Giường Đàn Bà

Chương 19: Trả Thù




Người đàn ông vừa vào từ từ đi tới, anh ta đứng bên Bob và Mạch. Mặt anh đầy vẻ nghi hoặc, môi anh run run. Anh nói, Có đúng là Mạch không? Đúng vậy, tôi không nằm mơ đấy chứ?
Bob 24.
Bob đi tới, ôm Mạch. Mạch quay người lại, nói với anh, Anh bận quá, một công đôi việc, chẳng làm được việc gì. Anh đúng là vô dụng.
Mẹ kiếp, cái thằng Pilison. Nói xong, Bob tắt hẳn điện thoại di dộng, nói, Anh xin lỗi.
Hai người lại ôm nhau, nhưng Mạch đẩy anh ra, chừng như nước mắt đã trào lên.
Vậy lần sau.
Không có lần sau nào, có thể lần sau gặp nhau ngoài phố, có nhận ra anh không cũng thật khó nói, anh có biết Derrida hay không em cũng không cần.
Hôm ấy không gặp Derrida, biết đâu ông già ấy lại thích em.
Ông ấy bao nhiêu?
Em hỏi ông ấy bao nhiêu gì?
Mạch cười, nói, Tất nhiên là tuổi, nghe anh Pilison nói, ông ấy gần bảy mươi. Ông ấy có già đến thế không? Có thể già hơn Hemingway mà em tưởng tượng.
Mạch từ từ quay lại.
Chúng mình vào phòng ngủ nhé? Nằm trên sàn không được thoải mái lắm.
Không, nằm đây.
Tại sao?
Không tại sao, em thích. Bob và Mạch một lần nữa nằm trên tấm thảm, anh chủ động ôm Mạch vào lòng. Bỗng Mạch nói, Thế này, em định thế này để chúng ta nằm thoải mái hơn.
Chúng ta trải tấm thảm len lên sàn nhà.
Mạch nói rồi đứng lên, lấy từ trong tủ quần áo ra tấm thảm màu nâu, nói, Đây là tấm thảm bạnt trai của em mua ở Úc về từ hồi năm ngoái.
Bob nói, Thật tuyệt vời.
Tấm thảm được trải ra, hoa văn hình kỷ hà rất hiện đại, ánh sáng từ ngoài chiếu lên tấm thảm trông rất gợi tình.
Mạch rất vui, nói, Chúng ta nằm lên đây, một trai một gái cùng khỏa thân, trông như một bức tranh sơn dầu.
Bob nhìn cái mũ của Mạch, nói, Cất mũ đi. Mạch bảo không, rồi cô cười.
Bob nói, Chúng mình ôm nhau thật chặt.
Không, tách riêng ra, nằm thẳng, giống như nằm hóng mát trên thảm cỏ.
Bob cảnh giác nhìn Mạch, nói, Tại sao?
Không tại sao, em cảm thấy đây là một bức tranh sơn dầu đẹp.
Em còn đi tiên phong hơn cả anh nhỉ. Trong cuộc họp mặt lần ấy anh đã biết em là một cô gái đi trước thời đại.
Mạch không nói gì, cô kéo Bob đến tấm thảm đã trải giống như bước lên đàn tế thần. Hai người cùng nằm xuống.
Mạch nói, Anh nhắm mắt lại.
Anh nhắm mắt.
Mạch nói, Dạng hai chân ra.
Anh nghiêng đầu, nhìn Mạch, lặng lẽ cười.
Mạch cười, nói, Bây giờ thì tùy ý anh, em dạng ra cho anh.
Bob hé mắt nhìn, thấy Mạch dang rộng vòng tay như người bơi ngửa. Anh nói, Em thật vĩ đại.
Mạch bực mình, Em nghe như anh đang chế giễu em, em quái dị lắm à?
Em làm tôi rất kích động.
Anh đừng kích động vội, sẽ có lúc anh được kích động.
Em nói sao cơ?
Lát nữa anh sẽ biết, nhưng em mong anh đừng sợ.
Có gì phải sợ?
Hãy đợi đấy.
