Giấy Ngắn Tình Dài – The Cardesiseur [Hệ Liệt 2]

Chương 112: Cậu bảo thích còn gì, thích mà không ăn ngay à?




Sống trên đời đã được 27 năm, lần đầu tiên Vưu Hạ tận mắt chứng kiến một màn “sạc điện” bằng cơ thể như thế này.
Ban đầu anh có hơi mờ mịt, còn tưởng thằng chó con định ghim dây điện gì lên người anh nữa. Hóa ra là không phải.
Nói đúng hơn thì hóa ra là anh ngu ngơ quá rồi!
Song, cảm giác đột nhiên có một luồng hơi ấm dán sát vào người, làm cho cả lồng ngực bất giác ấm áp theo cũng không tệ chút nào.
Vưu Hạ lén lút hít vào một hơi, mi mắt buông rũ nhìn xuống đỉnh đầu đen như gỗ mun nào đó. Đỉnh đầu ngoan lắm, nằm im thin thít, hai cánh tay rắn chắc không ngọ nguậy xằng bậy, chỉ ôm vòng qua người anh thôi.
Cả hai không nói chuyện với nhau trong mấy phút đồng hồ, vô tình làm cho bầu không khí tĩnh lặng hơn hẳn, hoàn toàn tách biệt với khung cảnh xô bồ ở bên ngoài kia.
Qua ô cửa sổ, có những dải ánh sáng nhập nhòe từ các hàng quán chiếu vào, gieo rắc một ít lên bóng hình của hai người.
Có lẽ đây chính là điều hoài vọng mà Kỳ Họa Niên luôn từng thầm chôn giấu trong tim mình.
Hoài vọng rằng có một ngày cậu sẽ được ở cạnh người mình thương, gối đầu lên đùi đối phương, ôm lấy đối phương và thủ thỉ tâm sự cùng nhau sau một ngày tất bật ngụp lặn trong muôn vàn áp lực.
Một niềm hoài vọng cứ ngỡ xa vời, ấy thế mà bây giờ đã thành hiện thực.
Kỳ Họa Niên nhắm mắt lại, trầm ngâm tận hưởng hết thảy cảm giác sung sướng đang bao vây lấy mình.
Bỗng, Vưu Hạ cúi mặt, bâng quơ hỏi: “Sao lại cười ngơ ngơ như con bò đeo nơ thế kia?”
Tức thì, nụ cười trên môi ai đó héo dần rồi tắt lịm. Cũng như khoảnh khắc ngọt ngào từ nãy đến giờ đều bị một tay của bác sĩ Hạ phủi sạch không sót lại chút gì.
Kỳ Họa Niên kìm tiếng thở dài, ngẩng lên trách cứ: “Anh à, anh không thấy chúng ta đang lãng mạn lắm sao?”
“Có à?” Vưu Hạ không thấy gì khác thường, còn bắt bẻ cậu. “Lãng mạn là thực thể hay sao mà cậu thấy được vậy?”
“…”
Kỳ Họa Niên ngậm một cục ấm ức nuốt không trôi, ánh mắt lườm nguýt nhưng cuối cùng vẫn phải chịu thua.
Anh nói không sai, lãng mạn là một thứ chúng ta không thể dùng thị giác mà xác định, nhưng ngoài thị giác ra thì ta còn có xúc giác nữa, thậm chí là giác quan thứ sáu, anh hiểu không?
Tất nhiên là anh không hiểu. Vì anh không nghe được những gì cậu lầu bầu trong bụng mình.
“Haiz.” Kỳ Họa Niên lắc đầu thở dài, sau đó ngước mặt lên nhìn Vưu Hạ, thay đổi thái độ cười tươi hơn hoa, hỏi. “Anh thấy sạc điện kiểu này thế nào? Thích không?”
Vưu Hạ giả vờ đăm chiêu nghĩ ngợi, cằm gật nhẹ: “Nói chung là cũng không tệ.”
Kinh nghiệm của hơn hai năm sống cùng nhau mà Kỳ Họa Niên có được, ngoài việc Vưu Hạ mấy giờ đi ngủ, mấy giờ thức dậy, vui vẻ thì làm gì, bực bội thì ra sao, cậu còn biết thêm một thứ.
Mỗi lần anh nói “không tệ”, tự khắc hiểu rằng “tôi rất thích”.
Cái này chắc chắn không sai được.
Kỳ Họa Niên thầm đắc ý cười một tiếng, nhẹ nghiêng đầu sang một bên, cất lên giọng điệu chờ mong: “Hôm nào gặp chuyện không vui, em có thể tìm anh để sạc điện không? Anh truyền cho em nguồn năng lượng tốt nhất để làm việc đi, nha.”
Vưu Hạ chưa vội đáp lời, lơ đễnh suy nghĩ về chuyện không vui của Kỳ Họa Niên.
