Giấy Ngắn Tình Dài – The Cardesiseur [Hệ Liệt 2]

Chương 21: Ông chính là nguồn cơn của tất cả




Tần Chính về đến nhà đã mệt đứt hơi, ông bước vào phòng khách gọi con gái của mình một tiếng, kêu cô pha cho mình một ly nước mật ong nóng để uống cho dễ ngủ. Sau đó ông đi lên thư phòng, vừa cởi áo ngoài vừa lấy điện thoại ra gọi cho một người. 
Đầu dây bên kia phải chờ mấy phút mới có tiếng nói truyền đến: “Thầy Tần, tôi nghe.”
Tần Chính trước đó còn uể oải ngáp một cái, khi nghe giọng nói của Vưu Thần liền tỉnh táo, báo cáo tình hình: “Hôm nay chúng tôi vừa đi xem một trận đấu võ xong, bây giờ chắc cậu ta đã ngủ rồi. Lúc trên đường đến đó, trông Vưu Hạ có vẻ mệt, hẳn là thiếu ngủ nhiều ngày.”
Vưu Thần cũng đang nhốt mình trong thư phòng, xem sơ qua vài bản hợp đồng và kế hoạch sắp tới. Trên bàn ngoài một bao thuốc lá được làm riêng cho y, còn có thêm một ly rượu đã uống quá nửa. 
“Vậy tốt rồi. Sau này thầy nên kéo nó đi nhiều nơi hơn một chút.” 
Tần Chính ngồi xuống ghế salon, dựa cổ vào thành ghế, thở dài nói: “Vưu Thần, tôi nghĩ mình nên nói chuyện này với cậu. Tôi vốn hiểu tình cảm anh em của cậu và Vưu Hạ có những rào cản gì, nhưng cậu không nghĩ đến chuyện sẽ chủ động quan tâm thằng bé sao? Nếu như cậu chịu khó ra mặt quan tâm đến Vưu Hạ, có khi nó lại nghe lời và yêu mến cậu hơn đấy.”
Vưu Thần trầm mặc nghĩ ngợi, ly rượu đã nâng lên rất lâu rồi vẫn chưa uống thêm một ngụm nào. Hồi sau, y đặt nó trở lại bàn, lãnh đạm đáp: “Nhiều năm như vậy rồi, bây giờ cũng không thay đổi được gì nữa. Vưu Hạ nó đã trưởng thành, hiện tại chỉ muốn sống một cuộc sống tự lập mà thôi. Nếu tôi ra mặt can thiệp quá sâu vào cuộc đời nó, nó sẽ càng không ưa người anh này. Thầy hiểu chứ?”
“Tôi hiểu.” Tần Chính toan nói tiếp thì cửa phòng chợt mở ra, con gái của ông tinh ý không nói câu nào, lẳng lặng đặt ly nước mật ong nóng lên bàn rồi lui ra ngoài. 
Cửa phòng đóng lại, Tần Chính ngoảnh đầu về nói: “Nhưng mà việc quan tâm và can thiệp đời sống riêng tư không phải là hai thứ khác nhau sao? Cái này chỉ là do cậu suy nghĩ rồi áp đặt bản thân thôi. Vả lại, tôi nghĩ Vưu Hạ nó cũng có bạn bè riêng của mình, nếu cần nó sẽ cùng bạn bè ra ngoài chơi đùa thôi.”
Vưu Thần khẽ chau mày, đáy lòng nặng nề: “Từ nhỏ đến giờ, tôi chưa từng thấy một người bạn nào của Vưu Hạ. Từ năm tám tuổi trở đi, nó cứ sống trong thế giới riêng của mình như vậy, chẳng ai làm gì được.” 
Tần Chính uống một ngụm nước mật ong ấm ấm, nghiêng đầu nghĩ ngợi, lát sau chợt nghĩ đến một chuyện: “Vưu Thần, tôi có quen một bác sĩ tâm lý rất giỏi. Cậu có muốn tôi giúp Vưu Hạ không?”
“Không được đâu.” 
