Giấy Ngắn Tình Dài – The Cardesiseur [Hệ Liệt 2]

Chương 110: Dành cho cuộc sống an yên của chúng ta thôi




Tất thảy cứ như một giấc mơ, nhưng là giấc mơ của hiện thực. 
Mọi thứ xảy ra có vẻ đường đột, khiến cho đôi bên đều cảm thấy nhất thời hoang mang. Tuy vậy, điều ánh lên trong mắt của bọn họ ngay lúc này không còn là thận trọng và do dự nữa, mà là tình cảm chân thành, quang minh chính đại cũng như cả ngọn lửa dục vọng cắm rễ đáy lòng. 
“Anh muốn biết không?”
“Muốn.”
“Anh chắc chứ?”
“Có lẽ. Có lẽ là… tôi chỉ muốn thử, với Niên thôi…” 
Âm chữ cuối cùng vừa thốt ra, chưa được gãy gọn dứt khoát, Vưu Hạ đã cảm thấy không gian xung quanh bỗng chốc lật nhào. Toàn bộ cơ thể của anh bị Kỳ Họa Niên nhấc bổng, ôm đặt lên bàn bếp. Với phản xạ tự nhiên, anh giật mình vòng tay ôm lấy cổ cậu, hơi thở dồn dập lo lắng. 
Chúng ta… đang làm gì vậy?
Chùm đèn trần trong phòng khách tỏa ra tia sáng nhẹ nhàng, rọi xuống hai bóng người đang dán sát vào nhau đầy thân mật. Làn mi cong dài bồi hồi chớp liên tục mấy cái, hòa cùng ánh sáng phía trên, tạo thành một cái nhìn quá đỗi mê hoặc. 
“Niên… Chúng ta…” Vưu Hạ hạ tầm mắt nhìn đối phương. 
Vòng tay trao cho anh một cái ôm gắt gao mạnh mẽ, Kỳ Họa Niên đứng thẳng người, khuôn cằm hơi nghểnh lên, vừa vặn chạm vào được bờ môi lành lạnh của anh. Sửng sốt hai giây, sau đó anh vội nhắm mắt lại, từ từ nghênh đón nụ hôn dịu dàng của Kỳ Họa Niên. 
Môi lưỡi cả hai mãnh liệt đan cài. 
Kỳ Họa Niên vịn lấy sau gáy Vưu Hạ, tinh tế đẩy lưỡi vào trong, muốn cuốn phăng đi toàn bộ men rượu ở từng ngóc ngách nhỏ bé. Đầu lưỡi Vưu Hạ lành lạnh, mềm mềm, khi bị người kia cuộn lấy, tham lam hôn mút, anh bỗng nhận ra đây là loại hành động nguy hiểm nhất trên đời. 
Mỗi lần bị Kỳ Họa Niên làm như thế, khả năng chế ngự của anh rõ ràng chẳng còn lại bao nhiêu cả. Thậm chí, có giây khắc anh còn mong mỏi và luyến tiếc khi phát hiện nụ hôn sâu sắp sửa kết thúc. 
Một tay chống xuống mặt bàn, tay còn lại anh đưa lên dán chặt vào cần cổ của cậu. Giữa kẽ hở của chiếc hôn có luồng hơi thở nóng rực thoát ra, cùng với giọng nói trầm khàn mê người. 
“Anh… Em sẽ cho anh biết, cảm giác ấy là thế nào…”
“Cảm giác gần gũi với người mình thương sẽ hạnh phúc đến mức nào…” 
“Em sẽ…từ từ để anh cảm nhận, chịu không?”
Kỳ Họa Niên liếm nhẹ viền môi Vưu Hạ, sau đó lướt qua nơi gò má ửng đỏ, vành tai nhạy cảm, gặm cắn không ngừng. Trên người chàng trai mới lớn không có mùi thuốc lá cay nồng, cũng không có mùi men rượu, chỉ là mùi hương dịu ngọt mát lạnh đặc trưng của cậu mà thôi. 
Vưu Hạ nghiêng đầu muốn tránh đi những chiếc răng săn mồi, thế nhưng cả thắt lưng đều bị cậu khống chế chặt chẽ. Anh quay mặt muốn mở miệng nói một lời, cuối cùng vẫn bị đối phương làm cho mất kiểm soát, lời lẽ rành mạch bỗng hóa thành tiếng rên rỉ trầm trầm. 