Thật lòng anh chỉ có thể nghĩ đến khả năng cao liên quan đến học tập mà thôi. Có điều, từ trước tới giờ cậu luôn học hành chăm chỉ, kết quả của mỗi kỳ đều rất tốt, chẳng lẽ lần này lại gặp sai sót gì đó?
“Chuyện không vui của hôm nay là gì vậy?” Nhịn không được, anh buột miệng hỏi han.
Nghe anh hỏi, cậu nhất thời khựng lại.
Ngập ngừng giây lát, Kỳ Họa Niên cười gượng đáp lời: “Hôm nay em vừa biết điểm thi, điểm không giống như trước đó em đã đặt mục tiêu. Trong lòng hụt hẫng và bức bối lắm…”
Lúc đã hiểu rõ lý do vì sao, Vưu Hạ chợt thấy an tâm hơn một chút. Ít nhất thì không phải vì nguyên nhân gì khác.
Nhưng nguyên nhân khác thì sao? Có ảnh hưởng gì đến anh?
Anh không biết nữa, chỉ là… nếu như buồn vì kết quả thi cử vẫn an tâm hơn là buồn vì thứ khác, hoặc ai khác.
Khoan đã, anh đang nghĩ linh tinh vớ vẩn cái gì thế kia?
Vô bổ!
Vưu Hạ mau chóng gạt đi tư tâm, anh rũ mắt, cánh tay vỗ nhẹ lên lưng đối phương, nhàn nhạt hỏi: “Có tìm ra chỗ thiếu sót chưa?”
“Em đi hỏi thầy rồi, thầy cũng chỉ ra chỗ thiếu sót của em rồi. Thật ra cái khiến em suy sụp đến mức này là vì trước giờ em luôn cho rằng bản thân có tài năng bẩm sinh, chỉ cần đặt cọ xuống là thành tác phẩm ngay.”
Dừng đoạn, cậu cười giễu một tiếng: “Em hơi ngông rồi phải không?”
Vưu Hạ lắc đầu, đáp dứt khoát: “Không.”
“Thật à? Anh đang an ủi em đó hả?” Kỳ Họa Niên phấn khởi trở mình thành tư thế nằm ngửa, ngẩng cằm lên nhìn anh, cười tươi.
Nào ngờ câu kế tiếp mới là câu chủ chốt, thành công đánh sập tường thành vững chắc trong lòng cậu.
“Thiên Điểu gọi cái này là ảo tưởng sức mạnh, có hơi hướng tâm thần.”
Ảo tưởng sức mạnh—
Hơi hướng tâm thần—
Lần thứ hai nụ cười dịu dàng của Kỳ Chó Con vẫn bị gió độc thổi qua làm cho rụng lả tả. Cơ mặt đóng băng cứng ngắc, thế nhưng trên đầu lại có một ngọn lửa giận dữ bừng bừng nổi lên.
Bên ngoài thời tiết khắc nghiệt, nhiệt độ giảm không thương tiếc, song cậu vẫn muốn xuống giường, đi qua đi lại trên sàn nhà bằng đôi chân trần để đầu óc được thanh tỉnh.
Thậm chí, Kỳ Họa Niên còn muốn lùng sục những người bạn có người yêu là bác sĩ, để hỏi xem họ có bị đối xử thê thảm đến nhường này hay không?
Ừ thì cậu biết suy nghĩ đặt một nhát cọ liền thành tác phẩm là vô cùng hoang đường, nhưng mà… nhưng mà…
… sao anh nỡ đâm vào tim em liên tục mấy nhát dao thế kia?
Cái đuôi chó mọi hôm tràn đầy tinh lực phe phẩy không ngừng, hôm nay đã bị dập cho tơi tả trụi hết lông chỉ còn da, ỉu xìu đáng thương.
Kỳ Họa Niên quyết định nằm lặng thinh, mặc kệ sự đời xô đẩy, cậu nghĩ thôi thì cùng lắm cứ gối đầu lên đùi anh ngủ một giấc, tự lấy lại công bằng cho bản thân.
Sau câu nói vừa mang dáng vẻ học thuật vừa mang giọng điệu mỉa mai của Vưu Hạ, cả hai lại bắt đầu cái màn câm nín kỳ lạ. Trông hai người giống hệt như đang vào vai cho bộ phim “A Quiet Place” (*) vậy, xung quanh chỉ tồn tại mỗi tiếng máy điều hòa rì rầm hoạt động.
(*) A Quiet Place: Bộ phim kinh dị của Mỹ, có tên là “Vùng Đất Câm Lặng”.
Qua một hồi, khi Kỳ Họa Niên suýt nữa đã ngủ quên thì bỗng nghe thấy vài âm thanh sột soạt phát ra trên đỉnh đầu mình. Cậu nhíu mày, chầm chậm hé mắt nhìn thử xem Vưu Hạ đang muốn làm gì.
Không ngờ lúc mở mắt ra, tầm nhìn lại bị một vật gì đó choáng mất một nửa.
