Giảo Phụ

Chương 60:




Những người tới chúc thọ hôm nay, đều là quan viên ngũ phẩm trở lên, những quan viên phẩm cấp thấp kia, căn bản không đến được đạo quan.
Chức vị nữ Bảng nhãn trên danh nghĩa của Chân Ngọc, tuy là chức không có thật, phẩm cấp vừa hay là ngũ phẩm, bởi vậy có thể theo Vương Chính Khanh tới.
Chúng quan viên đau khổ chờ bên ngoài, chỉ chờ gặp Hoàng đế một lần, không ngờ nội thị truyền lời ra, lại muốn triệu kiến Vương Chính Khanh và Chân Ngọc.
Từ lúc Chân Ngọc đi vào, chúng quan viên thật ra thì đã có chút ghé mắt rồi, đến khi nghe được Hoàng đế triệu kiến, trong lòng càng thêm chắc chắn, a, vị nữ Bảng nhãn này có thể lọt vào mắt hoàng thượng, xem ra không đơn giản đâu!
Chân Ngọc hôm nay mặc quan bào Hoàng đế ban tặng, chỉ là dung nhan nàng xinh đẹp, tuy mặc quan bào cũng không che giấu được tư thái yểu điệu, đứng lẫn trong đám người, cực kỳ bắt mắt.
Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc hào phóng tự nhiên trong khi đám người kia đang nhìn, trong bụng cũng có hư vinh, Bảng nhãn gia của chúng ta, ngày trước cũng tốt, hiện tại cũng tốt, luôn khiến cho người nghiêng mắt nhìn.
Vương Chính Khanh và Chân Ngọc theo nội thị đi vào, đi tới một lầu các trong đạo quan, chờ ở phòng ngoài, đợi nội thị đi vào bẩm báo, nghe được tiếng truyền cho phép, lúc này mới cất bước đi vào.
Đường Tập Võ xem kịch, thấy nội thị dẫn vào một đôi bích nhân mặc quan bào, đợi sau khi họ tự báo tên, rồi hành lễ, lúc này mới bảo bọn họ đứng dậy, nhất thời nhìn Chân Ngọc, cười hỏi: "Quan bào vừa người không?"
Chân Ngọc thấy Đường Tập Võ hỏi thăm, lá gan lớn hơn nói: "Quá vừa người rồi, rất giống quan bào vị nữ Bảng nhãn mặc trong kịch bản thần viết, ngay cả chỗ tay áo này, cũng giống trong kịch bản miêu tả, nhiều hơn một đường hoa văn, bắt mắt hơn quan bào kiểu nam của nước ta."
Đường Tập Võ vừa nghe liền cười ha ha, "Đây chính là ý của trẫm cho người của phủ Nội Vụ cố ý dựa theo kịch bản để làm ra quan bào Bảng nhãn."
Chân Ngọc ngẩn ra, vị hoàng đế này cũng thật rỗi rãnh mà. Chỉ là, có thể bỏ bê triều chính cho ba đứa con trai giám thị, mình chạy tới đạo quan làm loạn, đương nhiên không thể có suy nghĩ như người thường được. Nghĩ xa một chút, hôm nay chủ yếu muốn làm cho vị hoàng đế này vui vẻ, có được thứ muốn có, những cái khác không nên suy đoán nhiều.
Đường Tập Võ lại nói: "Bảng nhãn có tâm tư tinh tế, kịch bản viết rất được, nặn ra Độ Tiên Bàn và Phi Thiên Đỉnh, cũng rất tinh xảo. Người đâu, ban thưởng cho Bảng nhãn một cái mâm vàng cùng một các đỉnh vàng."
Chân Ngọc vội tạ ơn.
Nội thị nhanh chóng viết lại, chỉ chờ Chân Ngọc trở về phủ, quà ban thưởng sẽ đem qua đó.
Đường Tập Võ lại ban ghế ngồi Vương Chính Khanh và Chân Ngọc, để cho bọn họ ngồi xuống cùng xem kịch.