“Ưm…” 
Đôi môi ấm nóng tiến đến xương quai xanh, mút liếm như muốn cố tình để lại một dấu vết chiếm hữu. Sau đó, cậu đưa tay lần mò gần bả vai của anh, các ngón tay linh hoạt vuốt ve dỗ dành, chẳng bao lâu thì thuần thục cởi bung từng cúc áo sơ-mi trắng. 
Kỳ Họa Niên kéo một bên vạt áo sơ-mi trễ xuống, lộ ra vòm ngực gầy gò trắng nhợt nhạt. Cậu ngừng lại mấy giây, thinh lặng ngắm nghía, rồi thình lình vươn lưỡi liếm mạnh vào hạt châu nhỏ. 
Khoảnh khắc đầu lưỡi ướt át động chạm da thịt khiến toàn thân Vưu Hạ căng cứng. Anh bàng hoàng giữ lấy đầu Kỳ Họa Niên, thảng thốt lên tiếng ngăn chặn. 
“Khoan… Tôi, chưa tắm…Ưm…Niên, đừng…”
Lòng bàn tay rộng lớn có chút thô ráp vuốt ve lồng ngực Vưu Hạ. Ngay khi nghe thấy anh nói, cậu thoáng dừng lại, ngẩng đầu nhìn đối phương. Trong đôi mắt ẩn hiện một sự trưởng thành nhất định. Đồng nghĩa với việc dục vọng của cậu đã bị đè nén quá lâu rồi. 
Đây là thời điểm…thích hợp, đúng chứ?
Kỳ Họa Niên im lặng quan sát Vưu Hạ một lúc, lát sau rướn đầu hôn lên môi anh, tỉ tê: “Không sao đâu. Anh chưa tắm cũng không sao cả mà.”
Liếm nhẹ bên khóe miệng anh, cậu nỉ non: “Anh ơi… Anh thấy thế nào? Khi em hôn anh như thế, anh thấy thích không?”
Anh ơi…
Bất cứ khi nào Kỳ Họa Niên cất tiếng gọi “anh ơi”, Vưu Hạ liền biết bản thân thua triệt để mất rồi. 
Bả vai anh run lên, anh nhắm mắt muốn trấn tĩnh, nhưng khi hé nhìn đối phương thì mọi thứ lập tức quay về như cũ. Móng tay anh ghim sâu vào vai cậu, anh rũ mắt nghĩ ngợi, sau đó chầm chậm gật đầu. 
Cái gật đầu vừa thu vào tầm mắt, Kỳ Họa Niên cong cong môi cười một tiếng thật dễ nghe. Vòng tay ôm lấy đối phương, cậu cúi thấp đầu, gặm cắn xương đòn, thì thầm: “Vậy…chúng ta lên giường nhé?”
Khi nghe thấy lời đề nghị thẳng thắn từ Kỳ Họa Niên, trái tim trong lồng ngực Vưu Hạ chợt nhiên đập mạnh một cái. Ngữ khí mê người hòa lẫn với chút gì đó nỉ non, làm cho toàn thân anh rùng mình, giống như vừa có một cơn sóng khoái cảm ập tới, nhấn chìm anh xuống biển sâu. 
Giây phút cùng rơi xuống giường, hơi thở mãnh liệt của Kỳ Họa Niên vẫn lưu luyến trên môi Vưu Hạ. Lúc này, mọi giác quan trong cơ thể đều như được bộc lộ một cách rõ rệt nhất. Nơi nhạy cảm của hai người chà xát vào nhau đầy vô tình, nhưng đáy mắt lại hiện lên tia xúc cảm hữu ý.
Kỳ Họa Niên vuốt phần mái lòa xòa của Vưu Hạ sang một bên, tay còn lại cậu luồn vào trong lớp áo sơ-mi, các đầu ngón tay quyến luyến quên cả lối về. Áo sơ-mi mở rộng, lộ ra lồng ngực bồi hồi phập phồng chẳng ngừng. Cậu quỳ trên giường, bình tĩnh hạ thấp cơ thể, hôn mút khắp khoang ngực của anh. Mỗi một nơi mà đầu lưỡi lướt qua, mơ hồ lưu lại một đốm lửa tàn rạo rực.
