Giới Thần

Chương 664: Kinh thiên nhất kiếm




Cả bầu không khí thoáng chốc tĩnh mịch vô thanh
Không còn một ai dám mở miệng, lại càng không người dám tiến tới.
Ác ma phía trước nhân khó phạm.
Nhân nghĩa vô toàn, chánh giả nan.
Tà bất thắng chánh, chân lý ngàn đời bất chợt sụp đổ
Những người tự xưng chánh nghĩa phi hồng gét ác như cừu bây giờ đối diện cái gọi là "ác ma" lại vỡ mật không dám tiến tới.
Miệng bình thường tung những từ thiện giả, đức báo...
cái gì tà ác nghiệt quả, nhân đồ diệt
cái gì "quỷ quái, tư dục, sát ma đồ"
Tất cả đều ngậm trong miệng, vì mạng mà tham sống sợ chết, ngay thẳng như thương
Thà gãy không cong như kiếm
Bá đạo vô hối như đao.
Tất cả đều trước sinh tử giới tuyến mà nghiêng uốn thân mình thin thít đổi mạng.
Nhân tâm trở nên yếu đuối
Đạo đức trở thành ngu xuẩn
Chánh nghĩa trở thành giả dối.
Lớp này vừa qua đi, bầu trời thoáng chốc lại có một loạt nhân ảnh lao tới.
Đồng dạng vẫn là tiếng chửi rủa lăng nhục, đồng dạng vẫn là thề chết tru sát...
"Xẹt...xẹt...xẹt...keng...keng..."
Vô số nhân ảnh như thiêu thân lao tới, đông như kiến cỏ
Một đám người bên dưới run rẩy không dám nói năng nhắc bạn hữu dừng tay, có người lại cầu mong đám người này quần công chết Hoàng Thanh Thiên.
Có người vui sướng khi người gặp họa
Có người nhắm mắt không đành
Có người mở miệng cầu tình
Nhưng tất cả đều vô dụng, kịch bản cũ lặp lại và kết quả như cũ không thay đổi
"Pụp....pụp....pụp....pụp....phù...phu...."
Không có cái gì long trời lở đất, chỉ có những âm thanh nhỏ yếu nhưng đầy khủng bố vang lên
Nhân mạng liền tẫn vong
Thi xác hóa bụi bay
Liên tục như vậy một đám chó điên, không biết mệt lao tới sau đó yên diệt biến mất
Rốt cuộc, trận chiến cũng lắng đi
Không khí lại rơi vào tĩnh mịch tuyệt đối
Một đám thiêu thân thoát chết đứng dưới đất thở hổn hển, tay chân run rẩy lẩy bẩy, có người đái cả ra quần.
Lấy hơn một ngàn người chết đi trong khó hiểu rốt cuộc cảnh tỉnh họ từ trong giả dối mà nhận lại ra mình
"Hoàng Thanh Thiên ta....không thích giết người, cũng không muốn giết người...nhưng mà..."
Giọng Thiên rét buốt vang lên, câu câu như chết chóc, chữ chữ như sát nhân
"Một khi để ta phải giết người....lúc đó, không đơn thuần là máu chảy thành sông, thi sơn huyết hải....đơn giản chỉ 10 chữ"
"Tận diệt vô luân hồi, thành quỷ cũng vô vọng"
Một loại kinh khủng lực lượng dọc theo từng chữ này tràn ra.
Hỗn loạn, bạo ngược
Không có đầu đuôi
Không có cội nguồn
Một loại hỗn độn hỗn loạn mà nghịch phản thiên địa quy tắc, diệt hủy tận tận vạn vật sinh ra.
Dọc theo 10 chữ này, nó như sóng âm mà lại như kiếm ý, lại càng kinh khủng hơn bất kỳ loại công kích nào trên thế gian mà nhân loại từng nhận thức
Hơn một ngàn sinh mạng bị hấp phệ tiêu tan, ma vực đã nới phạm vi ra trăm mét bán kính, đậm đặc huyết vị, khốc liệt ma tính
Loại lực lượng này tự thành hỗn độn chi ý tràn theo sóng âm tung ra, uy lực của nó to lớn không thể tưởng
Nhưng mà Thiên không phải muốn dùng nó để giết người.
