Giấy Ngắn Tình Dài – The Cardesiseur [Hệ Liệt 2]

Chương 9: Em chỉ tò mò thôi




Triệu Đóa ôm trong người một vài bệnh án mới của ngày hôm nay đi lên lầu ba, đến ngã rẽ thì bất ngờ chạm mặt Lý Thiệu Lâm và Kỳ Họa Niên. Cô nhanh chóng nhận ra bộ dạng chật vật của hai người bọn họ, bèn đến gần hỏi thăm. 
“Cậu ấy bị làm sao vậy?” 
Theo quan sát của Triệu Đóa thì Kỳ Họa Niên đang ôm lấy bầu mắt, vẻ mặt đau đớn khó tả, nhưng lại không thấy dấu hiệu xuất huyết.  
Lý Thiệu Lâm nhìn thấy một nữ y tá liền gấp gáp nói: “Cậu ấy bị đau mắt, không biết là vì sao nữa. Khi nãy còn bình thường, sau đó đột nhiên đau dữ dội.”
Triệu Đóa đứng bên còn lại của Kỳ Họa Niên, đỡ lấy cánh tay của cậu, thấp giọng nói: “Đến phòng cấp cứu thôi.” 
Sau khi cả ba đến phòng cấp cứu, Triệu Đóa lập tức đưa Kỳ Họa Niên ngồi xuống một chiếc giường trống. Cô bảo Lý Thiệu Lâm ra ngoài đợi một chút, còn mình thì loay hoay khám lâm sàng cho cậu. 
Huyết áp của Kỳ Họa Niên rất ổn, nhiệt độ cơ thể không sốt không lạnh, mọi thứ nhìn chung đều bình thường. Duy chỉ có đôi mắt…
Trong lúc chờ bác sĩ đến, Triệu Đóa hỏi han: “Em còn thấy đau ở đâu nữa không?”
Kỳ Họa Niên xoa nhẹ bầu mắt, dường như cơn đau đáng sợ đó đã vơi đi một nửa. Cậu nhắm một mắt lại, mở một mắt nhìn đối phương, gượng gạo đáp: “Chỉ đau mắt thôi ạ, nhưng bây giờ nó đỡ hơn rồi.”
“Đỡ hơn vẫn nên kiểm tra qua một lần.” Triệu Đóa bị bệnh nghề nghiệp lâu năm nên cô rất chú trọng vào vấn đề sức khỏe, không chỉ riêng bản thân cô mà còn của tất cả mọi người xung quanh nữa. 
Nghe cô nói thế, Kỳ Họa Niên cũng mỉm cười, đồng ý lời nói kia không sai, sức khỏe là trên hết, dù bị không nặng cũng phải kiểm tra cho an tâm. 
Khi bác sĩ xuất hiện, Triệu Đóa gọi: “Bác sĩ Thời, ở đây ạ.” 
Thời Ngọc lúc nãy đang ăn trưa, đột nhiên bị gọi tới phòng cấp cứu vì có một ca đau mắt quằn quại kinh khủng gì đó, vậy là anh đành bỏ luôn hộp cơm ăn dở, tức tốc chạy tới, ngay cả áo blouse cũng xộc xệch khó coi. 
Thời Ngọc nuốt vội ngụm nước suối trong miệng, đi đến gần giường bệnh của Kỳ Họa Niên. Anh hỏi sơ lược về các bệnh lý của cậu, hồi sau kinh ngạc khi nghe cậu nhắc đến một ca phẫu thuật cách đây chín năm. 
“Chín năm trước em đã từng phẫu thuật cấy ghép võng mạc.” 
Đèn chiếu trong tay Thời Ngọc không nhúc nhích, anh trầm mặc nhìn cậu rồi hỏi: “Là một ca hiến tạng?”
Kỳ Họa Niên chậm rãi gật đầu một cái rồi thôi vì cậu hoàn toàn không có ý định nói thêm về chuyện này. Dù sao đó cũng là một mảnh quá khứ đau thương, không nhắc lại sẽ đỡ đau lòng hơn. 
Có vẻ Thời Ngọc cũng nhìn ra được ý tứ trong mắt cậu, lặng lẽ không hỏi thêm, chỉ dặn dò cậu nếu còn đau nữa thì lập tức đến phòng khám của anh. 
Sau đó Kỳ Họa Niên cảm ơn Thời Ngọc và Triệu Đóa rồi rời đi. Thời Ngọc đứng đó xoay lưng lại nhìn cậu, vẻ mặt đăm chiêu khó hiểu. 
Nhiều năm trước, phẫu thuật cấy ghép võng mạc chưa được phổ biến vì vẫn còn rất nhiều lỗi kỹ thuật mà đội y bác sĩ chưa thể khắc phục được. Nhưng nếu là chín năm trước thì vẫn có một bệnh viện có khả năng cao siêu này, thực hiện thành công ca phẫu thuật hiến tặng giác mạc cho một bệnh nhân còn rất trẻ. 