Có giọng nói cất lên, thờ ơ cực kỳ: “Cầm.”
Kỳ Họa Niên ngáo ngơ vươn tay cầm lấy, đưa lại gần nhìn mới biết đó là một viên kẹo.
“…” Kẹo? Trong người anh ấy có kẹo á?
Dường như nhận ra được nét mặt sửng sốt của đối phương, Vưu Hạ không dám cúi xuống nhìn cậu, ánh mắt ngó sang khung cửa sổ, nhàn nhạt nói:
“Kẹo dành cho trẻ con đến khám bệnh. Hôm nay có vài bệnh nhân nhí đến nên mới mang theo trong người một ít. Lúc nãy lục thử thì vẫn còn sót một viên.”
Đoạn, anh bất ngờ liếc nhìn cậu, hỏi một cách “đe dọa”: “Có thích ăn không?”
Kỳ Họa Niên nắm viên kẹo trong tay, tạm thời mất đi khả năng diễn đạt bằng ngôn ngữ. Cậu đưa mắt long lanh nhìn anh rồi ngồi bật dậy, chống hai tay xuống nệm, rướn người tới gần, hôn cái chốc lên mũi đối phương.
“Gì em cũng ăn được, miễn là của anh thì em đều thích.” Bây giờ khả năng diễn đạt ngôn ngữ đã quay trở lại, còn lợi hại hơn bình thường.
Kỳ Họa Niên nói xong, nơi khóe môi còn ẩn ẩn một nụ cười rất lưu manh háo sắc. Song, có lẽ thiên thần áo trắng trước mặt cậu sẽ chưa thể hiểu được nội dung trong câu vừa rồi có bao nhiêu phần thâm sâu khó lường đâu.
Nhưng thế thì càng tốt.
Thiên thần của cậu luôn thuần khiết trong sáng như vậy mà, trách sao được.
Trước giờ ai cũng nói lời mật ngọt nghe nhiều sẽ nhàm tai, nhưng vì sao mỗi lần cậu nói ra thì đều làm cho anh cảm thấy bối rối hệt như lần đầu tiên vậy.
Có ma chú gì phải không?
Vưu Hạ ghim câu hỏi này trong lòng, không muốn nói ra. Ngoài mặt, anh hài lòng gật đầu, vươn tay xoa đỉnh đầu của cậu, cười nhẹ nói:
“Vậy bóc vỏ ra ăn đi. Thích thì phải ăn ngay chứ?”
Kỳ Họa Niên chớp mắt, hỏi lại: “Ăn ngay bây giờ ấy ạ?”
“Ừ, ngay bây giờ. Không phải cậu thích sao? Cậu bảo thích còn gì, thích mà không ăn ngay à?”
“…” Ở đâu ra luật lệ thích là phải ăn ngay nhỉ?
Cậu trầm ngâm cúi nhìn viên kẹo còn nguyên vẹn trong lòng bàn tay, bên ngoài là lớp vỏ có nhãn hiệu cũng nổi tiếng với trẻ em, vị cam, ừm không đến nỗi nào.
Hy vọng là không quá ngọt, vì cậu cũng không thích ăn đồ ngọt cho lắm.
Vưu Hạ tựa lưng vào thành giường, nghiêng đầu chăm chú chờ đợi. Lúc Kỳ Họa Niên vô tình ngẩng đầu nhìn anh, anh lập tức cong khóe môi, cười rất khó hiểu.
Chẳng bao lâu, Kỳ Họa Niên bóc vỏ kẹo bỏ vào trong miệng. Ngay lập tức, hương cam xộc lên khoang mũi, vị ngọt ngọt chua chua, ăn rất ngon. Có điều viên kẹo khá to, ăn nguyên một cục thì không thể nói chuyện liền được.
Sau khi thấy cậu chịu ăn rồi, anh mới gật gù hài lòng, tì cằm lên bàn tay, ngẫu hứng nói một câu: “Thật lòng tôi rất thích những lúc cậu ăn đồ ăn và mặc quần áo mà tôi mua cho. Cảm giác rất dễ chịu, rất thành tựu nữa…”
Thành tựu?
Bên miệng u lên một cục hình viên kẹo, Kỳ Họa Niên liếm liếm viền môi, cẩn thận nặn ra từng chữ: “Sao lại là thành tựu?”
Vưu Hạ nhịn cười, điềm nhiên đáp: “Nuôi chó, chó nghe lời, còn không phải thành tựu là gì.”
“…”
Rốt cuộc buổi tối hôm nay, cậu tìm đến anh như tìm hơi ấm hay là tìm đến những lời xỉ vả ấy nhỉ?
Kỳ Họa Niên câm lặng hoàn toàn, ánh mắt ấm ức nhìn chằm chằm vào người đối diện, môi mím chặt. Ấm ức đến mức từ một viên kẹo cứng khó nhai, cậu đã dứt khoát dùng răng hàm cắn một cái rốp giòn tan.