Nhiều năm trước, gia đình cũng từng đưa một bác sĩ tâm lý có tiếng tăm trong nghề về để điều trị cho Vưu Hạ, nhưng ngày qua ngày, tháng qua tháng, quá trình trị liệu vẫn không có kết quả. Tuy tình trạng của Vưu Hạ không tệ đi, nhưng cũng chẳng tốt hơn. Mọi người sau đó đã quyết định sẽ cố gắng thêm một thời gian nữa, cuối cùng đành phải bỏ cuộc.
Vì có một lần Vưu Hạ đã phát điên, suýt nữa đã ra tay giết chết vị bác sĩ tâm lý kia. 
Vưu Thần trầm mặc bóp trán, thấp giọng nói: “Tạm thời Vưu Hạ đã ổn hơn trước rất nhiều rồi, tôi chỉ muốn nhờ thầy giúp nó thư giãn nghỉ ngơi hơn thôi. Thầy có thể giúp tôi chứ?”
Nói đến nước này rồi, Tần Chính cũng hết cách. Ông cười nhẹ một tiếng: “Rồi rồi, tôi giúp tôi giúp. Anh em nhà cậu, thật không biết nói gì nữa.”
Vưu Thần cúp máy cuộc gọi, đúng lúc bên ngoài có tiếng gõ cửa. Y ngẩng mặt nhìn về phía đó: “Vào đi.” 
Từ Thiếu Hàn vừa mới về đến nhà, còn chưa thay đồ gì đã lên thư phòng của Vưu Thần. Thật ra không phải ông chủ động tìm đến y, mà trước đó y đã muốn gặp ông để nói chuyện.
“Cậu tìm tôi có việc gì thế?”
Vưu Thần bây giờ mới nhấc ly rượu trên bàn lên nhấp môi, lát sau không đầu không đuôi mà hỏi một câu: “Chắc hẳn ông biết rõ lý do Vưu Hạ nhất quyết dọn ra ở riêng rồi đúng không?”
Câu hỏi này có chút nằm ngoài dự đoán của Từ Thiếu Hàn. Ông không nghĩ đến việc Vưu Thần sẽ chủ động nhắc đến người kia trước mặt ông sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra ở quá khứ. 
Từ Thiếu Hàn mất mấy phút mới hồi thần: “Đương nhiên là tôi biết. Nếu cậu muốn, tôi vẫn có thể dọn đồ sang phòng thí nghiệm để ở, chẳng sao cả.” 
“Không cần.” Trái ngược với suy nghĩ của ông, Vưu Thần lắc đầu, “Cho dù ông có dọn ra khỏi nhà này thì Vưu Hạ cũng sẽ không trở về.”
Từ Thiếu Hàn nhăn mày: “Tại sao?” 
Chẳng phải lý do lớn nhất chính là sự có mặt của mình sao?
Không ngờ được, Vưu Thần lại ngước mắt lãnh đạm nhìn đối phương, nhàn nhạt đáp: “Nó ghét tôi.”
Ba từ này thốt ra khỏi miệng của y, sao có thể nhẹ tênh đến vậy? Là vì từ trước đến giờ y vốn đã chấp nhận sự thật đau lòng này rồi ư? 
Ngày thường định lực của Từ Thiếu Hàn không tồi, vậy mà hôm nay liên tiếp bị lời nói của Vưu Thần làm cho sững người mấy giây. Ông nắm chặt bàn tay ở hai bên người, nặng nề thở dài một tiếng. 
“Vưu Thần.” Một hồi rất lâu sau, Từ Thiếu Hàn mới cất tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt trong phòng, “Vưu Hạ không hề ghét cậu, cậu hiểu mà?”
“Chuyện đó cũng không còn quan trọng nữa.” Vưu Thần nhẹ xoay ly rượu trong tay mình, ánh mắt chao nghiêng theo chất lỏng sóng sánh màu đỏ, “Tôi muốn hỏi ông một chuyện.”
“Cậu cứ hỏi.” 
“Liệu ông có thể giúp Vưu Hạ trở về một người giống mười bảy năm trước hay không?”
Từ Thiếu Hàn một lần nữa sửng sốt.
Mười bảy năm trước? Tức là, lúc Vưu Hạ chỉ mới bảy tuổi? Muốn thằng bé trở về một người giống lúc bảy tuổi sao?
