Giấy Ngắn Tình Dài – The Cardesiseur [Hệ Liệt 2]

Chương 11: Mắng người không văng tục




Bệnh viện Thuần Ái vào mỗi cuối tuần sẽ tổ chức một buổi tọa đàm dành cho bác sĩ ở các khoa đến hội họp để cùng nhau bàn luận về một chủ đề nào đó liên quan đến y học hoặc giúp tìm ra hướng phát triển y học tốt đẹp hơn.
Bình thường người dẫn buổi tọa đàm này sẽ là Phó Viện trưởng Ngụy Kỉ, đôi lúc có thể thay đổi cho bất kỳ vị trưởng khoa nào dày dạn kinh nghiệm.
Ngay khi màn hình trình chiếu nội dung chủ đề ngày hôm nay, mọi người bên dưới cũng bắt đầu xôn xao. Tiếng nói chuyện xì xào len lỏi vào từng ngóc ngách của căn phòng.
Nơi cửa sau của hội trường bất ngờ mở ra, một bóng người thấp thoáng bước vào, cửa phòng chậm rãi đóng lại.
Ngụy Kỉ đang giới thiệu về hai ca phẫu thuật hiếm gặp trong tuần này, màn hình dần dần chuyển sang tiền sử của một bệnh nhân nọ. 
Vưu Hạ nương theo ánh đèn hắt đến, định tìm một vị trí càng xa màn hình càng tốt, nhưng không ngờ sau đó có người thình lình gọi tên của anh. 
“Vưu Hạ, lại đây ngồi đi.” Giọng nói từ tính này truyền tới từ dãy ghế thứ năm bên trái. 
Những người đang ngồi ở gần đó đương nhiên đã nghe thấy lời mời này, ít nhiều cũng ngoảnh đầu muốn nhìn xem “Vưu Hạ” trong lời đồn thổi thật ra trông như thế nào. Vưu Hạ ban đầu chỉ muốn làm một chiếc bóng, lặng lẽ đến lặng lẽ đi, vậy mà bây giờ phải chịu đựng hàng trăm con mắt tò mò đổ dồn về phía mình. 
“Vưu Hạ” trong lời đồn thổi của khoa ngoại tim mạch chính là một người có vóc dáng rất chuẩn, có khuôn mặt rất đẹp trai, có một màu mắt hiếm thấy, tuy nhiên bản tính thì vô cùng kiêu ngạo, luôn đặt mắt trên đầu, chẳng xem ai ra gì. 
Từ lời truyền miệng này truyền đến từng khoa khác nhau trong bệnh viện, rốt cuộc hôm nay bọn họ đã có dịp tận mắt chứng kiến một Vưu Hạ hàng thật giá thật rồi. 
Vưu Hạ đi đến dãy ghế thứ năm, bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh Tần Chính. Những con mắt đang cắm trên người anh cũng dần dần được gỡ xuống. Bọn họ nghiêng người chau đầu vào nhau, thì thầm to nhỏ về vị khách mới đến này. 
Ngụy Kỉ ở phía trên vì mải hăng say diễn thuyết mà không phát hiện đám đông bên dưới đang xôn xao bàn luận việc gì đó, hoàn toàn không còn tập trung vào nội dung trên màn hình nữa.
Vưu Hạ ngược lại chẳng mấy để tâm đến những ồn ào xung quanh. Anh im lặng quan sát ca phẫu thuật vừa hiếm gặp vừa phức tạp thứ hai, đầu mày thoáng nhíu lại. Tần Chính ngồi bên cạnh có vẻ hào hứng hơn, quay mặt nhìn anh một cái rồi nói:
“Không ngờ cậu thật sự đến ngồi cạnh tôi.”
Vưu Hạ không lay động ánh mắt, nhàn nhạt đáp: “Nếu như thầy thích bản thân bị mất mặt thì lần sau em sẽ làm như vậy.”