Ban đầu Vưu Hạ vẫn cố kìm được, sau đó thì bỗng phá lên cười. Tiếng cười trong trẻo cất lên như nhấn chìm sự yên tĩnh từ nãy đến giờ. Thậm chí cả khi đôi mắt phượng ấy hơi híp lại vì nụ cười cũng trở nên đẹp đẽ lạ thường.
Đây là lần đầu tiên Kỳ Họa Niên nhìn thấy Vưu Hạ cười một cách thoải mái thế này. Dường như vỏ bọc lạnh băng thận trọng mọi ngày đã biến mất rồi, thay vào là một khuôn mặt của thiên thần, biểu cảm của thiên thần, hết thảy mọi thứ đều thuần khiết mê người.
Kỳ Họa Niên sững mấy giây mới ngơ ngơ cười theo, hỏi: “Có gì buồn cười lắm à?”
Vưu Hạ sờ khóe mắt ươn ướt, thoải mái đáp lời: “Trêu cậu vui lắm, vui gần chết được ấy.”
“Trêu em…á…” Cậu thế mà lại bị nụ cười của đối phương làm cho hồn bay phách loạn, ngắc ngứ mãi mới nói được một câu. “Xem ra thằng chó con nhà anh không quá vô dụng nhỉ.”
Vưu Hạ đắc ý nói: “Không hề. Ai dám bảo chó nhà tôi nuôi vô dụng thì coi chừng.”
Dừng đoạn, anh nghiêng đầu, nheo mắt lại nghĩ ngợi rồi chợt hỏi xoáy: “Họ làm sao biết được nó có vô dụng hay không? Làm gì có ai…có được nó ngoài tôi, nhờ?”
Lần này đến lượt Kỳ Họa Niên bật cười.
Lắng nghe giọng điệu kiêu ngạo của anh mà cậu chỉ biết lắc đầu chịu thua.
Đúng rồi, ngoài anh ra thì nó còn tự nguyện nghe lời ai được nữa? Ngoài anh ra, cũng chỉ có anh mà thôi.
Bình thường mỗi sáng, Kỳ Họa Niên sẽ thức dậy trước Vưu Hạ khoảng nửa tiếng. Cậu làm vệ sinh cá nhân, ăn sáng rồi lẳng lặng đi học. Đến khi anh thức dậy đi làm thì cậu đang ngồi trong trường nghe giảng rồi.  
Song, hôm nay cả hai không hẹn mà cùng nhau tỉnh giấc vào đúng 7 giờ.
Vì hiện tại trên chiếc giường đôi vốn dĩ vắng vẻ cô độc đã có thêm một người, trong lòng Vưu Hạ luôn tồn tại một cảm giác nôn nao khó tả. Đó là lý do khiến cho giờ giấc sinh học của anh bị rối loạn.
Nghe tiếng lục đục sột soạt trong phòng, Vưu Hạ giật mình mở mắt nhìn. Anh thấy Kỳ Họa Niên đang thay quần áo chuẩn bị đến trường, bỗng nhiên cũng muốn rời khỏi nhà chung với cậu.
Vưu Hạ từ từ ngồi dậy, liếc nhìn dáng người cao ráo săn chắc của Kỳ Họa Niên, cất giọng khàn khàn: “Đi ngay bây giờ à?”
Giọng nói thình lình truyền tới, Kỳ Họa Niên sửng sốt ngoảnh đầu nhìn. Cậu đang mặc dở áo sơ-mi ca-rô đỏ đen, vừa cài khuy vừa cười đáp:
“Vâng, em sắp đi rồi. Sao nay anh dậy sớm vậy?”
Vưu Hạ lật chăn sang một bên, sắc mặt tỉnh táo cực kỳ, áo thun trên người hơi nhăn vì tối hôm qua anh cứ vô thức rúc vào đối phương mà tìm hơi ấm.
“Ừm, tự dưng tỉnh thôi.” Anh nhìn cậu sắp mặc áo xong, vội bảo. “Đợi thêm một lát được không? Tôi đi cùng cậu.”
Cậu rất bất ngờ: “Đi cùng em ạ?”
Không lẽ… anh muốn đưa em đi học?
Thật đấy chứ?
Kỳ Họa Niên nghĩ thầm, miệng tủm tỉm cười.
Thấy cậu bắt đầu hóa thân thành ‘con bò đeo nơ’ giống hôm qua, Vưu Hạ hừ khẽ, nhẹ nhàng giội một gáo nước lạnh cho cậu tỉnh lại: “Thuận đường nên đưa cậu đi thôi.”
Ngồi trên xe, Kỳ Họa Niên cứ nhịn cười suốt.
Thuận đường sao bao lâu nay anh không thuận đưa em đến trường luôn đi? Ngày nào mà anh không đến bệnh viện làm việc chứ? Hay là hôm nay anh mới ngẫu hứng làm người tốt một bữa?
