Giới Thần

Chương 518: Linh hồn thăng hoa - Lại tát tần hoàn




Vạn vật quy nhất.
Vạn đạo quy nhất.
Vạn phù quy nhất.
Công pháp như thế này....hẳn nên có 1 cái tên "quy nguyên"
100 đạo thần thông phù văn cùng vận chuyển có được sự khống chế của Thiên và những đạo ý chí tự thân của mỗi phù văn. Tất cả đều lấy đan điền làm trung tâm mà vận chuyển.
Phù lực bị đại lực từ quy tâm công ở đan điền vận động, khi về mỗi huyệt đạo lại có thêm những vòng xoáy quy tâm nhỏ hơn tiếp tục vận chuyển.
Cả cơ thể giống hệt như 1 cái máy xay cỡ lớn đang không ngừng cắn nuốt phù lực tự do bên ngoài.
Trên tầng cao không trung, không khí bị 1 cái phễu lớn dẫn động mà điên cuồng gào thét bay tới, phù lực tự do ngoài môi trường giống như phát điên không ngừng chen chúc kéo về đây.
Mỗi 1 lỗ chân lông trên người Thiên đều trở thành 1 con đường thông trực tiếp với bên ngoài.
Mỗi lần phù lực kéo tới là sẽ rèn luyện cơ thể hắn từ ngoài vào trong, kéo từ da tới màng, rồi cơ, gân, huyết, cốt, tủy, tạng.
Cứ như vậy, dù Thiên không tận lực rèn luyện thì dòng chảy phù lực này thôi đã là đủ lấp đầy được cho hắn rất nhiều khoảng trống trong cơ thể rồi.
Khi mà dòng phù lực kéo vào tới được đan điền thì chỉ còn lại khoảng 1 phần, 9 phần còn lại đã trực tiếp thấm vào da thịt cốt cách.
dù chỉ là 1 phần nhưng lại do vô số lỗ chân lông ngoài cơ thể cùng vận chuyển, 1 phần này thôi nhưng mà cũng đã nhanh hơn người khác tu luyện cả chục lần rồi.
Quá trình bù đắp lấp đầy cho đan điền của hắn rất là chậm chạp, nhưng điều đó không có nghĩa là lượng phù lực tồn trữ trong đó ít.
Mà ngược lại, với không gian rộng lớn nơi đây, phù lực mà hắn có lại nhiều hơn bình thường vô cùng.
Quá trình rèn luyện cơ thể cũng nhanh vô cùng.
Tuy rằng 1 nửa buổi tối tu luyện vẫn không đủ cho hắn lấp đầy lại 6 tầng tiềm lực trên da, nhưng mà thực lực toàn diện của Thiên lại tăng lên không chỉ gấp đôi.
.........
Ở trên cao là 1 trận động tĩnh muốn lật trời, nhưng mà khi qua mấy chục ngàn mét xuống phía dưới thì lại chỉ còn là 1 cơn gió nhỏ.
1 đêm ngủ ngon kết thúc cũng là vì lý do rất đơn giản.
"Ahhhhhh....Tiểu Hồ Ly....Tiểu Hồ Ly đâu mất rồi....Ale....ngươi...ngươi dậy mau....ngươi dậy mau...Tiểu Hồ Ly mất tiêu rồi..."
"uhmmmmm....cho ta ngủ đi....ta mệt lắm...." rất hiếm khi 2 cô gái sẽ có câu nói như vậy, nhưng mà 1 đêm bị Thiên ép xem phù tự làm Ale rất mệt mỏi.
Mới có ngủ chưa được nửa đêm mà đã bị gọi dậy, cô bé này rất là khó chịu....
"Không được....không...được....Tiểu Hồ Ly mất tiêu rồi....ngươi mau dậy giúp ta tìm nó....nhanh...nhanh"
Ale bị cưỡng ép lôi ra khỏi chăn sau đó đi ra ngoài 1 cái suối nhỏ.
Mơ mơ màng màng cô vừa vục tay múc nước vừa ngáp ngủ nhưng mà....ngay lúc này, 1 cảm giác kỳ lạ mà khó hiểu đã truyền đến.....bất chợt động tác nàng bắt đầu chững lại trong không trung sau đó....2 cánh tay bắt đầu lập lại động tác múc nước....chậm...thật là chậm...
Xuyên qua kẽ hở 10 ngón tay có thể thấy rõ đôi mắt bất ngờ không chớp 1 cái của cô....
Cơn buồn ngủ bỗng nhiên biến mất 1 cách khó hiểu....tại vì giờ đây cô đang rất là ngạc nhiên.