***
Sau đấy, mỗi lần Bob nhớ lại, anh cảm thấy Mạch là người con gái đầy mưu kế. Trong lòng cô có sức mạnh của một người con gái, sức mạnh ấy vượt qua cô gái mà có lúc anh quên tên, đó là người tình của Sartre, người viết “Giới tính thứ hai”, và cả… Bob cảm thấy cô gái có tên Mạch này ghê gớm hơn cả những cô gái kia, vì những cô gái kia rất xa anh, nhưng Mạch gần ngay bên cạnh.
Bob nói, Tại sao anh phải sợ? Em có thể bảo anh không? Chúng ta đánh cược không nào?
Mạch nhắm mắt suy nghĩ, nói, Không cược, mệt lắm, có nhất thiết phải thế không?
Bob hăng lên, anh kiếm cớ mình vẫn chưa thật cứng. Đã tìm được cớ, anh từ trên người Mạch tụt xuống, Mạch lại lôi anh lên người mình, nói, Làm lại, định chơi trò đánh cược để bỏ trốn, đúng không? Con trai các anh bây giờ đều thế cả, trốn khi các anh cảm thấy không hứng, không mê và sợ hãi đều thích nói đến đánh cược.
Bob cười, nói, Em là người tôi quen có văn hóa nhất, mà cũng thẳng thắn bày tỏ nỗi lòng mình nhất.
Mạch phá lên cười, nói, Anh nói đến nỗi lòng của đứa bạn đồng nghiệp của em. Lúc nó học đại học rất bực vì mọi người chọc nó, nhưng đã phát minh ra một từ, phải dùng, giống như cái áo hoa, anh không mặc thì người khác mặc.
Bob nói, Ôi ôi, hình như của anh cứng lên rồi.
Mạch nói, Đúng rồi, cứng rồi, phải chăng em nói đến đứa bạn kia làm anh cứng lên?
Bob nói, Có thể như vậy.
Mạch nói, Vậy để em giới thiệu đứa bạn ấy với anh, nó cao, không có vú, nhưng mông cực to… Nó không có đặc trưng nào nổi bật, nếu nó đứng giữa đám đông, nó như một ký hiệu, cho nên mọi người gọi nó là “Ký Hiệu”.
Những ngày sau đấy Bob thường nghĩ đến cảnh làm tình đầu tiên với Mạch. Hai người hình như không phải lần đầu, mà giống như thiên tình sử của rất nhiều năm trước, họ buông lỏng, họ giao lưu, kết nối lại, vượt lên tất cả mọi thứ. Hai người nói những lời tục tĩu mà không hề đỏ mặt, không cần né tránh ánh mắt nhau. Họ đúng là một cặp trời sinh. Nếu không vì một thứ lớn mạnh hơn số phận thúc ép, hai người có thế nằm trên giường vừa làm vừa nói những chuyện xa vời đâu đâu.
Bob nhìn cửa sổ kính, mây trôi như nước chảy, cảm thấy có một chút nắng chiếu lên da thịt. Anh nói, Đúng vậy không, đồng nghiệp của em có cặp mông to? Bầu vú của cô ấy không lớn, nhưng, bằng bao nhiêu?
Mạch nói, Bằng thế này.
Cô đưa ngón tay ra dấu, nói, Lớn bằng này.
Bob nói, Đúng là rất kích thích, lúc nào đấy giới thiệu cho anh làm quen.
Gần đây nó đạo bài của một người khác đăng từ mấy năm trước, nên bị đuổi việc rồi.
Bị ai đuổi việc?
Mạch nói, Anh quên rồi à? bạn trai của em là tổng biên tập…
Mạch 22.
Vào lúc ấy, tôi nhận ra tiếng chân của Bạch Trạch. Anh không vội vã mà cũng không chậm rãi như người khác. Tiếng chân anh rất nhẹ, từ phía thang máy từng bước đi tới. Rất nhiều ngày hễ nghe thấy những âm thanh ấy, tôi vội vã vào nhà vệ sinh, đứng trước tấm gương to, dùng thỏi son đỏ tô lên môi, rồi dùng nước hoa xịt lên người, tôi chạy ra cửa, nghe tiếng thở của anh ở ngoài cửa. Tôi biết tôi lúc này là hình ảnh anh thích nhất, là hình ảnh mà anh mong muốn. Anh vừa ngửi vừa hôn, đôi mắt lim dim. Anh nói, Mạch, em là của anh.