Hương thơm dịu nhẹ của cam thảo trộn lẫn với mùi rượu trên người anh tỏa ra mạnh mẽ, gần như muốn nhiễm vào cả nhiệt độ không khí, lấp đầy gian phòng tràn ngập sự hoan lạc này.
Vưu Hạ nằm đè trên lớp chăn đệm êm ái, tận mắt chứng kiến một chàng trai vừa xa lạ vừa thân thuộc đang thả sức trở thành một con sói hoang, vồ vập, cuồng dã trên người của mình. Anh không thể ngờ được đây là chàng trai ngờ nghệch trẻ con của hơn hai năm trước. 
Rốt cuộc trong suốt hai năm bên cạnh nhau, cậu đã trưởng thành đến nhường nào rồi? 
Trưởng thành như một người đàn ông thực thụ, một người có thể đầu đội trời chân đạp đất, một người luôn khư khư cho rằng mình phải có trách nhiệm với một người đàn ông khác… 
Cậu đã thầm lặng trưởng thành như vậy đấy…
Vì sao anh luôn ở gần nhưng không thể phát hiện ra được?
Giữa những cơn sóng của mơn trớn bủa vây, Vưu Hạ bỗng luồn tay vào mái tóc mềm mượt của đối phương, khiến cho nụ hôn trở nên dang dở. 
Kỳ Họa Niên ngừng lại, ngước mắt nhìn anh, bờ môi thấp thoáng hé mở. 
Vưu Hạ đưa mắt đong đầy tình cảm, rồi anh rướn người dậy, chủ động tìm tới bờ môi của chàng sói hoang ấy. Không phải chỉ hôn lướt qua, mà đây chính là khát khao dục vọng của những người đàn ông.
Anh đặt môi mình lên môi cậu, bắt đầu vụng về liếm mút. Ngay sau đó, cậu thầm cười thành tiếng, có ý dẫn dắt người kia. 
Hai đầu lưỡi linh hoạt quấn chặt lấy nhau cực kỳ ăn ý.
Đến khi tách ra, hơi thở của cả hai bất giác rơi vào hỗn loạn. 
Vưu Hạ ngửa cổ thở hổn hển, suýt nữa không gượng nổi mà ngã xuống giường. Ngược lại, Kỳ Họa Niên bất ngờ nắm tay anh nâng lên, trân trọng hôn qua mỗi đầu ngón tay nhiễm lạnh. Lúc hôn xong, cậu từ từ kéo tay anh đẩy tới một nơi khác ẩn trong bóng tối. 
Một nơi nóng rực, căng cứng, bành trướng… 
Vưu Hạ vô thức rụt tay lại, ngắc ngứ hỏi: “Sao…lại lớn hơn hồi nãy?”
Kỳ Họa Niên vẫn nắm chặt bàn tay người nọ, đồng thời kề môi cắn nhẹ vành tai anh, khàn giọng đáp: “Em động tình rồi.” 
Giọng nói đầy ma lực vấn vít quanh viền tai, làm cho nó nóng dần lên, rồi xâm nhập vào màng nhĩ, vào nơi tận cùng nhất của tâm trí. 
Da thịt anh mơ hồ nổi gai ốc. 
Cảm giác ham muốn này lạ lẫm quá… Giống như… Giống như khi nghe đối phương nói vậy, anh sẽ lập tức bắn ra. 
Không thể nào… Mình bị làm sao vậy?
Tâm trí Vưu Hạ bỗng dưng trở nên hoảng loạn và lo sợ. Dù rằng anh luôn cảm nhận được Kỳ Họa Niên ở sát bên cạnh mình, thậm chí anh còn tin tưởng tuyệt đối vào những hành động chế ngự mãnh liệt của cậu đều là xuất phát từ cảm tình chân thật, nhưng mà…
… Sao anh lại hoảng sợ?
Trong lúc Vưu Hạ thinh lặng, Kỳ Họa Niên vẫn luôn hôn liếm khắp cơ thể anh. Mãi tới khi cậu định luồn tay vào trong quần tây của anh, tìm đến nơi nhạy cảm đang sung mãn thì anh liền ngẩng đầu, lộ ra tia nhìn bàng hoàng lo lắng. 