Tần Chính gượng gạo nở một nụ cười, trong lòng thầm oán giận, vì sao nhà họ Vưu có thể sinh ra một đứa lạnh như khối băng như vậy? Hơn nữa còn không biết cái từ “nể nang” nó viết như thế nào nữa chứ! 
Hội trường của Thuần Ái rất rộng, có sức chứa hơn ba mươi dãy ghế, một dãy kéo dài có thể chứa được đến bảy, tám người ngồi. Hôm nay mọi người đến rất đông đủ, nhưng đông nhất vẫn là khoa tim mạch. 
Tuy nhiên, khoa ngoại tim mạch ngồi bên trái, còn khoa nội tim mạch lại ngồi bên phải. Từ trước đến giờ, mọi người đều biết rõ hai khoa này không hề thích nhau, ngược lại còn rất hay đối đầu với nhau về nhiều khía cạnh. 
Ngày trước, khoa nội tim mạch nổi bật hơn vì bọn họ đã nhanh tay chiêu mộ được một gã “quái vật” sở hữu tài năng trời phú. Có điều, hiện tại tình thế đã thay đổi, cũng vì ngoại khoa tim mạch vừa xuất hiện một viên ngọc xuất chúng hơn người, mang tên Vưu Hạ.
Tưởng Thiên Điểu mặc dù ngồi rất xa nhưng vẫn nhanh nhạy phát hiện ra được sự có mặt của Vưu Hạ. Cô ngoảnh cổ tìm kiếm vị trí của đối phương, sau đó cong khóe môi lên cười thật mảnh. 
Vậy mà cậu ta cũng đến sao? Mình còn tưởng cậu ta không thích chốn đông người chứ nhỉ. 
Ngồi bên cạnh Tưởng Thiên Điểu là bố của cô, Tưởng Nghị. Tưởng Nghị thân là trưởng khoa của khoa nội tim mạch. Ông đã sớm nghe thấy danh tiếng lẫy lừng của Vưu Hạ, không chỉ về thân phận con ông cháu cha mà còn nghe về năng lực kiệt xuất của anh nữa.
Có điều, giống với Tần Chính không thích “gà cưng” của Tưởng Nghị, Tưởng Nghị cũng không ưa Vưu Hạ. Vì thế, trong lòng ông luôn âm ỉ một mong muốn rằng đến một ngày nào đó Tề Cao Vân sẽ đánh bại người họ Vưu này. 
Tưởng Nghị thu hồi suy nghĩ, cất tiếng nói với người ngồi bên phải: “Đối thủ của cậu xuất hiện rồi.”
Đối phương nghe thấy ông nói nhưng không vội phản ứng. Hai tay đặt trên thành vịn, mi mắt rũ xuống, tựa như chìm vào suy tư, hoặc là không hề quan tâm đến đối thủ của mình. 
Tưởng Nghị thấy đối phương không nói gì, bèn tiếp tục gieo rắc hạt mầm đố kỵ vào lòng hắn: “Cậu và cậu ta rất giống nhau, đều là bộ mặt lãnh đạm, đều tài giỏi xuất chúng. Chỉ khác nhau ở chỗ, cậu khổ cực từng bước leo lên chiếc thang, còn nó đã có trực thăng trực tiếp thả người xuống đỉnh thang. Tôi biết cậu rất ghét những con người đi cửa sau như vậy, nên tôi khá là nóng lòng muốn xem cậu đánh bại nó như thế nào.”
Tưởng Thiên Điểu ngồi gần vô tình nghe được, vẻ mặt không hài lòng: “Ba, ở đây là nơi cứu người, sao có thể đem những chuyện đối đầu này ra mà nói được chứ.”
Tưởng Nghị không đoái hoài đến cô, thẳng thừng vứt lời khuyên của cô ra ngoài tai. Tưởng Thiên Điểu cũng thừa biết được ông không xem trọng mình, nên cô đành nén tức giận xuống đáy lòng, nghiêng đầu tập trung nghe Ngụy Kỉ nói. 
