Giờ Đang Nơi Đâu

Chương 10: Công tử ăn chơi và tiểu thư khuê các (3)




Sở Vọng đang mải nghĩ thì bất chợt có người gõ cửa phòng. Cô hé mở cửa, thấy Tiết Chân Chân ngồi xổm dưới đất, xuyên qua khe cửa thấp giọng gọi: “Em Sở Vọng, cho chị vào với.”
Sở Vọng tiến thoái lưỡng nan, đành mở cửa ra cho cô nàng vào phòng, sau đó khép cửa lại.
Cô nghĩ bụng, Chân Chân đúng là thông minh, biết phòng cô nằm ở vị trí tốt nên mới tìm đến đây.
Rồi hai cô bé nằm úp xuống sàn nhà, tiếp tục lắng nghe.
Kiều Mã Linh: “Mẹ, dì, con đã làm hai người mất mặt —— con không thiết sống nữa.”
Bà Cát: “Được lắm, chưa gì đã đòi sống chết hả? Ngày trước khi đến tìm dì, dì đã nói rõ với cháu rồi còn gì: Tạ Trạch Ích đã cởi dây cương thì chẳng mấy ai có thể buộc lại, cháu còn quá non nớt, không phải đối thủ của cậu ta. Cháu muốn điều khiển cậu ta ư? Đừng nói đến việc cha cậu ta không cho phép cậu ta cưới con gái Trung Quốc, mà ngay chính cậu ta —— chỉ cần là con gái tính cách đơn giản thì đều bị cậu ta cho vào tròng, chơi mấy ngày là chán, cháu còn trông cậy cậu ta cưới cháu sao?”
Kiều Mã Linh: “Nhưng anh ấy đối với cháu…”
Bà Cát: “E là cháu còn không hiểu được một phần mười cậu ta. Muốn gả cho cậu ta, không bằng gả cho cha cậu ta làm vợ lẽ thứ mười để bớt chuyện!”
Bà Kiều: “Cái gì mà vợ lẽ với không vợ lẽ hả, không phải ai cũng như cô, chịu làm vợ lẽ cho một lão già gần đất xa trời, chỉ mong ông ta chết để thừa kế gia sản! Cô nói chuyện đừng có khó nghe như thế.”
Bà Cát: “Nếu không phải nể tình bình thường con gái chị gọi tôi một tiếng dì, thì tôi cũng đã mặc xác chuyện nhà họ Tạ rồi. Bắt đầu từ sáng mai, chị cứ chờ mà xem, con gái chị dù có gả làm vợ bé cũng bị người ta chê là đồ chơi thừa của Zoe Tse. Một câu thôi chốt nhanh đi, có đồng ý để tôi lo liệu không. Nếu chị không muốn tôi nhúng tay vào chuyện riêng của nhà chị thì tôi sẽ đi, không làm gì nữa.”
Kiều Mã Linh không lên tiếng, còn bà Kiều run giọng nói: “Tôi sẽ không để con bé dây dưa với người họ Tạ kia nữa, mong… mong cô cứu cháu gái mình.”
Chân Chân trợn to hai mắt, khiếp hãi nhìn Lâm Sở Vọng, thấp giọng hỏi: “Cậu Tạ kia là ai vậy?”
Sở Vọng khó khăn dùng khẩu hình đáp: “Không biết —— có lẽ là công tử nhà giàu nổi tiếng.”
Chân Chân nói: “Giống Khấu Chuẩn* à?”
(*Khấu Chuẩn là đại thần Bắc Tống, từng làm đến chức quan tể tướng. Theo lưu truyền,  lúc nhỏ tính du đãng, vô phép, giống con nhà giàu. Bà mẹ quở phạt mà ông vẫn không chừa.Một hôm, ông bỏ học đi chơi, bà mẹ giận quá, cầm quả cân ném phải chân ông, máu chảy đầm đìa, phải chữa lâu ngày mới khỏi.Từ ấy ông hồi tâm, chuyên lo học tập.)
Sở Vọng không trả lời, nằm úp sấp tiếp tục nghe.