Kỳ Họa Niên phát hiện, động tác nhất thời khựng lại. 
“Anh sợ ư?” Cậu chạm lên khóe mắt người kia, muốn trấn an. 
Vưu Hạ vẫn chưa trả lời, hàng mi run bần bật thoáng nhắm chặt. Mỗi lần Kỳ Họa Niên dùng môi lưỡi gần kề da thịt của anh, anh đều cảm thấy rất hạnh phúc.
Hạnh phúc đến mức dần nảy sinh một hoài vọng lạ lẫm, anh muốn có tất cả, muốn có được chàng sói hoang trước mặt, muốn cả cuộc sống yên bình chỉ có hai người bọn họ, thậm chí… anh còn muốn khiến cho cậu hạnh phúc giống như vậy, bằng tâm hồn lẫn cơ thể của mình. 
Thú thật, anh không hiểu được suy nghĩ của bản thân. Có lẽ người khác cũng chẳng thể giải thích nổi mớ bòng bong chập chờn trong tâm trí của anh. 
Nhưng mà anh thật lòng ôm lấy hoài vọng như thế. 
Có điều… anh nhận ra mình vẫn chưa thể vượt qua rào cản tâm lý của một năm trước. 
Khoảng thời gian bị giam cầm bỗng chốc quay về, dâng trào, sục sôi thiêu đốt đi toàn bộ khoái cảm hiện tại. 
Vưu Hạ chầm chậm mở mắt, thất thần lên tiếng: “Có lẽ…không được rồi. Tôi, xin lỗi…”
Khoảng không lặng im đến đáng sợ. 
Hai vai Kỳ Họa Niên xụi lơ, cậu rũ mắt ngẫm nghĩ gì đó, rất lâu mới cắn môi bật cười: “Em biết ngay mà. Thật ra, nãy giờ em chỉ muốn xem phản ứng của anh ra sao thôi. Hôm nay tới tận đây là hay lắm rồi. Thật đấy!”
Đoạn, cậu ngẩng đầu, hắng giọng an ủi: “Đừng xin lỗi em như vậy, có gì đâu mà lỗi với phải chứ. Anh chưa sẵn sàng thì chúng ta dừng lại, khi nào anh thấy ổn thì chúng ta sẽ thử một lần nữa.”
“Hãy nhớ là, em luôn ở đây chờ đợi anh, hơn nữa em chấp nhận bên cạnh anh không phải chỉ vì khát khao dục vọng của đàn ông.” 
Nói xong, Kỳ Họa Niên lập tức xuống giường, đứng thêm chốc lát mới mỉm cười, nhắc nhở: “Anh thay quần áo rồi ngủ sớm đi nhé. Em về phòng tắm rửa rồi đi ngủ luôn, mai còn có tiết học sớm.” 
Cửa phòng mở ra rồi đóng lại rất nhanh. 
Cách một bức tường, Vưu Hạ nghĩ mình có thể tưởng tượng ra được bộ dạng chạy trối chết của Kỳ Họa Niên ra sao. Tại sao cậu phải chạy trốn à? Vì cậu sẽ không đời nào để anh chứng kiến ánh mắt hụt hẫng mất mát của mình đâu. 
Ở bên cạnh anh không chỉ vì dục vọng, câu này anh tin. 
Nhưng nói không thất vọng thì quả là nói dối. 
Vưu Hạ trở mình, nghiêng mặt hướng về phía vách tường bên trong. Anh trùm chăn kín người, định sẽ cứ như vậy mà ngủ luôn đến sáng. Ngặt nỗi, căn bệnh sạch sẽ thái quá của anh lại không cho phép, chẳng lâu sau anh đành phải bung chăn, vào phòng tắm thay đồ.
Ở phòng bên cạnh, Kỳ Họa Niên đang để mặc cho nước từ vòi hoa sen xối xả lên người. Cả người đứng im bất động như pho tượng, đôi mắt nhắm nghiền, hai bờ môi mím chặt vào nhau. Hôm nay cậu tắm lâu hơn bình thường, nhưng suốt quá trình ngâm nước ấy, cậu chẳng hề động tay động chân tự thỏa mãn chính mình. 