Thông thường lúc Bạch Trạch đi đâu đều đeo cặp kính đen, anh đứng ngoài cửa bỏ kính xuống, cất vào túi áo, hoặc cầm trên tay. Anh đeo kính đen trông như người mù. Cái kính là tặng phẩm tôi tặng anh. Anh bảo anh không thích đeo kính, đeo kính có vẻ huênh hoang. Tôi nói, Anh đeo kính trông đẹp trai, trông như đại gia ngoài đường phố. Nhưng khi anh đeo kính, đi mấy bước, tôi bỗng cảm thấy anh như người mù, không trông thấy tôi. Hai mảnh kính đen kịt đó có bóng tôi trên đó, tưởng như tôi luôn luôn trên khuôn mặt anh, không đi sâu vào đáy mắt anh. Tôi bảo anh bỏ kính xuống, nhưng từ đấy anh lại thích đeo kính đen.
Có thể anh cảm thấy đeo kính là cách để ngụy trang bản thân.
Bob 25.
Bob nghe thấy có tiếng người mở khóa, anh hết sức căng thẳng, nhưng Mạch lại dùng tất cả sức lực để lôi anh lại, nói, Đừng đi, cứu em, em cần anh, nếu anh…
Lúc ấy cửa đã mở.
Mắt Bob và mắt người đàn ông mới vào nhìn nhau.
Bốn con mắt của hai người đàn ông đối nhau.
Nhưng Mạch vẫn nằm dưới một trong hai người đàn ông, cô ra sức oằn oại tấm thân.
Người đàn ông mới vào ngớ ra. Tay anh đang cầm cái kính đen, chuyển ánh mắt đang nhìn Bob sang nhìn Mạch lõa lồ, toàn thân ướt át.
Mạch vẫn không mở mắt nhìn anh, chỉ ghì lấy Bob, nói, Khoái quá, khoái quá, ôi, cứu em…
Người đàn ông vừa vào từ từ đi tới, anh ta đứng bên Bob và Mạch. Mặt anh đầy vẻ nghi hoặc, môi anh run run. Anh nói, Có đúng là Mạch không? Đúng vậy, tôi không nằm mơ đấy chứ?
Mạch nhìn anh ta, nói, Anh vào nhà tại sao không thay giày?
***
Từ đấy về sau Bob tin rằng, Mạch là một cô gái vĩ đại, vì cô biết tạo nên những chuyện không sao quên nổi. Bỗng anh hiểu, không những Hitchcock (1899-1980, người Anh, được xem là một trong những đạo diễn lớn nhất của lịch sử điện ảnh.) làm nên cái trò ma, mà người con gái nằm dưới anh cũngg biết, chỉ khác nhau ở chỗ trong màn bạc và trong cuộc sống.
Mạch 23.
Không thể nào quên được nụ cười tưởng như bị keo dán chặt bên khóe miệng Bạch Trạch lúc mới bước vào cửa. Tôi nói, Tại sao vào nhà anh không thay giày? Đó là câu nói tôi chuẩn bị từ trước. Tuy ** có ý thức cúi xuống tìm dép lê, nhưng không biết đôi dép lê màu xanh Bob đang đi. Nắng chiếu vào mặt anh, anh nhìn một đôi trai gái nằm khỏa thân trên tấm thảm màu nâu như nhìn qua lớp kính. Tấm thảm anh đưa từ Úc về hồi năm ngoái. Chưa bao giờ anh đưa ra dùng. Đã có lần tôi lo lắng nhìn tấm thảm rất đẹp và mềm mại kia, không biết nó sẽ được dùng vào việc gì. Bạch Trạch nói, Anh mua tấm thảm ấy tại một cửa hiệu ở Úc liền nhớ đến em, nghĩ chắc chắn em rất cần tấm thảm này, lúc em đau lưng sẽ lấy nó làm đệm. Tôi nói, Em đã có cái giường trong chung cư này rồi, lưng không hề đau. Nói xong tôi cười, nhét nó vào tủ quần áo.