Kỳ Họa Niên chống tay, ngoảnh đầu nhìn lén Vưu Hạ đang nghiêm chỉnh lái xe. Lúc lái xe anh sẽ không bao giờ liếc ngang liếc dọc, mặc dù anh cảm nhận được có một đôi mắt diều hâu đang muốn săn mồi, nhìn chằm chằm vào mình không biết xấu hổ.
Quãng đường đến trường đại học còn khá xa, cuối cùng Vưu Hạ không nhịn nổi nữa, rít từng chữ cảnh cáo:
“Còn nhìn nữa là tôi đưa cậu vào bệnh viện luôn đó.”
Cậu giật mình, che miệng cười khùng khục, đầu gật gù ra vẻ ngoan ngoãn nghe lời: “Vâng vâng, em nhìn cảnh vật bên trái thôi mà, không phải như anh nghĩ đâu, khụ…”
Băng qua thêm hai ngã tư, Vưu Hạ cẩn thận đánh tay lái rẽ phải, trước mặt dần xuất hiện trường đại học mà Kỳ Họa Niên đang theo học. Anh tấp sát vào lề, chờ đợi cậu tháo đai an toàn.
Trước khi xuống xe, Kỳ Họa Niên bỗng quay sang, chìa bàn tay rộng dày của mình ra, cười tươi.
“???” Vưu Hạ nhất thời mờ mịt, hỏi. “Sáng sớm muốn đòi cái gì?”
“Kẹo. Kẹo hôm qua anh cho em.” Cậu giữ nguyên nụ cười đáng yêu trẻ trung.
Chậc.
Sau khi hiểu ra, Vưu Hạ một bên cau mày mắng thầm, một bên lục lọi trong túi áo xem có mang theo viên kẹo nào hay không. May mắn là có ba viên kẹo với ba mùi vị khác nhau.
Anh đưa đúng một viên cho cậu, nghiêm túc nói: “Lớn rồi bớt đòi ăn kẹo đi. Còn nữa, nói dối là không ngoan.”
Nói xong, anh phất phất tay, ý muốn đuổi người đi thật nhanh.
Kỳ Họa Niên xuống xe, đeo ba-lô ở một bên vai, hướng mắt nhìn theo chiếc ô tô màu trắng sắp hòa vào dòng xe cộ tấp nập.
Nói dối là không ngoan ư?
Mình đã nói dối cái gì đâu?
Lúc ngồi trong lớp đợi giảng viên vào, cậu rảnh rỗi lấy viên kẹo ra ngắm nghía chứ không định ăn. Sau đó bỗng dưng sực nhớ lời nhắn nhủ của anh trước khi đi khỏi, cậu lắc đầu phì cười.
Nói dối là không ngoan, ý anh là nói dối chuyện… em nhìn cảnh vật mà không phải nhìn anh ấy hả?
Hóa ra anh cũng muốn em thừa nhận là em đang nhìn anh lắm đúng không?
Thật là, cái đồ đáng yêu này!
— 
Vốn dĩ hôm nay Vưu Hạ bỗng nhiên nổi lòng tốt chủ động đưa Kỳ Họa Niên đến trường không phải vì anh thuận đường tới bệnh viện, mà là tới một chỗ khác. 
Tối qua, sau khi nói thêm đôi ba câu với anh, cậu liền xoay người đi ngủ trước. Giờ giấc sinh học đã quen rồi, huống hồ tâm trạng không tốt của ban ngày làm cho cậu buồn ngủ sắp chết đi được. Trong khi đối phương ngủ say, anh một mình mở điện thoại, dùng chăn che đi ánh sáng phát ra, thầm lặng tìm kiếm thứ gì đó. 
Vưu Hạ lái xe theo địa chỉ ghi trên mạng, rốt cuộc cũng tìm thấy một cửa hàng nhỏ chuyên bán dụng cụ mỹ thuật. Anh xuống xe, ngước nhìn bảng hiệu của cửa hàng vài giây rồi mới bước vào. 
Bên trong cửa hàng trang hoàng rất đơn giản nhưng tràn trề cảm giác của một người nghệ sĩ. Đồ đạc được trưng bày ngăn nắp gọn gàng, thoang thoảng một mùi gỗ rất dễ chịu. 
Lúc này có người từ phía sau cánh cửa bước ra, đon đả cười nói: “Xin chào, quý khách muốn mua gì ạ?”
Vưu Hạ đánh mắt nhìn qua, phát hiện một cô gái khoảng 24 tuổi, mái tóc dài buộc thấp hai bên, cô nở nụ cười làm lộ ra một má lúm đồng tiền cực kỳ thiện cảm. 
“Tôi muốn mua một vài giá vẽ tranh, bảng màu, màu vẽ, cọ vẽ…” Vưu Hạ vừa nói vừa đảo mắt nhìn quanh, xem xem còn thiếu thứ gì nữa không. 
