Giới Thần

Chương 448: Một ánh mắt... Run sợ Tiêu Hoành Phong




Tiện nhân....ở tiên giới, 2 chữ này cũng không quá xa lạ.
Đó là 2 từ thông dụng khi 1 người có thực lực và địa vị cao nói với 1 người thấp hèn hơn mình
Ở thế giới thực lực vi tôn đó, người yếu sẽ chỉ thể nhịn và chấp nhận bị người ta gọi như thế mà thôi
Giai cấp cầm quyền và cường giả cũng vì thế mà quen với loại cách đối xử chứa đầy sự khinh miệt này với kẻ dưới
Tiêu Hoành Phong khi ở tiên giới cũng là 1 người như thế, tại vì sao
Tại vì ông ta có quyền lực địa vị
Tại vì ông ta có thực lực tuyệt cường
Huyền cấp trung kỳ, tuy không phải cao nhưng mà ở tiên giới những người có thực lực như vậy cũng không có nhiều
Còn Thiên....trong mắt ông ta.
Thiên không có 1 chút thực lực...còn thua kém hơn cả người hầu của ông ta trước đây...thậm chí không cả được xem là tiên nhân mà chỉ là 1 phàm nhân tầm thường nhất trong số những người tầm thường
Còn địa vị sao....buồn cười, nhìn cái bộ quần áo tầm thường mà hắn mặc....hỏi thử xem hắn sẽ có địa vị gì
Giữa Thiên và Tiêu Hoành Phong không thể nghi ngờ chính là 1 siêu cấp cự đầu và 1 siêu cấp giun dế.....đẳng cấp chính là 1 trời 1 vực
Trên thực tế...nếu mang ra so sanh thì cũng hoàn toàn là sự cách biệt 1 trời 1 vực....nhưng mà là Thiên mới là trời còn Tiêu Hoành Phong là vực
Đối với 1 vị chí tôn như Thiên, chớ nói là 1 huyền tiên nhỏ nhoi như Tiêu Hoành Phong cho dù là 1 kim tiên hay tiên đế thì cũng chẳng đáng là gì
Hiện giờ, mặc dù là hắn trọng sinh trùng tu lại nhưng mà chí tôn vị vẫn còn, vẫn là 1 siêu cấp thiên vị chí cao vô thượng như cũ
Dù tu vi có thua kém chí tôn 1 chút nhưng cũng không phải mấy con gà con chó kim tiên hay tiên đế có thể sánh bằng
Tuy nhiên, khi mà với thực lực vượt xa như thế lọt vào trong mắt Tiêu Hoành Phong lại trở thành giun dế tầm thường
1 người không có khí tức năng lượng giao động thì chỉ có thể là 2 loại người. Siêu cấp cao thủ hoặc là phàm nhân ti tiện
Tất nhiên 2 khả năng này nhảy vào trong cặp mắt cao ngạo của Tiêu Hoành Phong thì tất nhiên là lão sẽ không tin ai đó là siêu cấp cao thủ rồi
Cho nên cùng là 1 giới hạn trời cao, vực sâu thì đối với Thiên và Tiêu Hoành Phong. Mỗi người lại có 1 suy nghĩ khác nhau
Tiếng thét của Tiêu Hoành Phong cuồng bạo vang lên khiến Tiểu Nguyệt đang say đắm trong nụ hôn ngọt ngào cũng thoáng run rẩy sợ hãi
Bản thân cô trước giờ vẫn luôn rất sợ cha mình, tuy rằng đến bây giờ thực lực của cô đã siêu việt ông ta nhiều lắm nhưng mà nỗi sợ hãi tiềm sinh này vẫn không mất đi
Đáng tiếc rằng trước khí thế khinh khủng này áp đến, Thiên vẫn vững vàng xoa lấy má phấn và môi chạm môi...nụ hôn này vẫn không hề bị ảnh hưởng 1 chút nàoGiường như bị sự tự tin và sự tĩnh lặng bên người Thiên ảnh hưởng Tiểu Nguyệt cũng vì đó mà bớt dần đi sự run rẩy, vòng tay còn khẽ xiết chặt lấy cổ Thiên để cố tìm thêm 1 chút che chở
Tiêu Hoành Phong thế tới như cuồng phong hãn hải tựa ma thần hàng lâm, khí thế như áp sập Thiên hà....nhưng mà không ngờ đôi nam nữ kia vẫn bình tĩnh như vậy...giống như không xem ông ra gì...giống như ông là người vô hình
Thử hỏi sao ông ta không tức giận
"Hừ...tiện nhân kia...ngươi muốn chếtttttt" sát khí kèm theo uy áp khủng bố liền phủ tới người Thiên ...