Bà Kiều chỉ hận không thể rèn sắt thành thép: “Con ơi là con… Bây giờ con còn nhớ nhung thằng oắt họ Tạ kia nữa hả?”
Kiều Mã Linh khóc tức tưởi.
Bà Cát thở dài: “Khắp cả vùng Hương Cảng này, trong số những cô gái bằng tuổi, cháu là người ưu tú nhất, gả cho ai mà chẳng được? Có tiền hơn nhà họ Tạ, gia thế trong sạch hơn nhà họ Tạ, lại cầu tiến hơn cái cậu nhà họ Tạ kia, biết bao nhiều người mà không chọn được? Cũng không biết cậu ta đã cho cháu uống bùa mê thuốc lú nào nữa.”
Dưới lầu im lặng hồi lâu, chỉ có tiếng khóc của Kiều Mã Linh và tiếng thở dài của bà cả Lâm.
Chân Chân nói: “Chị Mã Linh vừa đẹp vừa có gia thế tốt, vì sao không chịu cưới chị ấy?”
Sở Vọng lắc đầu, có thể để một người đàn ông dễ dàng nắm trong tay, sợ là người ta cảm thấy mất đi tính khiêu chiến và thú vui.
Cô nghĩ ngợi rồi hỏi: “Chị có chơi cờ không?”
Chân Chân đáp: “Thỉnh thoảng.”
Sở Vọng nói: “Ví dụ hai chúng ta, thêm cả chị em nữa cùng chơi cờ đi. Chơi với chị em thì chị có thua có thắng, là kỳ phùng địch thủ, ván nào cũng chơi hăng say; Nhưng khi chơi với em thì không ván nào kéo dài quá năm phút, em bị chị hạ đo ván, không còn tính hồi hộp. Vậy chị nói xem, chị muốn chơi với em hay chơi với chị gái em?”
Chân Chân trả lời ngay: “Dĩ nhiên là chơi với em vui hơn rồi.”
Sở Vọng đảo mắt nhìn trời: “Tiết tiểu thư đúng là không phải người bình thường.”
Chân Chân được “khen” thì quên khuấy đi câu nghi hoặc của mình, hất cằm đáp, “Đương nhiên rồi.”
Dường như lúc này ở dưới lầu đã bàn xong đối sách, bà Cát nói: “Được rồi, thế thì tôi sẽ đến thương lượng với ngài Tạ trước, tạm thời đè chuyện này xuống. Còn về bên nhà chị, nhớ quản chặt cái miệng của người hầu lại giùm, đừng để tôi phí công vô ích ở ngoài, còn nhà chị lại bốc cháy.”
Bà Kiều đồng ý, “Cô yên tâm, trong biệt thự nhà tôi vẫn có quy củ.”
Bà Cát cười mỉa, “Tôi đã nói với chị từ lâu rồi, để mắt cao quá làm gì, cho con bé ra ngoài xã giao sớm thì đã không đến mức bị người ta dắt mũi như hôm nay. Đã mười sáu tuổi rồi, cũng không còn nhỏ nữa. Nếu chị thấy ai vừa mắt mà con bé cũng hài lòng, thì mau chóng gả đi đi. Kén cá chọn canh đâm hoa mắt, thậm chí còn không bằng người đầu.”
Bà Kiều đáp một tiếng.
Bà Cát dặn dò xong thì nhấc chân ra về như một làn gió. Bà Kiều bảo dì Triệu đưa tiễn, nhưng bà đã khéo léo từ chối, giày cao gót giẫm xuống sàn gỗ đầy khí thế.
Tiết Chân Chân nói: “Bà Cát này dữ thật đấy, không nể nang gì ai cả.”
Một lúc lâu sau, bà Kiều mới sai một người hầu: “Đỡ tiểu thư lên lầu nghỉ đi. Rồi gọi ba đứa kia xuống.”
Người hầu đáp vâng.
Lâm Sở Vọng vội đẩy Tiết Chân Chân, Tiết Chân Chân sực tỉnh, lật đật rón rén rời khỏi phòng của Sở Vọng, quay về phòng mình.
