Giảo Phụ

Chương 48:




Vương Chính Khanh tiến lên trước nửa bước, đưa tay phủ lên vai Chân Ngọc, ánh mắt tĩnh mịch, khóe môi cười tà, tự cho là sắp đắc thủ.
Nháy mắt sau đó, Chân Ngọc một huơ quyền ra, nện trên sống mũi Vương Chính Khanh, lại bởi vì dưới đất có nước, nền nhà trơn, Vương Chính Khanh bị một đập như vậy, thêm trượt nữa, "Ầm" một tiếng, liền ngã xuống đất, buồn buồn kêu một tiếng.
"Ngọc nương!" Vương Chính Khanh rống lên một tiếng, khó nhịn trên người tiêu tan một chút, vừa nghi ngờ vừa tức giận, "Nàng lại đánh người?" Chẳng lẽ nàng khôi phục trí nhớ?
Chân Ngọc vừa ra một đấm, cũng ngây dại, thấy Vương Chính Khanh bò dậy căm tức nhìn nàng, không khỏi lẩm bẩm nói: "Ai bảo chàng cười đến đê tiện, không nhịn được liền muốn đánh chàng một quyền đấy!"
Đám người Hồ ma ma chờ ở ngoài cửa, nghe thấy bên trong đầu tiên là yên lặng không một tiếng động, đột nhiên"Ầm" một tiếng, lại thêm một tiếng gào lớn của Vương Chính Khanh, không khỏi kinh hãi, hô: "Tam gia, Tam phu nhân!"
Vương Chính Khanh nhanh chóng tỉnh táo lại, nếu là dễ dàng đắc thủ, nàng đã không phải là Chân Bảng nhãn rồi, không cần phải nóng lòng trong lúc nhất thời, bởi vậy chỉnh trang lại xiêm áo, hít một hơi thật sâu, đi tới mở cửa để đám người Hồ ma ma đi vào, bản thân hắn thì bước ra ngoài, chạy thẳng tới thư phòng tạm thời.
Vương Chính Khanh dạo bước trong thư phòng, nhớ lại quá trình giúp Chân Ngọc tắm rửa, chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, bất đắc dĩ uống hai ly trà nguội, mới bình tĩnh lại.
Ngọc nương, Ngọc Lang, có một ngày, nhất địn sẽ thu thập nàng một phen!
Sau đó, tự có ma ma bưng nước vào cho Vương Chính Khanh tắm rửa, lại bưng cơm qua hầu hạ hắn ăn.
Vương Chính Khanh cơm nước xong, kêu Chương Phi Bạch vào thương nghị một số chuyện, lại phân phó nói: "Công chúa An Tuệ nếu có thể an bài tai mắt vào vương phủ, không chừng còn có thể an bài khác tai mắt trong phủ ta, ngươi hãy tra xét kỹ càng lai lịch đám người nha đầu ma ma trong phủ, còn có, Điền Loan Loan vốn xuất thân là ca cơ của Trích Nguyệt lâu, người đứng sau Trích Nguyệt lâu này cũng là công chúa An Tuệ, không chừng Điền Loan Loan chính là người của công chúa An Tuệ, ngươi cũng nên tra xét nàng kỹ càng."
Chương Phi Bạch kinh hãi, sắc mặt hoàn toàn thay đổi rồi, lúc trước mình đã giúp Điền Loan Loan, chính là một thời gian trước, Điền Loan Loan còn sai nha đầu của nàng ta tới tìm mình, muốn mình giúp nàng một lần nữa, lúc ấy mình không đồng ý ngay, chỉ nghĩ có cơ hội thì giúp, nếu Điền Loan Loan thật sự là người của công chúa An Tuệ, một khi xảy ra chuyện gì, mình tất nhiên cũng không tránh khỏi bị hiềm nghi, chỉ có thể rời khỏi Trạng Nguyên gia. Người hắn đổ mồ hôi lạnh, Điền Loan Loan, quả thật phải tra xét kỹ càng.
Một nơi khác, Chân Ngọc uống thuốc xong, liền nằm dài trên giường, nhất thời không ngủ được, chỉ kéo Hồ ma ma nói chuyện, hỏi chút chuyện trước kia, lại thăm dò nói: "Ta và Tam gia, trước kia rất ân ái sao?" Người ta chỉ là mất trí nhớ, cũng không phải là mất trí, chút sơ hở kia, sao lại không nhìn ra được?
