Gõ Cửa Trái Tim - Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm

Chương 1:




1
Chạng vạng, mưa to như trút.
Lưỡi dao sắc bén kề trên cổ, mang theo cảm giác lành lạnh đau đớn.
Đằng sau, kẻ bắt cóc hung tợn quát tôi: “Đừng động đậy, không thì tao giết mày.”
Chính là trong hoàn cảnh như vậy, tôi lại thấy Chu Xuyên Bách.
Anh mặc đồng phục phẳng phiu, mặt đối mặt với tôi rồi nói gì đó với đồng nghiệp.
Nước mưa chảy xuống theo xương hàm của anh, làm nét mặt càng thêm lạnh lùng.
Một lát sau, anh bắt đầu đàm phán với tên bắt cóc tôi.
“Anh có yêu cầu gì hãy nói đi.”
Kẻ bắt cóc mặt mũi dữ dằn, giọng nói méo mó: “Tao muốn vợ! Mày cho tao vợ, để cô ta sinh cho tao con trai!”
Chuyện này đương nhiên không thể xảy ra.
Càng mưa càng lớn, chuyên gia đàm phán đến lui mấy lần.
Không biết đã nói câu nào sai.
Kẻ bắt cóc bỗng kích động.
Anh ta nắm chặt cán dao hét lên: “Dù sao cũng không có vợ, kéo theo một cô em xinh đẹp chết cùng cũng không lỗ!”
Lưỡi dao sắc nhọn lướt qua da thịt.
Cái đau và cảm giác sợ hãi sắp chết bao trùm con tim.
Giây tiếp theo, một tiếng bùm vang lên.
Viên đạn xuyên qua màn mưa, ghim vào trán kẻ bắt cóc phía sau.
Lúc Chu Xuyên Bách buông súng lục, đi về phía tôi.
Tôi đã che vết thương trên cổ, loạng choạng đứng lên.
Bởi vì mất quá nhiều máu nên cảnh vật trước mắt hóa thành một màu đen, lảo đảo đi về phía trước hai bước.
Ngất đi trong lòng Chu Xuyên Bách.
Lúc tỉnh lại đã ở bệnh viện.
Vết thương ở cổ đã được băng bó xong nhưng cái đau vẫn rõ mồn một.
Chu Xuyên Bách đứng trước giường bệnh, mái tóc đẫm mưa ướt sũng vẫn đang nhỏ nước.
Tôi cất chất giọng khàn đặc: “Cô bé được tôi đổi……”
“Cô bé không sao, được mẹ bảo vệ rất tốt.”
Chu Xuyên Bách nhìn chằm chằm vào tôi: “Người đó mang theo dao, dù em có muốn cứu người cũng không thể mạo hiểm tính mạng.”
Môi tôi cong cong nhưng vì vết thương mà nụ cười biến mất rất nhanh.
“Thật ngại quá, bảo vệ trẻ nhỏ và người yếu thế là thiên tính của con người, đây là anh dạy tôi đó cảnh sát Chu.”
2
Vốn dĩ màn bắt cóc này không liên quan đến tôi.
Chỉ là trên đường tan làm về tôi nhìn thấy cô bé kia bị dao kề vào cổ, kẻ bắt cóc thì đang tựa vào vai cô bé hôn loạn.
Cô bé sợ hãi khóc lớn.
Tôi đột nhiên nhớ đến Chu Xuyên Bách.
Ba năm trước, lúc chúng tôi còn chưa chia tay.
Anh vì cứu một cậu bé mà bị biển quảng cáo rơi xuống cứa vào lưng, khâu hết sáu mũi.
Lúc ấy ở bệnh viện, tôi căng thẳng đến mức rơi nước mắt, điểm trán nói anh: “Lần sau trước khi cứu người anh có thể nào đảm bảo an toàn của mình được không!”
Anh ngồi dưới ánh đèn, ngẩng đầu nhìn tôi.
Bởi vì mất máu quá nhiều, màu môi tái nhợt.
Buồn cười là mắt anh vẫn sáng lên: “Bảo vệ trẻ nhỏ và người yếu thế là thiên tính của con người.”
Tôi một người ích kỷ từ trước đến nay đột nhiên ngẩn người.
Không nói được câu nào.
Anh nắm tay tôi, rất nghiêm túc nhìn vào mắt tôi: “Nhưng làm mình bị thương khiến em lo lắng vẫn là anh sai rồi.”
“Xin lỗi, A Hòa.”
Khi đó tôi và Chu Xuyên Bách yêu nhau biết bao.