Cô chủ luôn miệng ‘dạ vâng’, trong lòng thầm chắc nịch đối phương không phải dân trong ngành. Nhìn bộ dạng ngập ngừng ngơ ngơ của anh là hiểu rồi, hẳn là muốn mua tặng ai đây mà. 
“Giá vẽ tranh ở chỗ chúng tôi có nhiều loại lắm, cả bảng màu, màu vẽ, cọ vẽ cũng thế. Không biết là anh muốn lựa chọn loại thế nào ạ?” 
Nếu hỏi kỹ càng như thế này thì anh thật sự không biết trả lời làm sao, thế nên anh đã không suy nghĩ, lập tức đáp: “Loại tốt nhất.” 
Với sự vung tiền đầy quyết đoán của Vưu Hạ, cô chủ vừa hết hồn vừa thỏa mãn. 
Không ngờ lời nguyền ‘ngày thứ hai buôn bán ế ẩm’ đã bị đối phương hóa giải. 
Cô chủ mau chóng quay người, sai nhân viên đi chuẩn bị hết tất cả các món dụng cụ mỹ thuật mà khách hàng cần. Qua một hồi thanh toán xong xuôi, tổng số tiền hiện trên màn hình nhất thời khiến cho cô ấy choáng váng, lúc nói giọng điệu cũng run run khó hiểu. 
Lấy 24 cái xuân xanh ra thề thốt, chưa bao giờ cô gặp được một người khách hàng tiêu tiền dã man đến thế.
Cửa hàng của cô tuy nhỏ nhưng có võ, dụng cụ đều là loại chất lượng, có loại còn nhập khẩu từ nước ngoài. Song, vì giá cả đắt đỏ nên đôi khi cũng bị tồn kho khá lâu. 
May mắn thay, hôm nay cô đã gặp được một người tuy không phải dân ngành nhưng lại có đôi mắt thẩm mỹ quá mức xuất sắc. 
Vưu Hạ đưa thẻ tín dụng cho đối phương, im lặng chờ đợi giây lát. 
“Xong rồi ạ.” Cô chủ nói, miệng cười toe toét, cả người cúi gập chào tạm biệt anh. “Cảm ơn quý khách rất nhiều! Lần sau nhớ ghé đến cửa tiệm chúng tôi nữa nhé!” 
Vưu Hạ không đáp lời. Anh nhanh chóng mang túi đồ nặng nề đặt ở ghế sau, còn giá vẽ tranh sẽ được vận chuyển đến nhà trong ngày hôm nay. 
Xong xuôi mọi việc rồi, Vưu Hạ rẽ trái, trở về bệnh viện. Trên đường đi, anh nhận được cuộc gọi từ Tưởng Thiên Điểu. Lúc màn hình vụt sáng, anh mới biết hiện tại đã là 8 giờ 30. 
“A-lô?” Vưu Hạ bắt máy. 
Tưởng Thiên Điểu đang đứng ngoài phòng hội chẩn, sắc mặt nghiêm nghị: “Cậu đang ở đâu vậy? Sao giờ còn chưa đi làm nữa?”
“Đang trên đường tới. Có chuyện gì gấp à?” Vưu Hạ nghiêng đầu nhìn cuốn lịch nhỏ đặt trên kệ xe, không có đánh dấu màu đỏ, tức hôm nay không có ca phẫu thuật nào đặc biệt. 
Vậy thì là chuyện gì?
“Gấp.” Tưởng Thiên Điểu nói xong quay đầu nhìn qua cửa phòng, hạ thấp tông giọng. “Mọi người đang đợi cậu trong phòng hội chẩn này. Thật ra tôi cũng không rõ là chuyện gì, nhưng có cả viện trưởng lẫn viện phó, cả hai đều muốn gặp cậu. Nghe loáng thoáng là một dự án đặc biệt liên quan tới khoa của mình.”
Dự án?
Suốt quãng đường, Vưu Hạ vẫn không nghĩ ra được rốt cuộc khoa Tim Mạch đang có dự án gì. Nếu như là dự án quan trọng thì Tần Chính đã sớm nói với anh rồi mới phải. 
Khi Vưu Hạ đẩy cửa bước vào phòng, mọi người ai cũng đang cúi mặt im lặng. 
Nghe thấy động tĩnh, người phản ứng đầu tiên là Ngụy Kỉ, ông ngồi ngay vị trí chính giữa phòng họp, thần sắc trên mặt điềm tĩnh như bao ngày. 
Ngụy Kỉ nở nụ cười, chào hỏi: “Cuối cùng cậu cũng đến rồi, bác sĩ Hạ.”
Ngay sau đó, toàn bộ ánh nhìn trong phòng đồng loạt áp lên người Vưu Hạ. Anh đứng yên tại chỗ, lạnh nhạt liếc nhìn Ngụy Kỉ rồi nhìn đến Tần Chính ngồi bên cạnh ông ta, vẫn chưa thể đoán được mục đích của cuộc họp đột xuất hôm nay. 
