Giới Thần

Chương 198: Bước "vay tiền"




Cuộc nói chuyện mặc dù có vẻ trong máu lửa vô tình.
Nhưng tâm điểm cả nhóm ở đây đều là 1 người...
Thiên
Lão hào và Thu Sương là vì xem Thiên như con cháu ruột thịt, thậm chí còn yêu mến hơn cả đám con cháu bất hiếu kia trong nhà
Mai và diễm thì dù là ai cũng đều có tình cảm với Thiên mặc dù nói năng là gay gắt nhưng không phủ nhận được, họ gay gắt đều là vì 1 chữ "gen", mà gen thì lại xuất phát từ yêu mà ra
Đến đây còn có hoa và hồng, 2 cô gái này bẩm sinh đều có nhan sắc không thua kém ai, tuy là thua 2 cô "vợ cả" kia 1 chút nhưng không thể phủ nhận rằng trong đám con gái, thì họ sẽ tuyệt đối là nổi trội nhất
Đồng thời nói về tình cảm thì họ cũng thích Thiên không kém gì diễm và mai, chỉ là hoàn cảnh không cho phép mà thôi...tình cảm thầm lặng...lại càng không dám nói ra
Nhưng mà dì Thu Sương lại là 1 người cực kỳ thông minh, từ ánh mắt nụ cười, tâm tư con gái đều bị bà đoán ra...
Thiên là bảo bối của bà, vợ nhiều hay người thương nhiều chỉ chứng minh được rằng cháu bà càng ưu tú mà thôi, chuyện người khác thế nào bà không cần biết.
Chỉ cần cháu mình có phúc thì bà đều cười toe toét góp vào cho đủ
"Hoa và hồng nè...ta thấy 2 đứa có vẻ cũng yêu thầm 1 người phải không...."
"Ah...dạ ..đâu có..." giống như mèo bị dẫm phải đuôi cả 2 đều đồng thanh đáp
Nhưng càng như vậy, Thu Sương càng khẳng định điều bà đang nghĩ
"Uhm...không cần giấu ta...ta già rồi...cũng muốn thằng nhóc kia sớm cưới vợ...kiếm chắt cho ta bồng...2 con đều có tình với nó...không sao cả...ta sẽ hậu thuẫn cho...."
"Sau này hà....thằng nhóc đó mà dám bắt nạt ai...ta sẽ "luộc" nó luôn...hahaha..." bà cười lên đầy từ ái, tựa như đang muốn tiếp sức sống cho 2 cô gái này
"Nhưng ...nhưng mà..."
"Ta thấy diễm nó không phải đứa ích kỷ đâu....con không cần phải lo.....còn có ta ở đây mà..."
Cảm thấy lòng ấm áp, cả hoa và hồng đều có thêm tự tin...
Thiên mặc dù không phải người giầu có, nhưng cảm giác khi ở bên hắn, dù chỉ là 1 chút thôi...cũng cảm thấy yên bình và hạnh phúc lắm....người đàn ông khác đã không cách nào lọt được vào cảm giác của họ nữa....họ biết...đó là tình yêu....nhưng mà diễm còn đó...họ sao có thể chứ
Không nói tới nhan sắc, tài năng hay điều kiện, chỉ riêng việc mặc cảm nhỏ này thôi đã làm họ cảm thấy...không dám
Trước giờ Thiên cũng đối xử với 2 người họ không khác mấy so với diễm, cũng chăm sóc và chiều chuộng 2 cô rất tốt...cảm giác đó thật quá khó quên
Khẽ trộm nhìn tên thanh niên đã đi vào lòng mình kia, cả 2 cô đều thầm đặt 1 ước mơ nhỏ nhỏ cho tình yêu chớm nở của mình
Nhìn thấy Thiên đang kêu cha gọi mẹ bị đè ra hành hung Thu Sương nói vô "Con thấy không...tính của nó như vậy....ai mà gét cho được.....tình yêu....là không có tội con ah.....nếu hôm nay con để nó tuột tay....sau này nhất định con sẽ hối tiếc....."
"Không ai quy định con gái là không được tỏ tình cả....dù là con gái việt nam hay con gái nước ngoài...."
Nghe được lời này cả hoa và hồng đều xiết lấy nắm tay.
Không sai
Bà Thu Sương nói không sai....phải phấn đấu thì mới có được.
Sự khéo léo của dì Thu Sương quả thật không thể chê được vào đâu, người ta nói gừng càng già thì càng cay...
Cả buổi cơm, mặc dù hơi nháo nhưng lão chính hào vẫn bị Thiên chọc cho tức phun cơm ra 2 lần, mặt đỏ gay lên...còn đám con gái thì có xu hướng hợp làm 1 để chống đối lại Thiên.
Hành vi dắt gái về nhà đã trở thành 1 gạch chéo đầy u tối khiến hắn ăn rồi là bị đánh, bị chửi hội đồng miết. 1 đám phấn hoa rắc lên người...lần nào cũng te tua không nỡ nhìn, nhẩy vào vườn hoa bị gai đâm là tất nhiên
Sau đó thì kết quả hệt như lần trước, 2 tên nam nhân bị đuổi đi tạo không gian cho mấy nữ nhân đi mua sắm nói chuyện
...............
