Giới Giải Trí Còn Có Loại Thao Tác Này Sao

Chương 17: Vạch Trần






Vu Liên cười theo.
“Tốt, tôi sẽ sớm về nhà một chút.”
Ngôn Trăn sau khi nói xong thì hướng nhóm giám khảo khom lưng, đi đến trước đài đứng.
Chờ bình chọn xong toàn bộ ảnh chụp, giám khảo công bố kết quả.
Đứng đầu là Ngôn Trăn.
“Tuy rằng cũng có những người làm rất tốt, nhưng chúng tôi lại cảm thấy ảnh chụp của Ngôn Trăn có nhiều điều khá thú vị, đó là điều mà các vị không có.”
Rốt cuộc là cái gì?
Mỗi vị giám khảo có cái nhìn của chính mình.
Giám khảo người da đen cảm nhận được tuyệt vọng cùng hy vọng va chạm nhau, giám khảo tóc vàng nói đó là tín ngưỡng và chấp niệm của con gái đối với mẹ, nam giám khảo nghiêm túc nam lại cảm thấy là tai nạn bình thản qua đi.
Vu Liên tỏ vẻ: “Không sai, đây là mị lực của tấm ảnh này.
Sắc mặt mọi người lập tức không tốt
Trước đó cơ hồ không ai quá chú ý tới Ngôn Trăn.
Mặc dù ở ngày đầu tiên đã cười nhạo Ngôn Trăn, cũng chỉ đem cô coi như một đứa con gái ở dưới tầng chót, tuyệt đối sẽ bị loại trừ thật nhanh.
Mà hiện giờ, người này lại đứng nhất?
Giám khảo thật là khôi hài.
Hứa Vi Vi được xếp hạng hai, cô ấy chạy tới chỗ Ngôn Trăn nói: “Chúc mừng cô.”
Ngôn Trăn cũng chúc mừng cô ấy.
Hai gã tuyển thủ cuối cùng bị đào thải, còn hai mươi tuyển thủ ở lại.
Ngôn Trăn một đường đi về phòng, lại có nhân viên công tác đến đây mời cô đi phòng tự bạch.
“Hôm nay tâm tình thế nào?” Nhân viên công tác nghịch máy quay một hồi, lại đặt câu hỏi.
Ngôn Trăn nói: “Cũng không tệ lắm.”
Nhân viên công tác hỏi: “Bởi vì được đứng hạng nhất sao?”
“Không sai biệt lắm, chủ yếu là vì phần thưởng là chữ ký của Triệu Bảo Thương.” cô cười đến rất vui vẻ, tay giơ lên một tấm bưu thiếp.
Đây là phần thưởng hôm nay của hạng nhất.
Kỳ thật có rất nhiều phần thưởng, nhưng Ngôn Trăn lại chọn cái này.
Nhân viên công tác: Lạnh nhạt.jpg
“Còn có điều gì cảm thấy vui vẻ sao?”
“Có.” Ngôn Trăn nói.
“Là điều gì?”
“Bởi vì tôi đã đánh bại được những người khác, tôi cảm thấy tôi rất cường đại.” Ngôn Trăn đem bưu thiếp bỏ vào ba lô, “Tôi biết Phương Hòa Húc ở sau lưng nói gì đó, nhưng đó đều không phải thật sự, đây là một cuộc thi so tài, cũng không phải càng bi thảm so với ai khác, ai cũng có chuyện trước kia.
Cho nên tôi không muốn biện giải, tôi sẽ trở thành quán quân để chứng minh bản thân.”