Vưu Thần, cậu có biết mình đang nói gì không?
Vì quá đột ngột, Từ Thiếu Hàn vẫn chưa thể tiếp nhận hết ý nghĩa câu hỏi từ Vưu Thần. Ông hết nhìn y lại cúi đầu trầm mặc không thốt nên lời. Trong lòng cồn cào bứt rứt, tâm trí như bị mảnh quá khứ năm xưa dằn vặt đến đau nhức. 
Qua một đoạn thời gian ngắn, Từ Thiếu Hàn vẫn chưa trả lời, Vưu Thần mới liếc nhìn một cái, bình tĩnh lặp lại lời trước đó của mình: “Ông có thể làm điều đó hay không?” 
Từ Thiếu Hàn nhắm mắt, hít sâu một hơi: “Tại sao cậu lại…đột nhiên lại muốn chuyện này? Làm sao có thể chứ? Quay về mười bảy năm trước, cậu không nghĩ đến tâm lý của thằng bé sao? Nó đã trải qua những gì cậu không còn nhớ nữa ư?”
“Tôi nhớ chứ.” Vưu Thần bất ngờ dằn ly rượu xuống bàn, vô tình tạo ra một tiếng động khe khẽ nhưng lạnh người, y rướn người về phía trước, đôi mắt sa sầm nói: “Mười bảy năm trước, nghĩa là tôi muốn Vưu Hạ trở về bộ dáng vui vẻ không có tâm sự trong lòng, ông đã hiểu chưa?”
Từ Thiếu Hàn vẫn còn hoang mang mà lạc cả giọng mình: “Nhưng tại sao lại là tôi?”
Tại sao lại là ông ư? 
Khóe môi Vưu Thần thấp thoáng cong lên, vừa lạnh lùng vừa tức giận. Sau đó y chợt đứng bật dậy, hai bàn tay chống xuống mặt bàn, ngẩng đầu nhìn Từ Thiếu Hàn, hàm răng nghiến chặt, từng chữ nặng nề thoát ra: “Vì ông chính là nguồn cơn của tất cả. Là vì ông mà Vưu Hạ trở nên như vậy!”
Thanh âm đay nghiến lặng lẽ chìm vào bốn vách tường. Mọi thứ dần trở nên yên ắng sau câu nói của Vưu Thần. Cả hai người họ đưa mắt nhìn nhau, như cừu hận như điên cuồng, rốt cuộc chỉ còn sót lại một tiếng cười chua xót. 
Từ Thiếu Hàn bỗng nhiên cười lên: “Vưu Thần, tôi cho cậu lặp lại câu nói hồi nãy đấy. Không sai, tôi là nguồn cơn của tất cả, là vì tôi mà Vưu Hạ luôn sống trong tội lỗi. Nhưng mà…” 
Ông bước tới một bước, hai bàn tay cũng chống xuống bàn, đối mặt với Vưu Thần không chút e sợ, gằn giọng đáp: “Nhưng mà cậu đừng quên, năm ấy cậu mới là người ra tay tàn nhẫn với thằng bé nhất! Chính cậu mới là người đẩy Vưu Hạ đến vực thẳm, tàn nhẫn bức điên cả em trai của mình!”
Vưu Thần trừng lớn mắt, cơ hồ toàn bộ căm phẫn đều sắp sửa bùng nổ, đến mức đôi mắt màu hổ phách ấy cũng muốn bật ra ngọn lửa thiêu đốt cả thư phòng này. 
“Từ! Thiếu! Hàn!” Vưu Thần nghiến răng, các đầu ngón tay đâm mạnh vào lòng bàn tay, “Ông dám!”
Từ Thiếu Hàn thầm hít sâu một hơi, đè nén day dứt trong lòng nói: “Sao tôi lại không dám? Mọi chuyện tôi nói đều là sự thật, sao tôi lại không dám chứ? Người ngoài nhìn vào còn lầm tưởng cậu vì yêu thương em trai mà chọn cách quan tâm thầm lặng, nhưng họ làm sao biết được đây chỉ là vì cậu thấy tội lỗi nên ra sức bù đắp mà thôi!”
“Câm miệng!” Vưu Thần không kìm được quát lớn.