Thời Ngọc vuốt ve chiếc cằm nhẵn nhụi của mình, híp đôi mắt lại cố gắng lục lọi trí nhớ ngắn hạn của mình. 
Nếu anh không nhầm thì bệnh viện đó chính là Thuần Ái của hiện tại. 
— 
Kỳ Họa Niên vừa xoa mắt vừa đi ra ngoài. Cậu đẩy cửa phòng, ngước mắt tìm kiếm Lý Thiệu Lâm nhưng không thấy người đâu. Đứng một chỗ nhìn đông ngó tây hồi lâu vẫn không phát hiện được gì, Kỳ Họa Niên sờ vào túi quần, định lấy điện thoại ra gọi thử. 
Ngay lúc đưa điện thoại áp lên lỗ tai thì vô tình nhìn thấy một người vừa bước ra từ phòng khám đối diện. Bộ dạng cao cao tại thượng, không ai có thể với tới cứ thế lẫn vào trong đám đông đầy bận rộn.
Ý thức nhảy ra một suy nghĩ: Chính là anh ấy. 
Nhưng ngay sau đó, những lời nói ban nãy của Lý Thiệu Lâm lập tức vang lên đầy báo động. 
“Người đó năng lực có thừa, gia thế không ai so lại, quyền lực nằm sẵn trong tay, cậu nghĩ mình chạm tới nổi không?”
“Tôi chỉ sợ cậu tổn thương thôi.” 
Kỳ Họa Niên nén tiếng thở dài, ý thức hừng hực khí thế đột nhiên bị giội một gáo nước lạnh, lập tức ỉu xìu đáng thương. 
Nếu như mình chỉ muốn cùng anh ấy kết bạn thôi thì có được không nhỉ? Chỉ là một tình bạn đơn thuần nhất thôi… Nhưng mà, dù thế nào đi nữa mình vẫn nên phấn đấu hơn vì tương lai sau này, ít nhất cũng phải trở nên tài giỏi ở một lĩnh vực nào đó, như vậy mới gọi là…xứng đáng. 
Nghĩ đến đây, Kỳ Họa Niên nhíu mày, trong lòng bỗng chốc bực dọc. 
Vì sao mình cứ phải nghĩ đến con người đó vậy? Kỳ Họa Niên, mày bị thần kinh rồi à? Cả hai còn chưa nói chuyện với nhau câu nào, vậy mà cứ đặt người ta trong đầu làm gì thế? 
Vô nghĩa. 
Thật sự vô nghĩa! 
“Họa Niên.” Có người từ phía sau gọi cậu. 
Kỳ Họa Niên nhận ra giọng nữ này có chút quen thuộc, ngoảnh đầu lại nhìn mới thấy đó là Triệu Đóa. 
Triệu Đóa tươi cười đi tới: “Sao rồi? Đỡ đau chưa?”
“À vâng, hết đau rồi ạ. Bình thường em cũng hay bị đau như vậy, chắc là do di chứng của tai nạn năm ấy.” Kỳ Họa Niên buột miệng nói ra một phần quá khứ, nhanh chóng ngẩng mặt nhìn Triệu Đóa.
Nét cười trên môi cô có giảm đi chút ít, nhưng không hề biến mất. Triệu Đóa gật đầu, khéo léo nói sang chuyện khác: “Ừm, nếu còn đau thì cứ đến gặp chị, chị sẽ dẫn em gặp bác sĩ Thời. Đừng suy nghĩ hay áp lực bản thân quá, đôi lúc cũng khiến cho cơ thể đau mỏi.”
“Em nhớ rồi, cảm ơn chị.” Kỳ Họa Niên mỉm cười đáp. 
Triệu Đóa nắm hai tay ở sau lưng, ngó nghiêng chốc lát: “Em đang đợi ai hả? À đúng rồi, cậu bạn đi cùng em đâu rồi?”
Kỳ Họa Niên cũng nghiêng đầu tìm kiếm lần nữa: “Hình như…cậu ấy đi mua nước rồi ạ.” 
Thật ra cậu chẳng biết đối phương đã đi đâu, trong lòng có nghĩ đến phòng bệnh của bà, nhưng cũng không chắc. 
Triệu Đóa cười hì hì nói: “Ờ mà em có còn nhớ chị không? Chúng ta từng gặp nhau trong phòng bệnh của bà em đó, chỉ mới trưa nay thôi. Chị còn đi cùng bác sĩ lạnh lùng ấy…”
Bác sĩ lạnh lùng… Cô y tá đi cùng… Hóa ra là chị ấy, khi nãy đau mắt quá nên không để tâm cho lắm, bây giờ nhìn lại thì đúng là giống thật.
Kỳ Họa Niên thầm thở dài trong bụng: “Em nhớ rồi, chị đã nói tên của người đó cho em biết.”
“Đúng rồi đúng rồi.” Triệu Đóa có vẻ phấn khích, “Nhưng mà sao em lại hỏi tên của bác sĩ Vưu vậy?”