Ngữ điệu của cô thật bình đạm, nhưng nội dung đều kinh bạo so với dĩ vãng.
Giống như không chút để ý nói ra một cái kế hoạch hủy diệt thế giới, làm cả người của người ta run rẩy nổi da gà.
Biểu tình kiên định như vậy,làm Ngôn Trăn lộ ra mị lực khác thường, ánh mắt của cô chuyên chú, cả người phát ra ánh sáng bất đồng, làm cho người khác không dời mắt được.
Đến buổi tối, các tuyển thủ còn lại ngồi ăn cơm cùng nhau.
Bị loại trừ thật nhanh.
Có người lo lắng sốt ruột hỏi: “Không biết ngày mai sẽ là thử thách gì?”
Phương Hòa Húc nói: “Xem lại hai mùa trước thì sẽ biết, khẳng định là thi đấu về phương diện văn hóa.”
“Nga? Nói mau lên, cụ thể là dạng gì?!”
Phương Hòa Húc liếc nhìn người nọ một cái: “Tôi sẽ không nói cho cô.”
Không khí lập tức lâm vào xấu hổ.
Vì thế một đám người dời mục tiêu, dò hỏi Ngôn Trăn: “ Cái người đứng nhất kia, cô có phải sẽ bói toán hay không?”
Mọi người lập tức bị khơi lên khởi hứng thú.
Ngôn Trăn nói: “Nói đúng ra là xem bói.”
“Được rồi, dù sao cũng là một loại, có đúng hay không?” Một đám người nở nụ cười.
Phương Hòa Húc cũng cười to: “Cô hiện giờ không phải đã trở thành thần côn sao? Đến xem cho tôi một quẻ.”
Ngôn Trăn vừa lúc nhàn rỗi, lại nhìn Phương Hòa Húc một chút, nói: “Gia đình của cô rất bình thường, mười năm trước cũng không thay đổi gì.
Lúc cô mười một tuổi thì cha đi ở rể, trong nhà mẹ kế giàu có nhưng không có được đứa con, vì vậy cô sống rất tốt.
Sau đó thi rớt trung học, lại vào đế đô mua một căn nhà riêng để đi học, kết bạn với tiểu thư quý tộc, đi theo làm chân chó.
Tháng trước cô đoạt bạn trai của vị tiểu thư kia, nên mới bị người trả thù, tay bị thương để lại một vết sẹo.
Cho tới bây giờ còn chưa biến mất.”
Phương Hòa Húc càng nghe, sắc mặt càng không thích hợp.
“Cô đang nói bừa cái gì?”
Ngôn Trăn hỏi: “Tôi có chỗ nào nói sai sao?”
Phương Hòa Húc hơi há mồm, không tìm được chỗ phản bác.
“Cô…… Tất cả đều sai hết!”
Sắc mặt Phương Hòa Húc trắng bệch.

Những việc này chỉ có cô ta biết, thế nào cũng không thể tin được lại bị Ngôn Trăn biết.
Hiện giờ chương trình nhiều khán giả như vậy, một khi những việc này bị người trong trường hoặc cha mẹ của mình biết, cô ta khẳng định sẽ xong đời.
Phương Hòa Húc càng nghĩ càng sợ, lập tức quay đầu tìm máy quay.
Không nghĩ tới người phụ trách quay phim cũng đối với đề tài này cảm thấy hứng thú.
Người quay phim khiêng mấy quay chạy đến hỏi Ngôn Trăn: “ Chuyện cô vừa mới nói, đều từ đâu mà biết được?”
Ngôn Trăn nói: “Tính ra được.”
Phương Hòa Húc vọt tới phía trước máy quay nói: “Đừng nghe cô ta nói, cô ta đang nói bừa!”
Người phụ trách quay phim lại nói: “Vết sẹo trên tay của cô ấy có phải là cô làm không?”
“Vết sẹo gì?” Ngôn Trăn lắc đầu.
Phương Hòa Húc tiến lên, một tay đem người phụ trách quay phim đẩy ra: “Đều đã khuya như vậy,các anh tạo sao lại còn ở đây? Đây có phải là xâm phạm quyền riêng tư hay không?”
Người phụ trách quay phim nhún vai: “ Trên bản hiệp nghị đã viết là vẫn phải quay đến 11 giờ, lúc này mới 9 giờ.”
Phương Hòa Húc giận đến hít thở không thông.
“Dù sao cũng đều là giả.” Phương Hòa Húc nói.
Người xem trên mạng nhìn thấy, không khỏi tò mò: 【 Rốt cuộc là Phương Hòa Húc cùng Ngôn Trăn ai nói thật, còn ai mới giả? 】
【 kỳ thật ngay từ đầu tôi cũng cảm thấy kỳ quái, miệng vết thương kia của Phương Hòa Húc vừa nhìn chính là mới bị gần đây a.

【 bản thân Phương Hòa Húc lúc ở cao trung làm chân chó không thể nghi ngờ, tháng trước mới vừa đoạt nam nhân của bạn thân, bị đánh đập một trận.
Người biết chuyện này rất ít, ta cảm thấy tuyển thủ đó hẳn là có quan hệ rộng mới có thể biết được chuyện này.

Vì thế có người đào ra những chuyện trước kia của Phương Hòa Húc.

Còn nhân tiện tẩy trắng Ngôn Trăn.
Sự thật mà Phương Hòa Húc nói vừa lúc tương phản, từ nhỏ đến lớn, Phương Hòa Húc mới là người khi dễ người khác, mà nói đến vẫn luôn nhát gan lại yếu đuối, cái gì cũng không dám làm, cũng không dám phản kháng.
Hơn nữa chuyện hai người chạm mặt nhau lúc đi thi đại học, và những lời nói châm chọc Ngôn Trăn trước đó cũng bị đào ra.
Một đám người thiếu chút nữa đã chửi thề.
【 Phương Hòa Húc này còn có thể vừa ăn cướp vừa la làng.