Hồ ma ma cuối cùng không muốn lừa gạt Chân Ngọc, nhỏ giọng nói: "Lúc ấy Tam gia bất đắc dĩ cưới Tam phu nhân vào cửa, vào cửa trọn một năm, cũng không nghỉ ngơi trong phòng phu nhân, chỉ thanh coi chừng (thứ lỗi ta không hiểu nên để nguyên). Phu nhân vì thế đã khóc qua náo qua, thêm bệnh nặng qua một trận. Lần đó sau khi khỏi bệnh, phu nhân không hề khóc náo nữa, Tam gia ngược lại chịu hạ cố, thỉnh thoảng tới ngồi một chút, quan hệ dần dần hòa hoãn. Tới lần lên am Kim Sa ở này, Tam gia đối xử với phu nhân, lại là cực tốt rồi."
Chân Ngọc chợt hiểu, gật đầu nói: "Nói như vậy, quan hệ nam nữ đều là một tiến một lùi, ta tiến rồi, hắn liền lùi, ta lùi rồi, hắn lại tiến?"
Hồ ma ma kinh ngạc nói: "Nói ra cũng có chút giống. Ngày trước Tam phu nhân nghĩ mọi cách lại gần Tam gia, Tam gia đâu chịu cho mặt mũi? Sau lại tìm mọi cách từ chối Tam gia, Tam gia lại nghĩ mọi cách muốn tới gần."
Chân Ngọc trầm tư một hồi hỏi "Lúc đầu khi Tam gia lấy ta vì sao là bất đắc dĩ?"
Hồ ma ma đang không muốn nói, thấy ánh mắt Chân Ngọc sáng quắc, đành phải nói ra chuyện Bạch Cốc Lan, lại nói: "Lần đó Tam phu nhân thắng được trà Vân Vụ của miếu Thanh Phong, còn bị Tam gia cầm đi lấy lòng, cho Bạch Cốc Lan một hộp. Tam phu nhân biết, giận đến đau ruột gan."
Chân Ngọc cau mày nói: "Tam gia thật đúng là. . . . . ."
Hồ ma ma vội vàng bổ sung nói: "Tam gia hiện nay đã quay đầu lại, chỉ một lòng đối tốt với Tam phu nhân, chuyện quá khứ, Tam phu nhân không cần để ở trong lòng nữa."
Chân Ngọc yên lặng suy nghĩ, sau một hồi nói: "Ma ma, ta muốn ngủ, bà cũng đi xuống nghỉ ngơi đi!"
Hồ ma ma thấy Chân Ngọc buồn ngủ, liền hạ màn, cẩn thận dém lại, lúc này mới khép cửa phòng đi ra ngoài.
Sáng sớm ngày hôm sau, lại có Chân Thạch đưa Kiều thị cùng một trai một gái tới thăm Chân Ngọc, bởi vì thấy Chân Ngọc tỉnh lại, Kiều thị thiếu chút nữa vui quá mà khóc, gạt lệ nói: "Ngọc nương hôn mê mấy ngày liền, làm chúng ta lo lắng quá. Ngay cả Nguyên Gia và Nguyên Phương, cũng vẫn luôn hỏi, hỏi cô cô lúc nào sẽ tỉnh lại!"
Chân Ngọc vừa thấy Nguyên Gia và Nguyên Phương, đã là vẫy hai đứa đi qua, một tay ôm một đứa, để chúng ngồi bên cạnh mình, tỉ mỉ hỏi tên cùng tuổi, lệnh Lập Hạ đưa hà bao cho hai đứa nhỏ.
Chân Thạch và Kiều thị biết được hiện nay Chân Ngọc đã mất trí nhớ, không khỏi thở dài, an ủi: "Chỉ là tạm thời mất trí nhớ, một ngày nào đó có thể nhớ lại, không cần phải quá lo lắng."
Vương Chính Khanh biết được Chân Thạch tới, liền sai người mời hắn đến thư phòng nói chuyện. Cũng là để cho hắn đi theo làm việc bên mình, đến lúc đó giúp đỡ chuyện khai thác bùn tử sa.
Chân Thạch vừa nghe liền mừng rỡ, có thể đi theo làm việc bên cạnh Vương Chính Khanh, đó là tiền đồ vô lượng, nhất thời xoa xoa tay nói: "Được Trạng Nguyên gia coi trọng, đương nhiên sẽ toàn tâm toàn ý làm việc. Chỉ là, hiện nay ta vẫn còn làm tiên sinh kế toán trong cửa hàng của Ngọc nương, phải thương lượng với Ngọc nương một tiếng rồi nói."
