi.
 
Tất cả tiếng kêu gào phản đối, đều bị Triệu Trạm dùng công cứu giá và công sinh con gạt qua một bên.
 
Địa vị cao như Từ Quốc Công, không cần tự mình phản đối, chỉ ám chỉ trên thượng thư, Dung Diệu Chân ngược lại rất nghĩa khí, lập tức nhảy ra ám chỉ Hoàng Hậu nương nương thành hôn lâu ngày cả nửa năm mới ra được một vị công chúa, cần nỗ lực nhiều hơn mới đúng, nói đến tiến thoái lưỡng nan, nhắc tới nữ nhi của Từ Quốc Công, đánh giá thế nào cũng không phải là người.
 
Triệu Trạm sớm đã đích thân ban tên cho trưởng công chúa, lễ đầy tháng cũng được tổ chức rất long trọng, xem như vì sự kiên trì của lúc này mà xây dựng cơ sở nhân tình, cũng là thứ quan trường chú ý nhất. Hôm nay ngươi cho ta mặt mũi, sau này ta cũng kính ngươi một thước, xem như vẹn toàn thể diện của cả hai bên, mỗi bên đều nhường một bước.
 
Chỉ là khi Từ Noãn Trúc biết được tên của nữ nhi đã được định, nội tâm cảm nhận được lại như một cục đường một cục phân.
 
Trùng một chữ với Thái Tử Phi trước đó, chỉ là ngoại nam* khó có thể biết được khuê danh của cô nương, vốn luôn gọi bằng Thái Tử Phi Thái Tử Phi, nếu không phải là Phùng thị, ai cũng không nghĩ tới vấn đề này, trừ việc trong nội tâm mẹ đẻ của công chúa cảm nhận chút phức tạp ra thì cũng không có vấn đề gì lớn, tội phụ Phùng thị đã bị trảm, trên sách sử, cũng có thể chỉ nhắc tới Phùng thị vài câu ít ỏi… Trừ Từ Noãn Trúc luôn cùng nàng cạnh tranh cao thấp ra, chỉ sợ là không ai nhớ rõ tên của nàng là gì.
 
(*: Ý chỉ ngoại thích của Hoàng đế, cũng chỉ người nhà của phi tần hậu cung.)
 
Nghĩ đến đây, Từ Noãn Trúc bình thường trở lại.
 
Hai người cũng không phải là kẻ thù truyền kiếp ngươi chết ta sống gì, chỉ là đôi bên không vừa mắt nhau, tranh giành sự nổi bật trong cùng một giai cấp mà thôi, từ đáy lòng hy vọng nàng sống không tốt bằng mình, biểu diễn một chút ưu việt của bản thân, lại không thật sự muốn nàng chết. Trước khi Triệu Trạm sắp xử quyết Phùng Uyển Cầm, nàng thậm chí còn nghĩ tới cầu tình, chỉ là nghĩ đến kết quả tốt nhất chẳng qua chỉ là bị biếm làm thứ dân, đối với một nữ thế gia mà nói, còn không bằng cho nàng sảng khoái chết đi.
 
Trăm năm sau, ai sẽ nhớ rõ họ tên của nữ nhân các nàng là gì đâu?
 
Sau khi thánh chỉ sắc phong hậu cung được ban ra, hệ thống cũng hiện ra thông cáo tương ứng.
 
[Chúc mừng ký chủ! Kích hoạt thành công hệ liệt [Hoàng đế bá đạo đã yêu ta], cũng hoàn thành [Đứng đầu tứ phi] thứ [075]. Ký chủ của tôi thật lợi hại! Có điều ký chủ chỉ một lần đã đi đến giai đoạn này, sẽ mất đi nhiều cơ hội để được thăng vị, xin hỏi ký chủ có muốn tự giáng phân vị, thể nghiệm một chút khó khăn và thành tựu của phi tần bậc thấp hay không?]
 
‘Không cần, cút.’
 