Lỗ tai...cặp mắt...cái mũi...làn da....thậm chí...cả...cái cảm giác khó hiểu gì đó nữa....tất cả đều đang rõ ràng hơn trước rất nhiều.
Mỗi 1 động tác....mỗi 1 sự vận động của tự nhiên....tất cả khi lọt vào mắt cô đều trở nên khác lạ so với trước kia.
Rõ ràng hơn.
Tỉ mỉ hơn.
Chân thật hơn.
Điều đó có nghĩa là....là linh hồn lực đã tiến bộ.
Tiến bộ....như thế nào lại tiến bộ...tại sao lại tiến bộ.
Bỗng chốc cô nhớ lại sự việc đêm qua miệng liền hét nhỏ 1 tiếng.
"Là phù tự chữ "Thiên"
"Đúng rồi Thiên ca từng nói....phù tự này tuy sẽ gây khó chịu nhất thời nhưng mà tác dụng lại không nhỏ....không lẽ tác dụng chính là...."
"Ahhhhh....." tức thì Ale bỏ luôn cả rửa mặt, làm vệ sinh để chạy ù ra chỗ góc lều....chính là cái chỗ hôm qua 2 người tập viết chữ.
"Ah....chữ "Thiên" vẫn còn...hên quá..." Ale liền chạy vào phòng lấy 1 cái bọc nhỏ ra sau đó lại lấy thêm 1 cái xẻng nhỏ.
Cô lót cái bọc ra lấy ra 1 cái hộp gỗ lớn bằng bàn tay, trên cái hộp là cái gương đồng nhỏ và mấy đồ trang điểm lặt vặt.
Tất cả mấy thứ đó đều bị cô quẳng hết đi, có lẽ sắc đẹp là thứ con gái ai cũng sẽ để ý, nhưng mà bây giờ cô còn 1 thứ còn quan trọng hơn nhiều cần phải giữ.
Gỡ hết mấy cái cây ngăn cách trong hộp ra, Ale cố nhịn cảm giác chóng mặt, tay cầm xẻng nhỏ cẩn thận múc phần đất có chữ "thiên" kia bỏ vào.
Đến khi xong việc, cô phải nghỉ mấy lần mới nhịn được cơn choáng váng khó chịu, đậy cái nắp lại rồi dùng 2 sợi dây vải nhỏ cột cẩn thận, lấy cái bọc lại gói cái hộp trở về.
Lúc này Ale mới vui vẻ ôm lấy cái bọc cẩn thận cất đi.
Buổi sáng đáng nhẽ là giờ này 2 cô phải đi nấu cơm cho mấy tên kia ăn, nhưng mà Axe thì chỉ lo cho Tiểu Hồ Ly còn Ale thì cũng không có tâm trạng lo việc khác nữa.
Cũng buổi sáng, khi ánh nắng mặt trời nhoe lên chính là thời điểm trời đất giao hòa, sinh khí trời đất đổi mới, năng lượng nhiều nhất.
Thiên mải mê với cảm giác thực lực không ngừng tăng lên này mãi mới tỉnh dậy.
"Uhm....đã đến lúc trở về rồi..."
Thu lại dao động phù lực trên cơ thể, Thiên vận lên phù văn mầu xanh trên 2 chân vù 1 cái liền bay đi.
Quy nguyên công vừa thành, thất diệu hợp nhất, khả năng vận dụng thần thông cũng dễ dàng hơn nhiều....chỉ 1 niệm vừa động là phù văn đã vận chuyển, không 1 chút rườm rà, không 1 chút trắc trở.
Thiên vui vẻ với cảm giác ngự gió hành không này, cảm nhận được tia nắng ban mai ấm áp và sự thân thiết của tự nhiên đang cọ vào cơ thể....cái cảm giác này thật là thích ý.
Nhớ năm xưa khi tu luyện còn chưa thành chí tôn hắn cũng như thế này, ngao du trong thiên địa, thích ý với tự nhiên.
Bây giờ cũng vậy, ở cái nơi mà 1 tia lực lượng đều vô cùng cao cấp này, khi mà mỗi khoảnh khắc tu luyện đều cảm nhận được sự mê luyến từ những tế bào đang thoát biến.
Thiên vui vẻ bay lượn, trong lòng lẫm nhiên 1 cảm giác phơi phới.
Nhưng mà ngay lúc này 1 âm thanh vang lên khiến nụ cười trên mặt Thiên tắt ngấm.
"Tiện nhân....chỉ có 1 việc nấu ăn buổi sáng thôi mà cũng không làm được....đồ kỹ nữ không biết thân biết phận....bốp..."