Vương Chính Khanh gật đầu một cái, nói tiếp: "Lúc trước nghe Ngọc nương nói, cũng là muốn kết bái thành huynh muội với huynh?"
Chân Thạch lên tiếng: "Ngọc nương nói muốn cùng Trạng Nguyên gia thương lượng trước đã, nếu Trạng Nguyên gia không có ý kiến, sẽ cùng ta kết bái. Ta cũng biết, đây là với cao, nhưng lúc ấy Ngọc nương vô cùng chân thành, hơn nữa ta lại có cảm giác sâu sắc ngôn hành cử chỉ của muội ấy rất giống Ngọc Lang nhà ta, liền không đành lòng phật ý tốt của muội ấy. Nếu Trạng Nguyên gia cảm thấy không ổn, chuyện này không nhắc tới là được."
Vương Chính Khanh nói: "Ta không phải ý này. Hiện nay Ngọc nương mất trí nhớ, đang cần có người thân cận qua lại nhiều hơn, huynh là đại ca của Chân Bảng nhãn, với Ngọc nương mà nói, cũng bằng với đại ca của nàng rồi, chuyện kết bái, cũng muốn chọn ngày tiến hành cho sớm."
Chân Thạch có chút ngoài ý muốn, nhất thời lại hạ quyết tâm, nhất định phải làm việc thật tốt cho Vương Chính Khanh, lại cố gắng vươn lên, làm một đại ca tốt sau lưng Chân Ngọc nương.
Sau khi Chân Thạch và Kiều thị cáo từ, am Kim Sa lại có một đám nhân mã nữa tới thăm, là Chu Hàm Xảo và Hạ Sơ Liễu.
Nghe nói Chân Ngọc tỉnh lại, Chu Hàm Xảo và Hạ Sơ Liễu vui mừng, tới sớm không bằng tới đúng dịp, vừa đúng lúc phu nhân tỉnh lại, cũng không uổng khổ tâm họ cầu xin lão phu nhân, đặc biệt ra cửa tới thăm.
Chân Ngọc đang buồn bực, nhìn thấy rèm được vạch ra, hai nữ tử như hoa như ngọc đi vào, hai mắt nhất thời tỏa sáng, trái tim vui mừng, hỏi Hồ ma ma nói: "Hai vị này là?"
Hồ ma ma vội vàng giới thiệu: "Vị này là Chu di nương, vị này là Hạ di nương, đều là thiếp thị của Tam gia."
A, thiếp thị của Tam gia, đương nhiên cũng là thiếp thị của ta. Chân Ngọc gật đầu, kêu Chu Hàm Xảo và Hạ Sơ Liễu ngồi ở bên cạnh, lại sai người bưng trà.
Chu Hàm Xảo và Hạ Sơ Liễu nghe được chuyện Chân Ngọc tạm thời mất trí nhớ, đương nhiên an ủi một phen, khi thấy Chân Ngọc vẫn thương yêu họ như ngày trước, nhất thời thở nhẹ một hơi, phu nhân vẫn thân thiện như vậy, cũng khiến người không lo âu.
Một nơi khác, lại có người trong vương phủ tới bẩm chuyện với Vương Chính Khanh, Vương Chính Khanh lần lượt xử lý, lại phân phó vài sự kiện, tiễn người đó đi, lúc này mới qua chỗ Chân Ngọc, mới đi tới trước đình (trước đình có lẽ là trước cửa phòng hoặc là cửa trước của một viện tử, ta tìm hình ảnh mãi mà không thấy -_-), đã nghe thấy có tiếng cười trong phòng Chân Ngọc, nhất thời hơi kinh ngạc, ở cùng ai một chỗ đây? Cười đến vui vẻ như vậy?
Lập Hạ cầm bình trà tới, thấy Vương Chính Khanh đứng ở trước đình, hành lễ xong, bẩm: "Là hai vị di nương tới thăm phu nhân theo lệnh của lão phu nhân. Bởi vì thấy Tam gia còn bận làm việc, hai vị di nương cũng không dám qua quấy rầy, chỉ nói cười giúp phu nhân giải buồn."
Vương Chính Khanh nghe xong, bước nhanh đi qua, vén rèm nhìn lên, Chân Ngọc ngồi nghiêng ở trên giường, Chu Hàm Xảo đang giúp nàng bóp lưng, Hạ Sơ Liễu đang bưng trà đút cho nàng uống..., đẹp cho một bức mỹ nhân hành nhạc đồ.