Đơn giản là vì cậu không muốn nghĩ đến chuyện đó nữa. 
Cảm xúc trôi tuột đi rồi, tức khắc sẽ trở về như cũ mà thôi. 
Mười lăm phút sau, Kỳ Họa Niên khóa vòi sen, cầm khăn lông bản lớn lau khắp người. Khi thay quần áo ngủ xong xuôi, cậu liếc nhìn bàn học bừa bộn sách vở vài giây rồi chợt thay đổi quyết định, xoay gót rời khỏi phòng của mình. 
Đứng trước cửa phòng của Vưu Hạ, Kỳ Họa Niên do dự rất lâu. Cậu không biết mình có nên vào trong kiểm tra hay không, trong lòng lo lắng người kia sẽ vì chuyện khó xử hồi nãy mà mất ngủ. Qua vài lần đi tới đi lui, cuối cùng cậu cũng hạ quyết tâm, khẽ khàng vặn tay nắm, đẩy ra. 
Đèn ngủ hiu hắt soi rõ một chiếc bóng nằm yên trên giường. Xung quanh yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy được hơi thở nhẹ nhàng của anh và bước chân trần của cậu. 
Kỳ Họa Niên tiền về phía cạnh giường, nghiêng đầu thầm lặng quan sát người đang ngủ say. Chăn bông đắp ngang bả vai, khuôn mặt giấu vào gối đầu mềm mại. 
Ngủ thật rồi…
Nhưng thế cũng hay, mình chỉ sợ anh ấy suy nghĩ lung tung rồi không chịu ngủ thôi. 
Chàng sói hoang si tình mải mê ngắm nhìn người thương, ánh mắt vừa an tâm vừa buồn bã. Không lâu sau, cậu quay người, định trả lại khoảng không êm ả cho anh thì bỗng cánh tay bị níu lại.
Kỳ Họa Niên giật mình, ngoảnh đầu nhìn một cái, dấu chấm hỏi hiện đầy trước mặt.
Ơ? Chưa ngủ?
Người trên giường vẫn giữ chặt cổ tay cậu không buông, thì thầm gọi: “Ở lại.”
Kỳ Họa Niên sững giây lát rồi cẩn thận ngồi bên mép giường, dịu dàng vuốt tóc anh: “Sao vậy? Sao còn chưa ngủ nữa?” 
Bấy giờ, Vưu Hạ mới trở mình, đối mặt với Kỳ Họa Niên. Anh mân mê qua từng kẽ ngón tay đối phương, có vẻ nghịch rất thoải mái, ánh mắt vui lên thấy rõ. Đột nhiên cậu cảm thấy vị bác sĩ kiêu ngạo ngày nào đã dần dần thay đổi rồi. Hoặc vốn dĩ anh chính là kiểu người đáng yêu như thế này, chứ không phải là khối băng di động mà mọi người thường thấy. 
Vưu Hạ kéo ngón trỏ của Kỳ Họa Niên, bất ngờ ra lệnh: “Nằm xuống đi.”
Ngay lập tức, chàng sói hoang si tình nằm xuống giường với trái tim đập rộn ràng. 
Hai người xoay mặt nhìn nhau, qua ánh đèn bàn nhạt nhòa, bóng lông mi phản chiếu lên da thịt cũng vô cùng sinh động. Gần nửa đêm, ngoài phố đã yên giấc, chỉ còn sót lại một con mèo lớn nằm cạnh một con sói nhỏ, thủ thỉ tỉ tê với nhau đủ thứ chuyện trên đời. 
“Không giận nữa à?”
“Hờ, em thương còn không hết, sao nỡ giận được.”
“Nói linh tinh là giỏi.”
Kỳ Họa Niên phì cười, một tay gác dưới đầu, tay còn lại thư thái chạm lên tóc đối phương. Giây phút ngọt ngào bình yên này quả thực hiếm hoi, vì đôi khi cậu vướng vào áp lực của học tập đều chỉ có một ước muốn duy nhất. Đó là được nằm cùng người thương, trò chuyện chia sẻ cuộc sống hằng ngày, sau đó sẽ vui vẻ chìm vào giấc ngủ. 