Bước chân hắn bước nhẹ về trước, lãnh ngạo xoay lưng về mặt trời
"U.....ỳ......n......h.....u......ỳ......n.....h...."
Phía sau hắn một góc trời bỗng nổ tung sau đó hóa thành bụi bay, mặt đất để lại một vệt kiếm chọc trời đâm ra 1 lỗ sâu đen ngòm.
Hỗn độn diệt sát kiếm ý để lại đây, chấn rung một góc trời, vạn dặm mây xanh bị chấn nát vụn, ánh sáng bị bẻ gãy, không gian sinh loạn lưu.
Một vệt kiếm này phóng tận tầng không, lưu lại một loại kinh khủng kiếm lực tựa như diệt sạch thương khung, nhân loại bên dưới...hèn mạt như kiến cỏ
Thiên dùng một kiếm này, khẳng định bản thân, răn đe thiên hạ, đạp vỡ hết thảy âm mưu thủ đoạn
Âu Chánh Nam phải không, ngươi không phải được xưng thần toán thư sinh, tính toán không bỏ sót.
Ta cho ngươi tính toán, người trong thiên hạ bị ngươi xoay như tốt thí trên bàn cờ.
Vậy ta giết cho thiên hạ này kinh sợ.
Ngươi có trí, nhưng không người dám vì ngươi hiệu lực
Lúc này hư không một đạo tinh linh thân ảnh phóng tới
Thiên quay mặt nhìn lại, lĩnh vực thu hồi
"Thiên ca...huynh đã về" Thượng Quan Hồng vừa tới liền ồm chầm lấy hắn dụi vào ngực, nàng như một cô nương mới lớn không quan tâm cái gì nam nữ hữu biệt
"Vù...."
"Thiên ca...muội nhớ huynh chết mất" Thượng Quan Tuyết cũng tới
"Sưu..."
Sau đó Trình Tú Anh, Lam Y Nhược cũng tới
"Thịch..thịch..." Trương Đại Không cũng tới.
Một đám người vui vẻ gặp mặt
Lúc này bầu trời một đạo kiếm quang bạo thiểm.
Một bóng hình cô gái nhan sắc bình thường nhưng khí chất lại cao quý rơi xuống
"Thiên ca...Nhan nhi rốt cuộc được gặp huynh rồi, mấy ngày không gặp Nhan nhi rất nhớ huynh"
Nhan nhi có chút ganh tị nhìn Thượng Quan Hồng, Thượng Quan Tuyết đang nằm trong ngực Thiên, lời lẽ vì đó mà không chút kiêng kỵ tứ như cũng muốn giành 1 chỗ nơi đó.
"Uhm...1 tháng luyện tập không tồi, tiến bộ rất lớn" Thiên không tiếc lời khen ngợi nàng làm cho nàng vểnh lên khuôn mặt kiêu ngạo
"Vù...vù...vù..." lại thêm 4 đạo kiếm quang bay tới
Sương nhi dẫn đầu lao tới sau đó bất chấp tất cả nhào vào người Thiên ôm lấy hắn, mặt khóc thành mèo mướp, trút hết oán hận trong thời gian vừa qua
Vu Tiểu Sài, Tiểu Xá Bình, Thiết Vô Danh đứng trước mặt Thiên, mặt lộ vui mừng lẫn sùng bái, khí chất trên thân kiên nghị vững vàng, kiếm ý nhập thân, mọi động tác trên thân đều tuân theo vận luật đặc thù của kiếm đạo.
"Uhm....nửa chân phách cảnh, sơ ngộ đại thế. Không tệ.."
Thiên không nhịn được khen ngợi mấy tên này, bọn chúng bình thường kiên nhẫn cố gắng, Thiên cho chúng cái búa, chúng liền biết đập đá đãi vàng.
Đã thành tựu một thân kiếm đạo tông sư không nhỏ, sau này đã không còn lo phàm tục bần hàn thân phận, không phụ công tài bồi của hắn.
"Chủ nhân...ngài đã về"
Có được thành tựu này, cả 3 người họ đều biết ơn vô hạn đối với Thiên 2 từ "ân công" trước kia bây giờ đã đổi thành 2 chữ "chủ nhân"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.