【 Quả nhiên muốn làm minh tinh, không chút can đảm thì không được.
Khai cục bán thảm, quần chúng vô tri đưa đến ấm áp, hiện tại số phiếu của Phương Hòa Húc nhiều gấp đôi Ngôn Trăn.

【 Phương Hòa Húc thật không biết xấu hổ, ta cũng bị lừa……】
Nhiếp ảnh gia lúc trước chụp ảnh cho Ngôn Trăn thấy được mấy tin tức này, bụm mặt cực kỳ thống khổ: “Trời ơi, tôi đã làm cái gì vậy nè, hóa ra cô ấy thật sự là thiên sứ, chỉ là nhất thời bị người vu hãm.
Thời điểm chụp ảnh tôi nên biết đến, đôi mắt của cô ấy sạch sẽ như vậy mà ——”
Độ nổi tiếng của Phương Hòa Húc cấp tốc hạ xuống.
Quả nhiên thế sự vô thường, một giây trước vẫn còn là tuyển thủ có độ nổi tiếng nhiều nhất, ai cũng không nghĩ tới giây tiếp theo sẽ không biết cô ta đứng hạng thứ mấy.
Vu Liên uống trà nóng,theo dõi cảm thán.
Nhiệt khí của nước trà lượn lờ ở trước mắt, một đường bay bay thẳng đến tiêu tán.
Trong chốc lát, cửa phòng theo dõi bị đẩy ra, trên mặt nước trà tạo ra một chút dao động.
Vu Liên không quay đầu lại, tiếp tục theo dõi.
Người đi vào là Triệu Bảo Thương.
Triệu Bảo Thương ngồi xuống bên cạnh Vu Liên, khụ khụ hai tiếng.
Vu Liên không trả lời nàng.

Triệu Bảo Thương liền liếc Vu Liên vài cái, thấy Vu Liên không muốn kể ra, lại không thể nhịn được hỏi: “Đứng hạng thứ mấy?”
Người trẻ tuổi thật đúng là nghĩ cái gì liền nói cái đó.
Vu Liên cười thầm, cố ý làm mặt lạnh cho Triệu Bảo Thương xem:“Em đoán xem?”
Sắc mặt Triệu Bảo Thương chuyển thành màu đen.
Vươn ra một ngón tay, ngay sau đó lại rút trở về.
Buổi chiều nàng có việc không thể nhìn đến toàn trường thi đấu, trên đường vừa vặn không mang điện thoại, nên mới không biết kết quả thi đấu của tiểu fan.
Triệu Bảo Thương cảm thấy tiểu fan của mình sẽ giành được hàng nhất, nhưng nàng không nghĩ nói ra, bằng không mọi người liền sẽ biết bản thân mình có bao nhiêu tin tưởng tiểu fan……
Nàng thân là một thần tượng, đối fan với fan quan tâm như vậy, quá xuống giá.
“Không chịu đoán phải không?” Vu Liên nói, “Là hạng nhất.”
“Ừ, còn được.” Triệu Bảo Thương làm ra bộ dáng cao lãnh.
“Em có biết cô ấy chọn lễ vật gì không?”
Triệu Bảo Thương không biết, tận lực giả làm bộ dáng không quan tâm, đi hỏi Vu Liên.
Vu Liên không biết xấu hổ tiếp tục nhử.
Triệu Bảo Thương nóng nảy, uy hiếp: “Mau nói cho em biết, bằng không không đầu tư nữa.”
Vu Liên lúc này mới chậm rãi nói: “Là chữ ký tay của ảnh hậu cấp thiên vương trong truyền thuyết, cô ấy chọn chữ ký của em.”
Đây kỳ thật cũng không có gì tốt để đắc ý.
Nhưng vẫn làm Triệu Bảo Thương vui vẻ không thôi.
—— trong mắt tiểu fan không có những ảnh hậu khác, mình là duy nhất trong mắt tiểu fan.
Triệu Bảo Thương nghĩ thầm trong bụng, trên mặt chậm rãi lộ ra vẻ cười tươi.
Vu Liên thấy chuyển biến tốt thì tắt, cùng Triệu Bảo Thương nói chuyện phiếm: “Em hôm nay đi đóng phim sao?”
“Đúng vậy, nhưng ngày mai bắt đầu không cần đóng.”
“Vì sao vậy?”
“Em từ đạo diễn.” Triệu Bảo Thương không chút để ý nói, sau đó một phen đoạt lấy ghi hình, đặt ở trước người của mình, nhìn lên.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.