Không ngờ hôm nay cậu lại được bù đắp bằng ước muốn này. 
Tranh thủ khoảng thời gian có thể thoải mái tâm sự, Kỳ Họa Niên chợt hỏi đến chuyện của Huyết tộc. Có những điều mà cậu chưa thể hiểu rõ về ma cà rồng bọn họ. 
“Ma cà rồng các anh có thể uống rượu sao? Trước kia em từng thấy thầy Kiện uống liên hoan với thầy cô trong trường nên không hề để ý tới thân phận của thầy. Nhưng mà em tưởng ma cà rồng thì có thể uống máu thôi.”
“Thật ra gọi là rượu vì nó được lên men như rượu của con người thôi, chẳng qua là thay bằng máu, cho nên chúng tôi mới uống được. Dạo gần đây phía bên nhà họ Vưu đang chuẩn bị cho ra loại máu nhân tạo với số lượng cực lớn để cung cấp cho thần dân trong tộc.”
“Máu nhân tạo ư?” Kỳ Họa Niên ngạc nhiên, tò mò hỏi. “Vị của nó liệu có khác với máu tươi không?”
Vưu Hạ gật gù, giọng điệu bình bình như cũ: “Cũng gần giống, nhưng chắc chắn không thơm ngọt bằng máu tươi được rồi. Tuy nhiên, trong tộc có luật lệ nghiêm cấm giết hại con người, nên chúng tôi phải tự cung tự cấp mà duy trì giống loài.”
“Ra vậy…” Kỳ Họa Niên ngầm nghĩ ngợi rồi chợt hỏi. “Có phải người cho ra máu nhân tạo là… anh Thần không?”
Anh sửng sốt một giây, sau đó liền thừa nhận: “Đúng rồi, chính là anh ấy.” 
Cậu khẽ cười, đâu đó trong đôi mắt toát ra tia ngưỡng mộ: “Anh Thần đúng là giỏi thật. Hình như người trong tộc các anh ai cũng xuất sắc thì phải?”
“Xuất sắc cũng phân biệt chủng loại à?” Vưu Hạ cau mày, gõ lên đầu đối phương giống như anh trai đánh em nhỏ. “Chúng tôi cũng giống như con người các cậu thôi. Chẳng ai sinh ra đã tài giỏi ngay lập tức cả. Ai cũng phải sống, phải phấn đấu, phải trau dồi bản thân mà. Có lẽ một số người sẽ nghĩ rằng loài ma cà rồng vừa sinh ra đã có siêu năng lực, nhưng chẳng ai hiểu được khổ sở mà chúng tôi phải chịu đựng đâu.”
Khổ sở… phải chịu đựng?
Từ giọng nói đến biểu cảm dửng dưng của Vưu Hạ, anh hệt như nhân vật trong truyện tranh, độc mỗi hai màu trắng đen vô cảm. Nhất thời khiến cho trái tim cậu xót xa. 
Những sợi tóc mái mỏng manh phủ xuống chân mày, vô tình che khuất đôi mắt màu sắt nung đối diện. Kỳ Họa Niên nhúc nhích người, điều chỉnh tư thế nằm sao cho dễ chịu nhất. Tiếp đến, cậu duỗi ngón tay, chạm vào sống mũi của đối phương, nhẹ nhàng trượt thẳng một đường xuống tới bờ môi mấp máy. 
“Người khác không hiểu được, thì còn có em mà.” Kỳ Họa Niên mỉm cười yêu chiều, nhìn anh bồi thêm. “Bây giờ thì ngủ thôi, ngày mai ai cũng phải dậy sớm đó.” 
Vưu Hạ ậm ừ gật đầu, sau đó dán sát vào người Kỳ Họa Niên trong vô thức. Hương vị dịu nhẹ của cam thảo phảng phất quanh cánh mũi, anh lén lút hít sâu một hơi. 
“Ngủ cùng nhau thế này hình như rất dễ chịu đúng không?” 
Kỳ Họa Niên tựa cằm lên đỉnh đầu anh, vòng tay qua ôm lấy thắt lưng mảnh mai, vui vẻ đồng ý: “Tất nhiên rồi. Ngủ cùng người mình thương là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trần đời này mà.” 