***
Sau khi xuống lầu, ba cô bé xếp một hàng ngay ngắn trước mặt bà Kiều.
Không thấy bà Kiều có vẻ gì là không vui, chỉ hơi mệt mỏi mà thôi. Có thể điều chỉnh nét mặt khá như vậy, Lâm Sở Vọng vô cùng bội phục.
Bà Kiều bảo dì Triệu đưa ba cây bút máy tới, mỗi người một ngòi. Bà nói: “Bắt đầu từ hôm nay không cần viết bằng bút lông nữa. Nhân dịp cha mấy đứa có gửi thư, ta giao cho ba đứa một nhiệm vụ: dùng bút máy viết thư hồi âm cho cha. Tuần sau đưa thư cho ta, ta sẽ gửi thư đi cho mấy đứa. Chữ có xấu cũng đừng hoảng, cứ để người lớn biết mình đã tiếp thu được kiến thức mới.”
Ba người gật đầu lia lịa. Sở Vọng nhìn sang chị mình, thấp giọng nói, “Thư của cha vẫn còn ở chỗ chị hai, cháu chưa được đọc ạ.”
Doãn Yên bèn ném hai phong thư qua cho Lâm Sở Vọng, “Đây đây, chị đọc xong rồi, không phải đưa cho em đây à.”
Sở Vọng nhặt thư lên, “Còn một bức thư nữa…”
Lúc này Doãn Yên mới ngẩng đầu nhìn bà cả Lâm, chỉ thấy bà xoa huyệt Thái Dương, có vẻ không định quản mấy chuyện này, thế là cô nàng hùng hồn nói: “Xưa nay em hay vất đồ lung tung lại còn tính hay quên, chị chỉ cất hộ em thôi, tự em không lấy đấy chứ.”
Sở Vọng nói: “Thế bây giờ em đi lấy với chị nhé?”
Doãn Yên: “Chị… chị khóa ở trong hộc rồi, khóa… khóa bị hư rồi!”
Sở Vọng: “Trong đó có đồ quan trọng không? Tìm người cạy ra.”
Lúc này tới bà Kiều cũng nhìn không nổi nữa, trên mặt thoáng tức giận, “Doãn Yên!”
Doãn Yên lập tức cúi đầu, “Cháu đùa em ba thôi mà, em ba nghiêm túc quá rồi… Để cháu đi lấy thư cho em ba, em ba đi lên lầu với chị nào.”
Bà Kiều khoát tay, cho ba chị em bọn họ lên lầu.
Lúc đi sau lưng Lâm Doãn Yên lên lầu, Lâm Sở Vọng mở thư của cha ra đọc, vừa nhìn đã thấy đau đầu: kín hai mặt giấy, lại còn là thể văn cổ thâm thúy khó hiểu.
Lâm Sở Vọng vừa đọc thư vừa mồ hôi đầm đìa đi theo Lâm Doãn Yên đến cửa phòng. Lâm Doãn Yên mở cửa, cầm chìa khóa mở hộc tủ, lấy ra một xấp thư, hơi áy náy đưa cho Lâm Sở Vọng: “Xin lỗi em ba nhé, lúc nãy chạy lên lật đật quá, chị bóc thư của cha mà nhầm thành thư của em…”
Sở Vọng cầm lấy thư, trong lòng nổi nóng. Nhưng lại nghĩ đến bây giờ mình còn phải nhờ vả Doãn Yên, cô bèn cười xòa nói, “Chị hai nói gì thế? Cha và anh cả không có ở đây, có rất nhiều chuyện em phải nhờ chị để ý cho.”
Doãn Yên thấy cô dễ nói chuyện như vậy thì xấu hổ cười bảo, “Dĩ nhiên rồi.”
Sở Vọng vội nói: “Chị đã đọc thư của cha rồi phải không, chi bằng nói với em xem viết gì? Trời tối rồi, em cũng lười đọc, đọc nhiều hại mắt.”
Doãn Yên tốt bụng gật đầu, nghiêng người qua để cô vào phòng, “Mời em ba.”