Đầu óc có hố mới tự hạ phân vị, giáng rồi có thể thăng trở lại hay không là một chuyện, Từ Noãn Trúc mà biết, chắc hẳn nằm mơ cũng sẽ cười đến tỉnh. Nhan Hoan Hoan nấp trong lòng Triệu Trạm, hưởng thụ sự thoải mái khi hắn vuốt ve đầu nàng, như vuốt ve một con mèo nhỏ ngoan ngoãn xinh đẹp, chợt có ý nghĩ: ‘Hệ liệt thành tựu này là sao vậy, không phải vào thời khắc tiến cung kia liền kích hoạt rồi sao?’
 

[Lời này sai rồi, trước kia không có phân vị, chẳng khác nào không có biên chế.]
 
….Nàng là nhân viên công vụ sao?
 
[Chúc mừng ký chủ, chính thức tiến vào cung đấu, kích hoạt một chuỗi thành tựu đã hoàn thành.]
 
Nhan Hoan Hoan bỗng chốc hiểu được, nàng ở trong cung lăn lộn một khoảng thời gian, chỉ là do trước đó vẫn luôn không có phân vị, cho nên hệ thống không phán định đã hoàn thành, hiện tại đã có phân vị, nên có tự nhiên sẽ có: ‘Nào, nói xem có chỗ nào tốt.’
 
[Hệ liệt thành tựu thứ [008] [Sinh hạ hoàng tử] của [Hoàng đế bá đạo đã yêu ta]. Vì giúp đứa trẻ của ký chủ lớn lên khỏe mạnh, hệ thống sẽ cung cấp một tay bảo hộ mới, cho đến khi hoàng tử đội mũ*, trong đó năng lực rèn luyện sẽ mạnh hơn so với người bình thường 30%, vững chắc mới là chỗ dựa để cười đến cuối cùng!]
 
(*: thời xưa khi con trai đến 20 tuổi thì tiến hành lễ đội mũ, cho biết người đó đã trưởng thành.)
 
[Hệ liệt thành tựu thứ [012] [Cảm giác thân thể bị trống rỗng] của [Hoàng đế bá đạo đã yêu ta]. Có thể sinh hài tử ra trong vòng một canh giờ, ký chủ thật sự là người phi phàm! Có kinh nghiệm bật hơi hô hấp, sẽ không còn sợ bị táo bón nữa! Đáng khen cho ký chủ trong vòng ba tháng tự động hồi phục về trạng thái và vóc dáng trước khi sinh, vì để bất cứ lúc nào phát khùng với Hoàng Thượng đã làm xong chuẩn bị tốt nhất!]
 
‘Thật ra cậu có thể không cần thêm nhiều câu chải chuốt như vậy.’
 
Trừ bỏ những hình dung dư thừa đó ra, đều là vài kỹ năng rất thực dụng, dù gì hệ thống cũng dựa vào nàng để xem thành tích.
 
Mà Nhan Hoan Hoan sống lại trong thời khắc ấy, đối với vị trí Quý Phi rất vừa lòng, cũng không để ý tiền triều đánh giá nàng như thế nào, càng không thể nghĩ, trong sách sử sẽ có cái vị trí gì, đây vốn không phải là bảng xếp hạng Forbes.
 
Lần trọng sinh này, địa vị của nhi tử sẽ không lúng túng như vậy.
 
Không cần giả vờ tầm thường, không cần nghe thấy Hoàng Thượng giá lâm mà trốn vào phòng khác, là hoàng tử điện hạ, là con đẻ quang minh chính đại.
 
Lễ đầy tháng của trưởng hoàng tử, tuy là thứ xuất, nhưng dưới sự kiên trì của hoàng đế, vẫn dựa theo quy cách cao nhất của cấp bậc hoàng tử để tổ chức. Tiểu Tố vẫn chỉ là một đứa bé nằm trong tã lót, vẫn chưa có tư chất, lần tổ chức này của Hoàng Thượng, nhiều hơn là tăng thể diện cho mẫu phi Triệu Tố thôi.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.