Vương Chính Khanh và Chân Ngọc lại tạ ơn, nhất thời ngồi xuống, chỉ nhìn Cửu Giang vương một cái, thấy Cửu Giang vương khẽ gật đầu, hai người liền thở phào nhẹ nhõm, xem ra mưu kế hôm nay, cũng sẽ không thất bại mới phải.
Chân Ngọc viết kịch bản mới, tên là 《 Bát Tiên quá hải 》, đại ý là tám vị người phàm tu đạo, cuối cùng mượn pháp bảo trong tay, vượt qua biển rộng, trở thành thần tiên.
*Bát tiên gồm Trương Quả Lão, Lã Động Tân, Hà Tiên Cô, Hán Chung Ly, Hàn Tương Tử, Thiết Quải Lý, Lam Thái Hà và Tào Quốc Cữu.
Đường Tấn Minh và Đường Tấn Sơn xem kịch, rồi lại nhìn thọ lễ Chân Ngọc dâng lên một chút, trong lòng biết phong quang của hôm nay, tuyệt đối là Chân Ngọc chiếm hết, bọn họ chỉ có thể xếp sau. Nhất thời cũng thầm liếc Cửu Giang vương, hận không thể xé xác hắn ra được, khá lắm Lão Cửu, lần trước nghĩ cách lấy được lòng phụ hoàng giao binh quyền Kinh Thành vào tay ngươi, lần này lại giở trò, không biết muốn mưu đồ thứ gì trong tay phụ hoàng nữa?
Công chúa An Tuệ xem kịch, lại nổi lên hứng thú với Chân Ngọc, Chân thị này, ngôn hành cử chỉ giống như Chân Bảng nhãn trước kia, văn phong cũng giống đến bảy tám phần, cũng làm người khác để ý, nếu nàng không phải phu nhân Vương Chính Khanh, không thể thiếu. . . . . . , chỉ là nàng thân phận như vậy của, cũng không dễ cướp về.
Diễn trong chốc lát, tám người phàm lộ diện, tự tu luyện pháp bảo của mình, muốn dùng pháp bảo vượt qua biển. Pháp bảo của họ không giống nhau, pháp bảo trong tay một vị là Độ Tiên Bàn, còn pháp bảo của một người là Phi Thiên Đỉnh, hai pháp bảo này lại giống như đúc với thọ lễ Chân Ngọc dâng lên— Độ Tiên Bàn và Phi Thiên Đỉnh.
Đường Tập Võ ngạc nhiên nhìn lễ thọ một chút, lại nhìn Độ Tiên Bàn và Phi Thiên Đỉnh kịch tử (người diễn kịch) cầm trên tay, hỏi "Là giống nhau sao?"
Cửu Giang vương vội đáp: "Cái kịch tử cầm, là bàn và đỉnh khắc từ gỗ, không phải nặn ra từ đất ngũ sắc."
Đường Tập Võ cười gật đầu nói: "Thú vị!"
Cửu Giang vương nhân cơ hội bẩm: "Phụ hoàng, hiện nay nhi thần kinh doanh khai thác mỏ khoáng tử sa, nung gốm, chỉ là cái này lại có chút xung đột với quyền kinh doanh quản lý đồ sứ của hoàng muội, đến khi muốn đem chuyện khoáng tử sa vào tay hoàng muội, lại sợ hoàng muội là nữ tử, giám sát quá nhiều chuyện, quá khổ cực. Hơn nữa mấy đại sư làm gốm chỗ nhi thần, lại một lòng đi theo nhi thần, nhất thời lại không tiện làm."
Đường Tập Võ thanh tu trong qua đạo, không thích người khác lấy chuyện vụn vặt tới làm phiền hắn, chỉ là lúc này đang vui vẻ, lại đáp: "Đã như vậy, sẽ giao quyền kinh doanh đồ gốm trong tay An Tuệ cho con, để cho con quản lí toàn bộ chuyện đồ gốm và ấm tử sa là được."