Tiếp tục kiếm lấy quán cóc hồi trước, 2 nam nhân tiếp tục đi nhậu
"Thiên...con nói xem..."
"Hử..
"Nếu 1 ngày nào đó con biết ai đã góp phần hủy diệt đất nước mình...con có buồn người đó không...."
"Buồn chứ.....nhưng mà phải tuy trường hợp....
"Nếu người đó bị ép thì sao..."
"Bị ép sao....nhu nhược....vậy thì càng đáng trách hơn....nếu là nam nhân....chướng ngại chỉ là 1 bậc thang để đạp lên mà thôi...tôn nghiêm của mình sao có thể bị người ta đè ép được....dù chết....cũng phải ngẩng đầu lên mà chết..." Thiên giả say nhưng lòng lại tỉnh
"Ngẩng đầu mà chết....ngẩng đầu mà chết...hahahaahahah....đúng...đúng là ta nhu nhược....hahahahaaha....được...uống..."
"Nè....ông già...
"Hả....ê nha...cấm xin nha....ta nghe cái giọng đó là biết mà....tật cũ lại tái phải không...."
Xưa nay việc gì cũng phân làm 6 bước
Mới vô là "nịnh nọt"
Sau đó là đề nghị
Không được thì "năn nỉ"
Không được nữa thì "uy hiếp"
Không được nữa thì "lại năn nỉ"
Mà vẫn không được thì "thôi"
Xưa này Thiên xin tiền đều dùng chiêu này, trăm phát là trăm trúng
"Lão nha....già mà không kính....sao lão có thể mắng con như vậy....bộ không thấy mắc cỡ sao...."
"Mắc cỡ....ta mắc cỡ nên mới bao nhiêu lần rồi bị con xin tiền....phải ói tiền ra mà còn phải cười tươi nghe con chửi....ta là ấm ưc....ta rất là ấm ức đó.....biết vậy ngày đó ta không mua phù của con thì bây giờ đâu có thảm như vầy" giọng lão hào nói chuyện đầy bức xúc....
Bước đầu "nịnh nọt"
"Hihi....có đâu....ta đâu có chửi lão....ta là kẻ kính già mến trẻ....biết kính trên nhường dưới...người tốt hiếm có, hoa gặp hoa nở, mây gặp mây cười...."
"Ngừng....ta biết câu sau đó là gì mà....mau nói...."
Bước 2 "đề nghị"
"Hihi...lão hào nè,....chắc ông biết con là người thanh bang chứ....."
"Uhm...bữa nay đổi kiểu hả....uhm...biết..."mấy lần trước thì câu sau đều là ý đồ "vay tiền" không hoàn lại cả
"Vậy con nói cho ông nghe nha....thanh bang con có thể giải quyết gần như tất cả mọi chuyện....kể cả.....chuyện của lão đó....heheeheee" Thiên cười 1 cách đê tiện vô cùng, làm mấy tên bợm nhậu bàn bên nghe mà nổi da gà, vội vàng xích cái ghế ra xa hắn 1 chút mới yên tâm
"Con mau vào chính đề...ta đang bị sự thay đổi chiêu đột ngột của con làm bất ngờ đây..."
"Uhm...ý con là giờ ông...cùng con tham gia vào thanh bang đi...."
Bước thứ 3. "Năn nỉ"
"Sao hà....đồng ý đi mà...
Mắt hoàng chính hào trợn lớn lên miệng phùng 1 cục giống như sắp lên huyết áp cao. Thiên lập tức vỗ về ngay
Bước thứ 4 "uy hiếp"
"Ta nói cho lão biết,....nếu như lão dám nói 1 từ...không....là sau này...."
Bài cũ soạn lại, nãy giờ đoạn đầu là lặp lại những lần "vay tiền" trước, đoạn giữa khác lạ chút, tới bây giờ lại giống rồi. Lão tức quá cắt ngay
"Sau này thế nào....lại tuyệt giao...lại không gặp...lại không nghe máy của ta nữa sao....hừ, ta sợ quá ah"
Bước thứ 5 "lại năn nỉ"
"Hi...ta nói lão nè....bộ lão không muốn gặp con sao....uổng cho con thương lão như cha....chuyện này nha....con sẽ nói cho dì Thu Sương biết...để coi lúc đó....để coi lúc đó...lão còn dám từ chối nữa không..."
Chiêu cuối, tối hậu nhất, 1 câu là chọc trúng điểm yếu.
Mặt lão hào xanh lét, 2 lần rồi, cũng là lão giả bộ từ chối làm căng cho hả giận, không ngờ tên khốn này không biết tỉ tê cái gì với vợ lão. Kết quả là lão bị chửi cho không ngóc đầu lên được.
"Vay tiền" làm gì có kiểu vay tiền nào như hắn,..người ta đi vay là mặt mũi tươi rói, miệng mở là nịnh nọt chủ vay.
Còn đây, "vay tiền" mà làm chủ vay như lão tức muốn hộc máu...
Có loại vay tiền như vậy sao...tên khốn này....để ta yên mấy ngày, hưởng tuổi già cũng không được....suốt ngày làm lão tức điên lên không ah.
Nếu không phải tu vi đã là thần cấp thì e rằng đã bị thằng cháu này làm "tăng sông" mấy lần chết ngẻo củ tỏi lâu rồi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.