Sở Vọng chỉ định nhờ Doãn Yên tóm tắt xem cha đã nói gì, nào ngờ Doãn Yên lại tốt bụng mở bức thư ra, giải thích từng câu một cho cô hiểu ý. Sở Vọng nghe mà choáng váng, tự dưng lại có cơ hội tham gia khóa học văn cổ.
Khó khăn lắm cô nàng mới đọc xong, Sở Vọng luôn miệng cám ơn chị rồi đứng dậy ra về. Nhưng Lâm Doãn Yên đã kéo tay cô không buông, ngước mắt hỏi: “Còn bức thư kia, không bằng để chị giải thích cho em luôn nhé?”
Sở Vọng nhìn lướt qua, đang định từ chối thì Doãn Yên đã giật mất thư, trải ra ở trên bàn.
Cô nàng đọc mấy hàng, chợt ngẩng đầu nhìn Lâm Sở Vọng cười, mặt ửng đỏ: “Đây là một bài thơ mới.”
Sở Vọng không khỏi mắng to trong lòng: Cô đỏ mặt cái gì hả!! Thư này viết cho bà đây kia mà!! Bà đây còn chưa đỏ mặt mà cô đỏ mặt ghê nhỉ!!
Doãn Yên lại đọc tiếp mấy hàng dưới, nói: “Có điệp câu, có so sánh. ‘Có lúc chỉ muốn làm một chú chim bồ câu trong vườn hoa ở cung điện Sanssouci, hoặc là cơn mưa trước cổng Brandenburg, không thì là chiếc kem ly đang tan trong tay đôi tình nhân trên chiếc du thuyền sông Spree… Có lẽ anh nên trồng một ít trúc tương phi ở trong khu vườn tại Thiệu Hưng, vừa hay có thể xuyên qua kẽ hở cảnh xuân rơi vào giấc mộng’.”
Sở Vọng gật đầu, nói như năn nỉ: “Em đọc hiểu được mà!”
Doãn Yên hỏi: “Nhưng những nơi này là nơi nào?”
Sở Vọng nói: “Là địa mốc ở Brandenburg và Berlin…” Đều là những nơi không bị lửa đạn của cuộc chiến tranh thế giới thứ hai phá hỏng, Tư Ngôn Tang biết chọn thật đấy!
“Ồ…” Lâm Doãn Yên gật đầu trầm ngâm.
Sở Vọng lại nuối tiếc nói: “Anh ấy không gửi hình về…”
Doãn Yên khựng lại, sắc mặt dần ửng đỏ.
Sở Vọng: “… Hình ở chỗ chị.”
Doãn Yên vội bảo vệ kỹ hộc tủ: “Không, không có hình gì hết.”
“Hình là gửi cho em mà,” Sở Vọng nhìn thẳng vào cô nàng, “Không xin mà lấy tức là trộm. Trả lại đây!”
Doãn Yên dứt khoát nằm bò lên bàn: “Chị không trộm, chị không có trộm! Kẻ trộm là em…”
Sở Vọng biết mình không mạnh bằng cô nàng, không thể gạt cô ta ra được, bèn dùng lời nói đả kích: “Đồ anh ấy gửi cho em, nhưng chị lại chen chân vào cướp đồ đi, vì sao lại thế hả? Muốn gả cho anh ấy ư, có gan thì chị đến trước mặt cha mà nói đi. Trả hình lại đây.”
Doãn Yên đứng bật dậy, đẩy Sở Vọng ra khỏi cửa. Sở Vọng người nhỏ, nên vừa bị cô ta đẩy một cái thì đã té ngã.
Doãn Yên ghét bỏ nhìn Sở Vọng, hậm hực nói: “Vì sao không phải là tao hả! Đoán chừng cha cũng không ngờ là mày sẽ ra đời! Vì sao mày lại xuất hiện trên cõi đời này! Cả nhà không ai hy vọng mày chào đời cả! Nếu không có mày, thì người hứa gả cho anh Ngôn Tang chính là tao!”
Sở Vọng ngạc nhiên ngồi dưới đất, không ngờ một cô bé mới mười hai tuổi lại thốt ra những lời độc địa đến thế. Cô không khỏi nhìn cô ta với đôi mắt khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.