Sau đó chia tay cũng ầm ĩ biết bao.
Bởi vì mấy tháng sau đó, thanh mai của anh, Ninh Ngọc tìm đến cửa.
Tôi mới biết được Chu Xuyên Bách là cảnh sát nằm vùng.
Trong một lần thi hành nhiệm vụ thân phận bị bại lộ, sau khi bị tra tấn suýt chết, anh nghĩ mọi cách trốn thoát.
Lại bởi vì bị thương quá nặng mà mất trí nhớ.
“Trong mấy năm anh ấy ở bên cô, tôi cũng đi tìm anh ấy.”
Ninh Ngọc ở trước mặt tôi khóc không thành tiếng: “Xin cô trả anh ấy lại cho tôi……”
Cô ta cho tôi xem rất nhiều thứ.
Ảnh chụp, quà tặng, nhẫn.
Là quá khứ của cô ta và Chu Xuyên Bách, khắng khít không rời 20 năm.
Cho nên tôi trốn đi.
3
Hôm xuất viện, Chu Xuyên Bách và một cảnh sát trẻ tuổi đến đón tôi.
Anh mặt mày nghiêm túc ngồi hàng ghế sau với tôi.
Tôi che đi băng gạc trên cổ, dự định khuấy động không khí: “Người không biết còn tưởng tôi phạm phải tội tày trời gì, xuất viện cũng phải ngồi xe cảnh sát.”
Chu Xuyên Bách lạnh mặt, giọng điệu không mặn không nhạt: “Không đâu, chỉ là dẫn em đi cho lời khai.”
Cảnh sát nhỏ tưởng trò đùa của tôi là thật nên vội trấn an: “Cô Thẩm sao lại nghĩ thế? Cô không màng an nguy bản thân cứu người, trong cục còn đang thương lượng muốn khen cô dám làm việc nghĩa đó!”
“Chỉ khen ngợi không có phần thưởng sao?”
Tôi cười mỉm: “Ví dụ như thưởng một cảnh sát trẻ tuổi đẹp mã làm bạn trai chẳng hạn.”
Qua kính chiếu hậu, tai của cảnh sát nhỏ ửng đỏ.
Cậu ấy ấp úng mà nói: “Cái này, chúng ta……”
Lời còn chưa nói hết đã bị Chu Xuyên Bách cắt ngang.
Anh vẫn giữ cái mặt lạnh đó: “Cậu lái xe cho tốt đi, đừng phân tán sự chú ý.”
“Vâng, đội trưởng Chu.”
Tôi rủ mắt không nói nữa.
Lúc cho lời khai xong đã là giữa trưa.
Vì có án đột xuất nên Chu Xuyên Bách ra ngoài xử lí.
Tôi được những người khác nhiệt tình đưa đến cửa, đang định bước ra thì khựng lại.
Đối diện xuất hiện một gương mặt vô cùng quen thuộc.
Ninh Ngọc.
Cô ta mặc một chiếc sườn xám trắng, trang điểm nhẹ nhàng, tay xách theo túi cơm.
Cô ta vốn đang cười tươi, nhìn thấy tôi xong lại tắt mất.
Những người khác chào hỏi cô ta: “Cô Ninh lại đến đưa cơm cho đội trưởng Chu à?”
“Đội trưởng Chu hạnh phúc quá rồi, không giống chúng tôi, làm nhiệm vụ về trễ chỉ có thể ôm nồi cơm lạnh ngắt.”
“Có phải chuyện tốt sắp đến rồi không?”
Cô ta cúi đầu làm như thẹn thùng: “Chúng tôi sắp kết hôn rồi, đến lúc đó sẽ phát thư mời cho mọi người.”
Cảm giác như có màn sương mù dày đặc dâng lên trong tim, tôi mím môi, bước nhanh ra cửa.
Ninh Ngọc lại đuổi theo.
“Thẩm Mộng Hòa.”
Cô ta ngáng trước mặt tôi, sắc mặt không mấy tốt: “Lúc trước cô đã đồng ý trả Xuyên Bách cho tôi rồi.”
“Bây giờ cô đổi ý vì anh ấy thăng lên làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự sao?”
“Tôi không đổi ý.”
Tôi hờ hững nói thêm: “Chúc cô và Chu Xuyên Bách bách niên hảo hợp.”
Cô ta nở nụ cười hài lòng: “Cảm ơn.”
4
Trên đường trở về, xe taxi ngừng đèn đỏ ở giao lộ.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Có một cô gái ngã ra đất được bạn trai bế lên, ôm chặt vào lòng.