Cho nên em mới luôn muốn được cùng anh chìm vào giấc ngủ, đến sáng hôm sau mở mắt ra liền có thể nhìn thấy mèo lớn kiêu ngạo mà em thương. 
Vưu Hạ nằm trong lòng Kỳ Họa Niên, rũ mắt thầm nói: “Từ ngày mai sẽ như vậy.”
“Ừm.” Kỳ Họa Niên vốn lơ đễnh, thuận miệng đáp một tiếng.
Vài giây sau, cậu mới chợt phát hiện bản thân vừa bỏ lỡ một điều gì đó cực kỳ quan trọng.
Kỳ Họa Niên sực tỉnh, cúi đầu nhìn anh, hỏi: “Anh à, anh vừa nói gì đó? Anh nói lại em nghe với?”
“Không nghe được à?” Ai đó hờ hững hỏi ngược lại.
Kỳ Họa Niên sốt ruột như ngồi trên bàn chông, gật gù cái đầu: “Vâng, em chưa kịp nghe nữa, anh nói lại đi, nói đi mà…”
“Không nghe được thì thôi. Ngủ đi, mệt rồi…” Ai đó hững hờ tạt một gáo nước lạnh vào nửa đêm.
Gì chứ? Rõ ràng mình nghe thấy cái gì đó liên quan đến…ngày mai sẽ thế nào ấy mà.
“Anh thật sự không nói lại cho em nghe hả?”
“Ừm…” Âm mũi nghèn nghẹt thoát ra.
Kỳ Họa Niên nheo mắt nghĩ ngợi, hồi sau bất ngờ trở mình, chống một tay xuống giường, cười gian manh: “Được rồi, nếu anh không nói… em sẽ cù lét anh cho xem!”
Vừa dứt lời, cậu lập tức ngắm đến vòng eo thon gọn của Vưu Hạ. Có một chuyện mà chỉ mỗi ông trời biết, nơi nhạy cảm nhất trên người anh chính là ở hai bên eo.
Ngay khi ngón tay chạm vào, Vưu Hạ giật nảy, xoay người, đưa tay che chắn trước ngực Kỳ Họa Niên. Ánh mắt vừa bối rối vừa giận dữ.
“Kỳ Chó Con! Cậu dám làm loạn đấy à?!”
“Em dám! Ai bảo anh không chịu nói lại cho em nghe!”
Kỳ Họa Niên nổi máu lì lợm, nhất quyết dồn đối phương vào bước đường cùng. Các đầu ngón tay liên tiếp chạm từ bên xương sườn trượt xuống, chẳng bao lâu từ một bầu không khí đùa giỡn vô tư bỗng hóa thành cảnh tình ái mập mờ.
Lúc này, Kỳ Họa Niên đang nằm phía trên, vây Vưu Hạ vào giữa hai cánh tay. Cậu cúi đầu dịu dàng nhìn anh, hồi sau hạ thấp cơ thể, hôn lên môi người ấy.
“Em yêu anh.”
Vưu Hạ ngượng ngùng hé mắt, ngón tay thon dài vuốt ve hàng mày kiếm của cậu đầy vẻ ve vãn.
“Nếu vậy… Niên phải ở bên cạnh tôi, mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây, biết chưa?”
Như có điều nghẹn ngào, Kỳ Họa Niên thinh lặng nhìn anh rất lâu mà không hề trả lời. Chốc sau, cậu đã thay câu trả lời của mình bằng một chiếc hôn sâu. 
Hai cánh môi hình cung hoàn mỹ trằn trọc lẫn nhau, vô tình khiến cho màn đêm êm đềm như được kéo dài hơn. 
Hạ Hạ của em… 
Chỉ cần là anh muốn, mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây, … em đều sẽ luôn nguyện ý ở bên cạnh anh.
Thế giới ngoài kia đang tồn tại hàng trăm con người nỗ lực không ngừng vì hoài bão của bản thân và em cũng như vậy. 
Em đã dành cả tuổi trẻ của mình để nỗ lực, vậy thì nửa đời sau, em sẽ chỉ dành cho cuộc sống an yên của chúng ta thôi, được không?
Hết chương 110.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.