Theo sau đó là tiếng thủy tinh vỡ vương đầy ra đất, chất lỏng màu đỏ loang lổ như một vệt máu lớn. 
Từ Thiếu Hàn vô thức lùi về sau một bước, đánh mắt nhìn ly rượu đã vỡ toang, cơn giận trong lòng chợt lắng xuống, thay vào là sự đau đớn giằng xé tâm can của ông. Hốc mắt Từ Thiếu Hàn nóng lên, nhưng không chảy một giọt nước mắt nào. 
“Hẳn là mọi người đều nghĩ rằng cậu không chủ động quan tâm ra mặt vì anh lớn ngượng ngùng, nhưng sự thật chẳng qua chỉ là vì nếu cậu ra mặt, Vưu Hạ sẽ nhất quyết không nhận lấy sự quan tâm ấy.” 
Vưu Thần quay lưng về phía đối phương, đầu mày dính vào nhau, khàn giọng quát mỗi một tiếng: “Cút!”
Từ Thiếu Hàn nhìn đăm đăm bóng lưng đằng trước, dường như đã bị người kia chạm vào điều cấm kỵ trong lòng, hiện tại ông không còn biết sợ hãi là gì hay làm phật ý Vưu Thần sẽ lãnh hậu quả thế nào, lớn mật bật cười: “Bây giờ tôi xin rút lại lời nói lúc nãy. Vưu Hạ có căm hận cậu hay không, tôi đây thật lòng không dám chắc được nữa.” 
Chưa đợi Vưu Thần quay lưng lại một cước đánh chết mình, Từ Thiếu Hàn đã ngang nhiên rời khỏi thư phòng. Cánh cửa khi đóng lại cũng rầm một tiếng mạnh mẽ dứt khoát. 
Ra khỏi nơi ngột ngạt bí bách đó, Từ Thiếu Hàn mới thở hắt một hơi, uể oải trở về phòng ngủ của mình. Trên bàn làm việc của ông ngoại trừ dày đặc những cuốn sách y học cao siêu còn có một khung ảnh, trong ảnh là ông cùng con trai Từ Lương của mình. 
Từ Thiếu Hàn ngồi xuống ghế, mở đèn bàn, lặng người nhìn vào khung ảnh trên bàn. Hồi sau, ông vươn tay lấy một cuốn sách, lật ra hơn nửa số trang giấy, bỗng xuất hiện một tấm ảnh cỡ nhỏ bị kẹp bên trong. 
Gió ngoài cửa sổ thình lình thổi mạnh vào, khiến tấm ảnh lay động, bay lên rồi rơi xuống rất nhanh. 
Từ Thiếu Hàn rũ mắt nhìn, khóe môi thấp thoáng cười, suýt nữa ông đã quên mất tấm ảnh kỷ niệm này rồi. 
Đó là Vưu Hạ lúc tròn bảy tuổi, trong tay ôm một bằng khen đạt giải học sinh giỏi cấp thành phố. Cậu bé tóc nâu nhạt nhìn vào máy ảnh, đôi mắt màu đỏ bẩm sinh, lúc không cười sẽ trông rất khó gần và đáng sợ. Nhưng khi cười lên, dù cho gượng ép vẫn luôn xinh đẹp và xán lạn. 
Vưu Hạ năm bảy tuổi mới chính là con người thật của anh. 
Vào tháng Ba năm ấy, nhà trường có thông báo về một kỳ thi học sinh giỏi cấp thành phố, dành cho những học sinh đã vượt qua kỳ thi trước đó là học sinh giỏi cấp quận. Vưu Hạ là một học sinh lớp chuyên, gương mẫu xuất sắc, thành tích luôn đứng đầu trong top thi đua của trường. 
Buổi sáng chủ nhật, Vưu Hạ đến nơi tổ chức kỳ thi học sinh giỏi cấp thành phố. Môn mà nó đã chọn là môn Toán học. Thời gian thi tương đối dài, đề thi đương nhiên rất khó, nhưng so với những đứa trẻ cùng trang lứa, Vưu Hạ không hề tỏ ra lo lắng hay căng thẳng.