Nước mắt đột nhiên rơi xuống không một tiếng động.
Chỉ có một giọt, đã bị tôi lau đi.
Tôi bỗng nhớ đến bảy tháng trước, lúc vừa quen Chu Xuyên Bách.
Anh từ chối lời tỏ tình thứ ba của tôi, nói mình mất kí ức, không rõ thân phận, không thể cho tôi hạnh phúc.
Nhưng vẫn cùng tôi về nhà dọn đồ.
Dọn được một nửa thì cha dượng quay về.
Cả người toàn mùi rượu, giống như những lần trong quá khứ, hùng hổ lao về phía tôi.
Tôi muốn đá ông ta ra nhưng lại bị bóp cổ, ăn một bạt tay.
Chu Xuyên Bách đang ở trong phòng giúp tôi sửa tủ quần áo nghe động tĩnh nên đi ra.
Anh nắm vạt áo của cha dượng, lôi ông ta từ trên người tôi xuống, dốc sức đánh mấy quyền.
Tôi ngửa mặt nằm trên đất, mặt không cảm xúc mở mắt nhìn trần nhà.
Cảnh tưởng trước mắt mơ hồ, ngay cả mặt của Chu Xuyên Bách cũng không thấy rõ.
“Mộng Hòa.”
Anh gọi tôi: “Thẩm Mộng Hòa!”
Tôi cười: “Mười năm rồi, lần đầu tiên có người cứu em đó Chu Xuyên Bách.”
Cảm xúc của anh không thể nói thành lời, cứ thế bế tôi lên đi ra cửa.
“Đừng quay đầu lại, đừng nhìn.”
Anh che mắt tôi: “Chỗ nguy hiểm không cần quay lại nữa, anh sẽ giúp em sắp xếp.”
“Thẩm Mộng Hòa, anh chấp nhận lời tỏ tình của em.”
5
Cuộc sống của người bình thường luôn bộn bề như vậy.
Tôi sẽ chỉ ngẫu nhiên nhớ đến Chu Xuyên Bách trong khoảnh khắc nào đó.
Tuần thứ hai sau khi về công ty, tôi lên hotserch.
Mọi người nói tôi chủ động đổi vai với cô bé sợ hãi, trở thành con tin của kẻ bắt cóc, dám làm việc nghĩa.
Ai ngờ qua một đêm hướng dư luận chợt đổi.
“Không thể hiểu được, tôi không thấy dám làm việc nghĩa mà chỉ thấy cô này không lượng sức mình thôi.”
“Diễn kịch thôi, diễn còn lộ vậy nữa, còn nói là trên đường tan làm làm việc nghĩa, tan làm gì chứ?”
“Người nào đi làm mà mặc áo ống có dây?”
“Người bị đánh gục cũng rất đáng thương, đến tuổi còn chưa cưới được vợ, bị ép đến điên.”
Chủ đề này được bàn luận sôi nổi.
Có bên truyền thông liên lạc với tôi, nói muốn làm bảng tin.
Tôi vốn định từ chối nhưng nghe họ nói có mời nhân viên chính phủ đến, họ đã thảo luận xong, sẽ giúp tôi làm sáng tỏ lời đồn vô căn cứ này.
Sau khi đồng ý tôi mới biết nhân viên chính phủ cùng tôi lên bảng tin là ai.
Chính là người ngày đó nổ súng bắn chết tên bắt cóc, Chu Xuyên Bách.
Ngày lên bảng tin, tôi ngồi trước ống kính.
Phóng viên nam ngồi đối diện hỏi: “Cô Thẩm, lúc cô chủ động đối thoại với kẻ bắt cóc và đưa ra ý định trao đổi con tin, cô đã nghĩ gì?”
Tôi nói: “Tôi không nghĩ gì, cô bé kia khóc rất thảm thiết nên muốn cho bé nhanh về nhà.”
“Nói như vậy là vì tiếng khóc của cô bé mới khiến cô đồng cảm phải không?”
Tôi nhíu mi, không hiểu sao lại thấy câu hỏi này có ý mỉa mai.
Chu Xuyên Bách ngồi kế lên tiếng, giọng điệu nghiêm túc, lạnh lùng: “Cảnh sát chúng tôi không ủng hộ mọi người dấn thân vào nơi nguy hiểm, nhưng hành vi dám làm việc nghĩa của cô Thẩm Mộng Hòa vô cùng đáng khen.”
Nam phóng viên không tỏ ý kiến, chỉ gật đầu cho có lệ rồi lại nhìn giấy nhớ trong tay.