Chuyện này…
Có tiếng nổ lặng lẽ ầm ầm trong lòng Kỳ Họa Niên. Cậu im lặng nhớ lại khi đó mình đã không kiềm chế được mà hỏi đến tên của Vưu Hạ, sắc mặt còn ngây ra như thằng ngốc nữa. Bây giờ ngẫm lại, khỏi nói đi, mất mặt chết đi được. 
Có bệnh nhân nào hỏi tên bác sĩ với vẻ u mê đó không chứ?
Kỳ Họa Niên rầu rĩ thở dài: “Em chỉ tò mò thôi.” 
Triệu Đóa nheo mắt lại đánh giá độ chân thật trong câu nói của đối phương, sau đó cô mỉm cười, thần bí bảo: “Em tò mò đúng người rồi đấy, trong bệnh viện này ai cũng tò mò về người đó hết á.”
Kỳ Họa Niên khó hiểu hỏi: “Tại sao ạ?”
Vưu Hạ ngoài vẻ đẹp trai tài giỏi ngút trời ấy thì còn có gì để cho người ta tò mò nữa sao? Gia thế của anh ấy? Hay là…anh ấy có bệnh, một dạng bệnh tâm lý nào đó khiến cho anh ấy lạnh lùng xa cách với mọi người?
Kỳ Họa Niên tự nghĩ rồi lại cười khổ, chắc là không thê thảm vậy đâu.
“Người đó có nhiều thứ khiến người khác tò mò lắm. Tỉ như…”
Ngay khi Triệu Đóa định bật chế độ tám xuyên lục địa thì bất ngờ bị người khác gọi một tiếng. Giọng nói này nghe lướt qua cũng khiến cô sợ run người. 
“Triệu Đóa, cô còn đứng đó làm gì vậy?” 
Triệu Đóa sợ xanh mặt xoay lưng lại, không dám nhìn thẳng vào mặt người nọ, chỉ thấp giọng nói với Kỳ Họa Niên: “Thôi chị đi trước nha, có thời gian sẽ gặp em sau.” 
Kỳ Họa Niên gật đầu với cô rồi ngẩng mặt nhìn người đang đứng ở đằng kia. Vưu Hạ đút hai tay vào trong túi áo, tấm lưng thẳng tắp, khuôn cằm tinh tế hơi hất lên, trông kiêu ngạo vô cùng. 
Nhưng trong vẻ kiêu ngạo này lại có một điểm rất xinh đẹp. 
Kỳ Họa Niên nghi hoặc bản thân dùng từ “xinh đẹp” này có sai hay không, nhưng khi áp lên người đối phương thì không thể phân biệt được. 
Vưu Hạ rũ mắt lạnh nhạt nhìn Triệu Đóa: “Bệnh án tôi bảo cô đem đến đâu rồi?”
Triệu Đóa hít một hơi: “À, khi nãy có một ca cấp cứu bất ngờ nên…nên tôi còn để trong phòng cấp cứu. Đợi tôi vào lấy, đợi tôi vào lấy!” 
Dứt lời, cô vội vàng xoay người, chạy như bay vào gian phòng bên cạnh. 
Vưu Hạ chưa kịp nói thêm câu nào, bóng dáng Triệu Đóa đã mất tiêu. Anh khẽ chau mày, thoáng đánh giá năng lực làm việc của cô gái này, tất nhiên là không hài lòng rồi. 
Ánh mắt từ từ dời đến một người khác đứng ở đối diện. 
Vưu Hạ nhìn Kỳ Họa Niên, ngược lại với trước đó, lần này anh nhìn thẳng vào mắt cậu một cách bình tĩnh mà xa cách nhất. 
Trái tim Kỳ Họa Niên không khỏi rét run. 
Vưu Hạ…đang nhìn mình ư? Sao lại nhìn trực diện không chớp mắt như thế chứ! 
Khoan đã, anh ấy…đang đi đến đây? Không phải chứ, rõ ràng là đang đi đến gần chỗ của mình. 
Từng sợi nơ ron trong não Kỳ Họa Niên bắt đầu căng ra. Cậu đứng chôn chân một chỗ, dù biết rằng bộ dạng hiện tại của mình cực kỳ ngốc nghếch, nhưng cậu không muốn bỏ đi. 
Cậu…cậu muốn nói chuyện với người đó. 
Nhưng mà sao mình lại muốn?
Trong khi Kỳ Họa Niên còn hoang mang quẫn bách với suy nghĩ của bản thân, Vưu Hạ đã dừng bước ngay trước mặt cậu.
Phải, ngay trước mặt cậu, chỉ cách cậu hai bước chân. 
Kỳ Họa Niên lộ rõ vẻ căng thẳng hồi hộp,  ngập ngừng muốn mở miệng nhưng chưa biết phải nói gì. 
Vưu Hạ vẫn rúc sâu hai bàn tay trong túi áo, sau khi nhìn đối phương từ trên xuống dưới, bờ môi mỏng ấy bất ngờ khép mở. 
“Cậu tên là gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.