Trong nháy mắt, trái tim Vương Chính Khanh cực kỳ không vui, Bảng nhãn gia, nàng thừa cơ thân mật với nữ nhân như vậy, thật quá đáng mà.
Chu Hàm Xảo và Hạ Sơ Liễu nghe được tiếng vang, ngẩng đầu thấy là Vương Chính Khanh, vội vàng xuống dưới hành lễ, miệng nói gặp qua Tam gia.
Vương Chính Khanh tức giận, phất tay nói: "Tất cả đi xuống, ta có việc muốn nói riêng với Ngọc nương."
Không dễ dàng gì mới gặp mặt một lần, lại xua đuổi chúng ta như vậy?Chu Hàm Xảo và Hạ Sơ Liễu có chút lạnh tâm, nhìn nhau một cái, liền lui xuống.
Chân Ngọc có mỹ nhân ở bên, vốn là dễ chịu, thấy Vương Chính Khanh vừa tới, đã đuổi mỹ nhân đuổi đi, không khỏi có chút không vui, cau mày nói: "Có lời gì muốn nói?"
Vương Chính Khanh bật thốt lên nói: "Hai di nương này không phải người tốt, nàng đừng ở cùng một chỗ với các nàng."
Ah, lại còn nói xấu di nương! Chân Ngọc kinh ngạc cực kỳ, "Họ không phải người tốt, ngươi lại nạp họ làm thiếp thị?"
Lời Vương Chính Khanh vừa ra khỏi miệng, cũng là phát hiện, tài năng Trạng Nguyên của mình không thấy đâu hết, nói chuyện giống như tiểu tức phụ (nàng dâu nhỏ a~~~), nhưng bây giờ cũng không thể rút lại được nữa, chỉ đành phải nói: "Chu di nương là a nương cho, hơn nữa hầu hạ ta từ nhỏ, không tiện từ chối."
A, hiểu rồi. Chân Ngọc gật đầu một cái.
Vương Chính Khanh vỗ vỗ trán, nhìn Chân Ngọc một cái nói: "Hạ di nương, là Vương Gia ban thưởng, cũng không thể từ chối."
"Đáng thương, lại bị nhét hai di nương mình không thích ở bên người." Chân Ngọc thở dài nói: "Chỉ là họ hoa dung nguyệt mạo, để không cũng đáng tiếc, bình thường cũng phải gọi các nàng tới hồng tụ thiên hương, tăng chút hứng thú, mới không uổng tướng mạo kia của họ. Cũng không phụ ý tốt của a nương và vương gia."
Nghĩ khá lắm! Trong lòng Vương Chính Khanh hừ một tiếng, không tiếp lời của nàng, lại đưa một phương thuốc ra nói: "Nàng xem cái này một chút."
Chân Ngọc mặc dù mất trí nhớ, phương thuốc cũng là đọc được, nhìn xong nghi ngờ nói: "Canh bồi bổ tốt như vậy, vì sao bên trong lại thêm tuyệt tử tán?"
Vương Chính Khanh nói: "Đây cũng là chén thuốc lần trước tiểu ni cô kia bưng cho nàng uống, nàng nổi lên nghi ngờ nên không uống, giữ lại chén thuốc để cho ta cầm cho đại phu kiểm tra. Giờ đại phu tra được thành phần trong canh thuốc kia, không ngờ bên trong cho thêm tuyệt tử tán. Nếu nàng uống, hậu quả khó mà lường được."
Chân Ngọc hỏi "Đây là ai muốn hại ta?"
Vương Chính Khanh hừ nói: "Là vương phi. Nàng ta sợ nàng vào vương phủ tranh giành tình cảm với nàng ta, am chủ hạ tuyệt tử tán với nàng." Nói xong lại nói vắn tắt một số chuyện trước đây. Trừ câu nói Chân Ngọc tự thừa nhận thân phận nói mình là Chân Bảng nhãn ra, những chuyện khác, Vương Chính Khanh cũng không gạt nàng.
Lại nói, mình không nói cho nàng, cũng sẽ có người khác nói cho nàng biết.
Chân Ngọc vừa nghe vừa ngạc nhiên, thì ra mình lại là kỳ nữ tử như vậy!
Vương Chính Khanh nói xong, nhìn Chân Ngọc nói: "Chúng ta mau sinh đứa nhỏ đi, đừng để một ngày nào đó bị người hạ tuyệt tử tán, chúng ta liền tuyệt hậu rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.