Chỉ có người còn lại vẫn im lặng từ đầu chí cuối. Đôi lúc hắn sẽ ngẩng đầu nhìn Ngụy Kỉ một cái, sau đó liền hạ tầm mắt. 
Phía trên, Ngụy Kỉ bất ngờ đổi chủ đề, đặt một câu hỏi: “Đối với những ca phẫu thuật mang tính phức tạp và khẩn cấp, chúng ta không thể di chuyển bệnh nhân tới khắp các phòng chụp chiếu được, vì như vậy vừa tốn thời gian vừa gây nguy hiểm cho bệnh nhân. Vậy thì làm thế nào để chúng ta có thể tiết kiệm được thời gian khám lâm sàng cho họ và dùng số thời gian đó để cấp cứu? Mọi người hãy nêu ý kiến của mình.”
Câu hỏi được đặt ra, cả khán phòng chìm trong yên lặng. 
Ngụy Kỉ đẩy nhẹ gọng kính ánh vàng của mình, kiên nhẫn chờ đợi một câu trả lời thỏa đáng nhất. 
Tần Chính ôm hai tay trước ngực, chân mày nhướn lên, cảm thấy chủ đề này tuy cũ nhưng rất thú vị. Ông quay sang nhìn Vưu Hạ, chỉ thấy anh trầm mặc, hoàn toàn không có biểu hiện muốn trả lời. 
Phía bên kia, Tưởng Thiên Điểu nghi hoặc hỏi: “Hình như vấn đề này từng được nhắc đến rồi đúng không ạ?”
Tưởng Nghị gật đầu. 
Tưởng Thiên Điểu lại hỏi tiếp: “Không lẽ từ lúc đó đến bây giờ vẫn chưa có ai đề xuất được ý kiến gì có khả năng sao?” 
Tưởng Nghị lại gật đầu rồi quay sang hỏi Tề Tân Đỉnh: “Cậu nghĩ sao?”
Tề Cao Vân lúc này mới ngẩng đầu đáp: “Tôi vừa nghĩ đến một cách, sử dụng phòng phẫu thuật tích—“
Ngay lúc đó, từ dãy ghế thứ năm vang lên một giọng nói lãnh đạm rành mạch: “Sử dụng phòng phẫu thuật tích hợp.”
Tề Cao Vân sửng sốt ngừng lại lời nói dở dang của mình, ngoảnh đầu tìm loạn trong đám đông. Theo sau đó, mọi người cũng bắt đầu hướng về phía ghế ngồi của khoa ngoại tim mạch, dường như đã nhận ra được người phát biểu là ai. 
Ngụy Kỉ đứng trên cao nên dễ dàng nhìn thấy đối phương, ông mỉm cười nói: “Mời cậu giới thiệu bản thân và trình bày ý kiến cụ thể hơn.”
Tần Chính tuy không phải là người đứng dậy trình bày, nhưng ông lại cảm thấy hồi hộp khó hiểu. Có lẽ vì gà cưng của nhà mình đột nhiên lên tiếng khiến ông vừa bất ngờ vừa hài lòng. 
Vưu Hạ chậm rãi đứng dậy, để lộ vóc dáng cao ráo mảnh khảnh vừa phải của mình. Đôi mắt màu đỏ tràn ngập tự tin đan lẫn một chút kiêu ngạo chỉ nhìn về phía Ngụy Kỉ.
Khi anh đứng dậy, mọi người ai cũng như cái máy quét, quét từ trên xuống dưới, cuối cùng đều không nhịn được vẻ đẹp nghịch thiên này. Có một số bác sĩ nữ trong lòng đã nổi lên chấp niệm, nhất định muốn theo đuổi anh. 
“Tôi là Vưu Hạ.”
Ngay khi câu này cất lên, một loạt tiếng xì xầm tản ra xung quanh, có trầm trồ cũng có giễu cợt. 
Tề Cao Vân chưa dời tầm mắt, nhìn đến mức muốn đâm thủng một lỗ trên người Vưu Hạ. Tưởng Nghị ngồi bên cạnh tỏ ra thích thú trước màn thể hiện này. 