"Tạ phụ hoàng!" Cửu Giang Vương đại hỉ, tảng đá trong lòng rơi xuống đất, nhất thời âm thầm bội phục Vương Chính Khanh và Chân Ngọc, một màn kịch, một bàn một đỉnh, liền đoạt được quyền kinh doanh đồ sứ trong tay công chúa An Tuệ, thật sự là cao chiêu.
Đường Tấn Minh và Đường Tấn Sơn nghe thấy lời của Cửu Giang Vương, đã cảm giác không ổn, đợi đến khi nghe thấy giao quyền kinh doanh đồ gốm vào tay hắn, không khỏi kinh hãi, Cửu đệ đã nắm giữ binh quyền kinh thành, lại thêm quyền kinh doanh đồ gốm, binh quyền tài quyền đều trong tay hắn, chức vị thái tử này, người khác còn đoạt được sao?
Công chúa An Tuệ đầu tiên là ngạc nhiên, tiếp đó là tức giận, cái gì? Để bản công chúa giao quyền kinh doanh đồ gốm ra? Nàng chưa kịp mở miệng, lại thấy Đường Tập Võ quét mắt tới đây, nhất thời nhớ tới người phụ hoàng này hiện nay dù thanh tu trong đạo quan, tính tình chuyển biến tốt hơn một chút, ngày trước cũng là một người không cho người khác phản bác, nếu giờ mình mở miệng phản bác, cũng sẽ không chiếm lại được, bởi vậy lại im lặng, trong bụng căm hận không thôi.
Vương Tuyên mặc dù cũng tới chúc thọ, nhưng không được triệu kiến, chỉ ở bên ngoài khấu đầu chúc thọ, liền đợi ở bên trong phòng bên cạnh uống trà, bởi vậy nghe được Hoàng đế triệu kiến Vương Chính Khanh và Chân Ngọc, nhất thời mừng thầm, chỉ chờ họ ra mới hỏi ngọn ngành.
Ông đợi mãi, cũng là đợi hơn một canh giờ, mới thấy Vương Chính Khanh và Chân Ngọc ra ngoài.
Một nơi khác, lại có nội thị ra ngoài kêu chúng quan viên giải tán, nói hoàng thượng muốn thanh tĩnh, không có thời gian gặp bọn họ, để họ sớm trở về thành, phụ trợ ba vương gia làm việc cho tốt.
Vương Tuyên không nhìn ra đầu mối trên mặt Vương Chính Khanh và Chân Ngọc, nơi này lại lắm thầy nhiều ma, tự nhiên sẽ không hỏi nhiều, đoàn người không nhanh không chậm trở về phủ.
Đợi về phủ, vào thư phòng ngồi xuống, lúc này Vương Tuyên mới hỏi: "Như thế nào rồi?"
Vương Chính Khanh thở dài một hơi, mới nói ra chuyện gặp hoàng đế, nói tiếp: "Lúc này giúp vương gia đoạt được quyền kinh doanh đồ gốm, vấn đề tài chính được giải quyết, vương gia như hổ thêm cánh, cũng không cần sợ công chúa An Tuệ nữa."
Vương Tuyên thở phào nhẹ nhõm, chuyển sang nói với Chân Ngọc: "Lần này, Ngọc nương có công lớn."
Chân Ngọc còn mặc quan bào, nhất thời suy nghĩ về trong phòng thay y phục, liền nói với Vương Tuyên một tiếng, xin cáo từ trước, để cha con bọn họ trong thư phòng nói chuyện.
Lập Hạ và Bán Hà đã sớm chờ ở ngoài cửa, thấy Chân Ngọc ra ngoài, một trái một phải tiến lên đỡ, lặng lẽ cười nói: "Tam phu nhân mặc quan bào vào, vô cùng uy phong! Nếu không biết Tam phu nhân chính là nữ tử, nhìn thấy dáng vẻ này của Tam phu nhân, thiếu nữ xinh đẹp đều sẽ động lòng."