Bầu trời Nguyệt cung cũng thoáng hiện lên vô tận lôi đình mầu tím sậm hung uy như ma thần
Tất cả áp lực cấp huyền tiên, sát khí thần thông và tử lôi thần thông cấp huyền tiên đều đồng loạt phủ tới chỗ Thiên....chỉ duy nhất 1 mình hắn mà thôi
Tại vì Tiêu Hoành Phong vẫn nghĩ rằng nãy giờ Tiểu Nguyệt dùng thực lực của mình che chắn cho hắn. Cho nên lần này ông chỉ phủ mọi uy áp này tới chỗ Thiên để con gái không còn che chở được Thiên nữa
Song trọng uy áp cấp huyền tiên, chớ nói là phàm nhân, cho dù là 1 huyền tiên sơ kỳ cũng khó mà chống đỡ nổi ....nhưng mà Thiên thì vẫn rất ung dung như gió thổi mây trôi
Còn Tiêu Hoành Phong thì lại khí giận bốc lên đầu quên mất đi điều đó....ông ta vẫn cứ sai lầm làm càn thậm chí tâm muốn giết Thiên cũng có
"Tiện nhân kia, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng....nếu không..chớ trách ta xuống tay vô tình..."
Lúc này...không biết là nghe theo lời Tiêu Hoành Phong hay là do đôi nam nữ đã cảm thấy đủ mà lại chậm rãi tách ra
Tuy là đôi môi tách ra nhưng tay Thiên vẫn rất dịu dàng xoa nhẹ đôi má phấn và ôm Tiểu Nguyệt vào ngực ngọt ngào nhìn nàng
"Nàng thật đẹp...." 1 câu thật nhỏ nhẹ từ miệng Thiên phun ra, có lẽ nó nhỏ nhẹ tới mức chỉ có 1 người con gái duy nhất nghe thấy được
Lúc mà Tiểu Nguyệt còn đang e thẹn cúi đầu xuống, thì Tiêu Hoành Phong lại nói tiếp
"Nghịch tử....còn không về đây với ta..."
Lúc này Thiên cũng nhẹ đẩy Tiểu Nguyệt ra nhưng mà bàn tay mềm mại kia hắn vẫn không hề buông
Sau đó trước khí thế hủy thiên diệt địa của song trọng thần thông uy áp, Thiên chậm rãi thong dong bước đi
Mỗi 1 bước chân của hắn bước ra là sự vặn vẹo không gian và áp lực liền tiêu tán....cái sát khí như ma thần cuồng nộ đó lập tức như mèo bệnh kêu nhỏ, còn tử lôi như bạo long rít gào cuối cùng lại mất đi sắc thái ủ rũ trên bầu trời
Nắm lấy bàn tay Thiên, Tiểu Nguyệt giống như 1 cô nương mới về nhà chồng hạnh phúc nắm tay lang quân, còn chuyện cha mình nóng giận cũng không quan tâm
Nhưng mà sự cuồng nộ gì đó của Tiêu Hoành Phong cũng không còn nữa, khi nhìn thấy áp lực của mình tiêu tán khi chạm vào người Thiên....Tiêu Hoành Phong giận đến sôi tiết nhưng không hiểu sao trong lòng lại thấy vô cùng bất an
"Súc sinh....ta lặp lặp lại lần cuối cùng.....ngươi không xứng với con ta....biết điều thì mau cút...ta không có nhiều kiên nhẫn để nói chuyện với loại ti tiện như ngươi..."
Ngay lúc này....ánh mắt của Thiên nhìn tới, trong ánh mắt đó....không có bất kỳ cái gì, chỉ có 1 sự tĩnh lặng
Tĩnh lặng tới tuyệt đối
Tĩnh lặng tới mức trời đất cũng mất đi sắc thái
Tĩnh lặng đến tâm lý của Tiêu Hoành Phong cũng mất đi cả giận dữ
Thậm chí cả pháp tắc đại đạo cũng không thể rung động lên nữa, pháp lực cũng xơ cứng
Tiêu Hoành Phong bất chợt mất đi pháp lực duy trì mà rơi tự do xuống đất, trong mắt cũng không còn lại cuồng nộ hay sợ hãi...không có bối rối hay rung động
Tựa như tất cả mọi thứ đều trở về 1 điểm duy nhất....trở về 1 điểm đầu tiên của mọi thứ hoặc có thể là điểm cuối của mọi thứ
Thiên cứ như vậy mà chậm rãi bước đi....mãi tới khi Tiêu Hoành Phong tỉnh lại thì đã không còn biết được mình đã đứng ở đây bao lâu....không biết Thiên đã đi từ khi nào
Mãi tới khi tỉnh lại này....lão mới phát hiện ra...sau lưng ao, mồ hôi đã ướt đẫm 1 mảnh.
Lần đầu tiên trong đời lão ta có cảm giác này....cảm giác sợ hãi
Tất cả chì vì 1 ánh mắt.....1 ánh mắt duy nhất mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.