Bob chỉ liếc nhìn Bạch Trạch, rồi hốt hoảng quay lại nhìn tôi. Mặt anh đỏ lựng. Cái cơ thể trắng trẻo của anh đang nằm trên người tôi, thậm chí còn trắng hơn cả nước da tôi, bỗng nhổm lên, định ngồi hẳn dậy, nhưng tôi cứ ghì chặt lấy anh, ôm chặt lấy một con chim đang giãy giụa vỗ cánh. Trong cái bóng ngược sáng, tôi thấy hình người Bạch Trạch đảo ngược. Tôi không biết anh đang nói gì. Tôi nói ra câu đã chuẩn bị, tại sao anh không thay giày.
Tôi đã từng quỳ xuống ôm chân anh, kiên cường như con bé đêm hôm ấy xin tiền, mắt anh ngước lên, lạnh lùng. Cuối cùng anh đã trông thấy ngày hôm nay, và trông thấy cái mũ đỏ của tôi. Lúc này cái mũ đang lệch sang một bên đầu, trông giống như hồn ma màu đỏ bị đụng xe.
Hai chân đi giày của anh ở ngay bên người tôi, tôi nhắm mắt, sợ đôi giày kia bay lên, đá vào đầu tôi. Nếu anh đánh tôi, tôi sẽ không đánh lại, anh đánh chết tôi tôi vẫn cười với anh, và nói với anh rằng, Tôi có bạn trai mới, đó là Bob.
Cái mũ đỏ bị tôi vứt vào thùng rác trong nhà vệ sinh. Tôi mở vòi nước nóng, tiếng nước xối ào ào át tiếng Bob gọi điện thoại. Hơi nước bắt đầu lan ra, dần dần tỏa khắp không trung. Tôi nghĩ, lúc ấy không có không gian của người khác, tôi sẽ khóc. Tôi không phân biệt nổi trên mặt tôi đâu là nước mắt, đâu là nước tắm. Tôi sẽ chết trong nước mắt mặn chát. Nhưng tôi giống như con ngài chui ra khỏi cái kén, hát vang, bay vào bầu trời cao rộng. Tuy Bob không có tiền, nhưng tôi quyết định yêu Bob.
Mạch 24.
Bạch Trạch đã đi, Bob bắt đầu ngồi hút thuốc ở sofa.
Tôi ngồi bên cạnh anh, nối, Anh có cho em hút một điếu không?
Anh lấy một điếu thuốc và châm lửa cho tôi.
Tôi nói, Hút thuốc cảm giác rất thích.
Bob nói, Hôm nay anh bị em lợi dụng.
Tôi không nói gì. Tôi biết, Sớm muộn gì anh cũng nói với em câu ấy.
Bob nói, Tại sao em không nói trước về kế hoạch này?
Anh nhìn xoáy vào tôi, tôi vẫn im lặng.
Lúc này anh nhớ ra, anh đòi vào buồng, nhưng em không đồng ý, thì ra mục đích của em là đây, đúng không?
Tôi nói, Em có ý nghĩ đấy là một bức tranh sơn dầu, một người đàn ông cao, có mái tóc dài nằm với một cô gái chân dài, da vàng, dưới họ là tấm thảm len, trên người họ là nắng vàng rực rỡ và những hạt bụi li ti…
Em mong có nhiều người đến ngắm bức tranh, sau đấy để Bạch Trạch đem bán đấu giá.
Bob nói, Anh ghét em làm chuyện này, nhưng anh nghĩ, mấy năm nay ngủ với đám gái điếm rẻ tiền, cuối cùng được ngủ với em. Nhưng anh không thích ứng, cái của anh hơi mềm. Anh được lợi lớn, vì em điên.
Tôi cúi đầu, nói, Tại sao anh không tát em mà còn nói ngon nói ngọt, làm như anh không bị lợi dụng?