Đợi khi nồi lẩu bàn tán dần hạ nhiệt, Vưu Hạ mới tiếp lời: “Phòng phẫu thuật tích hợp, hay còn gọi là phòng phẫu thuật Hybrid. Hybrid kết hợp phòng mổ và các phương tiện chẩn đoán hình ảnh tiên tiến như máy chụp mạch, máy chụp cắt lớp, máy chụp cộng hưởng từ, máy chụp mạch máu số hóa xóa nền… Việc kết hợp này sẽ giúp tránh được việc phải vận chuyển bệnh nhân tới các khu vực chiếu chụp khác nhau ở bệnh viện. Điều này thỏa mãn hai điều kiện mà Phó Viện Ngụy vừa nêu, tiết kiệm thời gian và tránh gây nhiễm trùng nguy hiểm cho bệnh nhân.” 
Ngụy Kỉ nhướn nhẹ chân mày, ánh sáng ngược về phía ông cho nên không thể hiện rõ từng biểu cảm trên mặt ông lúc này. Đôi mắt đen láy thấp thoáng một tia sáng đầy ngưỡng mộ. 
“Mọi người nghĩ sao về ý kiến này?”
Khán phòng một lần nữa chìm trong tĩnh lặng. 
Vài giây sau đó, Tề Cao Vân hiếm khi lên tiếng bỗng nói: “Ý kiến của cậu không tồi, nhưng có thể nêu cụ thể hơn những lợi ích khi kết hợp lại được không? Vì người ta có câu, nói thường dễ hơn làm. Chuyện kết hợp đúng là có thể giúp tiết kiệm thời gian, nhưng nếu xét sâu hơn thì chúng ta làm sao để sắp xếp thời gian hợp lý cho từng phòng chuyên môn? Nếu không thể sắp xếp hợp lý và kết hợp nhuần nhuyễn sẽ chỉ gây ra thêm rắc rối, thậm chí chậm trễ dẫn đến tính mạng của bệnh nhân bị nguy kịch.”
Mọi người lúc này chuyển sang Tề Cao Vân, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn hắn. 
Vưu Hạ sau khi nghe xong, lười nhác tặng cho đối phương một cái nhìn rồi mới giải thích tiếp:
“Trong phòng phẫu thuật Hybrid là sự kết hợp giữa môi trường phẫu thuật vô trùng với hệ thống chẩn đoán hình ảnh, tích hợp thông tin hiện đại giúp kết nối phòng mổ với hệ thống thông tin bệnh viện, cho phép các bác sĩ truy xuất bệnh án của bệnh nhân, các kết quả xét nghiệm cận lâm sàng, kết quả chụp chiếu để hội chẩn trước, trong và sau ca phẫu thuật ngay tại phòng mổ. Việc này vốn dĩ không quá phức tạp như mọi người lo lắng, vì chúng ta cần đặt hệ thống camera tích hợp hiện đại. Hệ thống này sẽ giúp các chuyên gia ở bên ngoài theo dõi từng thao tác chi tiết nhất của các kỹ thuật viên và hỗ trợ chuyên môn.”
Dừng một chốc, lần này Vưu Hạ nghiêng mặt nhìn thẳng về phía Tề Cao Vân, nở một nụ cười khó hiểu: “Tôi đã giải thích xong, nếu anh vẫn cảm thấy lo lắng, vậy thì đây chính là biểu hiện của sự nản chí, vốn dĩ chưa thử sao có thể chắc chắn sẽ không thành công?”
Tề Cao Vân nghiêm mặt nhìn đối phương. 
Tưởng Thiên Điểu ngồi gần đó đột nhiên cảm thấy thú vị, từ lúc quen biết Vưu Hạ đến giờ, đây có lẽ là lần hiếm hoi anh trực tiếp đáp trả một ai đó. Có lẽ, Tề Cao Vân trong lòng Vưu Hạ có một vị trí tương đối cao, ít nhất thì ngang tài ngang sức với anh. 