Chân Ngọc không từ thú vị họ nói: "Nói như vậy, các ngươi động lòng?"
"Bọn nô tỳ thật không có động lòng, chỉ sợ Chu di nương động lòng." Lập Hạ nửa đùa nói: "Tam phu nhân dậy sớm ra cửa, Chu di nương len lén ở cửa tiễn, cũng không phải là si ngốc nhìn sao?"
Chân Ngọc đùa với hai nha đầu, nhất thời trở về phòng, thay quan bào, lúc này mới thả lỏng một chút, bận sai người chuẩn bị nước tắm rửa, giọng điệu thở dài nói: "Tuy là hoàng thượng ban thưởng yến tiệc, nào dám ăn cái gì? Ngay cả trà cũng không dám uống. Giờ thì đói rồi."
Lập Hạ cười nói: "Lão phu nhân đã chuẩn bị tiệc rượu, chốc nữa đương nhiên muốn chúc mừng Tam gia cùng Tam phu nhân lập công, lúc nãy còn có nha đầu bên cạnh lão phu nhân tới hỏi thăm Tam phu nhân thích ăn món gì!"
Chân Ngọc tắm rửa xong, vừa mặc xong xiêm áo, lại có nha đầu tới đây bẩm: "Tam phu nhân, người của vương phủ tới, cũng là vương gia mời Tam gia và Tam phu nhân qua phủ dự tiệc."
Vào lúc này, người của vương phủ cười nói với Vương Chính Khanh: "Vương Gia cho mời Trạng Nguyên gia và Bảng nhãn gia đến vương phủ, có chuyện quan trọng thương lượng, hơn nữa tối nay vương phủ mở tiệc, muốn mời Trạng Nguyên gia và Bảng nhãn gia ngồi ở vị trí công thần."
Vương Chính Khanh còn tưởng rằng Cửu Giang vương ở lại tiệc rượu trong đạo quan, nhất thời không về được, tiệc chúc mừng gì đó, còn phải dời sang ngày mai, không ngờ Cửu Giang vương trở về nhanh như vậy. Bởi vậy nói: "Vậy chờ một lát, đợi chúng ta đổi y phục, lập tức qua đó."
Chân Ngọc biết được lại phải dự tiệc, cũng không dám để bụng không đi, ăn chút điểm tâm lót dạ, súc miệng, lúc này mới thay quan bào, theo Vương Chính Khanh ra cửa.
Hôm nay Cửu Giang vương giành được quyền kinh doanh đồ gốm, vừa nghĩ tới binh quyền trong tay, tài quyền cũng giữ một phần, chỉ cảm thấy chuyện lớn sắp thành, khi trở về phủ, một chút mừng rỡ cũng không che giấu được. Đợi khi biết Vương Chính Khanh và Chân Ngọc tới, hắn đích thân ra ngoài đón, dẫn bọn họ vào trong phòng khách.
Chúng mưu sĩ đã chờ trong sảnh, thấy được Vương Chính Khanh cùng Chân Ngọc đi vào, tất nhiên rối rít cười bái kiến, nhất thời lại thở dài nói: "Trạng Nguyên gia lợi hại, Bảng nhãn gia càng lợi hại hơn, vừa ra tay đã không giống người thường, nhất cử giành được quyền kinh doanh đồ gốm cho vương gia."
Cửu Giang vương thấy người đã đông đủ, liền vỗ vỗ tay cười nói: "Hôm nay bổn vương tuyên bố, Bảng nhãn gia về sau cũng sẽ là mưu sĩ trong vương phủ, sẽ giúp bổn vương mưu sự."
Chân Ngọc vừa nghe, vui mừng khác thường, vội vàng nói cám ơn.
Vương Chính Khanh cười nhìn Chân Ngọc, Ngọc nương tuy là nữ tử, rốt cuộc vẫn có thể mở ra khát vọng rồi.