Mặc kệ những người khác đang chăm chú nhìn theo, Vưu Hạ kéo chiếc ghế còn trống trong phòng, vừa vặn ngồi kế Tưởng Thiên Điểu. 
Cô nghiêng mặt nhìn anh, cong đuôi mắt mỉm cười như lời chào buổi sáng. 
Anh cũng nhìn cô nhưng chẳng nói gì. 
Lúc này mọi người đã tập hợp đông đủ, Ngụy Kỉ đứng dậy, bắt đầu buổi diễn thuyết của mình. Trên màn hình chiếu thình lình xuất hiện một loại hoa có hình thù khá kỳ lạ. 
Hoa có nhiều cánh rũ dài, phía trong nhụy hoa chứa một cái bọc trong suốt mọng nước, xung quanh cái bọc có thêm một vài cánh hoa trông có vẻ cứng cáp, như đang muốn bảo vệ cho thứ bên trong vậy. 
Không khí trong phòng họp xôn xao, tiếng xì xầm phát ra từ mọi người xung quanh. Họ hiếu kỳ bàn luận về loài hoa mà Ngụy Kỉ đang trình chiếu, không biết nó có liên quan gì đến buổi họp.
Giữa cuộc thảo luận, Ngụy Kỉ bất ngờ lên tiếng: “Trên màn hình mà tôi đang chiếu là một loài hoa đã được phát hiện cách đây 10 năm trước. Tên khoa học của nó là Raillardella Blancrisha (*), thuộc bộ Cúc, chi Raillardella, họ Cúc. Tên thường gọi chung là Whiteshield (*). Tại sao hôm nay tôi lại thuyết trình cho các bạn nghe về một loài hoa trong cuộc họp khẩn thế này?”
(*) Raillardella: Raillardella là một chi thực vật có hoa trong họ Cúc.
(*) Balncrisha: Một tên loài hoa không có thực nhé. 
(*) Whiteshield: Tấm khiên trắng, ẩn dụ cho đặc điểm của hoa mình đã miêu tả. 
“Như chúng ta đều biết, khoảng một tuần trước, từ phía Tổ chức Y tế vừa ra một lời cảnh báo, rằng loại thuốc Sodium nitroprusside (*) đang dần cạn kiệt và họ đang bắt đầu tìm kiếm một nguồn cung cấp mới. Và trùng hợp thay, 10 năm trước khi tôi và một người bạn cùng nhau nghiên cứu về loài Blancrisha đã vô tình phát hiện ra một điều cực kỳ thú vị. Cái bọc trong suốt chính giữa mà các bạn nhìn thấy, liệu có ai đoán được bên trong nó đang chứa đựng cái gì không?”
(*) Sodium nitroprusside: Natri nitroprusside (SNP), tên quốc tế là Sodium nitroprusside, là một loại thuốc dùng để hạ huyết áp. Thuốc có thể được dùng trong một số bệnh như huyết áp rất cao và dẫn đến biến chứng, trong một số loại suy tim, và sử dụng trong khi phẫu thuật để giảm chảy máu.
Mọi người nghe hỏi, không hẹn mà cùng nhìn nhau, ánh mắt hoang mang vô cùng. Chỉ riêng Vưu Hạ vẫn lạnh nhạt như cũ, hay nói đúng hơn thì anh không có chút hứng thú gì với chuyện này cả. 
Việc ông ta nghiên cứu về một loài hoa lạ hoắc thì có liên quan gì đến việc Sodium nitroprusside dần cạn kiệt? Và chuyện của một tổ chức thì liên quan gì đến ông ta? 
Vưu Hạ ghét nhất là cách nói chuyện úp úp mở mở của Ngụy Kỉ. Lúc nào cũng muốn tỏ ra bản thân xuất chúng hơn người, nhưng thực tế đồng nghiệp trong bệnh viện có mấy ai thật sự nể trọng ông ta? 
Đếm trên đầu ngón tay thì may ra vẫn còn. 
Lúc này, Tưởng Thiên Điểu huých nhẹ vào tay Vưu Hạ, nghiêng đầu nói: “Đến giờ tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra. Hoa ấy thì có tác dụng gì?”
Vưu Hạ ôm hai tay trước ngực, thờ ơ liếc qua màn hình chiếu, nửa đùa nửa thật đáp: “Có khi là chứa Sodium nitroprusside không chừng.”
Một lời bâng quơ vừa ra khỏi cửa miệng lại khiến cho Ngụy Kỉ cười đến hài lòng. Ông ta vỗ tay một tiếng, đưa mắt về phía Vưu Hạ, gửi tặng một lời khen từ đáy lòng:
“Bác sĩ Hạ nói đúng rồi đấy!” 
Ngay khi Ngụy Kỉ dứt câu, các đồng nghiệp khác đều sửng sốt nhìn chằm chằm Vưu Hạ. 
“Không ngờ là chứa Sodium nitroprusside thật.”
“Nhưng làm sao cậu ta biết nhỉ?”