Ngay khi giám thị thông báo bắt đầu giờ làm bài, tất cả học sinh trong phòng đều tập trung cúi đầu làm bài. Phòng thi lặng như tờ, chỉ còn sót lại tiếng bút cạ trên mặt giấy. 
Đồng hồ trôi qua gần nửa giờ thi, Vưu Hạ đã làm xong bài thi của mình. Trong lúc nó đang kiểm tra lại kết quả từ câu đầu tiên thì một đứa trẻ ngồi gần đó bỗng đứng dậy hô lên: “Thầy giám thị, có bạn gian lận!”
Sự yên tĩnh của phòng thi bị phá vỡ ngay lập tức. Tất cả học sinh đồng loạt ngẩng đầu nhìn qua phía đứa trẻ vừa lên tiếng. Thầy giám thị mặt mày nghiêm khắc vừa nói vừa bước xuống dưới: “Trật tự, trật tự!”
Sau đó, ông nhìn đứa trẻ hỏi: “Em vừa nói ai gian lận?” 
Đứa trẻ hít sâu một hơi, ngón tay chỉ sang Vưu Hạ: “Là bạn ấy, bạn ấy đã sao chép bài.”
Thầy giám thị đánh mắt nhìn Vưu Hạ, lúc này nó mới phát hiện trong lớp đang có ồn ào, bèn ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ chạm phải đôi mắt nghiêm nghị của đối phương. 
“Có chuyện gì ạ?” Vưu Hạ hỏi. 
Thầy giám thị đi sang chỗ của nó, cầm bài thi lên nhìn một lượt, so sánh với thời gian hiện tại, chỉ mới trôi qua nửa giờ mà đã làm xong rồi sao? Tốc độ này đối với một đứa trẻ mới bảy tuổi làm sao có thể? 
Ông lật qua lật lại bài thi của Vưu Hạ, sau đó ngoảnh đầu hỏi đứa trẻ vừa tố cáo: “Sao em biết bạn này gian lận?”
Đứa trẻ chỉ xuống đất, bên cạnh chân bàn của Vưu Hạ: “Cậu ấy đem tài liệu vào phòng thi, là tờ giấy ở dưới đất! Lúc nãy em nhìn thấy bạn ấy ném nó xuống.”
Đầu mày của thầy giám thị càng lúc càng chau chặt vào nhau, cúi người nhặt tờ giấy bị vò nát kia lên, mở ra nhìn. Ngay lập tức, ông tức giận đập tay xuống mặt bàn, gắt gỏng: “Em dám gian lận trong giờ thi sao?”
Vưu Hạ liếc nhìn mẩu giấy trong tay ông, không hiểu vì sao nó lại ở dưới bàn của mình. Nhưng lúc trả lời, nó vẫn rất bình tĩnh: “Em không có ạ.”
Thầy giám thị gắt gao nheo mắt lại, truy hỏi: “Không có? Em nhìn xem, trong lớp này cũng chưa có bạn nào làm xong bài thi giống như em cả! Thời gian còn chưa hết, em đã làm xong rồi? Điều này còn không đáng nghi hay sao? Dưới chân bàn của em còn có một tờ tài liệu, em nghĩ tôi tin lời của một đứa con nít?”
Vưu Hạ bỗng nhìn sang người bạn bên cạnh: “Vậy tại sao thầy lại tin lời bạn ấy nói ạ?”
“…” Thầy giám thị như bị đứa trẻ này chọc tức, tay run run rút bút bi cài trên ngực áo, định thẳng tay đánh dấu bài của nó. 
Không ngờ sau đó, Vưu Hạ đã nhanh hơn một bước, tự cầm bài thi của mình lên, dứt khoát xé nó. Khi tờ giấy đầu tiên bị xé, trong phòng yên đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng thở nặng nề thoát ra. 
Thầy giám thị tức đến đỏ mặt: “Em…em…”
Vưu Hạ lần này không giải thích thêm lời nào, tiếp tục cầm tờ giấy thứ hai lên, thẳng thừng xé nó. Xong xuôi, nó nhìn ông ấy, vô cùng bình tĩnh nói: “Bây giờ thầy hãy đưa em một đề bài khác đi, em sẽ làm ngay tại đây.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.