Bob nửa nằm nửa ngồi trên sofa, anh vừa hút thuốc vừa suy tư. Anh nói, Anh đang nghĩ, lợi dụng và cái chuyện ấy đối với anh, điều gì quan trọng hơn? Em nghĩ xem, anh và em, thật sự không dễ dàng. Vì điểm ấy, anh bị em lợi dụng, cũng là điều hạnh phúc của anh, đúng không? Cho nên, anh làm sao đánh em được?
Nói xong, Bob rất cảm kích, ôm tôi vào lòng, nói, Em biết không, hôm nay anh hạnh phúc lắm. Anh nằm với em ở đây, nghĩ rằng ngày mai có thể có cuộc sống của tầng lớp trung lưu. Mạch, anh không muốn làm một nhà nghệ thuật cực đoan. Anh nghĩ đến cuộc sống của tầng lớp trung lưu, nên mới hợp tác với họ để làm phim “Phố Trường An”. Nhưng thật khó cho anh, anh làm chuyện này dù với mục đích nào của em, anh cũng đồng ý. Tại sao anh lại đánh em cơ chứ? Em cũng vậy, em đã đọc nhiều tiểu thuyết lắm phải không?
Tôi nhìn anh, lấy điếu thuốc đốt tóc anh. Có mùi khét. Bob hỏi, Tóc anh cháy à?
Tôi bắt đầu rơi lệ, tôi rơi lệ nhưng vẫn đốt một sợi tóc của Bob, nói, Đấy là sợi tóc bạc, em đốt giúp anh.
Bob nói, nhất định không phải vì em buồn nên mới đến tìm anh, còn gái không phải vì buồn mà làm tình với một trí thức nghèo. Đàn bà làm tình với đàn ông đều cảm thấy mình thiệt thòi. Ở Trung Quốc những người theo chủ nghĩa nữ quyền đều như vậy, mồm họ kêu gọi nữ quyền, nhưng nửa người dưới của họ lại đòi tiền đàn ông. Vậy đàn bà là gì? Là một giẻ xương sườn trên cơ thể đàn ông chăng? Vâng, vậy những kẻ theo chủ nghĩ nữ quyền tập hợp một đám đông chị em lại, nhưng không cho họ tiền, thịt của họ cũng không còn, vậy để lại cái gì? Để lại một đống xương sườn. Một đống xương sườn có thể làm được gì? Đem hầm cũng không được, vì trong đấy không còn chút mỡ màng nào. Cổ nhân nói, đàn bà con gái làm bằng nước, hãy khoan nói có phải họ làm bằng nước không, nhưng xa nước cũng không được, đúng không nào?
Tôi nói, Em mệt lắm rồi, anh đừng nói những chuyện ấy, được không?
Bob im lặng, đưa cánh tay dài ra ôm tôi vào lòng, tôi ngoan ngoãn nép vào người anh. Bob lại nói, Huống hồ phụ nữ không tụ tập, trong số họ thể nào cũng có kẻ phản bội, giữa họ ghen ghét lẫn nhau, vậy là họ làm phản, đi về phía đàn ông.
Tôi nghe thấy nhịp tim của anh, bỗng ngước lên, nói, Em thấy anh không khoan dung một chút nào. Lời lẽ của anh quá đáng lắm, anh huyên hoang, anh nghèo, nhưng hơn người đàn ông vừa rồi.
Căn hộ này là của anh ta bao cho em à?
Tôi gật đầu.
Mỗi tháng bao nhiêu tiền?
Hai nghìn tám.
Vậy sau này em ở đâu?
Anh ấy đã trả tiền thuê nhà một năm rồi, còn sáu tháng nữa. Vừa rồi lúc anh ấy đi, em rất muốn tiễn, tiễn một cách tử tế. Nhưng anh nằm trên người em, em không dậy nổi, anh nặng lắm.
Em nói một tiếng là anh dậy ngay. Lúc ấy anh sợ quá, không biết phải làm thế nào.
Nhưng em không muốn dậy, em cũng không muốn tiễn. Tại sao?
Anh vẫn chưa làm xong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.