Cuộc chạm trán giữa hai “quái vật” của khoa tim mạch vẫn chưa dừng lại ở đó. 
Vưu Hạ thu lại nụ cười vừa rồi, đáy mắt ẩn hiện sự cao ngạo vốn có của mình, anh bồi thêm một câu cuối cùng: “Nhưng tôi có lời khuyên dành cho anh. Có lúc anh vẫn nên nỗ lực một lần, vì không nỗ lực làm sao biết thế nào là tuyệt vọng chứ?” 
Cả hội trường lúc này chỉ còn sót lại hơi thở của từng người một, là hơi thở mang theo sự căng thẳng tột độ. 
Tưởng Thiên Điểu nghe xong, không thể nhịn được cười một tiếng. Cô không quan tâm Tưởng Nghị vừa nghiêm mặt lườm mình, cứ vậy cong môi đắc ý. 
Quả nhiên là Vưu Hạ, mắng người không văng tục. 
Buổi tọa đàm cứ thế kết thúc trong sự căng thẳng và phấn khích của mọi người. Từng lớp người nối đuôi nhau rời khỏi hội trường. Chẳng bao lâu, xung quanh chỉ còn lác đác vài người, trong đó có Vưu Hạ và Tề Cao Vân.
Tần Chính rời đi trước vì ông có hẹn với một vị bác sĩ nước ngoài. 
Vưu Hạ cài chiếc bút bi lên ngực áo, sau đó xoay người định đi thì sau lưng có người gọi lại: “Cậu là Vưu Hạ?”
Vưu Hạ dừng chân, nghiêng nửa khuôn mặt nhìn đối phương, chân mày rướn lên. 
Tề Cao Vân đi tới gần, chủ động duỗi tay chào hỏi: “Tôi là Tề Cao Vân, chuyên khoa nội tim mạch. Rất vui được biết cậu!”
Vưu Hạ cúi nhìn bàn tay của Tề Cao Vân, đầu mày thoáng chau lại, không bắt tay với đối phương. Vì anh không biết bàn tay kia trước đó đã chạm qua những gì. 
“Tôi là Vưu Hạ, chuyên khoa ngoại tim mạch.” Vưu Hạ nhếch nhẹ khóe môi giới thiệu. 
Tề Cao Vân nhận ra đối phương không có ý bắt tay, bèn cứng ngắc thu tay về. 
“Khi nãy cậu có khuyên tôi một câu, tôi cảm thấy rất thú vị. Vậy cậu đã từng như thế chưa?”
Cậu đã từng tuyệt vọng khi nỗ lực chưa?
Vưu Hạ nheo mắt lại, tiếp nhận câu hỏi của Tề Cao Vân. Hiện tại anh chưa rõ lắm ý tứ của đối phương là thiện ý hay ác ý, cho nên vẫn còn suy ngẫm kỹ càng trong lòng. 
Nhưng Tề Cao Vân có vẻ mất kiên nhẫn liền mỉm cười nói tiếp: “Mà quên mất, một người như cậu làm sao có thể trải qua cảm giác đó được chứ, đúng không?”
Ba tiếng “người như cậu” đầy ẩn ý rạch vào cái tôi của Vưu Hạ. Anh hạ tầm mắt, cười lạnh một tiếng, dường như đã rõ ý tứ của câu hỏi trước đó rồi. 
Tề Cao Vân, tên này chắc chắn thuộc dạng người từng bước cố gắng nỗ lực để thăng tiến. 
Vưu Hạ bỗng cảm thấy chuyện này buồn cười kinh khủng. Anh đút hai tay vào trong túi áo blouse, nhẹ nhàng nhếch mép môi đáp trả:
“Xin lỗi, khi nãy là tôi giới thiệu còn thiếu. Tôi là Vưu Hạ, chuyên khoa ngoại tim mạch, sau này còn là Viện trưởng của Thuần Ái.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.