- "Axe ah....ta đã hứa sẽ không bạc đãi con....nhưng mà con lại quá mức rồi....con xem....bây giờ 3 tên đàn ông ta phải nhịn đói...lát nữa làm sao mà đối kháng hung thú được"
- "Tử Lâm thúc...thúc làm gì phải khách khí với lũ hạ tiện như vậy làm gì....dù sao thì cũng chỉ là 2 đứa con rơi...bị người ta vứt bỏ mà thôi....đằng nào thì mấy năm nữa lớn 1 chút thì cũng bị bán vào kỹ viện thôi....nghe rõ chưa....tiện nhân"
"Hừ....buồn cười...2 ngươi tưởng rằng có thêm 1 thằng ngu ngốc che chở bảo vệ mấy câu là có thể 1 bước lên tiên sao.....tiện tỳ....ta nói cho ngươi biết....thằng chó đó cũng chỉ là vì tấm thân kỹ nữ của ngươi mà thôi....nó tốt đẹp đến nỗi đi lo cho mấy thứ như ngươi sao....hahahahaha"
Nói xong Tần Hoàn lại vung tay lên...
"Bốp..." Axe bị 1 tát này phiến bay, má phải sưng húp....Axe nằm trên đất khóc nức nở.
Ở bên Ale cũng chỉ biết đứng đó, 2 tay bụm lấy mặt khóc lóc.
Tần Hoàn từ lâu vẫn chưa từng xem 2 cô là người, lại thêm 1 trận nhục nhã tối hôm qua, hắn sớm đã gét cay gét đắng 2 cô như kẻ thù...dịp này không thể nghi ngờ..chính là cơ hội cho hắn trút giận.
"Đồ ăn cháo đá bát....ti tiện...kỹ nữ....chết đi cho ta...." nói xong hắn vung chân lên đậm mạnh xuống.
Ngay lúc này...1 tia chớp lóe lên trong không gian..sau đó.
"Bốp....rầm...rầm....rầm...." Tần Hoàn bị đại lực chạm vào, cả người liền như 1 viên tên lửa bay vút đi liên tục chạm gãy 12 gốc cây mới dừng lại được.
"Hộc...hự...ộc...." ói ra 1 ngụm máu đỏ, sắc mặt trắng bệch.
Trọng thương.
...cũng là 1 tát, 1 tát hôm qua của Thiên chỉ làm Tần Hoàn thương nhẹ. Nhưng 1 tát hôm nay lại làm hắn trọng thương không dậy nổi.
Cùng là 1 tát nhưng chỉ cách nhau 1 đêm đã cách biệt nhau 1 trời 1 vực.
Thực lực của Thiên cũng chỉ qua 1 đêm này mà sinh ra sự chênh lệch như trời như vực.
Nhưng cũng vì vậy, 1 tát ngày hôm qua Tần Hoàn ăn phải, hắn cảm thấy nhục....
Nhưng 1 tát hôm nay...hắn lại không dậy nổi được cảm giác đó nữa.
Từ trên người Thiên, 1 luồng sát khí như ma như quỷ phủ trọn lấy tâm linh hắn....cảm giác lúc này, hắn thậm chí có cảm giác như mình có thể bị giết chết....
"Sợ hãi sao....."giọng Thiên lạnh lẽo vang lên.
"Ta hỏi ngươi....ngươi sợ sao..."
"Cảm giác bị người khác đánh....có thích thú không...." Thiên giống như ma thần, 1 lời hắn phun ra là 1 trận sát khí âm sâm như luyện ngục phủ xuống.
"Trong đời ta....khinh bỉ nhất là loại nam nhân chỉ biết bắt nạt phụ nữ....ta xem thường nhất là kẻ yếu không biết phấn đấu....và....ta căm gét nhất là loại nam nhân vừa vô dụng lại vừa bắt nạt phụ nữ như ngươi....."
Thiên lóe lên 1 cái hóa thành 1 đạo tàn ảnh biến mất.
"Rầm....rầm...rầm...hự...ọc...ọc" chân Thiên như búa tạ, 1 đạp lại 1 đạp tàn nhẫn dẫm lên người Tần Hoàn.
Sự hung bạo này của hắn ngay cả Tử Lâm và Tần Hùng đều không có đủ can đảm xông lên ngăn cản.
Sự việc vào đêm hôm qua họ đã hiểu được, thực lực của Thiên tuyệt đối không yếu....sức lực trên người hắn mạnh tới khó tin.
Tới ngày hôm nay....có vẻ như sức mạnh của Thiên lại càng mạnh hơn hôm qua 1 tầng....sự cuồng bạo của hắn cũng càng đáng sợ hơn 1 tầng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.