Trong yến tiệc, trừ Cửu Giang vương, tất cả đều là mưu sĩ trong vương phủ. Chân Ngọc lẫn ở trong đó, nghe chúng mưu sĩ nói chuyện, đột nhiên có cảm giác hoảng hốt.
Ngày trước, giống như đã từng ngồi chung bàn ăn cơm, ngồi chung bàn nói chuyện, ngồi chung bàn ăn mừng.
Vương Chính Khanh thấy vẻ mặt Chân Ngọc không bình thường, lặng lẽ hỏi "Sao thế?"
Chân Ngọc lên tiếng: "Tam lang, hình như ta nhớ ra cái gì, chỉ là không rõ ràng."
Vương Chính Khanh im lặng trong chốc lát, tuy nói mình không hy vọng Ngọc nương khôi phục trí nhớ quá sớm, nhưng. . .
Tiệc được một nửa, Chân Ngọc liền nói có chút say, đứng dậy ra bên ngoài tản bộ.
Vương Chính Khanh không yên lòng về nàng, đi theo ra ngoài, kéo tay của nàng nói: "Lúc trước Ngọc nương đã từng tới vương phủ, sau khi mất trí nhớ, cũng là lần đầu tiên tới đây, cần phải xung quanh đi một chuyến?"
Chân Ngọc gật đầu nói: "Xin Trạng Nguyên gia dẫn đường."
Vương Chính Khanh nhìn Chân Ngọc một cái, nhất thời dẫn nàng đi dạo trong phủ, chỉ điểm: "Chỗ này, lúc trước là nơi đệ đệ của Chân Thạch, Chân Bảng nhãn thích ngồi nhất, chỗ này, là giàn dưa Chân Bảng nhãn thích nhất, còn có nơi kia, là nơi Chân Bảng nhãn. . . . . ."
Chân Ngọc nhìn các nơi, luôn có cảm giác quen thuộc, nhất thời ngừng bước chân nói: "Tam lang, chàng nói cho ta một chút chuyện của Chân Bảng nhãn đi!"
Vương Chính Khanh đưa tay vuốt ve mặt Chân Ngọc, kéo nàng vào trong một đình các ngồi, nói đến đủ chuyện của Chân Bảng nhãn lúc trước, chưa dứt lời nói tiếp: "Hắn tài mạo song toàn, trí kế vô song, sau khi mất, ta cũng là nhơ mãi không quên, không thể quên được. Sau này. . . . . ."
Chân Ngọc cười nói: "Nghe giọng điệu này của Tam lang, ai không biết, còn tưởng rằng chàng ái mộ Chân Bảng nhãn!"
Mặt Vương Chính Khanh nóng lên, nắm chặt tay Chân Ngọc, trong bụng nói: ta thật sự ái mộ hắn!
Hai người vừa nói chuyện, lại đứng lên, đi qua một chỗ ngoài thư phòng, đều ngừng bước chân.
Vương Chính Khanh thấy đèn lồng trắng ngoài thư phòng đã được lấy xuống, không hề còn thê lương nữa, nhất thời cảm thán, chỉ chỉ thư phòng nói: "Chỗ này, là thư phòng ngày trước Chân Bảng nhãn làm việc, nay cũng là bỏ trống ."
Chân Ngọc đứng ở ngoài thư phòng, yên lặng một hồi lâu, đột nhiên nói: "Tam lang, hình như ta lại nhớ ra cái gì đó, cố gắng ngẫm nghĩ, nhưng một chút ấn tượng cũng không có."
Vương Chính Khanh vỗ vỗ lưng của nàng nói: "Trời tối rồi, chúng ta đi thôi!"
Chân Ngọc đứng bất động, trong đầu một mảnh hỗn độn, mờ mịt ngẩng đầu lên nói: "Rốt cuộc ta là ai đây?"
Vương Chính Khanh kéo Chân Ngọc vào lòng, dịu dàng nói: "Nàng là người ta yêu!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.