Khi ngẩng đầu lên lại, trong mắt anh ta lóe lên chút phấn khích: “Tội phạm bị hạ gục kia có tiền án quấy rối tình d*c phái nữ. Tôi xem ảnh ở hiện trường thấy tay hắn ta đặt trên bụng nhỏ của cô, xin hỏi lúc đó cô có cảm giác gì?”
Tôi lạnh mặt: “Vấn đề này vô cùng tế nhị, hiện tại tôi hoài nghi đạo đức phóng viên chuyên nghiệp ——”
Anh ngoảnh mặt làm ngơ.
“Theo tôi được biết, lúc cô còn rất nhỏ đã từng bị cha dượng xâm hại.”
Não của tôi ong ong.
Tôi nhìn sang Chu Xuyên Bách theo bản năng.
Bí mật tôi khó mở miệng nhất.
Chỉ có anh biết.
Tôi chỉ nói với anh.
Microphone đưa đến mặt tôi, mang theo ý xúc phạm cực kì: “Là tiếng khóc đó làm cô nhớ đến mình trước kia sao?”
6
“Ai cho phép bảng tin các người hỏi những câu thế này?”
Không đợi tôi lên tiếng, Chu Xuyên Bách ngồi một bên đứng bật dậy.
Anh bước đến chắn trước người tôi, che khuất ống kính ác ý.
“Trước đó chúng tôi đã xác nhận với nhà đài mục đích chủ yếu của bản tin này là để làm sáng tỏ những tin đồn nhằm vào cô Thẩm.”
Giọng Chu Xuyên Bách lạnh đi.
“Nhưng những câu hỏi vừa rồi của anh đã phạm vào quyền riêng tư của công dân, không liên quan đến mục đích bảng tin ngày hôm nay.”
Ánh đèn chói mắt được tấm lưng rộng của anh che đi.
Ánh sáng trước mặt chợt dịu đi.
Tôi cúi đầu, áp lại cảm xúc cuộn trào trong lòng.
Chu Xuyên Bách chẳng chút nể nang, phóng viên không nói nên lời, cuối cùng phải xin lỗi tôi.
Tôi bình tĩnh nói: “Tôi yêu cầu đổi sang một vị có trình độ và chuyên nghiệp, phóng viên có đạo đức nghề nghiệp, nếu không tôi có quyền từ chối bảng tin hôm nay.”
Người nọ rất nhanh đã bị mời xuống, thay bằng một nữ phóng viên giỏi giang dịu dàng.
Mỗi một câu hỏi đều rõ ràng, nhưng chỉ thẳng vào chỗ yếu hại.
Khi kết thúc, cô ấy bắt tay với tôi, nghiêm túc hứa hẹn: “Cô Thẩm hãy yên tâm, sau khi có văn bản của bảng tin lần này tôi sẽ gửi cho cô xác nhận.”
Tôi thấp giọng nói cảm ơn rồi đứng lên trốn đi.
Vừa xuống lầu, phía sau đã vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Ngay sau đó, tay tôi bị một người nắm lấy.
Lực nắm không mạnh nhưng độ ấm và xúc cảm quen thuộc khiến hốc mắt tôi ngận nước.
“Cảnh sát Chu, anh động tay động chân với tôi như vậy không lịch sự lắm đâu.”
“Nắm tay bạn gái mình cũng bị xem là bất lịch sự sao?”
Mắt anh quét qua người tôi, dừng trên đôi môi trắng bệch.
Giọng của anh đột nhiên nhẹ nhàng hẳn: “Vừa quay đi nói với họ hai câu đã không thấy em đâu.”
“Anh chỉ sợ em lại không từ mà biệt.”
Cảm giác chua xót trong lòng như sóng biển cuộn trào, tán ra khắp nơi.
Họng tôi nghẹn lại, qua một lúc mới đáp: “…… Chúng ta đã chia tay rồi.”
“Đó là lời một phía của em, anh chưa đồng ý.”
Anh nói rồi lại ngừng.
“Những câu hỏi của phóng viên đó hôm nay không phải anh nói cho anh ta biết.”
“Bất luận thế nào đó cũng là chuyện riêng tư của em. Dù đứng ở lập trường nào, dưới tình huống em không cho phép, anh sẽ không đem chuyện riêng tư tiết lộ với ai khác.”
Tôi phản ứng lại, im lặng vài giây rồi dùng sức rút tay ra.
“Tôi biết.”
“Nhưng Chu Xuyên Bách, dù anh có thừa nhận chuyện chia tay hay không, đôi ta cũng đã không còn liên quan gì đến nhau nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.