Có một thanh niên đột nhiên chen vào bằng giọng điệu ứa gan: “Chó ngáp phải ruồi.”
“Ha… Cậu quá đáng rồi đó nha, haha…”
“Thiệt tình, cậu ta còn ngồi đây mà…”
Bấy giờ, thanh niên ấy mới nhìn Vưu Hạ, cười cầu tài: “Tôi nói đùa thôi, đừng để bụng nhé.”
Tưởng Thiên Điểu ngồi im ngoáy lỗ tai, mặc dù cô biết đây là loại hành động thô lỗ nhưng mà so với mấy lời bàn tán của bọn người kia thì chẳng là gì cả. Cô khẽ lườm nguýt bọn họ rồi quay sang nhìn người bên cạnh mình. 
“Cậu không định nói gì à?”
Vưu Hạ tỉnh bơ hỏi ngược lại: “Nói gì bây giờ?”
Tần Chính ngồi ở phía đầu luôn im lặng, nhưng ông biết rõ ngữ khí của Vưu Hạ càng thờ ơ lạnh nhạt càng chứng tỏ anh đang tức giận trong lòng. Vì thế ông chủ động lên tiếng, cốt muốn làm dịu đi bầu không khí ngượng ngùng hiện tại. 
“Trước kia nghe bảo cậu từng có đoạn thời gian nghiên cứu về thảo dược, hẳn là đã từng biết qua loài hoa này rồi?”
Vưu Hạ ngồi tựa ra sau ghế, bộ dạng nom rất thoải mái. Anh gác hai khuỷu tay lên tay vịn, lồng hai bàn tay vào nhau, nghĩ ngợi giây lát mới đáp: “Đến đây thì tôi mới sực nhớ, đúng là trước kia có từng đọc qua loài Raillardella này rồi. Nếu tôi không nhầm thì nó là loài hoa mọc ở tận Nam Mỹ?” 
Ngụy Kỉ lập tức gật đầu, nụ cười ngày càng thâm sâu khó lường: “Chính xác. Cậu còn biết gì về nó nữa thì cứ chia sẻ ngay tại đây. Bởi vì chúng ta sẽ cần nắm bắt rõ về nó đấy.”
“Chia sẻ?” Vưu Hạ nhướng mày, tỏ ra kinh ngạc, rồi lại liếc nhìn mọi người xung quanh, cười lạnh hỏi. “Chia sẻ cho ai nghe đây?”
Tưởng Thiên Điểu ngồi bên cạnh nghĩ thầm: Đương nhiên là cho bọn tôi nghe rồi. Nhưng mà giọng điệu của cậu như vậy là có ý gì phải không?
Trong lúc Tưởng Thiên Điểu đang tự suy đoán thì có giọng nói truyền tới từ chỗ ngồi đối diện. 
Vẫn là chàng trai vừa rồi đã nói một câu bông đùa hết sức duyên dáng với Vưu Hạ. Cậu ta chưa bao giờ có thiện cảm với Vưu Hạ cũng vì sự đố kỵ quá lớn của bản thân. 
Nếu như Vưu Hạ ghét cách nói chuyện úp mở, cố tỏ ra thần bí của Ngụy Kỉ, thì cậu ta ghét cái cách Vưu Hạ kiêu ngạo tỏ ra là một người tri thức đầy mình. 
Chia sẻ cho ai nghe đây sao?
Mẹ nó!
Biết thì thưa thì thốt, chứ đừng có giở cái giọng chảnh chó đó ra! 
Thanh niên sầm mặt, có chút khó kiềm chế, cáu kỉnh đáp: “Còn chia sẻ cho ai được nhỉ? Cậu không thấy chúng tôi đang ngồi ở đây à? Thời gian có hạn, đừng lòng vòng nữa, bác sĩ Hạ à.”
Trái với dáng vẻ nôn nóng của đối phương, Vưu Hạ nghiêng đầu, tì huyệt thái dương lên ngón trỏ, ánh mắt nghiêm túc hỏi lại: “Chia sẻ cho cả cậu?” 
Thanh niên bắt đầu nóng máu, cau mày nói: “Tất nhiên!” 
Ngay lập tức, Vưu Hạ chẳng nể tình, nhẹ nhàng phun ra một câu: “Đàn gảy tai trâu.” 
Hết chương 112. 
— 
Lời của Sunqing: Đây là một dự án hư cấu, loài hoa hư cấu, việc thuốc dần cạn kiệt cũng là hư cấu, hy vọng mọi người không đặt nặng tính logic của vấn đề này nha. Thật ra mình có bám sát vào lý thuyết như là định nghĩa của thuốc, cấu tạo của loài hoa thuộc họ Cúc ra sao chứ không hoàn toàn là hư cấu mà không đi tìm hiểu gì đâu hì. Nếu ai có gì chưa hài lòng thì góp ý nhẹ nhàng cho mình nhé. Mình cảm ơn nhiều ạ. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.